Cực Võ

Quyển 2 - Chương 240: Hủy Diệt Bàn Cờ (1)

Vô Song tâm tình hiện nay cực kỳ không tốt nhưng cũng không dám thể hiện ra ngoài.

Hắn cảm thấy A Thanh không đúng, phi thường không đúng nhưng mà A Thanh lúc này cũng cực kỳ nguy hiểm, nàng là thế giới này mạnh nhất, nàng là kẻ một ngón tay cũng có thể di chết Vô Song.

Tại cái thời điểm này, đứng tại bên trong thành Yến Kinh, Vô Song chỉ có im lặng.

Ở bên cạnh hắn là A Thanh, bản thân A Thanh cũng im lặng.

Vô Song có thể cảm giác được A Thanh gần như bất cứ lúc nào cũng sẽ bạo nộ, thậm chí nếu không phải mình là người đứng ngoài số mệnh, nàng nhất định không ngần ngại mà giết chết chính mình.

A Thanh hiện nay trạng thái rất không ổn, ánh mắt của nàng thậm chí không cho Vô Song cảm giác của nhân tính, ánh mắt này mới thật sự cho Vô Song hiểu, cái gì là lạnh lùng, cái gì mới là coi sinh mệnh như cỏ rác.

Lúc trước A Thanh siêu thoát khỏi phạm trù con người nhưng nàng vẫn giữ tâm tình con người, ít nhất tính cách của nàng là con người.

Hiện tại nàng vãn siêu thoát khỏi phạm trù con người có điều ánh mắt của nàng lại như thần linh nhìn thiên hạ chúng sinh, như sâu như kiến.

Vô Song trong lòng càng ngày càng có một suy nghĩ lớn mật.

Cái suy nghĩ này khi xuất hiện căn bản không thể nào biến mất được.

Đoạt xá.

Hắn rất sợ, A Thanh hiện nay không phải là A Thanh hắn biết, hắn rất sợ có một thứ gì đó, đang ở trong thân xác A Thanh.

Hắn đã sớm coi A Thanh là tri kỷ tại thế giới này, hắn đối với nàng không có tình cảm nam nữ, chỉ đơn thuần nhất là tình bạn, là người có thể cho Vô Song cảm giác có thứ níu kéo.

Vô Song từ khi xuyên không, hắn như lục bình không rễ, hắn chưa từng có ai hiểu mình thậm chí chưa từng cảm nhận được nơi mình thuộc về, hắn rất nhiều khi cũng tự nói với bản thân, thế giới này vốn không hợp với hắn nhưng vì sinh tồn, vì cuộc sống, hắn liền phải thay đổi, thay đổi để phù hợp với cái thế giới này.

Chỉ có khi bên cạnh A Thanh, hắn mới cảm thấy bình yên.

Nàng hiểu hắn là người xuyên không, hắn có thể kể với nàng rất nhiều thứ trên trời dưới biển.

Nàng cũng khác tất cả nữ nhân khác, nàng đối với mọi thứ chỉ im lặng đón nhận nhưng chính sự im lặng này mới là thứ mà Vô Song cần.

Vô Song đơn giản chỉ cần một người lắng nghe.

Hiện nay, đứng cạnh một A Thanh hoàn toàn xa lạ, cảm xúc của Vô Song trở nên rất không đúng.

Vô Song hiểu, khi A Thanh xuất hiện tại Đào Hoa Đảo, nàng vẫn là A Thanh nhưng trong một giây phút nào đó, nàng liền thay đổi, nàng liền trở thành ‘thứ’ hiện giờ.

A Thanh hiện nay như không quan tâm tất cả, giọng nói lạnh lùng mang theo một loại khí ví không thể ngăn cản.

Trước đây Vô Song từng cảm thấy khi Tây Thi nghiêm túc nàng liền trở thành nữ vương, một lời nói không ai dám cãi bất quá hiện nay Tây Thi căn bản so không được với A Thanh, giọng nói của nàng cứ như uy áp của thần linh, giọng nói khô khan đến phát sợ, không có một chút ba động tâm tình.

“Lần này ta nhượng bộ, không có lần sau. Ngươi bất kể làm thế nào cứu đi Bao Tích Nhược ta không quan tâm nhưng sau khi cứu xong người đàn bà đó, ta không hy vọng ngươi lại trái ý ta”.

Câu nói này làm ánh mắt Vô Song càng ngày càng trầm trọng.

Hắn thậm chí cảm giác ra được ý tứ của A Thanh.

A Thanh hiện nay quả thật không dám giết Vô Song nhưng mà đừng quên tại thế giới này có một người Vô Song không bỏ được, nếu A Thanh mang Hoàng Dung ra uy hiếp thì Vô Song hắn phải làm sao?.

Đấy là chưa kể Lý Thu Thủy cùng Đồng Mỗ, hai người này trên giang hồ vốn cao cao tại thượng nhưng trong mắt A Thanh hiện nay cũng chỉ là sâu kiến.

Vô Song không đáp lời A Thanh, hắn lấy yên lặng coi như đồng ý bất quá rất nhanh hắn liền phát hiện ra mọi việc không đơn giản như hắn nghĩ.

Rất nhanh Vô Song liền phát hiện ra A Thanh làm gì với Tây Thi.

.......

Tại thành Yến Kinh lúc này, tuyết rơi đầy trời, cảnh tượng có chút thê lương.

Vô Song lúc này gần như không tin được vào mắt mình, hắn nhìn thấy cái gì?.

Hắn nhìn thấy Mục Niệm Từ đang đứng đợi dưới chân tường sau đó Dương Thiết Tâm cõng một nữ nhân phi thân nhảy qua tường, vẻ mặt cực kỳ vội vã.

Nhìn cảnh này, Vô Song lạnh cả người.

Nữ nhân được Dương Thiết Tâm cõng tất nhiên là Bao Tích Nhược nhưng mà Bao Tích Nhược từ khi nào đến phiên Dương Thiết Tâm đến cõng?.

Bao Tích Nhược là ai?, nàng là Tây Thi, là một trong hai siêu cấp cao thủ siêu thoát phạm trù nhân loại nhưng mà hiện nay một lần nữa khi gặp lại nàng, Vô Song không phát hiện ra một chút chút dấu hiệu ban đầu nào của Tây Thi, có chăng chỉ còn một Bao Tích Nhược nhu thuận, khuôn mặt xen lẫn sự lo lắng cùng ngọt ngào khi ở trong lòng người yêu.

Đây là cái tiết tấu gì đây?.

Cứng ngắc quay đầu lại, chỉ thấy A Thanh một mặt thản nhiên quan sát tất cả, Vô Song rốt cuộc cũng đã hiểu A Thanh làm việc này tuyệt đến trình độ nào.

Nhiệm vụ của Tây Thi là gì?, là đóng vai Bao Tích Nhược, là mê đắm Hoàn Nhan Hồng Liệt đồng thời cũng là người làm Quách Tĩnh vĩnh viễn không bao giờ chấp nhận đầu nhập quân Kim.

Quách Tĩnh là nhân vật chính, là khí vận chi tử của cái thế giới Xạ Điêu, cái chết của Bao Tích Nhược mở ra sự đối địch của Quách Tĩnh- Hoàng Dung cùng nhà Kim, cùng Hoàn Nhan Hồng Liệt.

Sau đó vô số lần Hoàn Nhan Hồng Liệt đụng vào Quách Tĩnh – Hoàng Dung, kết quả đều ăn quả đắng thậm chí vì vậy mà mở ra tương lai huy hoàng cho đế chế Mông Cổ, cho bản thân nhà Tống có cơ hội thở dốc thêm hàng chục năm trời.

Đây là giá trị của Bao Tích Nhược, là giá trị của một con cờ khai cuộc.

Nếu Tây Thi bị rơi vào trường hợp này, Tây Thi có thể có một ngàn cách thoát khỏi vận mệnh phải chết nhưng Vô Song thật sự hoài nghi tâm trí của Tây Thi bị phong ấn, nàng như một diễn viên đã nhận kịch bản, chỉ có thể làm theo kịch bản vậy.

......

Một lần nữa nhìn thấy Mục Niệm Từ, nàng vẫn đẹp như vậy thậm chí Vô Song biết trong Xạ Điêu có lẽ chỉ có Mục Niệm Từ có thể liều mang so sắc cùng Hoàng Dung chỉ là Vô Song hiện nay thật sự không có hứng thú quan sát sắc đẹp của Mục Niệm Từ.

Hắn chỉ thấy Mục Niệm Từ vẻ mặt tười cười đầy vui sướng nhìn về hai người sau đó trong ánh mắt liền hiện lên một tia nghi hoặc.

“Phụ thân, đây không phải là Hoàng Nhan vương phi sao?”

Dương Thiết Tâm cũng không có thời gian, lập tức nói.

“Đây là mẹ con, mau mau chạy nhanh”

Mục Niệm Từ lại càng ngạc nhiên, khuôn mặt xinh đẹp không khỏi thất thố lại hỏi:

“Mẹ của con?”

Dương Thiết Tâm thậm chí có chút cuống lên.

“ Nói nhỏ thôi, về nhà sẽ nói”

Dứt lời lập tức dùng toàn lực chạy đi, sau đó Mục Niệm Từ rất nhanh chuyển thân.

Bao Tích Nhược hiện nay cũng không phải trong tình trạng bất tỉnh nhân sự gì, nàng dùng hết sức bình sinh ôm lấy trượng phu, vẻ mặt thực sự ngập tràn ngọt ngào, vẻ đẹp của một nữ nhân yêu nam nhân toàn tâm, toàn ý.

Tất nhiên cảnh tiếp theo cũng chẳng khó để hình dung cho lắm, ba người bỏ chạy chưa được bao xa thì phía sau tiếng reo hò ầm ầm, đèn đuốc sáng trưng, một đội người ngựa đột nhiên rầm rập lao tới, đám đi đầu đều giơ đao vung thương quát lớn:

“Tên phản tặc bắt cóc vương phi đừng chạy”

Dương Thiết Tâm võ công thường thường, Mục Niệm Từ võ công cũng chưa từng được coi là cao, nếu lúc này Bao Tích Nhược hóa thân Tây Thi, nàng nhất định có thể diệt sạch đám truy binh đằng sau nhưng mà hiện tại nàng chỉ là Bao Tích Nhược, ba người căn bản không có khả năng bỏ trốn.

Dương Thiết Tâm nhìn xung quanh không thấy có chỗ nào ẩn núp được, trong lòng liền nghĩ thầm:

‘Trời thương cho vợ chồng ta hôm nay được gặp mặt một lần, bây giờ có chết cũng thỏa ý rồi’

Nghĩ được một điểm này, Dương Thiết Tâm lập tức tên tiếng.

“Niệm Từ, ngươi tới cõng mẹ “

Bao Tích Nhược vốn đang ôm lấy trượng phu, nàng chợt nhớ lại tình hình ở Ngưu Gia Thôn, phủ Lâm An mười tám năm trước.

Nàng nhớ Dương Thiết Tâm cõng mình tất tả chạy trốn, trong đêm tối truy binh đuổi theo quát tháo chém giết, sau đó là mười tám năm chia lìa, thương tâm, nhục nhã. Nàng đột nhiên cảm thấy câu chuyện đêm ấy đang diễn lại, bèn ôm chặt cổ Dương Thiết Tâm, giữ chặt không buông.

Dương Thiết Tâm nhìn thấy truy binh đã tới gần, tất nhiên không muốn bị bắt, nếu rơi vào tay quân Kim tuyệt đối sống không bằng chết, bị nhục nhã vô cùng, trong lòng Dương Thiết Tâm mang theo ngạo khí của Dương gia, liền muốn quay người xông về đám truy binh liều chết một trận chiến.

Dương Thiết Tâm lập tức phát lực gỡ tay Bao Tích Nhược, rất nhanh đưa Bao Tích Nhược về phía Mục Niệm Từ sau đó long hành hổ bộ xoay thương quay đầu lại, mượn Dương gia thương thì như hổ mọc cánh, như chiến thần hàng lâm, mũi thương như điện xà chẳng mấy chốc đã khiến thân binh của Hoàn Nhan Hồng Liệt sợ xanh mặt mà quay đầu bỏ chạy.

Nhình thấy truy binh bỏ chạy, Dương Thiết Thâm thở ra một hơi đầy may mắn, tiếc nuối lớn nhất là bọn họ không cướp được con ngựa nào.

Nắm chắc thời gian, ba người quay đầu chạy tiếp. Lúc này Bao Tích Nhược thấy trên người Dương Thiết Tâm có vết máu tươi lốm đốm lập tức lo lắng lên tiếng.

“Chàng bị thương rồi?, vết thương không sao chứ?”

Dương Thiết Tâm nhìn nàng một cái, cảm thấy mu bàn tay đau rần, bàn tay của hắn đã be bét máu từ bao giờ, bàn tay đau đớn đến mức không nhấc lên nổi, đây chính là vì dùng sức quá độ làm vết thương do Hoàn Nhan Khang gây ra lại tái phát.

Bao Tích Nhược đang định bó vết thương cho chồng, chợt phía sau tiếng hò reo ầm ầm, trong đám bụi bốc mịt mù lại có vô số binh mã đuổi tới.

......

Vô Song nhìn đến đây, hắn liền không muốn nhìn tiếp nữa, ánh mắt đỏ lên mà nhìn A Thanh.

“Ngươi thực sự tuyệt tình như vậy?”.

A Thanh khẽ liếc mắt nhìn Vô Song, chậm rãi lên tiếng.

“Ta cũng không ngăn cản ngươi cứu Bao Tích Nhược, ngươi cứ cứu nàng đi thôi, đừng nói với thực lực của ngươi cứu không được Bao Tích Nhược?, đương nhiên ta chỉ cho phép ngươi cứu Bao Tích Nhược, bản thân Dương Thiết Tâm nhất định phải chết”.

Lần này Vô Song triệt để nổi sát khí.

Cứu Bao Tích Nhược?, đương nhiên Vô Song có thể cứu được nhưng mà khi Dương Thiết Tâm đã chết, Bao Tích Nhược nhất định sẽ trăm phương ngàn kế lại tìm đường chết, Vô Song có thể cứu được nàng mấy lần?.

Bao Tích Nhược hiện nay chính là Hoàng Dung tương lai.

Ngày Quách Tĩnh tẫn cùng thành Tương Dương, Hoàng Dung có thể có cả trăm cách thoát thân an toàn nhưng nàng vẫn nguyện tự vẫn cùng chồng, căn bản không có gì thay đổi được.

Vô Song thậm chí có ngàn phần tin tưởng, chỉ cần hắn dám xuất thủ cứu người, A Thanh liền ra tay, một kiếm lấy mạng Dương Thiết Tâm.

Vô Song không tin mình có thể cứu được Dương Thiết Tâm trong tay A Thanh.

Hắn đương nhiên... cũng có thể bằng thân phận cùng quan hệ của mình với Hoàng Nhan Hồng Liệt mà xin cho Dương Thiết Tâm rời đi nhưng Dương Thiết Tâm không có Bao Tích Nhược chắc chắn cũng sẽ chọn tự sát, khi đó còn có tác dụng gì?, Bao Tích Nhược vẫn sẽ đi theo trượng phu.

Quan trọng nhất, Vô Song thậm chí còn cảm giác toàn bộ Hoàn Nhan Phủ đều đang thay đổi, đều bị một loại lực lượng nào đó khống chế.

Vô Song ở trong Hoàn Nhan Phủ đủ lâu để biết loại tam giáo cửu lưu như Dương Thiết Tâm có mọc thêm cánh cũng chẳng thể mang người ra khỏi phủ được chứ đừng nói đến đánh lui truy binh.

Điều này cứ như toàn bộ Hoàn Nhan Phủ bị ép tiến vào một vở kịch, bị ép nhận lấy một loại kịch bản mà diễn nốt nhiệm vụ của mình vậy.

Thứ gì có thể ép con người đi vào một loại kịch bản nhất định?.

Đáp án chỉ có Thiên Đạo.

Đứng cạnh Vô Song lúc này không phải A Thanh, mà là Thiên Đạo.

Thiên Đạo vốn đang ngủ say nhưng hiện nay nó thức dậy rồi, hơn nữa nó cũng đang chiếm lấy thể xác A Thanh, nó đang thao túng luôn vận mệnh của Tây Thi bởi cả hai nữ nhân này chung quy đều là vật trong tay nó, là khiên là thuẫn của nó.