Cực Võ

Quyển 2 - Chương 127: Hoàn Nhan Vương Tộc (1)

Hoàng Dung hôm nay rất vui vẻ, sự vui vẻ đó có thể hiện rõ ra trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng bởi Yến Kinh thật sự là một vùng đất mới đối với Hoàng Dung.

Hoàng Dung sinh ra và lớn lên ở Đào Hoa Đảo, nàng cho dù thông minh tuyệt đỉnh lại đọc rất nhiều thư tịch do phụ thân sưu tầm khắp thế gian nhưng cơ hội đi ra ngoài như thế này cũng không nhiều, cơ hội được thăm thú một đại thành như Yến Kinh thì lại càng ít.

Yến Kinh hiện nay do người Kim làm chủ nhưng không phải chỉ có Kim nhân ở đây mà Yến Kinh là nơi giao hòa văn hóa giữa Kim nhân, Hán nhân cùng Liêu nhân, tại thành Yến Kinh tính về số lượng thì Hán nhân vẫn là đứng đâu, Kim nhân ít hơn còn về Liêu nhân thì rất khó nhìn thấy nhưng cũng không phải là không có.

Hoàng Dung cho dù thông minh sắc sảo hơn người nhưng đừng quên nàng năm nay mới 16 tuổi đang là độ tuổi đẹp nhất của một thiếu nữ, độ tuổi ham vui nhất của một nữ nhân, nếu có Vô Song ở bên cạnh bồi nàng đi dạo thậm chí nàng muốn dạo hết tất cả các khu phố của Yến Kinh cũng chưa biết chừng đương nhiên sau sự kiện tỷ võ chiêu thân của Niệm Từ thì nàng vẫn phải trở về quán trọ càng nhanh càng tốt.

Thành Yến Kinh lúc này chắc chắn rất loạn, Hoàng Dung chưa từng gặp Hoàn Nhan Khang nhưng nàng biết Hoàn Nhan chính là dòng họ của vương tộc Kim Quốc, đám binh lính đi theo Hoàn Nhan Khang cũng chẳng phải gia nô bình thường mà đều mặc quân phục, đừng nhìn bọn họ bị Vô Song đánh bại nhanh như vậy nhưng nếu trong quân đội cũng là một phương hảo thủ, có thể điều động cao thủ trong quân đội đến làm vệ sĩ thì thân phận lại càng không phải nói, khoảng thời gian tiếp theo để tìm cái kẻ gọi là Đông Phương Bạch kia thì đám người Kim này nhất định sẽ lật tung thành Yến Kinh ra.

Đây cũng là lần đầu tiên Hoàng Dung có chút cảm thán về giang hồ, nàng vốn nghĩ với thực lực của Vô Song thì như lời Vương Trùng Dương nói bản thân Vô Song trong cùng thế hệ đã là vô địch nhưng khi nàng nhìn thấy Đông Phương Bạch lại khiến bản thân nàng lần đầu tiên xuất hiện sự lung lay trong suy nghĩ.

Đông Phương Bạch trong mắt Hoàng Dung cứ như một cực khác của Vô Song vậy, Vô Song cho người khác cảm giác xinh đẹp đến quỷ dị nhưng trái với cái cái vẻ ngoài đó là một sự lạnh lùng, cái lạnh khiến người ta không rét mà run.

Đông Phương Bạch không có cái vẻ đẹp đến ma mị của Vô Song nhưng hắn cũng tràn ngập mị lực, tràn ngập vẻ đẹp của một nam nhân trưởng thành, nếu Vô Song là cực lạnh thì Đông Phương Bạch là cực nóng tất nhiên trái với cái vẻ ngoài cực kỳ nam tính kia thì Đông Phương Bạch ngôn ngữ tuyệt không lịch sự tử tế gì, so với một Vô Song tương đối kiệm lời với kẻ bên ngoài thì Đông Phương Bạch lại giống một tên hái hoa công tử.

Hai người, hai hình ảnh đối lập nhưng thực lực đều cao đến dọa người đều là đại tông sư cao thủ.

Hoàng Dung đang đi về phía trước đột nhiên dừng lại không tiếp tục bước đi, hành động này của Hoàng Dung lập tức khiến Quách Tĩnh đang đi cùng nàng cũng khựng lại, vẻ mặt Quách Tĩnh không hiểu mà lên tiếng.

“Dung muội, ngươi tại sao không đi tiếp?, không phải ngươi nói chúng ta phải trở về quán trọ càng sớm càng tốt sao?”.

Hoàng Dung nghe Quách Tĩnh nhắc liền hơi hơi mỉm cười im lặng không nói chỉ là trong mắt Hoàng Dung xuất hiện một tia sáng mà Quách Tĩnh không thể nào quan sát thấy, đây là ánh mắt của... chiến ý.

Hoàng Dung không cầu nam nhân của mình phải hoàn hảo hay thiên phú trác tuyệt, nàng không cầu nam nhân của mình phải là thiên tài trăm năm có một hay là kỳ tài võ học, cái thứ Hoàng Dung cần chỉ là một nam nhân hiểu nàng, tin nàng, yêu nàng từ tận chân tâm còn lại những thứ ở trên kia nàng đều có thể vì phu quân giành lấy.

Hoàng Dung lúc này trái tim dành chọn cho Vô Song nhưng nàng luôn cảm thấy có một thứ không được như ý đó chính là Vô Song quá hoàn hảo, Hoàng Dung biết có nàng hay không có nàng thì Vô Song đời này vẫn thừa sức danh vang tứ hải thậm chí vị trí đứng đầu ngũ tuyệt tương lai có lẽ cũng sẽ rơi vào tay Vô Song một cách dễ dàng mà thôi tuy nhiên sự xuất hiện của Đông Phương Bạch thì lại khác.

Đông Phương Bạch tồn tại thì sẽ nói lên có người cùng Vô Song tranh tài, có người cùng Vô Song so đua cũng đồng nghĩa với việc có nơi cho Hoàng Dung thể hiện tài hoa của mình, nàng không biết Đông Phương Bạch kia sau này là bạn hay là thù của Vô Song, nếu là thù thì nàng chắc chắn giúp Vô Song vượt qua đối phương, đánh bại đối phương.

Nếu lúc này Hoàng Dung biết hai người Đông Phương Bạch cùng Vô Song vốn là một thì không biết có xúc động cắn chết Vô Song hay không đây?.

.......

“Vô Song ca ca “.

Cửa phòng trọ rất nhanh được Hoàng Dung mở ra, mang theo khuôn mặt tươi cười bước vào phòng, ánh mắt xinh đẹp khẽ chuyển muốn tìm thấy hình bóng của Vô Song tuy nhiên rất nhanh khuôn mặt xinh đẹp của nàng biến thành kinh hãi, nàng thấy Vô Song nhưng là một Vô Song đang cực kỳ đau đớn.

Vô Song lúc này lưng dựa vào thành giường, cả người nhễ nhại mồ hôi, khuôn mặt hắn liên tục khẽ cau lại, hai hàm răng gần như cắn chặt lại để không kêu lên thành tiếng đồng thời đôi tay của Vô Song toàn bộ đều buông xuống, hai cánh tay của hắn cứ như vậy run lên.

Vô Song thật sự không phải cao thủ quyền pháp, hắn sử dụng chân để chiến đấu cũng được nhưng nếu bắt hắn bỏ đi đôi tay thfi thực sự không quen thậm chí chiến lực cũng bị giảm đi một cách đáng sợ vì vậy trong lần xuất thủ này Vô Song vẫn phải dùng đến hai cánh tay.

Hai cánh tay của Vô Song vốn đã cực kỳ đau đớn nhưng còn chưa đến mức chuyển thành tình trạng xấu bất quá ngay từ ban đầu hai cánh tay của Vô Song đã không thể dùng được để chiến đấu rồi, hắn cũng đành phải sử dụng một thủ đoạn châm cứu bên trong Dược Vương Phần Thiên gọi là Hoạt Thi Châm.

Hoạt Thi Châm là một trong những thủ pháp châm cứu cấm kỵ trong Dược Vương Phần Thiên của Dược Vương năm xưa, bản thân Hoạt Thi Châm không bàn về sự bá đạo của nó chỉ bàn về cách thi châm thì cũng đã nằm ngoài khả năng của Vô Song lúc này, Hoạt Thi Châm mà Vô Song châm lên người mình là một loại thủ pháp giản đơn hơn do ông ngoại hắn Dược Vương đời này đúc kết ra được ghi trong Dược Vương Thần Châm.

Hoạt Thi Châm sao gọi là hoạt thi? theo truyền thuyết thì chỉ cần thi châm thì đến các chết cũng sẽ có thể sống lại, đây là sự bá đạo của Hoạt Thi Châm, thủ pháp châm cứu được ví với ác quỷ tất nhiên đây chỉ là truyền thuyết còn cái truyền thuyết này có thật hay không thì không ai biết.

Vô Song sử dụng bản tối giản của Hoạt Thi Châm dẫn tới có thể trong thời gian ngắn giảm thiểu tối đa đau đớn cũng như kích hoạt các cơ trên cánh tay dẫn đến cánh tay hắn đủ mạnh để chịu đựng áp lực của tốc độ từ Quỳ Hoa Bảo Điển cùng Thiên Sơn Chiết Mai Thủ mang lại bất quá khi hắn trở về quán trọ hắn mới biết tác dụng phụ của nó lớn đến mức nào.

Có gan sử dụng Hoạt Thi Châm thì Vô Song có gan chịu trách nhiệm, tác dụng phụ lớn nhất của Hoạt Thi Châm thậm chí có thể phế đi hai cánh tay của người thi châm dù sao đây cũng là thủ đoạn cuối cùng, chỉ có lúc thân thể bị đánh thành tàn phế hoặc không còn cách nào khác thì mới thi triển loại thuật châm cứu ma quỷ này, Vô Song biết thân thể của hắn là Đại Tông Sư cảnh giới lại thêm vào Tiên Thiên Chí Âm Thể làm cho bất kể là kinh mạch hay thân thể đều mềm mại vô cùng, hắn cũng có tự tin hai cánh tay của mình không bị phế đi vì vậy mới cắn răng thi châm lên tay mình tuy nhiên tác dụng phụ của nó hình như hơi quá đáng.

Hoạt Thi Châm không phá huy đi hai cánh tay của Vô Song nhưng nó lại triệt để phế đi hai tay của Vô Song trong thời gian ngắn, không có vài ngày tĩnh dưỡng tuyệt không thể cử động được hai cánh tay đồng thời bên trong cốt tủy của Vô Song nhưu có vô số ấu trùng đang di chuyển vậy, cảm giác đau trong xương cùng buốt trong tủy cực kỳ đáng sợ.

Hoàng Dung nhìn thấy thảm cảnh của Vô Song thật sự hoảng sợ, cho dù thông minh như nàng nhưng khi nhìn thấy nam nhân của mình đau đớn vô cùng thì lại cảm thấy chân tay vô cùng luống cuống, không biết làm gì mới tốt.

“Vô Song ca ca, ca đợi muội... muội đi gọi lang trung”.

Vô Song cố gắng ngửa đầu lên nhìn Hoàng Dung sau đó hai hàm răng cắn chặt của hắn khẽ mở ra, giọng nói khan khan vang lên.

“Không cần, lấy cho hai tấm vải sạch sau đó buộc thật chặt hai cánh tay này lại là được”.

Vô Song nói ra câu này liền đã thở hổn hển gần như quá sức, thực sự cái đau đớn này rất khó để diễn tả bằng lời.

Hoàng Dung nghe Vô Song nói vậy thân hình khẽ run lên, nàng tất nhiên biết y thuật có điều y thuật của Hoàng Dung thua xa Vô Song, đến cả Vô Song còn đau đớn như vậy thì Hoàng Dung sao có thể trị khỏi?, cái mà nàng làm tốt nhất bây giờ chỉ là bình tĩnh, bình tĩnh nghe Vô Song phân phó mà thôi.

Hoàng Dung cũng chẳng kịp đợi gì nữa, nàng xoay người ra cái bàn ở trung tâm nơi đó đống đồ nàng mua vẫn còn chưa cất đi, ở đó có một cây vải trắng do Hoàng Dung đích thân chọn, nàng muốn may cho Vô Song một bộ quần áo đương nhiên lúc này Hoàng Dung trực tiếp ném bộ quần áo kia ra sau đầu, nàng xoay người xé ra hai mảnh vải rồi chạy đến chỗ Vô Song.

“Buộc thật chặt vào, càng chặt càng tốt sau đó... kiếm cho huynh vài viên than nóng”.

Hoàng Dung cũng không hỏi nữa, nàng bắt đầu vì Vô Song buộc thật chặt hai cánh tay lại rồi chạy xuống phòng bếp của quán trọ, không bao lâu sau Hoàng Dung mang theo vài thanh củi đã cháy đen ở đầu vẫn còn đang nghi ngút khói.

Vô Song trong lúc đau đớn trực tiếp quên thế giới này không có cái gì gọi là than đá cũng may Hoàng Dung cho dù hiểu sai ý Vô Song thì vẫn mang một thứ tương tự chạy lên đây, thế giới này không có than đá nhưng nó có than củi.

“Dí vào “.

Vô Song lại nói ra hai chữ ngắn gọn sau đó ngửa cả đầu ra phía sau thể hiện sự đau đớn, nhìn thấy Vô Song đau đớn Hoàng Dung lòng đau như cắt, nàng thậm chí muốn tát cho mình hai cái tát, vì nàng ham vui mà rời khỏi Vô Song, vì nàng ham vui muốn xem cái gì gọi là Tỷ Võ Chiêu Thân mà để Vô Song ở lại một mình, nàng chính là cảm thấy vì mình không ở bên chăm sóc Vô Song mới dẫn đến việc Vô Song đau đớn đến thế này.

Hoàng Dung cánh tay run run nắm lấy thanh củi kia, nàng đương nhiên biết khi thứ này ấn vào da thịt thì sẽ đau thế nào nhưng nhìn Vô Song đau đớn nàng cũng cắn răng làm liều một lần, hai tay cầm hai thanh củi ngắn rồi đồng thời đặt trên tay Vô Song.

“Giúp ta.. lăn đều thanh củi đó”.

Mồ hôi Vô Song chảy ra càng ngày càng nhiều, mỗi khi thanh củi nóng rực kia di trên cánh tay Vô Song đều khiến thân thể hắn khẽ run lên bất quá Vô Song lại tuyệt đối không rên lên một tiếng, cái cảm giác đau đớn, nóng cháy da thịt này trái lại khiến Vô Song cảm thấy thoải mái hơn một chút ít nhất cái cảm giác đau đớn này nó át đi được cái cảm giác có sinh vật nào đó đang di chuyển trong cốt tủy của mình, nếu chỉ là đau đớn thì Vô Song tuyệt đối không sợ.

Cũng chẳng biết qua bao lâu, Vô Song mới chậm rãi nhắm mắt lại rồi thở ra một hơi nhọc khí, lần này hắn thật sự... nghịch quá dại rồi.

Thân hình Vô Song đột nhiên ngã ngồi về phía sau, ánh mắt khẽ nhắm lại, hắn không ngờ quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.

Nhìn thấy Vô Song đột nhiên gục xuống, Hoàng Dung sợ đến mức buông luôn hai thanh củi nóng trên tay ra, nàng cả người lao đến đỡ Vô Song, chỉ khi cảm thấy mạch tượng của Vô Song vẫn bình thường thì nàng mới có thể từ trong lo lắng tỉnh lại, đôi mắt kia thậm chí xuất hiện hai hàng lệ nhòa, nàng biết Vô Song trong một khoảng thời gian không ngắn nhưng đây là lần đầu tiên nàng thấy Vô Song đau đớn như vậy.

Không dám tháo hai tấm vải đã chuyển thành màu đen kia ra khỏi tay Vô Song, nàng chậm rãi đặt Vô Song xuống giường, vì Vô Song chỉnh lại tấm đệm bên dưới, sau đó nàng khẽ ngồi xuống bên cạnh hắn, từng đầu ngón tay khẽ chạm vào lồng ngực Vô Song rồi nhẹ vuốt ve trên đó, đầu của nàng cũng từ từ hạ xuống, nàng như muốn nghe thyas tiếng trái tim Vô Song vẫn đập, nàng cứ như thế liền nửa ngồi nửa nằm dính thật chặt vào cơ thể Vô Song.

“Huynh thật ngốc, bị thương nặng như vậy mà không nói cho muội lại còn sính cường... nếu muội mà về muộn một chút... nếu huynh có chuyện gì bất trắc thì muội biết sống sao?”.

Một tay cố gạt đi hai hàng lệ nhòa, Hoàng Dung khẽ cắn lấy đôi môi đỏ mọng của mình, nàng lúc này liền quyết tấm sẽ không rời khỏi Vô Song nửa bước, nàng hôm nay cũng đột nhiên phát hiện ra một điểm yếu của Vô Song... đó chính là cậy mạnh.

Cho dù nàng hiểu nhầm lý do khiến Vô Song rơi vào trạng thái này nhưng nàng vẫn đoán đúng một điểm chưa tốt của Vô Song, bản thân Vô Song rất hay cậy mạnh, rất hay tiến vào những trận chiến không có đường ra.

.......

Hoàng Dung thì bận bịu chăm sóc Vô Song nhưng ở ngoài kia thành Yến Kinh lại đang bị lật tung lên chỉ bởi sự kiện của Mục Niệm Từ.

Hoàn Nhan Hồng Liệt là một cái đại nhân vật của Kim Quốc đồng thời cũng là thành chủ Yến Kinh, thân là thổ hoàng đế của Yến Kinh mà con trai yêu của mình lại bị kẻ khác đe dọa đến tính mạng ngay tại địa bàn mình hỏi sao vị Triệu Vương này không tức giận?.

Hoàn Nhan Hồng Liệt cũng có tai mắt ở khắp nơi tại Yến Kinh, hắn không phải là một người leo lên vương vị chỉ bằng huyết mạch vương tộc, trong vương triều Đại kim thì Hoàn Nhan Hồng Liệt chính là cánh tay phải của Kim Thái Tổ - Hoàn Nhan A Cốt Đả, Yến Kinh không chỉ là một tòa đại thành bình thường mà là nơi để Kim Quốc đặt chân vào trung nguyên, là nơi người Kim tích xúc binh lực, không động binh thì thôi nhưng động binh liền một hơi nuốt luôn Yến Vân Thập Lục Châu của người Hán.

Hoàn Nhan Hồng Liệt sau khi thấy vẻ mặt đầy sợ hãi của Hoàn Nhan Khang, sau khi thấy thảm bại của đám cao thủ đi theo Hoàn Nhan Khang thì phi thường tức giận, đầu tiên Hoàn Nhan Hồng Liệt cũng mặc kệ lời đe dọa của Vô Song mà bắt hai cha con Dương Thiết Tâm cùng Mục Niệm từ vào đại lao, tiếp theo ông ta cũng trực tiếp triệu gọi Khâu Xử Cơ tiến vào Vương phủ, việc cuối cùng chính là đóng lại toàn bộ cửa thành Yến Kinh rồi cho trọng binh lùng bắt tất cả những kẻ khả nghi,

Hoàn Nhan Hồng Liệt không phải là nhân vật thiện nam tín nữ gì, ông ta ban đầu không có lập tức giết luôn Dương Thiết Tâm cùng Mục Niệm Từ một phàn vẫn là e ngại võ công của kẻ gọi là Đông Phương Bạch kia, một phần cũng vì thân phận Toàn Chân Giáo mơ mơ hồ hồ của Đông Phương Bạch.

Toàn Chân Giáo hiện nay đang dần dần bị Hoàn Nhan Hồng Liệt lung lạc, Hoàn Nhan Hồng Liệt thật sự muốn Toàn Chân Giáo đầu nhập vào Đại Kim từ đó có thể khiến sức ảnh hưởng của Kim Quốc đến võ lâm bạo tăng vì vậy bất cứ việc gì liên quan đến ba chữ Toàn Chân Giáo thì Hoàn Nhan Hồng Liệt đều cực kỳ quan tâm.

Thân là thổ hoàng đế của Yến Kinh, Hoàn Nhan Hồng Liệt lại không biết được Đông Phương Bạch đang ở đâu hay xuất hiện bằng cách nào nhưng ông ta lại nắm được hành tung của vài người Toàn Chân Giáo ví dụ như Mã Ngọc chẳng hạn.

Hoàn Nhan Hồng Liệt cùng đám mưu thần của mình rất nhanh khoanh tròn những nhân vật mới tiến vào thành Yến Kinh trong khoảng thời gian gần đây đồng thời dựa vào tung tích của Mã Ngọc khi còn đang ở Yến Kinh mà lại tiếp tục thu hẹp vòng tìm kiếm từ đó không ngờ lại... tìm ra đám người Vô Song.

Hoàng Dung lúc này chỉ tận tâm tận lực để ý đến Vô Song đang bất tỉnh nhân sự chứ tuyệt đối không biết... có trọng binh đang dần dần tiến về tòa tửu lâu này, đang muốn bao vây toàn bộ tửu lâu.

........

(Hôm nay đáng lẽ 3c nhưng vì mình đi chơi 8/3 nên chỉ viết 2c, mọi người thông cảm giúp mình)

Nếu thấy lỗi chính tả hãy comment để lại cho mình, càng nhiệt tình càng tốt.

Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.