Vô Song thật sự rất muốn biết mình mạnh đến đâu.
Khi ở trên Lôi Cổ Sơn, ở đó có rất nhiều rất nhiều cao thủ hơn nữa theo Vô Song xem ra ai cũng mạnh hơn Bắc Cái nhưng mà trong đám bọn họ lại không ai dám đấu với Vô Song một trận.
Đầu tiên là Đồng Mỗ, hắn thật ra rất nguyện ý đối luyện cùng nàng nhưng mà nhìn tới nhìn lui, nhìn từ đầu đến chân Đồng Mỗ thực sự quá nhỏ, nhìn chỉ lớn hơn A Kha năm đó một chút mà thôi, hắn với nàng quan hệ lại rất không tệ, căn bản không thể hạ thủ mạnh tay được.
Bỏ qua Đồng Mỗ, thứ hai liền là vài vị đại nhân vật Hiệp Khách Đảo nhưng mà bất kể Long – Mộc đảo chủ hay hai vị tiền bối Ngu Trà – Diệu Đế cũng đều không dám so chiêu cùng Vô Song, ai bảo Vô Song có quan hệ không ‘rõ ràng’ với Tây Thi đây.
Hiện nay hắn rốt cuộc tìm được đối thủ cho bản thân mình, thiên hạ ngũ bá – Bắc Cái Hồng Thất Công.
Hắn cùng Bắc Cái căn bản không hề có quan hệ, không hề quen biết, cũng không có nhận thức chung, vì vậy hắn quyết định lấy Bắc Cái làm đá mài dao.
Quả thật Bắc Cái rất mạnh, chí ít cho đến hiện nay ông không làm Vô Song thất vọng.
.....
Một chiêu đầu tiên đã có thể khiến Bắc Cái xuất huyết nhưng đây cũng không phải ông ta yếu, chiêu này thắng ở bất ngờ.
Bất kể ai cũng thế, nếu nhìn thấy một chiêu này kết quả cũng không khác Bắc Cái là bao nhiêu dù sao Quỳ Hoa Bảo Điển đi ngược lại với nguyên lý võ học bình thường.
Thế nào gọi là nguyên lý võ học bình thường?, võ học chia nội công cùng ngoại công.
Ngoại công chú trọng sức mạnh cơ thể, điển hình nhất phải kể tới Long Tượng Bát Nhã Công.
Về phần nội công thì lại có rất nhiều tuyệt học đi kèm, căn bản kể cũng không hết nhưng chung quy vẫn không thoát khỏi mấy chữ nội lực.
Quỳ Hoa Bảo Điển thì lại khác, đây là môn tuyệt học duy nhất trong Kim Dung thuần tốc độ, đẩy tốc độ lên đến cực hạn.
Lần đầu tiên nhìn thấy Quỳ Hoa oai, cho dù là Bắc Cái cũng tuyệt không dễ dàng gì.
Cũng không cho Hồng Thất Công có cơ hội lấy lại sức, Vô Song lại tiếp tục đưa thân tiến lên, tốc độ như kinh hồng.
Vài năm trước khi chứng kiến Quách Tĩnh cùng Viên Thừa Chí quyết đấu, Vô Song căn bản không thể nhìn thấy gì, mắt của hắn đã không còn theo kịp từng động tác của họ, gần như chỉ có tiếng gió vang lên nhưng mà hiện tại hắn chỉ sợ đã vượt qua Quách Tĩnh cùng Viên Thừa Chí, ít nhất ở mặt tốc độ.
Hồng Thất Công lúc này muốn nhìn rõ tốc độ của Vô Song cũng là cực kỳ khó khăn, cũng may ông ta có thể cảm khí, có thể cảm nhận được phương vị của Vô Song nếu không Hồng Thất Công quả thực khó tiếp được vài chiêu kiếm của hắn.
Tay nắm chặt Đả Cẩu Bổng, Hồng Thất Công không thể tiến lên mà chỉ có thể bị Vô Song từng bước ép lui nhưng Vô Song muốn nhất cử đột phá phòng ngự của ông ta cũng không phải dễ dàng gì.
“Tảo Đãng Quần Ma”.
Chân Vũ Kiếm mang theo hàn khí kinh khủng chém đến, lưỡi kiếm nhanh đến tuyệt luân, đến cả bóng kiếm cũng khó mà phát hiện.
Một chiêu đâm ra khóa chặt phương vi bốn phương tám hướng, gần như khóa chết mọi góc độ, một kiếm mà như trăm kiếm cùng xuất, một kiếm liền có thể quét sạch quần ma.
Hồng Thất Công tay nắm Đả Cẩu Bổng cũng lập tức ra chiêu, đối mặt với một kiếm tuyệt nhanh của Vô Song mà thét dài.
“Tróc Tự Quyết”.
Đả Cẩu Bổng Pháp ngoại trừ chiêu thức còn có khẩu quyết, khẩu quyết của Đả Cẩu Bổng bao gồm 8 chữ.
Khiêu – Phong – Chuyển – Bạn – Dẫn – Tróc – Triền – Phách.
Mỗi khẩu quyết là một dạng chiến đấu, là một dạng biến chiêu của Đả Cẩu Bổng.
Bắc Cái lần này sử dụng Tróc Tự Quyết ngụ ý không nói cũng biết, ông muốn dùng Đả Cẩu Bổng mà bắt lấy kiếm ảnh của Vô Song.
“Phản tróc cẩu đồn “
“Cẩu cấp khiêu tường”
“Thục khuyển phệ nhật”
“Cẩu nhãn khán nhân “
Vô Song rất thích Đả Cẩu Bổng pháp, cái này không phải không có nguyên nhân.
Bản thân Đả Cẩu Bổng tại sao gọi là báu vật trấn giáo của Cái Bang?, tại sao Đả Cẩu Bổng Pháp lại là thứ bất cứ bang chủ nào cũng phải học?.
Bang chủ Cái Bang có thể không có Hàng Long nhưng bắt buộc phải học được Đả Cẩu Bổng bởi Đả Cẩu Bổng mới là tinh hoa của Cái Bang.
Hàng Long tuy mạnh nhưng không đủ, nó không thể truyền hoàn hảo từ đời này sang đời khác, Hàng Long chung quy vẫn cực kỳ quan trọng ở tư chất.
Đả Cẩu Bổng thì khác, Đả Cẩu Bổng thậm chí không cần người sử dụng có nội công kinh hãi thế tục, cũng không cần là bất thế thiên tài trăm năm có một, Đả Cẩu Bổng có tính truyền thừa.
Một đặc điểm nữa của Đả Cẩu Bổng, nó có tính hoàn mỹ, là một loại võ công có thể công, có thể thủ, có thể áp chế địch nhân, có thể đơn công, có thể quần công... tùy theo mỗi loại khẩu quyết, tùy theo tâm ý của người sử dụng Đả Cẩu Bổng Pháp có thể theo đó mà biến hóa, sử dụng trong từng trường hợp.
Đả Cẩu Bổng ở trong Kim Dung căn bản bị Hàng Long ép cho không thở nổi, nhắc đến Cái Bang bất cứ ai cũng sẽ nhắc đến Hàng Long trước sau đó mới là Đả Cầu Bổng, môn võ công này quả thực bị không ít người coi nhẹ.
Lúc này Đả Cầu Bổng trong tay Bắc Cái mới lộ ra hào quang vốn có của nó, cho dù Vô Song sử dụng Tịch Tà Kiếm Pháp nhanh đến tuyệt luân nhưng mà cũng không thể xuyên qua phòng thủ Đả Cẩu Bổng, từng chiêu từng chiêu ánh kiếm đều bị Hồng Thất Công thuận thế phá đi.
Ánh mắt Vô Song càng ngày càng sáng, tiếp theo chỉ thấy cổ tay hắn rung lên một cái, vô số ánh kiếm nhập lại làm một, một kiếm cứ như vậy đâm thẳng ra.
Tảo Đãng Quần Ma trong Tịch Tà Kiếm Pháp là kiếm chiêu quần công, nhất kiếm xuất ra vô số người xuất huyết nhưng nói về tốc độ của nó thì cũng không phải là quá mức đáng sợ.
Một chiêu đâm thẳng này của Vô Song chính là Lưu Tinh Phi Trụy.
Một kiếm nhanh như lưu tinh lướt qua bầu trời.
Kiếm xuất như lưu tinh, đến khi thu kiếm lại vô ảnh vô tung, như lưu tinh biến mất trên bầu trời vậy.
Hồng Thất Công một lần nữa cảm thấy sợ hãi, ông lần này dồn toàn lực mà vung Đả Cầu Bổng.
“ Phách tự quyết”
Phách Tự Quyết là bí chữ có uy lực nhất của Đả Cẩu Bổng Pháp, uy lực mạnh nhất trong 8 chữ khẩu quyết nhưng mà kể cả như thế cũng không tránh khỏi cho Bắc Cái rơi xuống hạ phong.
Đả Cẩu Bổng có một điểm yếu cố hữu.
Phách Tự Quyết bao gồm năm chiêu: Bổng đả cẩu thủ, Cùng hạng cản cẩu, Phong cẩu giảo hầu, Lạc thủy đả cẩu, Thiên hạ vô cẩu.
Năm chiêu nối nhau mà ra, khí phách như hồng, phách lực có thể khai sơn bất quá khi đối mặt với kiếm pháp nhanh đến tuyệt luân, thời gian đâu cho Bắc Cái xuất chiêu?.
Bắc Cái không hổ là một trong Ngũ Bá, một gậy thành công đập vào Chân Vũ Kiếm, vừa vặn phát lực khiến Chân Vũ Kiếm rung lên rồi Bắc Cái trực tiếp lùi lại bất quá vai phải của ông ta từ lúc nào đã bắt đầu chảy máu.
Một kiếm của Vô Song, Bắc Cái kịp phản ứng nhưng mà ngăn không nổi, ông chỉ có thể dùng hết sức mà giảm lực của Chân Vũ Kiếm mà thôi, chỉ có thể làm chệch hướng Chân Vũ Kiếm.
Mục tiêu ban đầu của Vô Song là ngực phải của Bắc Cái nhưng bị Đả Cầu Bổng đập trúng liền chếch sang phải, liền chuyển điểm sát thương lên vai.
Bắc Cái một lần nữa cố tách Vô Song ra nhưng lúc này ông cũng hiểu, ông không thể phòng ngự bị động được.
Tại sao ư?, rất đơn giản, nếu Vô Song cứ được thể mà tấn công, Bắc Cái không sớm thì muộn cũng là người thiên cổ, kiếm pháp của Vô Song quá nhanh, quá đáng sợ, muốn phòng loại kiếm pháp này có lẽ cũng chỉ còn cách một mực áp chế Vô Song, một mực ép hắn vào thế thủ.
Nghĩ đến đây, Bắc Cái rất nhanh động, tay nắm chặt Đả Cầu Bổng rồi bắn thẳng về phía Vô Song, ông hống lên một tiếng, hai tay cùng vẽ,
cách không đánh ra một chưởng.
“Tả Hữu Thần Long”.
Vô Song ánh mắt cau lại, hắn nhận ra chiêu này, một chiêu này trong Hàng Long có thể nói uy lực thường thường nhưng mà lại rất khó phòng, lấy hai đầu song long cùng tiến, khóa thế công của đối phương đồng thời lại mang theo ám kình rất lớn.
Một chiêu này nếu là Kiều Phong đánh ra, Vô Song chưa hẵn đã lo ngại nhưng nếu là Hồng Thất Công thì khác, nội công của Hồng Thất Công đã đạt đến cảnh giới chí dương sinh nhu, trong dương cương luôn ẩn âm nhu, trong chưởng luôn chứa 3 phần ám kình.
Hai đầu rồng cùng nhập thể chỉ sợ sẽ lập tức mang theo ám kình phá hoại thể nội dẫn tới nội thương nghiêm trọng.
Vô Song nắm chặt Chân Vũ Kiếm, cũng chém ra một kiếm.
“Giang Thượng Lộng Địch”.
Tịch Tà Kiếm Pháp không hợp cường công, chiêu thức của nó đều không quá uy mãnh. nếu nói chiêu uy lực nhất trong Tịch Tà cũng chỉ có thể là Giang Thượng Lộng Địch.
Dồn hết kiếm khí tại thân, dồn nội lực vào kiếm, từ bên trong bắn cách không xuất kiếm khí.
Một chiêu này mang theo uy lực cực lớn cứ như Vô Song bắn ra một quả Rocket, kiếm khí lập tức từ trong Chân Vũ Kiếm bắn ra, thậm chí có cảm giác nó xé rách hư không, trực tiếp chém vào giữa hai đầu rồng đang lao đến.
Thế kiếm tuyệt cường lại thêm Chân Vũ Kiếm là thần kiếm hàng đầu thiên hạ, một chiêu này quả thật chặt đứt hai đầu long đang lao đến sau đó Vô Song rất nhanh mượn thế lướt qua cả hai đầu long này, thành công tránh được một chiêu.
Vừa né được một chiêu của Hồng Thất Công, Vô Song không cần nhìn cũng biết việc gì xảy ra, cổ tay khẽ xoay, Chân Vũ Kiếm lại chém ra.
Như đã nói, Tịch Tà Kiếm Pháp không có nhiều chiêu thức, nhưng mà nó thật tâm cũng không cần quá nhiều chiêu thức, bên trong Tịch Tà Kiếm có một chiêu không được gọi tên, nó gọi là ‘chém thường’.
Chém thường rất đơn giản, chỉ là xuất kiếm ra chém mà thôi hay nói đúng hơn chỉ cần là người luyện Tịch Tà Kiếm Pháp, căn bản không cần chiêu thức, chỉ cần xuất kiếm đã được coi là chiêu thức.
Lâm Bình Chi ở bên trong Tiếu Ngạo Giang Hồ trở nên cực kỳ đáng sợ cũng nhờ vào thứ này, mỗi kiếm xuất ra đều nhanh đến cực độ, kiếm vừa xuất kiếm mang đã đến trước người đối phương, đánh sợ vô cùng.
Vô Song tay nắm Chân Vũ Kiếm, kiếm xuất liên tục về phía trước mặt mình.
Cùng lúc đó Hồng Thất Công cũng đến, tay của hắn từ bao giờ đã nắm lấy Đả Cẩu Bổng, từng bổng đánh về phía Vô Song.
“Bí chữ Khiêu”.
“Bổng khiêu lạt khuyển, Phản khiêu cẩu thân, Đảo loạn cẩu oa, Khiêu bát cẩu trảo “
Bí chữ Khiêu, tác dụng duy nhất là khóa chặt Vô Song, từng bổng đánh tới gần như ép cho Vô Song không chuyển thân nổi.
“Bí chữ Phong”
“Áp biển cẩu bối, Ác cẩu lan lộ, Khuyển nha giao thác, Mẫu cẩu hộ sô”.
Bí chữ Phong, bổng nhanh như gió, uy mãnh vô cùng hơn nữa cũng cực kỳ trực tiếp, từng bổng đập xuống mang lực thiên cân, trực tiếp dùng lực phá tốc độ, dùng Đả Cẩu Bổng Pháp khóa chết Tịch Tà Kiếm Phổ.
Tịch Tà Kiếm nếu xuất kiếm bản thân Đả Cẩu Bổng Pháp muốn đỡ cũng cực kỳ khó khăn, dù sao tốc độ của Tịch Tà Kiếm sẽ không để chủ nhân Đả Cẩu Bổng Pháp hoàn thành liên chiêu, hoàn thành một loại bí chữ của chính mình.
Đả Cẩu Bổng Pháp cũng như vậy, nó vốn nổi tiếng nhất ở điểm tứ lượng bạt thiên cân nhưng điểm mạnh nhất của Đả Cẩu Bổng lại là áp chế người khác, liên tục đánh cận chiến, gần giống như nhốt cũi đánh chó vậy, khiến con chó kia chỉ có thể đau đớn chịu khổ, không thể chui ra.
Đả Cẩu Bổng Pháp thực sự rất thô tục, mỗi chiêu mỗi thức đều ví đối thủ với ‘chó’, bất quá nó thực sự không hề tầm thưởng, Đẩ Cẩu Bổng lúc này quả thật đã khóa được Tịch Tà Kiếm.
Vô Song đến xuất kiếm cũng không thể, hắn chỉ có thể chịu khổ vung kiếm ra đỡ mà thôi.
Thấy Vô Song càng ngày càng bị áp chế, chiến ý Hồng Thất Công trở nên ngày càng cao, ông lại một lần nữa xoay gậy mà gầm lên.
“Bí chữ Phách”.
Chữ Phách là bí chữ mạnh nhất của Đả Cẩu Bổng Pháp, một chiêu này vừa có thể công kích đơn mục tiêu nhưng cũng có thể quần công, một chiêu uy lực không thể đỡ.
“Bổng đả cẩu thủ, Cùng hạng cản cẩu, Phong cẩu giảo hầu, Lạc thủy đả cẩu, Thiên hạ vô cẩu “.
Đến chiêu Thiên Hạ Vô Cẩu, bản thân Vô Song đã gần như không có cách nào đỡ được nữa, hắn có thể cảm giác bước bước khó đi sau đó Hồng Thất Công liền nhảy lên, hai tay nắm lấy Đả Cẩu Bổng mà đập xuống.
“Thiên Hạ Vô Cẩu”.
Tưởng như Vô Song không có cách nào đỡ được bởi hắn rõ ràng cũng không thể né tránh nhưng thân thể Vô Song bắt đầu chuyển động.
“Tịch Tà Kiếm Pháp – Tịch Tà Thân Pháp”.
Lâm Bình Chi sau khi tự cung có thể ngay lập tức báo thù cho cha mẹ cũng vì Tịch Tà Thân Pháp.
Tịch Tà Thân Pháp khác xa Quỳ Hoa Thân Pháp, nó không thể di chuyển nhanh như Quỳ Hoa, không thể có tốc độ nhanh như Quỳ Hoa nhưng thắng ở quỷ mị, thân pháp thậm chí không thuộc về con người, trong phạm vi hẹp thân pháp của Tịch Tà gần như là vô địch.
Tịch Tà Thân Pháp không dùng để chạy trốn, không dùng để chiến đấu mà là để giết địch.
Chỉ thấy hai chân Vô Song vẫn chôn trên mặt đất nhưng cả thân thể hắn xoay ngược lại, mượn lực xoắn mà cũng nhảy lên bầu trời.
Người nhảy lên vốn không có điểm tựa, lại gặp phải Hồng Thất Công từ trên đánh xuống, đây vốn là tử lộ nhưng mà ngay trên bầu trời, cả người Vô Song biến thành tàn ảnh mà lướt ngang đi.
Trong ánh mắt không thể tin tưởng nổi của Hồng Thất Công, Vô Song lướt ngang sang bên cạnh hắn, một kiếm chém tới.
“Hoa Khai Kiến Phật”.
Đây là tuyệt sát kiếm của Tịch Tà Kiếm Pháp.
Kiếm này chỉ có một mục đích, kiếm mở ra liền tiễn ngươi về Tây Thiên Cực Lạc, đi gặp Phật Tổ Như Lai.
Hồng Thất Công chỉ cảm thấy cả người lạnh run, ông lúc này căn bản không tránh nổi kiếm thế của Vô Song, hơn nữa một kiếm này rất nhẹ nhàng, căn bản không có một chút uy lực, toàn bộ vẻ đẹp của nó, toàn bộ sự đáng sợ của nó đều dồn nén lại, đến khi chạm vào đồi phương thì như bông hoa nở rộ, nhất kiếm tuyệt sát.
Một lần nữa, máu bắn tới, Hồng Thất Công ngã trên mặt đất, lảo đảo lùi lại, ánh mắt khó tin nhìn về phía Vô Song, một tay lại sờ lên cổ mình.
Đầu ông ta vẫn đặt trên cổ bất quá cổ họng có một vết rách nhỏ/
Hồng Thất Công hoàn toàn không nghi ngờ gì, nếu Vô Song thật sự động sát tâm, ông ta hiện nay đã đầu lìa khỏi cổ.
Ánh mắt phức tạp mà nhìn Vô Song, Hồng Thất Công trong phút chốc bỗng như già thêm mười tuôi.
“Giang Sơn đời nào cũng có thiên tài, Lão Khiếu Hoa ta thua rồi, tiểu hữu kiếm pháp thông thần, bội phục bội phục”.