Cực Võ

Quyển 2 - Chương 262: Toán Mệnh.

Vô Song ngồi xuống trước mặt lão nhân, sau khi hắn lên tiếng, lão nhân mới từ từ mở mắt ra, ánh mắt có chút vẩn đục nhìn Vô Song.

Vô Song cũng nhìn đối phương, trong mắt có hứng thú.

Toán Mệnh sao?, ta cũng thực sự muốn xem ngươi Toán Mệnh như thế nào.

Vô Song cũng đã chọn tốt tuổi tác của mình, trong thân phận Vô Hà Tử, tuổi tác của hắn khoảng gần 40 tuổi, đối với lão nhân râu tóc bạc phơ trước mặt có thể coi là vãn bối.

Lão nhân trước mặt Vô Song rất già, mái tóc hoa râm có chút thưa thớt, da thịt khô héo nhăn nheo đầy những vết đồi mồi, lưng cũng đã còng, ánh mắt thì vẩn đục.

Có mặt ở Ma Sơn căn bản không có người yếu.

Vô Song tạm thời không nhìn ra lão nhân này sâu hay cạn nhưng tuổi tác cỡ này có thể đến Ma Sơn, có thể bị người đời lo lắng mà đuổi ra ngoài nội thành, người này đương nhiên không đơn giản, không thể coi như một lão nhân gần đất xa trời mà đối đãi.

Vô Song quan sát lão nhân, lão nhân cũng quan sát Vô Song, sau đó mới từ từ mở miệng.

“Tiêu Hà?, người mới đến?”.

Lời nói của lão nhân có chút thều thào, trong giọng nói thậm chí còn có tử khí, Vô Song thân là y sư, hắn cũng có thể đại khái nhìn ra, lão nhân này đã rất yếu, đã cách cái chết không xa, trên người đầy tử khí.

“Ân, ta mới đến hôm nay, tại Ma Sơn là nơi sinh tử bất kể, cực kỳ nguy hiểm, nay thấy lão mở tiệm Toán Mệnh trong lòng liền có chút cảm khái, vẫn là đến đây Toán Mệnh, muốn xem chuyến đi Ma Sơn này còn có thể trở về hay không”.

Lý do đưa ra tất nhiên cực kỳ hợp lý, chỉ là lão nhân tựa hồ không nghe Vô Song nói gì cả, vẻ mặt lão nhân có chút ‘mộng’, ánh mắt trở nên mơ hồ.

Phải một lúc sau, lão nhân như từ trong suy nghĩ tỉnh lại, ánh mắt vẩn đục nhìn Vô Song.

“Tiêu Hà, cái tên này quả thực thú vị”.

“Nơi này là Đông Hoàng Lăng, là Đại Hán Di Lăng, ngươi nếu thực sự tên là Tiêu Hà vậy trong cõi u minh tất có chút duyên phận với Đông Hoàng Lăng”.

Vô Song nhíu nhíu mày có điều hắn cũng hiểu lời lão nhân này nói.

Đại Hán Di Lăng tức là lăng tẩm nhà Hán.

Nhắc đến nhà Hán thì phải nhắc tới Hán Cao Tổ - Lưu bang, phải nhắc đến Sở - Hán tranh hùng.

Năm đó Lưu Bang thua Hạng Vũ rất xa rất xa tuy nhiên hiền thần của Lưu Bang thì Hạng Vũ không so được.

Trong số hiền thần phò tá Lưu Bang năm đó có rất nhiều nhân tài, nổi tiếng nhất là Mưu Thánh Trương Lương cùng... Tiêu Hà.

Năm xưa Trương Lương có Phạm Tăng làm đối thủ, có thể coi là không cô đơn, chỉ có Tiêu Hà thực sự không tìm được đối thủ mà thôi.

Hạng Vũ thua Lưu Bang, ngoại trừ vì bên cạnh Lưu Bang đột nhiên xuất hiện Hàn Tín ra còn vì Hạng Vũ không có một Tiêu Hà ở bên cạnh.

Thành tại Tiêu Hà, bại tại Tiêu Hà.

Tám chữ này đã đủ nói lên tầm quan trọng của nhân vật truyền kỳ bên cạnh Lưu Bang này.

Tất nhiên Tiêu Hà là tên Vô Song mượn của Vô Hà Tử, hắn tất nhiên chẳng tin trong cõi U Minh giữa hắn cùng Đông Hoàng Lăng có duyên phận gì.

Tại thế giới kia, Tiêu Dao Tử cùng Vô Hà Tử là hai an hem ruột, người anh gọi Tiêu Dao, người em chính là Tiêu Hà.

Đối với lão nhân, Vô Song chỉ cười cho qua chuyện.

“Ân, cũng có thể coi là như thế đi, ta với Ma Sơn quả thật có duyên phận “.

“Lão nhân, không biết ngươi có thể bắt đầu Toán Mệnh chưa?”.

Lão nhân này thực sự rất cổ quái, bởi Vô Song phát hiện ra người này cứ nói một câu lại tiến vào trạng thái lơ đãng, căn bản chỉ quan tâm lời mình nói, lời Vô Song nói mặc định không để ý.

Lại thêm một lúc, như từ trong cái trạng thái kia tỉnh lại, lão nhân hướng về Vô Song, khẽ gật đầu.

“Uhm, Tiêu Hà cái tên này không tệ không tệ, trùng tên với Tiêu tướng gia “.

Nói xong, lão nhân lại ngẫm nghĩ gì đó, bất quá lần này nhanh hơn rất nhiều, ánh mắt lại khóa lấy Vô Song.

“Đã trùng tên với Tiêu tướng gia, ắt hẳn trong cõi U Minh có liền quan tới Hán thất, có liên quan đến Hán thất lại xuất hiện ở Hoàng Lăng nhà Hán, hà tất lo sợ sinh tử?, ngươi không cần Toán Mệnh, trong cõi u minh tất có người phù hộ”.

Lão già này nói xong, lại như tiến vào loại cảnh giới mơ hồ kia, hai mắt nhắm lại, dùng một tay chống mặt, bắt đầu có dấu hiệu muốn đi ngủ.

Ngồi đối mặt với lão nhân này, sắc mặt Vô Song giật giật.

Hắn căn bản không biết phải nói gì mới tốt, trên đời này còn có kiểu Toán Mệnh dựa vào tên?, vậy nếu hắn lấy tên giả Lưu Bang có phải vô địch luôn không?.

Lại nhìn lão nhân này, cảm thấy lão nhân không có ý định mở mắt ra, Vô Song cũng không có ý mà lại gọi tỉnh hắn, chậm rãi đứng dậy, lại cùng A Châu đi vào nội thành.

Cho dù không thể từ lão nhân hỏi ra cái gì bất quá hắn cảm thấy lời nói của lão nhân này chưa hẳn đã sai.

Hắn với nhà Hán căn bản không có chút chút liên quan gì, nếu phải hỏi Vô Song thích triều đại nào nhất của phong kiến Trung Quốc, hắn căn bản không ngần ngại mà chọn Tần.

Đối với nhà Hán bản thân hắn căn bản chẳng có bao nhiêu thiện cảm, lại càng không nguyện liên quan đến Hán thất bất quá trong cõi U Minh giữa hắn cùng Ma Sơn có duyên phận thì có lẽ không sai, hắn vẫn luôn cảm thấy trong Ma Sơn có gì đó đang kêu gọi mình.

......

Vô Song rời đi cũng là lúc lão nhân mở đôi mắt vẩn đục của mình ra, ánh mắt dõi theo phương hướng Vô Song cùng A Châu đi vào nội thành.

Ánh mắt của lão nhân rất đục, nếu co ai nhìn vào hai con người của lão nhân căn bản sẽ không nhìn thấy hình ảnh hai người Vô Song cùng A Châu trong đó chỉ là không rõ tại sao, mãi đến khi Vô Song cùng A Châu tiến vào nội thành bản thân lão nhân này mới quay đầu rời đi.

Quay đầu lại, tựa hồ nghĩ nghĩ gì đó, lão nhân từ trong bọc hành trang cũ kỹ lấy ra một quyển sách cổ, quyển sách có chút mục nát, chẳng biết đã tồn tại bao nhiêu năm tháng, chẳng biết đã được lật ra xem bao nhiêu lần.

Đôi mắt vẩn đục cùng đôi tay già nua lần mò từng chữ từng chữ trong sách, lão nhân một lần nhìn sách, nhìn nguyên nửa ngày.

Sau nửa ngày, khi trời sẩm tối lão nhân mới ngửa đầu lên, sống lưng của lão bắt đầu kháng nghị.

Lấy bàn tay già nua di di phần sống lưng, bờ môi khô khốc của lão nhân cong lên một nụ cười khó hiểu.

“Không có mệnh cách, không ngờ lại không có mệnh cách”.

Thều thào vài câu, lão nhân đứng lên, cất quyển sách vào hành trang, nắm lấy bọc hành lý của mình, rời khỏi ‘cửa hiệu’, tay nắm trượng gỗ chậm rãi đi ra ngoài.

Thú vị là lão nhân này không vào nội thành, lão nhân này đi thẳng ra cửa thành.

........

Vô Song đương nhiên không biết những chuyện xảy ra sau đó, lại càng không ngờ lão nhân có thể như A Thanh cùng Tây Thi nhìn ra hắn không có mệnh cách.

Dĩ nhiên đây không phải là lần đầu tiên Vô Song bị toán ra không có mệnh cách.

A Thanh cùng Tây Thi là nhân vật viễn siêu nhân loại, thủ đoạn thông thiên có thể không nói tới.

Trương Tam Phong làm người hai thế đồng thời cũng không có mệnh cách, có thể không nói tới.

Ngoài ba người này ra còn có tứ đệ tử của Trương Tam Phong – Trương Y cùng thần bí lão nhân nơi cổ thành này.

Điểm chung của tất cả các nhân vật này... chính là mạnh.

......

Cùng với A Châu đi vào cửa thành, lần này cũng không giống ngoại thành mở cửa tự do, nội thành đương nhiên sâm nghiêm hơn rất nhiều.

Ở bên ngoài cửa nội thành không có cái không khí nghiêm trang như đối mặt với thủ vệ quân bình thường, dù sao đều là nhân sĩ võ lâm, những người thích đặt tự do lên hàng đầu, toàn bộ đều không quá quan tâm tới luật lệ nhưng mà chiến lực thủ thành thì tương đối đáng sợ.

Tại công thành, Vô Song có thể cảm nhận được nơi này tổng cộng có 7 vị đại tông sư, 20 tông sư, ngoài ra còn có 1 vị ngũ tuyệt cao thủ trấn ải.

Số lượng cao thủ như vậy thực sự tương đối kinh người.

Thi Triều vừa đi qua, bình thường nơi cổng nội thành cũng không có nhiều người qua lại bởi sau mỗi trận đại chiến, bất kể ai cũng đều rất mệt, không phải ai cũng thừa tinh lực như Mộ Dung Phục lựa chọn ra ngoài liệp quái.

Tất nhiên cho dù không thể so về độ nghiêm trang hay kỷ luật với quân đội chính quy bất quá muốn vào nội thành mà vượt qua sự chú ý của bọn họ là việc không thể, ngay cả Vô Song cũng không thể dù sao tố chất của từng cảnh vệ nội thành này đều rất cao.

Muốn tiến vào nội thành phải có lệnh bài thông hành, nếu không có lệnh bài thông hành thì bắt buộc phải đi đăng ký.

Cái này có chút giống xin giấy phép nhập cảnh ở hậu thế.

Vô Song cũng không quen bất cứ ai ở nơi đây, dù sao cổng thành bảo vệ toàn người lạ mặt, người duy nhất làm Vô Song quan tâm là một lão nhân ngồi trung tâm, đồng thời lão nhân này cũng đang nhìn Vô Song.

Đây chính là một vị ngũ tuyệt cao thủ của võ lâm cũng là người đứng đầu lần ‘trực ban’ ngày hôm nay.

Mỗi vị ngũ tuyệt cao thủ, cứ cách một khoảng thời gian liền phải đến cổng nội thành tiến hành giao ban, dù sao có bọn họ tồn tại có thể giảm thiểu tối đa rủi ro.

A Châu thì không giống với Vô Song, A Châu có lệnh bài thân phận.

Nàng đi theo Mộ Dung Phục, là người Mộ Dung thế gia, thậm chí ở đây có vài người còn nhận biết nàng, bằng vào lệnh bài thân phận sẽ không ai ngăn cản nàng tiến vào thành.

Sau khi A Châu được thông qua, nàng cũng không vội bước vào thành, chậm rãi đứng ở một bên đợi Vô Song.

Thấy A Châu không vào thành đồng thời lại hướng ánh mắt về phía Vô Song, vài người cũng chú ý đến điểm này, đồng thời sau khi A Châu được thông qua thì cũng đến lượt Vô Song bị hỏi đến.

Trước mặt Vô Song là một trung niên nhân, người này gọi là Vương Hạo.

Tất nhiên người này Vô Song căn bản không biết, tên còn chưa từng nghe thấy có điều thực lực rất không tệ, cũng đã là đại tông sư cường giả.

Vương Hạo vẻ ngoài bình thường nhưng thân hình cường tráng, ánh mắt tương đối sắc, hắn dùng ánh mắt đánh giá Vô Song từ đầu đến chân, sau đó mới lên tiếng.

“Tại hạ Vương Hạo, các hạ thật lạ mặt, chẳng hay là người phương nào?”.

Vô Song đối với người này hỏi, thản nhiên trả lời.

“Tiêu Hà, đến từ Tu Di Sơn”.

Vương Hạo nghe xong sắc mặt liền hiện vẻ khó hiểu.

Hắn cũng coi như đại lão trên giang hồ, hành tẩu trên giang hồ cũng gần 30 năm, còn chưa nghe đến Tu Di Sơn bao giờ.

“Tiêu huynh, thứ cho Vương mỗ cô văn quả lậu, thật sự không rõ Tu Di Sơn là nơi nào, không biết Tiêu huynh có thể nói rõ? “.

Vô Song nhíu nhíu mày, hắn thật ra nào biết Tu Di Sơn là nơi nào?.

Theo lời vô Hà tử thì Tu Di Sơn chính là cội nguồn Tiêu Dao Phái, bất quá nếu Vương Hạo chưa nghe thấy Tu Di Sơn, Vô Song cũng lười nói.

“Chưa nghe thấy?, vậy ta đến từ Thiên Sơn”.

Sắc mặt Vương Hạo lập tức giật giật, tuy rằng đã là nhân tộc thì sẽ cùng trận doanh với nhau, căn bản không xuất hiện khả năng phản bội nhân tộc đầu nhập quỷ tộc, chỉ cần là nhân tộc hầu như đều là đồng minh, vì liệp sát Thi Quỷ mà đến nhưng mà lời nói của Vô Song quả thật đáng ngờ.

Vương Hạo vốn còn đang muốn hỏi Vô Song thì ở sau lưng một âm thanh vang lên.

“Vị đạo hữu này, không biết có thể cùng ta nói vài lời”.

Người lên tiếng đương nhiên là lão nhân thực lực ngũ tuyệt kia.

Hai từ ‘đạo hữu’ của người này có thể làm Vương Hạo sợ run lên.

Có thể được ngũ tuyệt gọi là đạo hữu thì tất nhiên cũng là ngũ tuyệt cao thủ.

Vương Hạo cũng không dám hỏi Vô Song câu nói, cúi đầu thể hiện kính ý với Vô Song sau đó lùi lại, nhường chỗ cho vị cường giả sau lưng.

Trong thế giới này, có rất rất nhiều tông sư, có rất nhiều đại tông sư chưa từng xuất hiện trong Kim Dung.

Kim Dung dù sao cũng không cách nào miêu tả hết toàn bộ cao thủ trong võ lâm, trời nam đất bắc sao có thể thiếu cao thủ?.

Đại tông sư mạnh mẽ như đám người Mộ Dung Phục, Kiều Phong, Trần Cận Nam... đương nhiên sẽ được vào trong nguyên tác.

Về phần đại tông sư yếu hơn nhiều như Mã Ngọc, Vương Xử Nhất.... trừ khi có thân phận đặc thù mới được lột tả nếu không chỉ có thể bình bình vô danh.

Vương Hạo là một kẻ vô danh, căn bản không có gì lạ.

Điều làm Vô Song hứng thú là vị ngũ tuyệt kia, đã đến trình độ ngũ tuyệt không thể không xuất hiện trong Kim Dung.

Thản nhiên đi về phía người này, ngồi xuống, Vô Song khẽ mỉm cười.

“Đạo hữu là? “.

Người này thấy Vô Song hỏi tên mình, sắc mặt hơi nhíu, dù sao thiên hạ đúng là không có mấy người không biết ông ta, tất nhiên Vô Song đã hỏi, người này liền đáp.

“Lão phu là Thiết Chưởng Bang bang chủ - Thượng Quan Kiếm Nam, không biết đạo hữu đến từ thế lực nào?, lão phu nghe đão hữu nói Tu Di Sơn, đúng là chưa từng nghe thấy, lại nghe đạo hữu sử thành Thiên Sơn, chẳng nhẽ là cao thủ vực ngoại đến từ Thiên Sơn – Linh Thứu Cung? “.

Vô Song nghe Thượng Quan Kiếm Nam hỏi, tạm thời không đáp, hắn đang suy nghĩ đây là nhân vật nào.

Rất nhanh Vô Song cũng bắt đầu có thông tin về người này.

Thượng Quan Kiếm Nam là sư phụ của Cừu Thiên Nhận hơn nữa chiến tích của Thượng Quan Kiếm Nam tuyệt đối không tệ.

Năm xưa khi Hoàng Dược Sư còn trẻ, đích thân đến Thiết Chưởng Bang muốn giết một kẻ gọi là Triệu Bất Phàm.

Triệu Bất Phàm lại có giao tình với Thượng Quan Kiếm Nam, được ông ta hứa bảo vệ tính mạng, sau đó liền xảy ra trận chiến giữa Thượng Quan Kiếm Nam cùng Hoàng Dược Sư.

Kết quả trận chiến này, Triệu Bất Phàm vẫn còn sống, Hoàng Dược Sư bị thương phải chạy khỏi Thiết Chưởng Bang, tất nhiên thương thể của Thượng Quan Kiếm Nam cũng rất nặng, nặng hơn Hoàng Dược Sư nhiều.

Điều duy nhất Vô Song không ngờ là Thượng Quan Kiếm Nam hiện tại chưa chết, theo cốt truyện vì sợ Hoàng Dược Sư báo thù mà Cừu Thiên Nhận tự tay giết chết sư phụ, cướp lấy Thiết Chưởng Lệnh trở thành Thiết Chưởng Bang bang chủ rồi lập tức tự mình nộp lên Triệu Bất Phàm, từ đó hòa hoãn với Hoàng Dược Sư.

Nếu Thượng Quan Kiếm Nam không chết, Thiết Chưởng Bang chỉ sợ có hai nhân vật cấp ngũ tuyệt, thực lực trong võ lâm thực sự rất mạnh.

Về phần sao lão nhân này không chết, Vô Song lười tìm hiểu.

Đến cả Kiều Phong còn làm đệ tử của Hồng Thất Công hay Nhất Đăng là tiền bối của Đoàn Dự thì việc Thượng Quan Kiếm Nam chưa chết cũng hết sức bình thường.

Đối với câu hỏi của Thượng Quan Kiếm Nam, Vô Song khẽ cười.

“Tu Di Sơn là một tiểu sơn tại dãy Thiên Sơn, ta cũng đúng là xuất thân Thiên Sơn – Linh Thứu Cung, là chân truyền đệ tử của Cung Chủ cũng là Cung Chủ đời thứ 2 của Linh Thứu Cung”.

Thượng Quan Kiếm Nam lần này lập tức run lên, hai mắt trừng lớn mà nhìn Vô Song.

Hắn quả thực cảm thấy Vô Song nói láo.

Tính cách của Đồng Mỗ thiên hạ ai không biết?, nam tử nào dám xuất hiện trước mặt Đồng Mỗ?, vậy mà Đồng Mỗ lại còn nhận nam nhân làm đệ tử, đã vậy lại còn truyền ngôi?”.

“Khụ khụ, Tiêu huynh nói đùa, Đồng Lão làm người Thượng Quan Kiếm Nam ta vẫn là biết... ngươi là nam tử sao có thể được Đồng Lão thu nhận?”.

Thượng Quan Kiếm Nam vừa dứt lời, Vô Song liền động thủ, chỉ thấy ngón tay hắn xuất hiện một lớp băng mỏng, thản nhiên cười cười.

“Thượng Quan huynh không tin lời Tiêu mỗ?, cái này rất đơn giản, trong tay Tiêu mỗ là Sinh Tử Phù của sư phụ, Thượng Quan huynh có muốn thử? “.

Thượng Quan Kiếm Nam cho dù không tin lời của Vô Song bất quá nào dám thử?, nếu đây là Sinh Tử Phù thật hắn tránh còn không kịp, sao dám thử?, hắn còn chưa muốn chết.

Vẻ mặt cười khổ nhìn Vô Song, sau đó lắc đầu.

“Tiêu huynh nói quá, ta nào dám không tin lời ngươi, chỉ là tò mà mà thôi. Thực lực của Tiêu huynh đã đạt đến tinh vị cao thủ, ta không thể làm chủ đưa Tiêu huynh tiến vào nội thành, vậy đành theo lệ mà làm, đưa Tiêu huynh đến gặp minh chủ, Tiêu huynh thấy sao?”.

Vô Song đương nhiên đồng ý.

Hắn đến trận doanh võ lâm một nguyên do rất lớn chính là tò mò, hắn tò mò không biết minh chủ của trận doanh võ lâm là thần thánh phương nào.

Người có thể làm Long Tượng Cổ Phật đặt ngang hàng, có thể bình ổn ngồi ở vị trí minh chủ trận doanh võ lâm, có thể làm trận doanh võ lâm căn bản không thua bất cứ một trận doanh nào chắc chắn phải là đế vị cao thủ.

Đế vị cao thủ trong thiên hạ, cho dù không biết là ai nhưng Vô Song chắc chắn vẫn phải đến xem một lần.