Đêm đen nhánh, vô số ánh sao không đếm được xâu chuỗi lại cùng nhau, sáng lóng lánh, ánh sáng màu bạc nghiêng xuống xa xôi vạn dặm, xa xa nhìn lại, thật giống như dãy ngân hà.

 

Dù đã chín giờ rưỡi tối, nhưng trong tiệm Kentucky nằm phía tây đại học Đông Hải vẫn kín người hết chỗ, từng đôi tình lữ ngồi trên ghế cạnh nhau, vừa ăn vừa xì xào bàn tán, hưởng thụ lấy thế giới dành cho hai người.

 

Nhưng...cũng có một ít nam sinh viên thừa dịp bạn gái không chú ý đưa mắt nhìn ra ngoài cửa tiệm.

 

Bên ngoài tiệm, Tô San mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng và quần bò màu lam nhạt lẳng lặng đứng nơi đó, gió đêm thổi qua, thổi bay mái tóc dài phiêu dật của nàng, nàng dùng tay vuốt tóc đồng thời không ngừng đưa mắt nhìn quanh cửa đại học Đông Hải, gương mặt hơi có vẻ lo lắng.

 

Trước khi ra khỏi trường, Tô San nhìn thấy những đôi tình lữ rơi trong tình yêu say đắm, trong lòng có chút hâm mộ, đồng thời cảm giác thái độ của mình đối với Trần Phàm có chút quá đáng, nên xúc động thật nhiều, nhịn không được nhắn cho Trần Phàm một tin ngắn: Trần Phàm, tôi đang ở ngay cửa tiệm Kentucky phía tây trường học chờ anh, đêm nay chúng ta cùng nhau quay về nhà trọ.

 

Sau khi nhắn tin xong, Tô San lại có chút hối hận cùng khẩn trương, hối hận là bởi vì nàng cảm giác mình làm như vậy chẳng khác gì là nhận thua với Trần Phàm.

 

Dù sao...lúc trước chính do nàng đưa ra lời yêu cầu đi riêng đến trường, mà hiện giờ lại chủ động yêu cầu cùng Trần Phàm về nhà.

 

Điều này làm cho nàng cảm thấy thật mất mặt.

 

Đồng thời nàng còn cảm thấy khẩn trương trước nay chưa từng có.

 

Cho tới nay, nàng cùng Trần Phàm giống như thiên sứ cùng ác ma, trời sinh không thể hòa hợp, tranh cãi như bữa cơm thường ngày, căn bản chưa từng trao đổi ấm áp, lại càng đừng nhắc tới lãng mạn, Trần Phàm tặng cho nàng phần quà sinh nhật độc đáo, tuy rằng làm cho nàng cảm động rất sâu sắc, nhưng khi đó Trần Phàm cũng không có mặt bên cạnh.

 

Ở dưới tình hình này, Tô San nhất thời tâm động, muốn cùng ở chung một chỗ với Trần Phàm thể nghiệm cảm giác lãng mạn một chút, điều này làm sao để cho nàng không bị khẩn trương?

 

Quá độ khẩn trương, làm cho Tô San nhiều lần lại muốn nhắn tin, nhưng mỗi khi nàng viết xong một tin, chuẩn bị bấm chuyển đi, trong đầu đều hiện ra phần lễ vật ngày hôm qua Trần Phàm đã tặng nàng. Nguồn: http://truyenfull.vn

 

Phần quà sinh nhật kia giống như siêu vi trùng cắn nuốt, nháy mắt đem dũng khí cùng hối hận trong nội tâm của nàng cắn nuốt không còn một mảnh.

 

Đồng thời, cũng làm cho nàng tràn ngập sự khát khao khi nghĩ tới sắp được cùng Trần Phàm ở chung thật lãng mạn.

 

Nhưng...làm cho nàng buồn bực chính là, nàng ở ngay cửa tiệm chờ suốt mười phút, lại vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Trần Phàm.

 

Ngay lúc Tô San đang do dự có nên gọi điện thoại cho Trần Phàm để nhắc nhở hay không, thanh âm có tin nhắn bỗng nhiên lại vang lên.

 

Trong lòng Tô San chấn động, vội vàng dùng hai tay nâng lên di động, mở ra, rõ ràng nhìn thấy được nội dung tin nhắn: Lão bà, cô có phải đang bị phát sốt hay không?

 

Ngạc nhiên nhìn thấy nội dung tin nhắn, đồng tử Tô San trong nháy mắt phóng lớn, sau đó có chút hoài nghi có phải mình đã nhìn lầm rồi hay không, nhẹ nhàng nhu nhu ánh mắt một chút, lại xác nhận thêm một lần, kết quả phát hiện mình cũng không hề nhìn lầm.

 

Hiểu được điểm này, trái tim đang treo trên cổ họng của Tô San chợt rơi xuống, vẻ chờ mong trong con ngươi cũng biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, chỉ còn lại vẻ căm tức, còn có...vẻ thất vọng!

 

- Vô sỉ, đê tiện, hạ lưu, hỗn đản, tôi mà còn chủ động nhắn tin cho anh, tôi chính là heo!

 

Tô San nghiến răng nghiến lợi trả lại một tin nhắn, khi bấm chuyển liền thập phần dùng sức, tựa hồ xem điện thoại là đối tượng để phát tiết.

 

Lúc này Trần Phàm đã đi ra cửa trường, nhìn thấy tin nhắn của Tô San, không khỏi mỉm cười, lại trả lời:

 

- Lão bà, đọc tin nhắn của cô, tôi lại xác định cô không phải đang phát sốt, nhưng...có thể khẳng định đầu óc cô có chút mơ hồ - chẳng lẽ cô quên lần trước gọi điện thoại nói với tôi, nếu tiếp tục điện thoại cho tôi, cô chính là heo sao?

 

Cửa tiệm Kentucky, Tô San đọc được tin nhắn này của Trần Phàm, thiếu chút nữa tức đến ngất đi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, cảm giác chỉ hận không thể lập tức tìm được Trần Phàm để tháo thành tám mảnh.

 

- Hỗn đản đạp phân chó, anh chớ quên, trong tay bổn tiểu thư có đại sát khí của anh, anh chờ xem, bổn tiểu thư sẽ cho anh biết tay!

 

Hít một hơi thật sâu, Tô San lãnh tĩnh trở lại, đồng thời trong lòng nghĩ tới điều gì đó, nguyên bản biểu tình căm tức trong nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, tốc độ thay đổi sắc mặt quả thực so với lật sách còn nhanh hơn, làm cho các nam nhân đang trộm nhìn nàng cũng vẻ mặt kinh ngạc.

 

Tuy rằng đã nhận ra bị người nhìn trộm, nhưng Tô San vẫn không để ý đến, mà cực kỳ đắc ý hừ một tiếng, sau đó ngăn xe taxi chạy về nhà trọ.

 

...

 

Tạm thời không đề cập tới Tô San có nghĩ ra biện pháp trừng phạt Trần Phàm hay không, ít nhất đêm đó, Tô San cũng không nói câu nào với Trần Phàm.

 

Rạng sáng hôm sau, hai người trước sau như một tách ra đi tới trường học.

 

Tựa hồ...sau một đêm, quan hệ của hai người lại trở về trước kia.

 

Bất quá Trần Phàm cũng rất rõ ràng, với tính cách Tô San, tuyệt đối sẽ không quên ba cơ hội kia, cũng sẽ không dễ dàng sử dụng.

 

Cũng giống như thường ngày, Trần Phàm đi vào phòng 108, chuẩn bị cùng ba người Tiêu Phong đến lớp học.

 

Tuy rằng Ngu Huyền luyện võ từ nhỏ, nhưng ông nội của hắn từng nói qua với hắn: đây là một niên đại hòa bình, người luyện võ không có con đường nào để xuất đầu, nếu muốn làm rạng rõ tổ tông, chỉ đành theo văn.

 

Cho nên, Ngu Huyền ngoại trừ đem một bộ phận tinh lực đặt lên việc luyện võ, những tinh lực khác đều dùng trong học tập - đây cũng là nguyên nhân hắn có thể thi đậu vào hệ quản lý trong đại học Đông Hải.

 

Cho tới nay, sáng sớm mỗi ngày, Ngu Huyền đều là người thứ nhất cầm lấy sách vở, ồn ào đòi đến lớp học, hôm nay lại ngoại lệ.

 

Trong túc xá, Ngu Huyền nằm trên giường, cau mày, hai mắt vô thần nhìn lên trên, tựa hồ đang gặp phiền toái gì đó.

 

Mà hai người Tiêu Phong cùng Chu Văn lại có vẻ mặt lực bất tòng tâm nhìn hắn.

 

Tiến vào phòng ngủ, nhìn thấy một màn như vậy Trần Phàm tò mò hỏi:

 

- Hôm nay làm sao vậy? Sao không khí trong phòng ngủ lại có vẻ là lạ?

 

- Tiểu Huyền tử gặp phải phiền toái.

 

Tiêu Phong có chút bất đắc dĩ nói.

 

Trần Phàm thoáng nhướng mày:

 

- Phiền toái? Phiền toái gì?

 

- Còn có phiền toái gì?

 

Tiêu Phong tiếp tục nói:

 

- Ngày hôm qua không phải lão Cảnh đã bảo tiểu Huyền tử phụ trách tiết mục dạ hội đón người mới đến sao? Hơn nữa tiết mục nhất định phải do toàn bộ nam sinh tới tham gia. Sau khi tiểu Huyền tử trở về túc xá, đã đi hết các phòng ngủ một lần, kết quả không tìm được một tiết mục nào thích hợp.

 

Nguyên bản Trần Phàm nghĩ rằng Ngu Huyền gặp phiền toái gì lớn, lúc này nghe Tiêu Phong giải thích, thoáng nhẹ nhàng thở ra, nhàn nhạt cười nói:

 

- Không phải chỉ là tiết mục sao? Có cần như vậy không đây! Chuyện gì khác không nói, Tiêu Phong, cậu không phải luôn thổi phồng mình chơi đàn dương cầm rất khá sao? Cậu đến diễn tấu đàn dương cầm không phải là được rồi?

 

- Tôi hỏi qua hội sinh viên, bọn hắn nói bọn hắn diễn tấu tiết mục đàn dương cầm rồi.

 

Ngu Huyền có chút buồn bực nói.

 

Tiêu Phong lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ:

 

- Tiểu Huyền tử, không phải ca không giúp cậu, ca thật sự là hữu tâm vô lực! Cậu xem xem, toàn bộ chuyên nghiệp không có một người nào, không có một nam sinh nào ca hát được, khiêu vũ cũng không được, ca ngoại trừ đàn dương cầm cũng không được...

 

Lúc này đây, Ngu Huyền không nói gì thêm, mà khe khẽ thở dài.

 

- Ai, tiểu Huyền tử, theo tôi xem, hay chúng ta bỏ quyền tổ chức tiết mục này đi, nếu cậu thấy khó nói, để cho tôi đến gặp lão Cảnh nói thay vậy.

 

Tiêu Phong bỗng nhiên đề nghị.

 

Ngu Huyền liền lắc đầu:

 

- Không được! Lần này nếu không phải Cảnh lão sư giúp chúng ta, chúng ta nói không chừng đã bị khai trừ rồi. Nếu hắn đem nhiệm vụ này giao cho chúng ta, chúng ta không thể làm hắn thất vọng!

 

Nghe Ngu Huyền vừa nói như thế, Tiêu Phong tựa hồ cảm thấy được có lý, không nói thêm gì nữa, dù là Trần Phàm cũng hiểu được, bốn người mình nếu không hoàn thành nhiệm vụ do Cảnh Huy giao cho, nhiều ít có chút không thể nào nói nổi.

 

Đột nhiên, bên trong phòng ngủ chợt yên tĩnh trở lại, ba người Ngu Huyền đều làm bộ dáng mặt ủ mày ê, không khí có vẻ có chút áp lực.

 

- Được rồi, đi học thôi, việc này bỏ qua trước, chúng ta đi học đã.

 

Trần Phàm thấy không khí thật áp lực, mở miệng nói.

 

Lời tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Trần Phàm cũng đã âm thầm làm ra quyết định - vô luận là vì ba người Ngu Huyền, hay vì Cảnh Huy vô tư trợ giúp, mình cũng phải làm ra một việc gì đó có ích cho họ.