Dịch: Vovong
Hiệu đính: Thỏ gia
Trước đây Đại tiểu thư ngày ngày đều khi phụ ta, cuối cùng chẳng phải vẫn rơi vào trong tay ta sao? Lâm Vãn Vinh cười hì hì gật đầu:
- Hiểu rồi, hiểu rồi! Cả đời này kiếp này ta đều để cho nàng khi phụ, ai bảo nàng là Đại tiểu thư của ta chứ?
Tiêu Ngọc Nhược vừa xấu hổ vừa vui mừng, lặng lẽ nắm lấy tay hắn, ôn nhu như cơn mưa xuân tháng ba vậy.
Phu nhân mỉm cười, ánh mắt khẽ liếc qua hắn mấy lượt:
- Mới nửa năm không gặp, chẳng ngờ ngươi đã gầy đi khá nhiều, chắc là tại mưa gió bão cát ở quan ải, đúng là hành hạ con người mà. Nghe Ngọc Nhược kể, tại trận tiền ngươi đã thụ thương, đỡ hơn chút nào chưa?
Lâm Vãn Vinh vội vàng vỗ ngực đáp:
- Sớm đã khỏi rồi, phu nhân xem, bây giờ dù ta phải đánh hổ cũng không có vấn đề gì!
Tiêu phu nhân chậm rãi lắc đầu:
- Đừng chủ quan như thế, thương thế đó của ngươi không phải một hai tháng là có thể hồi phục lại được đâu, cần tĩnh dưỡng cho tốt để khỏi lưu lại bệnh căn.
Không ngờ Tiêu phu nhân ở xa tận Kim Lăng mà cũng quan tâm tới thương thế của mình như vậy, Lâm Vãn Vinh cảm kích đến rơi nước mắt nói:
- Vâng, vâng, ta sẽ nhớ! Ồ, đúng rồi, phu nhân, người còn nhớ hợp đồng mà ta và Tiêu gia đã ký không?
- Sao có thể không nhớ chứ?
Tiêu phu nhân lặng lẽ nhìn hắn, thản nhiên cười nói: - Bản hợp đồng làm việc của ngươi vẫn còn để trong thư phòng ta, kỳ hạn một năm cũng đã gần hết rồi nhỉ, bản hợp đồng mới ta sớm đã chuẩn bị kỹ càng, chỉ đợi ngươi về ký vào thôi!
- Chuyện này...
Hắn ngại ngùng bảo:
- Phu nhân, ta có một thỉnh cầu nho nhỏ, có thể đem bản hợp đồng đó…
- Không được!
Còn chưa dứt lời thì Đại tiểu thư đã chen ngang:
- Chàng muốn thoát li Tiêu gia chúng ta sao? Hứ, không có cửa đâu!
Hai má nàng đỏ bừng, trong mắt ánh lên những tia ai oán, bộ dạng xấu hổ vô cùng xinh đẹp.
Lâm Vãn Vinh mỉm cười kéo tay nàng:
- Đại tiểu thư hiểu lầm rồi, ta thoát li Tiêu gia làm gì chứ? Chỉ có điều ta muốn thay đổi các điều khoản trong hợp đồng.
Hắn nháy mắt một cách thần bí, Đại tiểu thư thoáng nghĩ qua một chút liền hiểu được ý tứ của hắn. Mặt nàng lập tức nóng như lửa đốt, lén nhìn xuống lòng bàn tay hắn rồi xấu hổ sẵng giọng:
- Rõ là chàng muốn tác quái mà, chàng có biết hợp đồng mà nương thân muốn ký với chàng là như thế nào không?
Tiêu phu nhân mỉm cười, lấy một quyển sổ mỏng màu đỏ như lửa từ trong ngực ra, đưa đến tay hắn. Quyển sổ nhỏ như còn mang theo hơi ấm và một làn hương thơm thoang thoảng, vừa mở ra xem đã thấy hai chữ
"Hôn thư" tươi rói được viết ở đề mục. Mặt trên viết tên của hắn và hai vị tiểu thư Ngọc Sương Ngọc Nhược cùng ngày sinh của bọn họ được viết theo lối bát tự (Giờ ngày tháng năm sinh viết theo Thiên can và Địa chi), phía dưới còn có chữ ký theo lối Tiểu Khải (thể chữ Khải nhỏ được viết bằng tay) của Tiêu gia phu nhân Quách Quân Di Quyên.
Thấy thần sắc kinh ngạc của hắn, Tiêu phu nhân cười hỏi:
- Điều ngươi cần là bản hợp đồng này sao?
- Vâng, vâng, phu nhân quả nhiên thần cơ diệu toán.
Lâm Vãn Vinh giơ ngón tay cái lên xuýt xoa tán thưởng, mau chóng cất hôn thư vào trong ngực áo, hướng về phía đại tiểu thư mà cười trộm. Tiêu Ngọc Nhược hung hăng véo mạnh hắn một cái, vừa giận lại vừa mừng.
- Ta thế này đúng là dẫn sói về nhà rồi.
Nhìn thấy bộ dạng hai người ngọt ngào ân ái, khuôn mặt phu nhân lộ ra vẻ bất lực, thở dài một tiếng nói:
- Có ngươi giúp một tay, Tiêu gia chúng ta đã hưng vượng và phát đạt lên. Nhưng ngươi lại dùng kế
"rút củi đáy nồi", lén ăn trộm hai đứa con gái của ta đi. Đến nhanh đi nhanh, tất cả sự hưng vượng phồn hoa của Tiêu gia chúng ta, chẳng qua cũng đều chỉ là
"may áo cưới" cho ngươi mà thôi, thật đáng cười, đáng phải thở dài a!
Nghe thấy trong lời của mẫu thân hơi có chút cảm thương, Tiêu Ngọc Nhược cũng thấy sống mũi cay cay, nàng hung hăng trừng mắt lườm Lâm Tam bên cạnh, lặng lẽ ôm lấy vai phu nhân, nói:
- Nương thân, mẹ đừng tức giận, tên xấu xa này thích nhất là chiếm tiện nghi và khoe mẽ mà! Cho dù có gả cho hắn, con và Ngọc Sương cũng không rời khỏi mẹ, một nhà chúng ta sẽ mãi mãi ở cùng nhau! Mẹ nói xem thế được không?
- Phải a phải a, một nhà chúng ta sẽ mãi mãi ở cùng nhau.
Lâm Vãn Vinh vội vàng phụ họa theo.
- Cứ đợi các ngươi thành thân rồi hãy bàn đi!
Phu nhân mỉm cười lắc đầu, tiếp đó lại thản nhiên nhìn sang hắn, cất giọng:
- Nếu ngươi dám khi phụ Ngọc Sương và Ngọc Nhược, cẩn thận ta sẽ không tha cho ngươi đâu.
Lâm Vãn Vinh khẽ gật đầu, nhớ lại quá trình tương ngộ với Đại tiểu thư và Nhị tiểu thư, một cỗ nhu tình dâng lên trong lòng hắn, bất giác hắn kéo chặt tay Ngọc Nhược lại. Đại tiểu thư đưa mắt nhìn hắn, khẽ nở nụ cười.
Sắc trời đã không còn sớm nữa, ba người chậm rãi đi ra ngoài. Trời đã về chiều, tà dương chênh chếch chiếu xuống, Đại tiểu thư ôm chặt lấy cánh tay của hắn, ôn nhu vô cùng.
Ra đến cửa chùa, nhưng lại không thấy xe ngựa của Tiêu gia đâu, hắn còn đang nghi hoặc khó hiểu thì Tiêu Ngọc Nhược đã giúp hắn giải đáp nghi vấn:
- Nương thân vẫn luôn ở trong chùa lễ phật, vốn hôm nay thiếp muốn ở sương phòng bên ngoài chùa cùng người một đêm, nhưng vừa khéo lại gặp chàng trở về. Xe ngựa còn ở trong nhà, lúc này có lẽ đang trên đường đến đây.
Tiêu phu nhân đi một mình phía trước, nhìn những dãy phong khắp núi phía xa xa, dưới ánh tịch dương phát ra những quầng sáng vàng lấp lánh, bà lặng lẽ thở dài:
- Hôm nay tịch dương đẹp như vậy, chúng ta đi dạo thêm chút nữa đi.
Lúc này đã cuối thu, lá phong ngả màu đỏ tươi, khắp cả ngọn núi hoang dã đều rực rỡ màu lửa, cực kỳ mỹ lệ. Phu nhân tâm tình hưng phấn, cứ chậm rãi dạo bước bên đường, nhìn dáng vẻ bà nhìn ngắm xung quanh, dường như rất lưu luyến với cảnh trí buổi hoàng hôn.
Lâm Vãn Vinh đi bên cạnh bọn họ, kể lại những chuyện thú vị và những kỳ quan trên thảo nguyên, giọng nói nhẹ nhàng ấm áp, cực kỳ vui vẻ.
Đi chưa được bao lâu thì đã tới chân núi, màn đêm dần rơi xuống, cả mặt đất bị bao phủ trong một mảng màu xanh đen.
Ánh mắt của Lâm Vãn Vinh quét qua xung quanh, thấy không xa dưới chân núi có một gian nhà tranh rách nát dựng dưới gốc đại thụ, ngọn đèn bên trong u ám, lúc tỏ lúc mờ, lay lắt không ngừng, phảng phất như một ngôi sao mờ đang nhấp nháy.
Đại tiểu thư đột nhiên dừng chân lại, lặng lẽ nhìn hắn, khẽ thở ra một tiếng:
- Chàng tới đó xem đi!
- Ta tới xem cái gì?
Trên đầu hắn lúc này đã thấm đẫm sương đêm.
Tiêu Ngọc Nhược véo mạnh vào tay hắn một cái rồi sẵng giọng:
- Kêu chàng tới thì chàng đi đi, hỏi nhiều thế làm gì?
Chuyện này thật là kỳ quái, Đại tiểu thư thần thần bí bí, chẳng biết là đang tính gì nữa. Hắn lắc đầu mỉm cười rồi đi về phía trước, khoảng cách với gian nhà tranh ngày càng ngắn lại, loáng thoáng có thể nhìn thấy một thân ảnh yểu điệu lúc ẩn lúc hiện bên trong. Căn nhà tranh tồi tàn rách nát đến chẳng thể nát hơn, bốn phía tường vách đều chịu gió lùa, bên trong cực kỳ nhỏ hẹp, chỉ có duy nhất một chiếc giường và một cái bàn, đều khập khễnh như có thể sập bất cứ lúc nào.
Trên bàn có một ngọn đèn cũ kỹ xanh lét, đang không ngừng hắt hiu theo làn gió thổi qua. Trước bàn là một nữ tử mặc áo xanh, bên ngoài khoác áo bào màu xám đang ngồi, mái tóc nàng bó lên thành búi, được che lại bởi một chiếc mũ nho nhỏ, không ngờ lại là một nữ cư sĩ (cư sĩ: người tu tại gia).
Thân thể đầy đặn của nàng ta bị che trong chiếc áo khoác rộng thùng thình, một thân thể vốn vô cùng đẹp đẽ đã bị giấu đi.
Lâm Vãn Vinh trợn tròn mắt đánh giá nữ tử có khuôn mặt mịn màng phía trước, ngạc nhiên thốt lên:
- Đào tiểu thư?
Thân hình nữ cư sĩ run lên, quyển kinh thư trong tay khẽ rơi xuống mặt đất.
Nàng lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn về phía hắn. Hấp háy mắt một hồi lâu, đột nhiên nàng lặng lẽ hé môi chẳng nói nên lời, lệ châu từng dòng từng dòng rơi xuống.
Nàng loạng choạng đứng dậy, sắc mặt thoáng ửng hồng, cúi đầu khẽ nói:
- Lâm Tam… Lâm thí chủ. Ngươi, ngươi trở lại rồi?
Mới một thời gian không gặp mà nữ tử trước mắt đã gầy đi rất nhiều, lại càng khiến những đường cong lung linh mỹ lệ trên thân thể phong mãn của nàng trở nên mỹ diệu vô cùng.
Không ngờ ở mảnh đất này lại có thể gặp được nàng. Nhớ đến sự đanh đá chua ngoa của nha đầu này trước đây, trong lòng Lâm Vãn Vinh không khỏi cảm khái vạn phần. Hắn chậm rãi đi vào, nhẹ nhàng cất tiếng:
- Đào tiểu thư, sao nàng lại ở nơi này? Hoàn cảnh thế này đâu phải là nơi mà một nữ hài tử như nàng có thể ở chứ?
- Thí chủ sai rồi.
Đào Uyển Doanh lặng lẽ cúi đầu, cố làm ra vẻ bình tĩnh đáp:
- Nơi đây không có nữ tử, chỉ có một hành giả để tóc tu hành thôi.
Lâm Vãn Vinh lắc đầu thở dài:
- Đào tiểu thư, nếu ta nhớ không nhầm, lần trước khi tới đây nàng đã búi tóc rồi. Gần một năm nay mà nàng vẫn chưa suy nghĩ thông sao?
- Suy nghĩ điều gì?
Đào Uyển Doanh ngẩng đầu nhìn hắn, khẽ hỏi.
- Nhân sinh thất thập mới là cổ lai hi. Lứa tuổi như nàng chính là những năm tháng tươi đẹp nhất của cuộc đời, sao có thể muốn xuất gia được chứ? Nếu nói nàng thay phụ thân và ca ca chuộc tội, có lẽ vẫn còn nhiều phương thức khác, hà tất phải cắt tóc đi tu? Hơn nữa, người nhà nàng phạm sai lầm có can hệ gì đến nàng đâu. Muốn chuộc tội thì phải là bọn họ, sao có thể do nàng thay được chứ?
Hắn nói một hơi nhiều như vậy, Đào Uyển Doanh lặng lẽ nhìn hắn, hồi lâu mới khẽ khàng đáp:
- Bọn họ muốn chuộc tội cũng chẳng còn cơ hội nữa rồi.
Lâm Vãn Vinh kinh ngạc:
- Ý gì vậy?
Hai mắt Đào tiểu thư đã ướt đẫm, nàng lẩm bẩm:
- Ca ca ta đã biến thành kẻ điên, chẳng nhận ra ai nữa. Cha ta sau khi mất chức quan liền bệnh tới không dậy nổi. Đến tháng ba cũng không qua khỏi, đã xuôi tay mà đi rồi. Bây giờ chỉ còn lại ta cô độc một mình ở nơi đây, vì bọn họ mà chuộc tội, ta đã từng cầu xin trụ trì nơi đây xuống tóc cho, nhưng đại sư vẫn chưa chịu thu ta…
Nàng khóc như mưa, nghẹn ngào tới mức không nói tiếp được nữa.
Lâm Vãn Vinh lặng lẽ thở dài một hơi, chẳng biết nên nói gì mới phải. Gia đình Đào Uyển Doanh đại biến, tất cả đều do một tay hắn tạo nên. Đối với những việc mà phụ tử nhà họ Đào đã làm thì chẳng có gì quá đáng. Chỉ là Đào Uyển Doanh thủy chung vẫn là người vô tội, tuy tính cách nàng điêu ngoa đanh đá nhưng không phải là người xấu, nếu bắt nàng phải ở nơi đây cùng ngọn đèn leo lét này, thực sự là quá tàn khốc.
Hắn thở ra vài hơi, bất đắc dĩ nói:
- Cũng không biết vì sao, đột nhiên ta lại rất hoài niệm vị Đào Uyển Doanh tiểu thư cưỡi ngựa bạt đao, diễu võ dương oai kia. Cho dù nàng ta chút nữa đã một đao chém vào ta, nhưng ta vẫn rất tưởng niệm.
Nghe hắn nhắc đến chuyện cũ, Đào Uyển Doanh đỏ bừng hai má, khẽ hỏi:
- Tại sao?
Lâm Vãn Vinh khẽ thở dài:
- Vị Đào tiểu thư kia, tuy tính cách điêu ngoa, thích nghịch ngợm, cũng không chịu nói đạo lý, nhưng nàng ta sống rất là khỏe khoắn, rất là chân thành, khiến người ta cảm nhận được sức sống của sinh mệnh. Lại nhìn tới vị Đào cư sĩ hôm nay, ta phát giác vị Đào tiểu thư kia thật đáng yêu biết bao nhiêu.
Hai mắt Đào tiểu thư ngân ngấn lệ, nàng trầm mặc nói:
- Lúc này thế này lúc khác thế khác, khi đó trong nhà cô ấy có phụ thân có ca ca thương yêu, tự nhiên cô ấy có thể sống vô ưu vô lo, vui vẻ thoải mái. Nhưng cô ấy của bây giờ có còn lại cái gì? Ai đến bảo vệ cô ấy, yêu thương cô ấy chứ?
- Vui vẻ thoải mái không phải là từ trên trời rơi xuống, cần phải tự mình đi tìm mới được. Trước đây đã có phụ thân và ca ca thương yêu nàng, sao nàng biết sao này không có người nào càng yêu thương nàng hơn chứ? Đừng chìm sâu vào dĩ vãng, chỉ cần có niềm tin, cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt hơn thôi!
Hắn và Đào Uyển Doanh trước sau gặp nhau bất quá cũng chỉ mấy lần, mà còn đều là đánh đánh giết giết, chẳng thể nói là rất quen thuộc, thậm chí còn đã từng có thù oán. Chỉ là mắt thấy một
"quả ớt cay" hừng hực sắp rời bỏ hồng trần mà vào trốn không môn, trong lòng hắn cứ cảm thấy không thoải mái.
Trong mắt Đào Uyển Doanh lóe qua một tia sáng hưng phấn, nàng nhìn chăm chăm vào hắn, miệng lẩm bẩm:
- Sau này thật sự có người thương yêu ta sao? Lâm Tam, có phải ngươi gạt ta không?
- Sự thành thực của ta rõ như ban ngày, sao có thể lừa gạt nàng được chứ?
Mắt thấy Đào tiểu thư tựa hồ như đã có chút ý chí kiên cường hơn, hắn vội vã đùa một câu:
- Kỳ thực, tại sao vị đại sư trong Tê Hà tự lại không thu nhận nàng, nguyên nhân này đại khái ta cũng biết được đôi chút.
- Là nguyên nhân gì?
Đào Uyển Doanh vội hỏi.
Lâm Vãn Vinh hắc hắc cười nói:
- Bởi vì vị đại sư đó sớm đã nhìn ra, Đào tiểu thư vẻ mặt thanh tú, thiên đình (vùng trước trán) đầy đặn, mối duyên với hồng trần còn chưa dứt, đương nhiên là không thể giúp nàng xuống tóc rồi.
Đào Uyển Doanh xì một tiếng, khúc khích cười nói: - Gì mà vẻ mặt thanh tú, thiên đình đầy đặn, lần trước ngươi đã đem những lời sáo rỗng này ra để lừa ta rồi, ta chẳng thèm nghe lời của tên đại sư giả hiệu ngươi đâu!
- Vậy sao?
Lâm Vãn Vinh gãi đầu:
- Ta thật sự quên mất, chủ yếu là đại sư ta quen quá nhiều người, trí nhớ thường xuyên lẫn lộn, xấu hổ quá, đã làm nàng thất vọng rồi.
Đào Uyển Doanh cười khanh khách, nói chuyện với hắn vài câu, trong lòng nàng cảm thấy đặc biệt thoải mái, dần dần tìm thấy lại cá tính hoạt bát trước kia.
- Lâm Tam, nghe nói ngươi đã thành thân ở kinh thành rồi, thật không vậy? Ta thấy…
Đào Uyển Doanh đột nhiên im lặng nhìn hắn, buồn bã hỏi.
- Đúng vậy a, ta thường xuyên thành thân mà!
Lâm Vãn Vinh cười hi hi:
- Sau này nếu nàng có cơ hội thì hãy đến kinh thành tìm ta. Nơi đó rất náo nhiệt, nhất định nàng sẽ thích đó.
- Ừ, nhất định ta sẽ đi!
Đào tiểu thư kiên định nói.
Lâm Vãn Vinh nháy nháy mắt, cười:
- Vậy nàng còn muốn xuất gia không? Nếu biến thành sư thái thì ra ngoài không tiện đâu!
Đào Uyển Doanh đỏ bừng hai má, khẽ nói:
- Có phải ngươi không thích sư thái không?
- Chuyện này, chuyện này…
Hắn chảy mồ hôi đầy trán, chẳng biết nên trả lời thế nào.
Đào tiểu thư ngượng ngùng cúi đầu:
- Vậy để ta nghĩ lại xem!
Lâm Vãn Vinh cười ha hả, quay người lại định đi, Đào Uyển Doanh sững sờ một chút rồi vội vã cất lời:
- Ngươi phải đi rồi sao?
Một mình nàng ở trong gian nhà tranh, thê lương cô độc chẳng biết nói gì. Khó khăn lắm mới gặp được một người có thể làm nàng vui vẻ như vậy, tự nhiên là không nỡ để hắn rời đi.
- Ừm, mấy hôm nữa ta phải đi Cao Ly một chuyến.
Lâm Vãn Vinh quay đầu lại đáp, nhìn thấy nhãn thần buồn bã của Đào Uyển Doanh, hắn vội vã tiếp lời:
- Có điều nàng đừng lo, chúng ta đã hẹn gặp ở kinh thành rồi, đến lúc đó cho dù nàng có biến thành sư thái hay không, ta đều sẽ nhiệt liệt hoan nghênh.