Cực Võ

Quyển 2 - Chương 326: Bình Thiên (1)

Ma Sơn mất Vô Song hay có Vô Song thật ra cũng không ảnh hưởng gì.

Ma Sơn những ngày nay bình yên đến lạ, trừ cái chết của Hoàng Dược Sư ra thật sự không còn bất cứ đại sự gì khác.

Vốn trận doanh nhân loại cùng trận doanh quỷ tộc đang tạo nên sự ăn ý nào đó, cả hai bên đều không muốn phá động chiến tranh thì ngay lúc này ở Ma Sơn bốc lên một cột ma khí kinh khủng.

Ma khí từ một điểm tại Ma Sơn bắn thẳng lên thiên không, phóng lên tận trời.

Ma khí bắn vào chín tầng mây, sau đó rất nhanh xâm thực, nó khiến toàn bộ mây trắng trên trời trở thành thuần một màu đen.

Giữa ban ngày ban mặt, màn đêm rất nhanh che phủ đại địa.

Rất nhiều cao thủ nhân loại ở Ma Sơn đều phá cửa mà ra, hướng thẳng lên bầu trời, ánh mắt kinh hãi gần chết.

Trên bầu trời lúc này, ngoại trừ mây đen ùn ùn kéo đến, ngoại trừ ma khí thông thiên ra còn có một cái miệng lớn đang mở, một đầu sinh vật không ai có thể gọi tên đang nuốt lấy mặt trời.

Thiên địa bao phủ bởi một màu hắc ám.

Lòng người bàng hoàng, kinh hãi, tất cả cứ như tận thế đè ép thẳng xuống vậy.

Với nhân tộc thì là như vậy nhưng Quỷ Tộc thì lại đang cuồng hoan.

Quỷ tộc không hiểu hiện tượng này là vì sao nhưng trong tiềm thức bọn họ, hắc ám không khác gì một loại quang minh khác, là quang minh của quỷ tộc, thử hỏi có sinh mệnh nào của quỷ tộc không cuồng hoan?.

Diệt thế với nhân tộc chính là một loại thăng hoa với quỷ tộc, đồng nghĩa với thiên hạ sau này liền thuộc về quỷ tộc.

Quỷ tộc gầm vang, nhân tộc lo sợ.

Đế vị từ khắp các trận doanh, bất kể đang làm gì đều cấp tốc tập hợp.

Cao thủ quỷ tộc cũng rất nhanh tập hợp lại trân đỉnh Ma Sơn, toàn bộ quỷ vương thậm chí cả quỷ đế đều động thân mà đến.

Toàn bộ Ma Sơn chỉ có hai người có biểu hiện không đúng.

Người đầu tiên là Hạng Vũ, hắn đang trong quá trình tái tạo sinh mệnh thể mới, lúc này hắn vẫn trong trạng thái nửa người nửa xương trắng, trên nửa bên mặt hình người của hắn xuất hiện một nụ cười gằn, trong con mắt trái ẩn ẩn có nộ hỏa không tên.

Người thứ hai đương nhiên là Độc Cô Cầu Bại.

Độc Cô Cầu Bại mở mắt, khuôn mặt ẩn trong chiếc mặt nạ rốt cuộc xuất hiện một nụ cười.

Theo nụ cười này của hắn, không gian sau lưng của Độc Cô bắt đầu dị động, sau đó một chiếc quan tài từ từ hiện ra.

Quan tài này toàn thân đen tuyền nhưng mà nó không hề có nắp, bên trong quan tài chính là một tuyệt thế mỹ nhân đang nhắm nghiền mắt.

Trên dung mạo xinh đẹp tuyệt trần kia cho người ta cảm giác bình yên đến lạ.

Chiếc quan tài này đi ra, sau đó từ trong cái không gian kia lại có một chiếc quan tài khác, chỉ là bên trong cũng không có bất cứ ai, chiếc quan tài này là quan tài rỗng.

Hai chiếc quan tài huyền phù trước mặt Độc Cô, cứ lằng lặng như vậy mà trôi nổi giữa hư không.

Theo ma khí xuất hiện càng ngày càng nhiều, theo bầu trời tối đen như mực, sau đó là cảnh sinh vật hắc ám nuốt lấy mặt trời, ngay cái lúc này trên dung mạo thiếu nữ rốt cuộc cũng có biến đổi.

Thiếu nữ như đang ngủ say, vốn không có bất cứ biểu hiện hay cử động gì đột nhiên vầng trán khẽ nhúc nhích, từ cái trán hoàn mỹ của nàng có một con mắt xuất hiện.

Con mắt đỏ ngầu như máu đang chớp động nhìn Đôc Cô sau khoảng vài giây đồng hồ, nó liền khép lại.

Khi con mắt kia khép lại thì mọi chuyện như chưa hề xảy ra, căn bản không nhìn thấy dị tượng trên vầng trán của thiếu nữ đồng thời hai chiếc quan tài cũng rơi xuống đất, chỉ nghe ‘rầm’ một tiếng, hai quan tài liền lặng im nằm đó.

Cũng theo một cái nhắm mắt này, bầu trời lại trở về cái vẻ trong vắt vốn có, toàn bộ ma khí như tiêu tan.

______________

Sự việc diễn ra ở Ma Sơn đương nhiên Thiên Đạo không thể không thấy.

Cái hiện tượng ‘nhật thực’ kia diễn ra trên toàn bộ trung nguyên, cho dù ở Đào Hoa Đảo thì vẫn cảm nhận được cái gì là hắc ám, cái gì là ma khí.

Bản thân Thiên Đạo vốn là tồn tại cường đại nhất giới này nhưng chính nó cũng có cảm giác bất ổn.

Nó cảm thấy cái loại hắc ám này phi thường nguy hiểm.

Thiên Đạo nghĩ đến cái gì đó, nó lại phóng tầm mắt đến mà nhìn hai người Quách Tĩnh cùng Hoàng Dung.

Quả nhiên như nó bày cục, Hoàng Dung rốt cuộc cũng lựa chọn phong ấn ký ức với Vô Song mà tiếp nhận ký ức với Quách Tĩnh.

Thứ nhất, nàng cùng Quách Tĩnh tại thế giới này thực sự có cái gọi là nhân quả tồn tại.

Thứ hai, nàng cùng Quách Tĩnh thậm chí có ký ức một đời, nó hoàn chỉnh hơn ký ức với Vô Song nhiều.

Thứ ba, Vô Song không có ở đây.

Thứ tư, Quách Tĩnh hoàn toàn bị thay đổi ký ức, hắn liền trở thành Quách Tĩnh trong nguyên tác, khi đó hắn có thể toàn tâm toàn ý mà diễn cái vai diễn Thiên Đạo đặt ra.

Đây là một loại phản xạ, một dạng loại bỏ một cách vô thức đến từ đại não của chính nàng.

Khi ở một mình, Hoàng Dung còn có quyền tự hỏi, nàng còn có thể lưu giữ chút hình ảnh cuối cùng về Vô Song nhưng mỗi lần như vậy hai loại ký ức ghi đè lên nhau khiến đầu nàng đau như búa bổ, đau đến ngất đi.

Còn khi ở bên Quách Tĩnh, ký ức về Vô Song hoàn toàn bị đè xuống, khi đó bản năng nàng liền cảm thấy dễ chịu hơn, ít nhất cái cảm giác đau đầu kia không còn, nàng bản thân tâm lý lại càng muốn nghiêng về Quách Tĩnh.

Trên một góc Đào Hoa Đảo hiện nay có một đống lửa nhỏ, hai người Quách Tĩnh cùng Hoàng Dung đang ngồi cạnh nhau, trên đống lửa là một con gà nướng đang nhẹ quay tròn, bên cạnh có vài bình Nữ Nhi Hồng nhỏ.

Cảm nhận gió biển man mát thổi đến, cảm nhận những cánh hoa đào nhè nhẹ rung động.

Mắt nhìn ra biển, đôi chân trần đung đưa trên mỏm đá, đầu dựa vào vai Quách Tĩnh, Hoàng Dung liền cảm thấy bình yên đến lạ.

Quách Tĩnh cũng một tay đưa ra ôm lấy vòng eo của nàng, một mặt thỏa mãn.

Tại Đào Hoa Đảo này có thể trực tiếp so với những Resort cao cấp nhất của hậu thế, chỉ cần cảm nhận cái không gian này đủ khiến bất cứ ai cũng cảm thấy thoải mái, cũng cảm thấy trong lòng bình yên.

Ngay lúc nàng cùng Quách Tĩnh đang ngắm cảnh biển, trái tim Hoàng Dung liền nhẹ rung lên.

Nàng hướng về Quách Tĩnh, muốn mở miệng.

Bản ý nàng muốn nói cảm ơn với hắn, muốn nói nếu không có hắn nàng chỉ sợ không thể vượt qua nổi nỗi đau mất cha nhưng ngay khi nàng chuẩn bị mở miệng, nàng bị màn đêm ập xuống làm cho sợ hãi.

Hoàng Dung cùng Quách Tĩnh đồng thời ngửa đầu lên, bọn họ thấy toàn bộ cảnh nhật thực xảy ra.

Hoàng Dung không biết tại sao, trái tim nàng đau nhói.

Nàng... bất tri bất giác buông tay mình ra, một tay cũng đang bám lấy phần hông của Quách Tĩnh chẳng biết từ bao giờ đã hạ xuống, ánh mắt có chút ngơ ngác.

Nhật thực?.

Bầu trời tối đen như mực?.

Nàng có cảm giác phi thường quen thuộc, cứ như nàng đang quên cái gì đó, có cái gì cực kỳ quen thuộc của nàng bị người ta lấy mất vậy.

Ánh mắt Hoàng Dung mờ đi, thân hình có chút lảo đảo.

Quách Tĩnh hiện tại cũng chỉ mạnh ngang ngửa bản thân hắn khi lần đầu đến Đào Hoa Đảo, cũng chẳng hơn cùng thời gian trong cốt truyện chính bao nhiêu, hắn lại bị nhật thực làm hấp dẫn, cũng không thể nào nhận biết được sự thay đổi của Hoàng Dung.

Việc tiếp theo lại càng kỳ dị, Hoàng Dung đứng lên.

Quách Tĩnh cảm nhận được, ngước mắt nhìn nàng, sau đó Quách Tĩnh không thể tưởng tượng nổi, Hoàng Dung cứ như thế ngã xuống vách núi.

Cũng may Quách Tĩnh phản ứng nhanh lại ở ngay gần nàng, hắn liền đưa tay ra nắm lấy tay Hoàng Dung.

“Dung nhi, cẩn thận”.

Vẻ mặt cực kỳ sợ hãi, tuy nhiên Quách Tĩnh sau khi nắm được tay Hoàng Dung liền không có khó khăn gì kéo được nàng lên.

Hoàng Dung được Quách Tĩnh cứu, thân thể khẽ run, tiếp theo chỉ thấy Quách Tĩnh ôm lấy nàng, cực kỳ lo lắng.

“Dung nhi, muội có sao không, muội sao lại không cẩn thận vậy”.

Hoàng Dung vốn muốn cảm ơn ‘Tĩnh ca ca’ của nàng, thú thật nàng cũng không hiểu mình bị làm sao.

Nàng có cảm giác... cũng một lần nhật thực như vậy, nàng bị rơi xuống núi, tuy nhiên chỗ đó cũng không quá cao... nàng chỉ là bị trật chân mà thôi.

Không hiểu ra sao, hai tay cũng đang muốn ôm lấy Quách Tĩnh, bầu trời bỗng chốc trở nên sáng sủa.

Ánh mắt của Hoàng Dung lại bị sự thay đổi của bầu trời hấp dẫn, nàng ngửa mặt lên nhìn thiên không.

Lúc này tại thiên không, có một nam tử tóc trắng đạp không mà đứng.

Hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt lạnh lùng quan sát tất cả.

Ánh mắt hắn đỏ như máu, ánh mắt ngập tràn điên cuồng cùng sát khí.

Xung quanh người hắn, từng rải hắc ám tọa thành thải vân lơ lửng xung quanh, hắn đứng hiên ngang giữa trời, cực kỳ bắt mắt, cái cảm giác hắc ám đối nghich với quang minh này, bỗng chốc như biến hắn trở thành trung tâm của toàn bộ thiên không vậy.