Cực Võ

Quyển 2 - Chương 270: Truyền Kỳ Độc Cô (3)

Độc Cô Cầu Bại đại chiến Hoàng Thường, cuối cùng Độc Cô Cầu Bại thắng, một trận chiến này có thể coi là trận chiến thống khoái nhất trong 20 năm qua của Độc Cô Cầu Bại, chỉ tiếc một trận thắng này thắng không chọn vẹn.

Độc Cô Cầu Bại tuy cảm thấy một trận chiến này đánh cực kỳ vui sướng nhưng mà hắn không tận hứng.

Hoàng Thường đúng là rất mạnh nhưng khí huyết của Hoàng Thường đã không còn.

Hoàng Thường xuất thân nho sĩ, tuy am hiểu huyền môn đạo gia, am hiểu huyền học sau này lại sáng tạo ra Cửu Âm Chân Kinh, thân thể càng ngày càng tốt nhưng có rất nhiều thứ ảnh hưởng tới Hoàng Thường.

Đầu tiên là ám tật, ám tật của trận chiến 40 năm trước.

Tiếp theo bất kể Hoàng Thường làm thế nào cũng không thể bù cho việc trước đây ông không biết võ công, cũng không trải qua rèn luyện thân thể.

Hoàng Thường năm nay đã cả trăm tuổi, huyết khí càng ngày càng thấp, nếu Hoàng Thường trẻ lại 30 năm, nếu Hoàng Thường năm 70 tuổi sáng tạo ra Cửu Âm Chân Kinh, khi đó quả thật có thể cho Độc Cô Cầu Bại tận hứng đáng tiếc thời gian không chờ người, thời gian là vũ khí sắc bén nhất, là thiên địch của vạn vật.

Độc Cô Cầu Bại cảm khái, sau đó... hai vị cao thủ đệ nhất thiên hạ đều ở lại Đông Hoàng Lăng.

Hoàng Thường dùng những năm cuối đời, viết ra Cửu Âm Chân Kinh.

Độc Cô Cầu Bại ở ngay cạnh hơn nữa Hoàng Thường cố ý truyền lại Cửu Âm Chân Kinh cho Độc Cô Cầu Bại.

Không thể không nói, Cửu Âm Chân Kinh có thể thay đổi hoàn toàn thể chất một người.

Hoàng Thường nhìn ra việc này, mới để Cửu Âm Chân Kinh cho Độc Cô Cầu Bại.

Độc Cô Cầu Bại vốn không muốn nhận tâm ý của Hoàng Thường nhưng lại nghĩ vị ‘tiền bối’ này gần đất xa trời, thực sự muốn tìm truyền nhân vì vậy cũng đành luyện.

Trong những năm cuối đời, Hoàng Thường có thể coi là nửa sư của Độc Cô Cầu Bại, cũng là người thầy duy nhất trong đời Độc Cô Cầu Bại.

Mượn nhờ Cửu Âm Chân Kinh, rốt cuộc Độc Cô Cầu Bại cũng có thể tu luyện nội công hơn nữa chiến lực của hắn càng mạnh.

Năm Độc Cô Cầu Bại 60 tuổi, Hoàng Thường qua đời.

Độc Cô Cầu Bại gần như có một thân thể mới, hắn có thể luyện nội công có điều Độc Cô Cầu Bại thật ra đã quá tuổi luyện võ, Độc Cô Cầu Bại căn bản cũng chẳng tìm được lý do luyện võ nữa.

Luyện võ cũng vậy mà không luyện võ cũng vậy, Độc Cô Cầu Bại hiện tại quá mạnh, mạnh đến mức chính hắn còn không hiểu mình mạnh đến mức nào.

Hắn đã không còn hứng thú với võ học.

Độc Cô Cầu Bại lúc đó ít nhất cũng là đế vị cao thủ, 60 tuổi... cũng sẽ không chết.

Độc Cô Cầu Bại dùng 5 năm, với tư chất của hắn lại thêm Hoàng Thường tận tình truyền thụ, cũng đã đại thành Cửu Âm Chân Kinh.

Độc Cô Cầu Bại hiện tại cũng không có hứng đi tìm Đoàn Tư Bình, thứ nhất Đoàn Tư Bình đã quy y, kẻ này không mấy hứng thú tranh đấu, thứ hai cho dù có đấu hắn cũng không tin Đoàn Tư Bình thắng nổi mình.

Độc Cô Cầu Bại bất giác nghĩ đến Tiêu Dao Tử, Độc Cô Cầu Bại không hiểu Tiêu Dao Tử tại sao lại chết, tại sao không thể thành thần tiên vì vậy lại cùng Thần Điêu đi tìm Đồng Mỗ.

Chuyện tiếp theo không cần phải nói, Đồng Mỗ gặp phải sư muội ám toán, là Độc Cô Cầu Bại cứu nàng một mạng, sau đó liền từ miệng Đồng Mỗ biết được năm đó Tiêu Dao Tử đi đâu.

Nơi Tiêu Dao Tử đi ngay cả chính Thiên Sơn Đồng Mỗ cũng không được đặt chân đến, chỉ biết trong tay Tiêu Dao Tử có một tấm cổ đồ, mượn tấm cổ đồ này mới có thể đi được đến hòn đảo thần bí kia, hòn đảo này căn bản không xuất hiện trong ký ức nhà thuyền lại càng không xuất hiện trong bản đồ hải lý nhà Tống.

Đây là một hòn đảo... cứ như tự mình ẩn đi giữa thiên địa vậy>

Tiêu Dao Tử tất nhiên cũng không qua đời trên đảo mà còn trở về có điều sau khi trở về cũng không tái xuất giang hồ, chỉ bế quan tĩnh tu, không hỏi nhân thế sau đó sáng tạo ra Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Công.

Độc Cô Cầu Bại đã vô địch thiên hạ, lúc này hứng thú duy nhất của hắn chỉ là nơi Tiêu Dao Tử đặt chân.

Độc Cô Cầu Bại về già thực sự rất cô liêu, rất tịch mịch.

Hắn vẫn đợi có người có thể đánh bại mình, đợi người có thể cho hắn một bại bất quá hắn tìm không được>

Càng cô liêu, càng tịch mịch, Độc Cô Cầu Bại trong suy nghĩ liền có thay đổi.

Nếu hắn thật sự có thể làm được việc như Tiêu Dao Tử nói, cầu trường sinh thì sao?.

Nếu như hắn thật sự có thể trường sinh, hắn có rất nhiều thời gian để chờ, để đợi.

Ai biết được vài chục năm sau, vài trăm năm sau, thiên hạ ra được bậc kỳ tài nào?, ai biết được tương lai lỡ đâu có người cho hắn xứng đáng đánh một trận chiến?.

Nghĩ được điểm này, nội tâm vốn bình lặng của Độc Cô Cầu Bại lại trở nên kích động, Độc Cô Cầu Bại life dong thuyền ra biển.

Dựa theo cổ đồ, Độc Cô Cầu Bại rốt cuộc trải qua không biết bao nhiêu khó khăn cũng tìm được hòn đảo thần bí chỉ là hòn đảo này không ngờ lại là tử đảo.

Trong đảo chướng khí mù mịt, âm khí bao phủ khắp nơi.

Trong đảo cho người ta một loại cảm giác tử vong.

Độc Cô Cầu Bại sau đố tìm được thấy một thôn làng nằm sâu trong khe núi, nằm sâu trong thung lũng.

Thôn làng này không rõ đã trải qua bao nhiêu năm, kiến trúc thực sự rất cổ kính, rất lạ mắt.

Độc Cô Cầu Bại thậm chí còn không nhìn được chữ trên bia đá đầu thôn làng.

Hắn đại khái có thể phỏng đoán đây là ‘Hán tự’ nhưng lại không giống, giống như càng xa xôi hơn.

Trong thôn làng cũng không có người sống, sự tình càng đáng nói là xung quanh đầy những bộ xương khô, là người chết sinh sinh hóa thành xương khô.

Cảnh tượng như địa ngục trần gian vậy.

Độc Cô Cầu Bại không tin tà hơn nữa nếu thật sự có tà vật hắn cũng tự tin chém chết tà vật, hắn trong lòng nổi lên hứng thú, bắt đầu tìm kiếm toàn bộ thôn làng.

Rốt cuộc trải qua một thời gian tìm kiếm, ánh mắt Độc Cô Cầu Bại cuối cùng cũng trở nên ngưng trọng.

Độc Cô Cầu Bại thấy được một tấm phù điêu cùng vài tấm lệnh kỳ.

Độc Cô Cầu Bại cảm thấy mấy hình ảnh này rất quen mắt, rốt cuộc liền nhớ ra khi ở bên cạnh Hoàng Thường đã từng nhìn thấy qua phù điêu cùng lệnh kỳ dạng này.

Đây là phù điêu nhà Tần.

Thời Độc Cô Cầu Bại sống là nhà Tống.

Độc Cô Cầu Bại xoay người lại, bắt đầu kiểm tra từng bộ xương cốt, hắn sau đó mới kinh ngạc phát hiện... xương cốt rất lạ.

Những bộ xương cốt cực kỳ già cỗi, chỉ cần ấn tay vào liền nát vụn, hoàn toàn đã bị phong hóa nhưng từ góc độ mắt nhìn mà xem, xương cốt lại trắng như bạch ngọc, mười phần hoàn mỹ.

Độc Cô Cầu Bại càng ngày càng có hứng thú, liền một mực muốn nhìn hết hòn đảo này.

Trong đảo không có sinh vật sống đồng thời Độc Cô Cầu Bại duy nhất phát hiện nguồn nước là từ một thác nước lớn đổ xuống.

Việc lạ liền hiện ra ở đây, nơi này rõ ràng là đảo hoang, vì sao có thác nước?.

Nếu là quốc đảo như Phù Tang hay Cao Ly thì Độc Cô Cầu Bại cũng không nói có điều... hòn đảo này tương đối nhỏ, chí ít từ mắt nhìn mà xem là vậy.

Không có nguồn nước, đào đâu ra thác nước đổ?.

Độc Cô Cầu Bại lại chuyển thân, dùng kinh người khinh công trèo lên thác nước, lúc đó hắn mới ngớ người.

Tại mặt đất xem ra phía trên thác nước là bầu trời cao rộng, thác nước gần như là nơi cao nhất tòa đảo này nhưng chỉ có chân chính trèo lên thác nước mới thấy được toàn bộ bầu trời chỉ là ảo giác, Độc Cô Cầu Bại dường như có thể xuyên qua được bầu trời.

Hắn nhìn thấy phía trên thác nước là một ngọn núi còn cao hơn, thác nước liền... bắt đầu ở đây.

Lại một lần nữa chèo lên, Độc Cô Cầu Bại liền nhìn rõ cái hòn đảo này, phái trên thác nước không ngờ lại có cả một thảm cỏ xanh ngút tầm mắt, đúng hơn là nguyên một cái cao nguyên rộng lớn, còn cố muông thú đang sống, một hệ sinh thái hoàn toàn tươi tốt.

Phải làm sao để hình dung hòn đảo này?, hòn đảo như một quả táo cắn dở ở giữa chỉ lộ ra hai phần trên dưới vậy.

Phần lõi cắn dở chính là thác nước cùng ngọn núi phía trên.

Hai phần trên dưới một là mặt đất nơi ngập tràn tử khí, hai là một tầng thảo nguyên đầy sinh khí.

Độc Cô Cầu Bại sau đó liền đi dạo nơi thảo nguyên.

Thảo nguyên này rất rộng, rộng hơn nhiều phần mặt đất bên dưới, có cả nguồn nước, có cả hồ nước bất quá Độc Cô Cầu Bại ở đây suốt 3 tháng cũng không phát hiện con người, đến cả dấu vết con người cũng không có.

Rốt cuộc sau 3 tháng, hắn lại đi xuống vùng tử địa bên dưới, trong nội tâm đầy hồ nghi.

Cuối cùng, Độc Cô Cầu Bại trong đầu có hai ý niệm.

Hắn gần như lục tung hòn đảo này, ngoại trừ hai nơi chưa có đi.

Nơi thứ nhất là xuyên qua thác nước, nơi thứ hai là đáy hồ lớn.

Độc Cô Cầu Bại sống lâu trải nhiều, bên trong thác nước có một động thiên khác căn bản chẳng lạ gì.

Về phần bên dưới hồ nước có động thiên khác?, cái này rất khó xảy ra nhưng không phải không có.

Độc Cô Cầu Bại liền đi qua thác nước, thực sự phát hiện một căn phòng đá, bàn đá, ghế đá, giường đá, cùng một thạch thất bằng đá.

Đi vào bên trong thạch thất, Độc Cô Cầu Bại phát hiện đây giống như một căn phòng luyện đan, trung tâm thạch thất còn có một lò bát quái chỉ tiếc đã tắt lửa không biết bao nhiêu năm.

Một lượt dạo qua kiến trúc sau thác nước, Độc Cô Cầu Bại cũng thấy rất nhiều giá sách, rất nhiều quyển sách cổ, đáng tiếc hắn đều không hiểu bên trong viết gì.

Không phải nói cũng dễ đoán, đây đều là chữ viết thời nhà Tần.

Độc Cô Cầu Bại tâm tình không yên, lại lặn xuống đáy hồ.

Người thường là làm không được nhưng Độc Cô Cầu Bại thân là đế vị cao thủ, là cao thủ nhân loại mạnh nhất thiên hạ, việc này với hắn dễ dàng vô cùng.

Quả nhiên ở dưới đáy hồ, Độc Cô Cầu Bại thấy một lỗ hổng, một đường hướng lên trên.

Bơi theo con đường đó, Độc Cô Cầu Bại lại ngoi lên mặt nước.

Hắn lại nhìn thấy mặt đất, xung quanh cỏ cây tươi tốt, hoa lá um tùm thậm chí còn có ánh sáng mặt trời chiếu xuống.

Cài này thực sự bất khả tự nghị.

Độc Cô Cầu Bại lại đi tham thính nơi này, sau đó hắn rốt cuộc... thấy người.

Đây là một lão nhân, ngồi trên một trận hình đạo gia lớn, trên người mặc thuần một sắc đen y phục, giữa ngực là đồ án bát quái, mái tóc màu trắng kéo dài, khuôn mặt khô đét.

Lão nhân này... đã chết không thể chết hơn.

Tư thế chết của lão nhân cũng thần kỳ, hai chân khoanh lại mà chết, trên ngực còn có một phần bị đánh lõm lại, phá hủy hoàn toàn lồng ngực.

Độc Cô Cầu Bại vừa nhìn thấy thủ pháp ra tay ánh mắt liền co rụt lại, lão nhân này chết bởi Thiên Sơn Lục Dương Chưởng.

Lúc này Độc Cô Cầu Bại mới quan sát kỹ hơn một chút, chỉ thấy dưới trận hình bát quái mà lão nhân này ngồi có rất nhiều khe rãnh kéo dài trên mặt đất, tỏa ra bốn phương tám hướng chỉ là những khe rãnh này càng ngày càng mờ...

Độc Cô Cầu Bại sắc mặt giật giật, nghĩ đến cái gì đó liền một chưởng đánh ra, trực tiếp đánh bật lão nhân đang ngồi sang chỗ khác.

Hắn dĩ nhiên không thương tiếc một cái xác chết.

Sau đó quả nhiên ở trung tâm đồ án bát quái cũng có khe nứt, thậm chí có khe để đưa tay vào.

Độc Cô Cầu Bại không nghĩ gì nhiều, vận sức đưa hay tay vào bên trong, bằng kinh người lực lượng, Độc Cô Cầu Bại trực tiếp mở ra trận hình bát quái.

Bên dưới vậy mà vẫn còn.

Đáng nói là trước mặt thứ này, Độc Cô Cầu Bại trong lòng liền bàng hoàng.

Ở bên dưới là vô tận hắc ám, hơn nữa còn là một loại tử khí xuất hiện, hắn căn bản không biết bên dưới có gì, cũng không biết bên dưới sâu bao nhiêu, hắn chỉ biết... ở dưới như có một loại tồn tại nào đó, một loại sinh mệnh nào đó đang muốn đi lên.

Đứng trên mặt đất, Độc Cô Cầu Bại nhìn hai bàn tay của mình, trong tay có kích động.

20 năm rồi, đã 20 năm hắn chưa có cái kích động này, hắn cảm thấy bên dưới có nguy hiểm.

Hắn thèm khát cảm giác nguy hiểm này đã 20 năm

Độc Cô Cầu Bại cũng bất chấp, thả người đi xuống.

Khi hắn rơi xuống, cả người bị hắc ám nuốt chửng, sau đó trận đồ bát quái kia sáng lên, toàn bộ mặt đất đều sáng lên, trận đồ bát quái điên cuỗng xoay tròn, rồi chậm rãi lại khép lại như không có gì, như chưa ai từng mở ra.

Về phần thân xác lão nhân lại càng thần kỳ, vậy mà trở về vị trí cũ.

Toàn bộ cứ như chưa từng có biến đổi.

__________________________

P/S: Xin phép thiếu chương.

Mình hôm nay mắc mưa, ốm rồi, h nằm luôn rồi (ಥ﹏ಥ)

Chương này là chương từ hôm qua chưa đăng, h đăng đó ᕙ(⇀‸↼‶)ᕗ

Tình hình không biết mai có đỡ không, có khả năng mai vẫn không dậy được T_T.

Cầu tha thứ, cầu thông cảm, hứa khỏi ốm cái lại ngồi viết (ง"̀-"́)ง (ง"̀-"́)ง (ง"̀-"́)ง