“Hồ đồ đúng là hồ đồ, cho dù cậu Minh không thèm quan tâm cô ta, cô ta cũng là bà chủ nhà họ Minh, là người các con có thể đánh chửi sao!”

Nghĩ đến vừa rồi bọn họ còn hùng hổ muốn tống Lan San vào trong ngục giam, ông ta quả thực không dám tưởng tượng Minh Dạ sẽ đối phó với nhà họ Giang như thế nào nữa.

Thủ đoạn của Minh Dạ ngoan độc như thế nào, tất cả mọi người đều biết.

Anh không phải người sẽ thủ hạ lưu tình với người khác, đã chọc anh nổi giận, tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt.

Trước đây người phụ nữ tên Y Á kia không phải là vì chọc vào bà chủ nhà họ Minh, nên mới rơi vào cảnh cửa nát nhà tan, sinh tử không rõ hay sao.

Vì sao con gái ông ta lại ngu xuẩn như thế, một hai dẫm phải vết xe đổ của Y Á.

Cục trưởng cục cảnh sát sợ tới mức mặt xám như tro tàn, trên đầu đổ đầy mồ hôi, giống như vừa mới đi ngoài mưa...

Ông ta định nhanh chóng nhận lỗi, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của Minh Dạ, liền sợ tới mức hai chân nhũn ra không thể động nửa bước.

Minh Dạ buông Lan San ra, kiểm tra từ đầu đến chân cô, mỗi lần nhìn đến một chỗ bị thương, sát khí trong mắt liền tăng thêm vài phần.

Cho dù trước kia anh chán ghét Lan San, anh cũng sẽ không để cho người khác bắt nạt cô, huống chi là bây giờ, anh đối với cô...

Minh Dạ nhẹ nhàng ôm mặt Lan San, động tác thật cẩn thận.

“Ai làm?”

Nhưng giọng nói kia lại lạnh lẽo như thanh đao nhọn hoắc, đâm thẳng vào lòng những người đang đứng ở đây, một đao thấy máu, một đao trí mạng.

Gương mặt Lan San đầy nước mắt, nhìn thoáng qua Giang Dao Tuyết và Âu Nhuận Từ: “Chính là hai người này! Bọn họ hợp lại bắt nạt tôi.”

Cô chính là người rất mang thù, là một kẻ cáo mượn oai hùm, kẻ vô cùng so đo.

Ai đã từng bắt nạt cô, đánh cô, đánh mấy cái, cô đều nhớ rõ tất cả.

Nếu cô là một người không có chỗ dựa, không có ai ở bên cạnh, vậy thì thôi.

Nhưng hiện tại cô có, có Minh Dạ, người có thể làm cho bọn họ sống không bằng chết.

Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, không cần Minh Dạ hỏi đến, Sở Tiều đã nhanh chóng dẫn người tới, dò hỏi hai vị cảnh sát đã có mặt tại hiện trường.

Còn Minh Dạ không chút nào cố kỵ ánh mắt của người khác, ôm Lan San ngồi ở trên ghế, ôn nhu trấn an cô.

Anh vốn định nhanh chóng đưa Lan San tới bệnh viện, nhưng cô không chịu, một hai muốn ở lại nhìn những người đã bắt nạt cô.

Lan San đã khóc xong, dần dần bình tĩnh trở lại, tư thế này làm cô thật xấu hổ...