Vô Song chính bản thân cũng không rõ vì cái gì hắn có thể cảm giác rõ ràng kinh mạch trong người Giang Thụy như vậy nhưng hắn vẫn nguyện ý tin tưởng cái cảm nhận này của mình.
Trong người Giang Thụy đang chảy hai luồng kinh mạch, một cái của hắn, còn một cái khác dùng để sử dụng Ma Võ.
Về phần Vô Song, tại sao hắn cũng có thể sử dụng Ma Võ?, dẫu sao hắn cũng đúng là đang dùng ma khí để vận chuyển Quỷ Hoa Bảo Điển, cái đáp án này hắn thật sự không biết, cũng vì không biết, vì không rõ cũng chỉ tạm thời quy cho Liên Ngẫu.
Lại nói đến Giang Thụy, tại tầng thứ 10 hắn rốt cuộc gặp cường địch, hơn nữa là cường địch mà hắn không lường trước được>
Đây là một nhà sư, một vị tiểu sư phụ phi thường đẹp trai.
Da trắng như tuyết, đôi mày khá mỏng cùng ánh mắt sáng như minh châu, nếu không phải khuôn mặt cùng thân thể rõ là nam nhân thì sau khi nhìn vào đôi mắt kia Vô Song còn tưởng đây là nữ ni cô.
Tiểu tăng này một thân áo cà sa cũng là đặc biệt, hắn mặc nguyên một bộ quần áo bằng lụa trắng trên người, Vô Song cũng không biết cách ăn mặc này đẹp mắt ở chỗ nào?, nhìn thực sự... tương đối đau mắt.
Chung quy lại ngoại trừ mấy chấm tròn trên trán, Vô Song còn chưa biết kẻ này giống tăng nhân điểm nào nhưng mà hắn cũng đúng là tăng nhân.
Vô Song nghe Giang Thụy hô tên hắn, cái tên này với Vô Song quả thực như sấm bên tai.
Giang Thụy vừa thấy kẻ trước mặt liền đã hô lên hai chữ ‘ Dạ Đề’.
Hoàng Tuyền Điện – Dạ Đề.
Trong đầu Vô Song chỉ có duy nhất một cái danh tự này bởi trong thiên tài khóa này cũng đúng chỉ có một cái Dạ Đề, bài danh thứ nhất trong thập đại thiên tài.
Hoàng Tuyền Điện cũng có thể coi là phật điện, là một loại ‘phật’ khác của âm giới.
Giáo lý hay luật lệ của nó cùng phật đạo dương gian có khác gì nhau hay không thì Vô Song không rõ nhưng đúng là Hoàng Tuyền Điện thờ phật, kính phật.
Vô Song không theo đạo phật nhưng mà hắn cũng biết thật ra ở địa ngục không phải không có bồ tát, Địa Tạng Vương Bồ Tát không phải ở dưới âm giới sao?, tất nhiên đây là những điều hắn hiểu về phật giáo còn ở dưới âm giới này rốt cuộc có ai tương tự cùng Địa Tạng Vương không hắn cũng chịu.
Cái đáng quan tâm nhất là tại sao Dạ Đề lại ở nơi này.
Tại Hoàng Tuyền ĐIện mà nói, Dạ Đề chưa phải đệ nhất thiên tài nhưng mà Hoàng Tuyền Điện là siêu cấp thế lực tại âm giới, bọn họ có thể có địa vị ngang hàng với địa phủ, loại thế lực cỡ này vượt xa Ác Nhân Cốc cả trăm lần đồng thời không thể nào cấp đệ nhất thiên tài của mình đến địa phủ tranh đoạt một hồi danh ngạnh làm ‘culi’.
Tử Thần về một mặt nào đó, cũng đúng là culi cấp cao dưới quyền địa phủ.
Dạ Đề tuy không phải đệ nhất thiên tài nHoàng Tuyền Điện nhưng thực lực hay thiên phú của hắn đều đã rất ghê ghớm, hắn mạnh đến nỗi trong thập đại thiên tài không một ai có tự tin đánh bại hắn, ngay cả Giang Thụy vô pháp vô thiên cũng không.
Đây là trình độ chênh lệch, xuất thân của Dạ Đề khiến cho Dạ Đề vĩnh viễn áp những thiên tài khác trong thí luyện năm này 1 đầu.
Đương nhiên địa phủ cũng không phải không có đỉnh cấp thiên tài nhưng mà dạng thiên tài này cũng lười tham gia tử thần thí luyện, đối với bọn họ tử thần thí luyện chung quy cũng là gân gà võ tỏi, không có hứng thú đáng để tự trảm thần hồn mà tiến vào.
_______________
Dạ Đề nhìn thấy Giang Thụy tiến đến, ánh mắt thản nhiên như không, khóe miệng khẽ cười.
Giang Thụy khi bước vào tầng 10, vừa thấy Dạ Đề lập tức giật nảy cả mình, sau đó thốt lên danh xưng của đối phương.
Về phần Vô Song, lúc này cũng vừa vặn bước vào tầng 10.
Vì hắn đi theo Giang Thụy một lúc lâu, giữa hai người cũng thành một loại ăn ý nào đó, Giang Thụy sẽ không đối với Vô Song nói cái gì, Vô Song cũng chỉ đi theo quan sát hắn, tuyệt không nói một lời.
Vô Song cứ ngỡ như bình thường, Giang Thụy lên đến tầng 10 nhất định phải đi thẳng đến cổng vào tầng 9, trên đường đi gặp ngừoi nào đánh người đó nhưng mà ai ngờ hắn lại chôn chân chỗ này?.
Thế là lúc Vô Song bước lên, hắn ở ngay sát sau lưng Giang Thụy đồng thời nghe Giang Thụy hô hai chữ ‘Dạ Đề’.
Biết được thân phận của Dạ Đề, Vô Song hướng về phía đối phương nhìn một chút, nào ngờ Dạ Đề cũng đang nhìn hắn.
Dạ Đề kẻ này... vừa mới thấy Vô Song lập tức ánh mắt sáng lên, phải nói ánh mắt sáng như đèn đường ô tô vậy, hắn cũng mặc kệ Giang Thụy trước mặt, lập tức lên tiếng.
“A di đà phật, ta vừa nhìn đã nhận ra cô nương cùng ta có tơ hồng quấn thân, nghiệp lực còn tại, giữa hai chúng ta kiếp trước nhất định đã có qua một đoạn tình duyên, nhân sinh ngắn ngủi, kiếp này trên đường tình duyên của ta không thể không có cô nương rồi”.
Vô Song triệt để chết lặng, sau đó hắn còn chưa kịp phản ứng cái gì đã thấy Dạ Đề đưa tay ra, hắn muốn bắt lấy tay của Vô Song.
Giang Thụy đang đứng trước người Vô Song liền triệt để phẫn nộ, trực tiếp đưa tay ra, ngăn cản một tay của Dạ Đề đang đưa tới.
Dạ Đề đột nhiên bị Giang Thụy hất tay ra, trên khuôn mặt liền biểu hiện không vui, trong mắt không che dấu nổi sát khí.
“Cút”.
Hắn chỉ lạnh giọng đối với Giang Thụy nói một câu.
Trong mắt hắn Giang Thụy tính là cái đinh gì?, nữ nhân hắn muốn còn chưa đến phiên Giang Thụy đứng ra tranh.
Giang Thụy đối với ánh mắt của Dạ Đề, cũng bước lên một bước, chắn trước người hắn.
“Dạ Đề, ngươi đừng quá đáng “.
Dạ Đề nghe vậy hắn lập tức cười lạnh.
“Nữ nhân của ngươi?”.
Chỉ một câu nói quả thực khiến Giang Thụy không biết đáp sao, nhưng mà hắn không rõ mà xui quỷ khiến thế nào thật sự gật mạnh đầu.
“Đúng thì sao?”.
Giang Thụy nói xong câu này mới thấy không ổn.
Rất nhanh Dạ Đề xoay tay thành quyền, cũng là một quyền đánh ra.
Hắn dùng không phải là Ma Võ mà là lực lượng thân thể chân chính, một quyền này phải nói là siêu nhanh, nhanh đến nỗi ngay cả Giang Thụy cũng khó mà theo kịp/
Giang Thụy chỉ kịp đưa tay lên, lấy tay bảo vệ cơ thể, sau đó vẫn cứ bị quyền của Dạ Đề đánh bay đi, bật ra hơn 7 bước mới ổn định lại được.
Nhìn Dạ Đề, sắc mặt Giang Thụy đầy nộ khí.
Dạ Đề người này thân thể siêu cấp biến thái bởi hắn không phải nhân loại, không dùng nhân thân.
Hắn là một con khỉ, một con Viêm Hỏa Ma Hầu.
Viêm Hỏa Ma Hầu cũng chia huyết mạch, huyết mạch chia cửu phẩm, cửu phầm huyết mạch đương nhiên là cao nhất.
Dạ Đề huyết mạch cũng không tính cao, chỉ là ngũ phẩm nhưng vì Viêm Hỏa Ma Hầu thiên phú phi thường đáng sợ, ngũ phẩm huyết mạch cũng đã giúp hắn trở thành thiên tài khó gặp dọc cõi âm giới.
Đánh bay Giang Thụy, hắn rất nhanh lại coi Giang Thụy là không khí, đối với Vô Song mỉm cười, thậm chí một tay đưa lên muốn vuốt ma hắn.
“Mỹ nhân, theo bần tăng đi thôi, không cần để ý tên phế vật kia, bần tăng cho ngươi...”.
Hắn còn chưa nói hết câu, bàn tay đã bị Vô Song nắm lại.
Hắn thấy Vô Song nắm tay mình, cũng chỉ là cười cười, ai ngờ hắn rất nhanh phát hiện... hắn không rút tay ra được.
Sau đó hắn thấy bóng đêm bao phủ bản thân, hắn trong tích tắc bị một cái ‘vực’ bao phủ.
Vô Song giữ lấy tay Dạ Đề, ánh mắt cũng đầy hứng thú mà nhìn hắn, khóe miệng cong lên một vệt sát khí.