Cực Võ

Quyển 2 - Chương 214: Cửu Âm Chân Kinh (3)

Ngọc Tiêu Kiếm Pháp thực sự rất đẹp, cũng phi thường hợp với khí chất của Vô Song, ít nhất là hắn cảm thấy thế.

Hoàng Dược Sư lúc này đã độ tuổi trung niên nhưng mà Vô Song có ngàn cái chắc chắn, vạn cái chắc chắn Hoàng Dược Sư tuyệt đối là mỹ nam tử, hồi trẻ nhất định cũng ngọc thụ lâm phong, soái khắp thiên hạ.

Hoàng Dược Sư sử dụng Ngọc Tiêu Kiếm Pháp, trên người xuất hiện một đoàn khí xanh lượn lờ, kết hợp với bản thân ông ta quả thực cho người ta một loại cảm giác phiêu miễu mà kinh tâm.

Ngọc Tiêu Kiếm Pháp có thể coi là một kiếm pháp chú trọng đến chữ ‘mỹ’.

Cũng giống Thiên Sơn Chiết Mai Thủ chú trọng một chữ ‘mỹ’.

Những môn võ công như vậy thực sự khiến Vô Song cảm thấy có hứng thú, đặc biệt coi trọng.

Dĩ nhiên chiêu thức đẹp là một chuyện, nó có mạnh hay không lại là chuyện khác bất quá Vô Song cũng tin tưởng, kiếm pháp trấn phái của Hoàng Dược Sư, sao có thể yếu?.

Chỉ thấy tốc độ của Hoàng Dược Sư rất nhanh, một kiếm liền xuất ra.

“Ngọc Tiêu Kiếm Pháp thức thứ nhất, Vân Tâm Xuất Tụ”.

Một kiếm đâm ra, khí xanh lượn lờ, tiêu sái vô cùng.

Một kiếm này đâm ra, kiếm khí khuấy động xung quanh, kiếm khí ôn nhu như ngọc, nhẹ nhàng như mây nhưng lại cho người ta một loại cảm giác thần bí khó dò.

Vô Song không nghĩ nhiều, cổ tay nhẹ chuyển mà đỡ lấy một kiếm, hắn dùng tất nhiên là Nga Mi Kiếm Pháp.

Đỡ được một kiếm của Ngọc Tiêu Kiếm Pháp, Vô Song mới nhận ra kiếm này bất phàm.

Kiếm khí của nó dĩ nhiên mang theo một loại ‘âm lực’ cực kỳ tà dị, chạy dọc vào trong cơ thể Vô Song, xuyên qua cả Hộ Thể Chân Khí của hắn, loại lực lượng này khiến Vô Song rõ ràng cảm nhận được thân thể mình bất giác trở nên trì độn, có chút chậm chạp.

Vừa đỡ một kiếm, hắn liền đối với cao chủ Ngũ Bá bội phục không thôi.

Hắn cùng Bắc Cái có thể tính là luận bàn, hắn đối với Bắc Cái bản thân chưa có quá nhiều bội phục.

Về phần Âu Dương Phong thì đã rất khác, Âu Dương Phong lấy độc nhập khí, lấy độc nhập võ công hơn nữa còn không làm bản thân biến dạng, độc thuật của Âu Dương Phong nhất định đạt đến trình độ làm Vô Song không phục không được.

Ngoại trừ độc thuật ra Vô Song còn ấn tượng cực kỳ với Cáp Mô Công, hắn tháy Hàng Long Thập Bát Chưởng trên phim ảnh quá nhiều hơn nữa chính hắn không ít lần được chứng kiến Hàng Long, hắn đối với Hằng Long không xa lạ gì nhưng mà Cáp Mô Công thực sự cho Vô Song nhận thức mới về võ học, cực kỳ đáng sợ.

Lần này đối chiêu cùng cha vợ - Hoàng Dược Sư, hắn một lần nữa cảm giác được đương thời ngũ bá ai cũng là bậc kỳ tài.

Hoàng Dược Sư ban đầu lấy kiếm ý nhập chưởng, lấy kiếm hóa chưởng mà thành Lạc Anh Thần Kiếm Chưởng, hắn đối với chiêu này chỉ có hứng thú chứ chưa hề bội phục.

Bích Tiêu Kiếm Pháp thì lại khác, lấy âm nhập kiếm, lấy âm công hóa thành kiếm ý, kiếm xuất như tấu nhạc, kiếm khí trực tiếp xuyên qua Hộ Thể Chân Khí, cực kỳ khó phòng.

Lấy âm nhập kiếm... Vô Song thậm chí nghe còn chưa nghe, đây là lần đầu tiên hắn được chứng kiến thứ kiếm pháp này.

Nếu Hoàng Dược Sư dùng sáo ngọc làm kiếm, Vô Song còn chưa đến mức kích động như vậy nhưng mà hiện nay... rất khác.

Ngay từ chiêu đầu tiên... Vô Song đã chết mê chết mệt với loại kiếm pháp này.

Chiêu đầu tiên đánh ra, Hoàng Dược Sư thu kiếm, cơ thể nhẹ xoay chuyển, chiêu thứ hai đánh tới.

“Tiêu Sử Thừa Long”.

Một chiêu này đánh ra khác hoàn toàn với chiêu vừa rồi, Vô Song thậm chí còn cảm nhận được sóng âm rõ mồn một.

Kiếm này không nhẹ nhàng gì, kình lực của nó tuyệt đối kinh người, một kiếm đâm ra nhất định muốn lấy mạng kẻ địch.

Vô Song lại sử dụng một chiêu Nga Mi Kiếm Pháp, lại vận kình lực của bản thân muốn ngạnh kháng chiêu này, khi kiếm của Vô Song cùng kiếm của Hoàng Dược Sư va chạm vào nhau, Vô Song liền thấy cổ tay mình rung lên.

Kiếm này kình lực rất lớn hơn nữa kình lực chia làm ba đợt như sóng biển, cơn sóng này chưa tới cơn sóng kia đã tiếp, ba luồng kình lực đâm thẳng mà đến, mỗi bước của Hoàng Dược Sư trực tiếp khiến Vô Song đều phải lùi lại, Nga Mi Kiếm Pháp trong tay hắn đầy luống cuống mới có thể đỡ chọn vẹn ba luồng kình lực đâm thẳng của Hoàng Dược Sư.

Nga Mi Kiếm Pháp... quả thực thua Ngọc Tiêu Kiếm Pháp không chỉ một bậc, đương nhiên Nga Mi Kiếm Pháp chỉ là trụ cột kiếm pháp của Nga Mi, muốn so cũng so không nổi.

“Nhìn kỹ, đây là Thừa Long, còn đây là Tiêu Sử”.

Vô Song đang lùi lại, nghe Hoàng Dược Sư nói vậy tất nhiên phải chú tâm, chỉ thấy cổ tay Hoàng Dược Sư xoay tròn, từ trong thanh kiếm xuất hiện luồng kình lực thứ tư.

Đây cũng không phải là kình lực, mà là sóng âm.

“Nhạc phụ lợi hại”.

Nói ra một câu này, cổ tay Vô Song cũng trực tiếp run lên, hắn vậy mà buông kiếm.

Không buông cũng không được, sóng âm trực tiếp nhắm vào cổ tay hắn, chỉ có buông kiếm mới tránh được một chiêu này.

Sau khi buông kiếm, Vô Song nhẹ bước lùi về phía sau, đồng thời thanh kiếm vốn bị ném lên không trung lại theo một loại quỹ tích biến ảo mà trở về trong tay hắn.

Hoàng Dược Sư vừa thấy một chiêu này liền ngừng lại, ánh mắt hứng thú mà nhìn Vô Song.

“Chiêu này là...”.

Vô Song cười cười, theo Hoàng Dược Sư hỏi hắn liền nhẹ đáp.

“Là Đả Cẩu Bổng Pháp, Ngao Khẩu Đoạt Trượng”.

Hoàng Dược Sư nghe vậy liền gật đầu, một chiêu vừa rồi quả thực là thủ pháp ‘thủ bổng’ của Đả Cẩu Bổng Pháp, Hoàng Dược Sư đã sớm nghe nói Vô Song dậy Đả Cẩu Bổng cho Hoàng Dung cũng thấy con gái dùng Đả Cẩu Bổng, hiện nay đích thân thấy thủ pháp này liền có chút thẫn thờ mà thôi.

“Kiếm pháp của ngươi rất không được “.

Hoàng Dược Sư lại tiếp tục nói, Vô Song đương nhiên chỉ có thể gật đầu.

Kiếm pháp của hắn đương nhiên không được, Vô Song chưa bao giờ chuyên về kiếm đạo.

Cao thủ dùng kiếm, cho dù là Nga Mi Kiếm Pháp cũng chưa chắc đã bị Ngọc Tiêu Kiếm Pháp ép cho không thở nổi như vậy nhưng mà Vô Song hắn đâu phải cao thủ dùng kiếm?.

Nếu nói đến cao thủ, Vô Song thà nhận mình là cao thủ ám khí, sau đó đến thân pháp, rồi mới đến quyền pháp – chưởng pháp, về phần kiếm pháp liền xếp cuối cùng.

“Nhạc phụ dạy phải”.

Thấy Vô Song công nhận, Hoàng Dược Sư cũng không nói nhiều, ông dù sao cũng không thể bắt Vô Song toàn tài chỉ là ông nghe Hoàng Dung nói Vô Song bằng kiếm pháp đánh bại Đả Cẩu Bổng Pháp, lúc này nhìn thấy kiếm pháp Vô Song sử dụng, quả thực... quá tệ so với suy nghĩ của ông.

Cũng không phải dạng người thích nói nhiều, Hoàng Dược Sư lại một lần nữa xuất kiếm.

“Chiêu thứ ba, Kim Thanh Ngọc Chẩn”.

Nếu chiêu thứ nhất cùng chiêu thứ hai, rất khó để tự mình cảm nhận sóng âm công kích thì chiêu thứ ba này rất khác.

Một kiếm này đâm ra nhưng không phải đâm thẳng, kiếm này cổ tay Hoàng Dược Sư cong lên, đường kiếm cũng cong theo tạo thành hình tròn nhỏ, sau đó... từ trong cái hình tròn kia sóng âm lập tức cách không mà tới.

Sóng âm không phải nội lực, không phải võ kỹ, Hộ Thể Chân Khí đối với sóng âm có sức kháng cự rất yếu.

Đương nhiên cũng có thể dùng Hộ Thể Chân Khí bảo vệ màng nhĩ nhưng hệu quả cũng không phải tuyệt đối.

Cũng giống với độc công, âm công là một loại thủ đoạn công kích cực kỳ khó phòng.

Vô Song cũng chỉ có thể ngưng thần bất quá Vô Song lúc này cũng bắt đầu nhìn ra vài điểm đặc biệt.

Ánh mắt hắn dần dần ngưng tụ, kiếm thế lại xuất ra, lần này tất nhiên không phải Nga Mi Kiếm Pháp mà là TỊch Tà Kiếm Pháp.

“Tảo Đãng Quần Ma”.

Kiếm nhanh đến cực hạn, liên tục hơn mười kiếm đâm ra, mũi kiếm đều hướng về sóng âm đánh tới rồi trực tiếp đánh nát luôn sóng âm của Hoàng Dược Sư.

Phá được một chiêu này, trong lòng Vô Song không có vui vẻ, chỉ có bội phục.

Âm thanh là gì?, Âm thanh là các dao động cơ học (biến đổi vị trí qua lại) của các phân tử, nguyên tử hay các hạt làm nên vật chất và lan truyền trong vật chất như các sóng. Âm thanh, giống như nhiều sóng, được đặc trưng bởi tần số, bước sóng, chu kỳ, biên độ và vận tốc lan truyền

Kiếm chiêu chém ra, có thể tạo nên âm thanh.

Mở miệng nói chuyện có thể tạo nên âm thanh.

Bất cứ dao động nào, đều có âm thanh chỉ là tai con người có thể nghe được hay không mà thôi.

Hoàng Dược Sư đáng sợ ở chỗ, lấy nội công của bản thân hòa vào thiên địa, ông có thể khống chế biên độ dao động của chính nội công của mình, sử dụng cách này... lấy âm nhập kiếm, tạo ra sóng âm.

Thủ đoạn này, nghe mà kinh người.

Vô Song thực sự không thể không phục, dùng nội công va chạm với không khí xung quanh, đương nhiên tạo ra được âm thanh nhưng biến đổi âm thanh thành tiết tấu, thành nhịp điệu, thành sóng âm, Vô Song chỉ có thể cúi đầu chịu thua.

Phá được chiêu kiếm thứ ba trong Ngọc Tiêu Kiếm Pháp, chiêu kiếm thứ tư liền tới.

“Kiếm thứ tư, Hưởng Cách Lầu Đài”.

Kiếm này uy lực cực kỳ bình thường, Vô Song còn chẳng cảm nhận được uy lực tuy nhiên hắn lại rõ ràng, âm công của Hoàng Dược Sư đang nén lại.

Thay vì một luồng sóng âm cực lớn lại là nhiều luồng sóng âm nhỏ, nhiều luồng kiếm khí nhỏ, một chiêu này nhắm thẳng vào kinh mạch trong cơ thể, là một chiêu thức dùng kiếm pháp điểm huyệt.

Vô Song có Hộ Thể Chân Khí, thông thường sẽ không sợ loại thủ pháp điểm huyệt này nhưng mà đây là sóng âm chứ không phải nội lực hay kiếm khí, quả thật rất rất khó phòng.

Vô Song không thể làm gì khác, hắn hít vào một hơi thật lớn, nắm chặt lợi kiếm, cánh tay rung lên.

“Tịch Tà Kiếm Pháp – Lưu Tinh Phi Trụy”.

Sát lục kiếm ý tụ tập lại, theo kiếm xuất ra, rạch phá hư không.

Một kiếm này hướng thẳng về Hoàng Dược Sư, lấy công làm thủ, tốc độ nhanh đến cực hạn.

Hoàng Dược Sư một lần nữa phải thu kiếm, xoay người trên không trung liên tục đâm ra ba kiếm, toàn bộ đều là ‘cương kiếm’ Tiêu Sử Thừa Long.

Hoàng Dược Sư phản ứng rất nhanh nhưng mà kể cả thế cả cánh tay ông cũng xuất hiện một vết máu dài, tuy không nguy hiểm cũng không ảnh hưởng đến chiến lực nhưng máu vẫn là máu, bị thương vẫn là bị thương.

Hoàng Dược Sư ánh mắt càng ngày càng hứng thú mà nhìn Vô Song.

“Là kiếm pháp này đánh bại Đả Cẩu Bổng của Lão Ăn Mày đúng không?, kiếm pháp uy lực đáng sợ lại nhanh đến cực hạn, đáng sợ, kiếm pháp này gọi là gì?”.

Vô Song cũng thu tay lại, nhìn vết thương trên người Hoàng Dược Sư, hắn có chút ái ngại rồi thở ra một hơi.

“Kiếm pháp này gọi là Tịch Tà Kiếm Pháp bất quá sát tính quá nặng, con cũng không muốn sử dụng”.

Vô Song đã gọi Hoàng Dược Sư là nhạc phụ, một chữ ‘con’ này cũng là đương nhiên.

Hoàng Dược Sư cũng phát hiện ra ánh mắt Vô Song nhìn mình, ông thở ra một hơi rồi lắc đầu.

“Không phải lỗi của ngươi, chúng ta đánh tiếp”.

Vô Song nghe đến đây liền cười khổ, hắn thậm chí trực tiếp buông kiếm.

“Nhạc phụ đại nhân, Tịch Tà Kiếm Pháp thực sự là sát lục kiếm đạo, kiếm pháp này trừ khi gặp phải sinh tử quyết chiến nếu không nhất quyết không nên dùng “.

“Vô Song lần đầu thấy Ngọc Tiêu Kiếm Pháp của nhạc phụ đã trực tiếp mê mệt, bản thân Vô Song kiếm đạo chỉ mới bắt đầu nắm được phần bên ngoài, chưa thể nói là tinh thông chứ đừng nói chạm đến cấp bậc cao thủ đương thời “.

“Vô Song không biết nhạc phụ có thể truyền lại bộ Ngọc Tiêu Kiếm Pháp cho con không?, hơn nữa Vô Song thực sự đối với tài hoa của nhạc phụ bội phục không thôi, trước mặt nhạc phụ cũng sẽ không tự nhận mình làm thiên tài”.

“Lần này Vô Song lên Đào Hoa Đảo, trước là muốn mang sính lễ đến, muốn nhạc phụ chấp nhận hôn sự của Dung nhi cùng con, thứ hai liền muốn bái sư “.

“Vô Song biết nhạc phụ người không thu đệ tử nữa bất quá nếu dùng thân phận con rể lĩnh giáo nhạc phụ, người cũng không đến mức... không đến mức đuổi ta ra khỏi cửa a”.

Hoàng Dược Sư nghe Vô Song nói liền khẽ cười.

Không thể không nói Vô Song biểu hiện rất tốt.

Ông vốn muốn thử thách Vô Song, nếu Vô Song có thể trong quyết đấu học được toàn bộ võ công của ông, ông liền gả Dung nhi cho đứa con rể này.

Thật ra đây cũng là một điểm ác tâm của Hoàng Dược Sư, ai bảo con gái lúc nào cũng Vô Song ca ca thế này, Vô Song ca ca thế kia đây?.

Hoàng Dược Sư trời sinh kỳ tài, ngạo khí hơn người, lúc này lại bị một tiểu tử trẻ tuổi vượt qua, trong lòng ông tất nhiên có kiêu ngạo của riêng mình.

Nếu Vô Song là người khác, Hoàng Dược Sư liền muốn đánh với Vô Song một trận nhưng ai bảo hắn là con rể tương lai đây?, con rể tương lai thực sự không tốt đánh.

Lúc này Vô Song lại trực tiếp cúi đầu đưa ra yêu cầu học nghệ, Hoàng Dược Sư trong nội tâm liền động.

Vô Song học nghệ chẳng khác nào nói hắn chấp nhận tôn Hoàng Dược Sư vi sư, nếu đã là sư tất nhiên không úy kỵ trò, trò càng giỏi sư càng nở mày nở mặt không phải sao?.

Hoàng Dược Sư sau sự việc Mai Siêu Phong liền không nhận bất cứ đệ tử nào nhưng mà nếu lấy thân phận cha vợ dạy võ cho con rể thì ai có thể nói gì?, cũng không đi ngược với bản ý của ông.

Quan trọng nhất, Vô Song mang một khúc Phi Thiên đến tặng cho Hoàng Dược Sư.

Mang vạn lượng hoàng kim đến, lại thêm cầu ‘vạn kim cầu nụ cười mỹ nhân’, một câu này liền xóa đi tục vật của hoàng kim lại tôn lên địa vị của Hoàng Dung trong mắt Vô Song.

Vô Song đã bỏ ra rất nhiều, thân là tiền bối, Hoàng Dược Sư sẽ không thể không đáp lễ.

Nghĩ nghĩ một chút, Hoàng Dược Sư liền mỉm cười.

“Được, ngươi đã tặng lão phu một khúc Phi Thiên, lão phu liền mang Ngọc Tiêu Kiếm Pháp đến dạy cho ngươi”.