Dịch: vo vong

Biên tập: hoanbeck, Ngan Ha

Hiệu đính: Ngọc Vi

Thân thể của thiếu nữ trong lòng hắn trở nên trắng bệch, chút ấm áp cuối cùng cũng đang dần mất đi.

Lâm Tam làm sao tưởng được, Y Liên vẫn luôn dịu hiền không ngờ lại quật cường đến thế, nàng dùng phương thức cực đoan này để thể hiện tình cảm trinh liệt của mình.

- Y Liên, Y Liên! Muội tỉnh lại đi, muội không thể chết mà…!

Cảm giác hối tiếc cùng thống khổ vô biên ào lên trong lòng hắn như triều dâng sóng dậy, Lâm Tam lòng đau như cắt, ôm chặt lấy thân thể đã lạnh ngắt của a muội, phẫn nộ ngẩng đầu lên trời mà rống lên thê thảm.

Một bóng dáng động nhân nhấp nhoáng lao tới như tia sét, giọng nói lo lắng của Thánh cô vang lên bên tai hắn:

- Chuyện gì thế? Ta mới rời đi có một lát, sao lại xảy ra chuyện này?

Nghe thấy tiếng An tỷ tỷ, Lâm Tam sững lại, như vừa tỉnh dậy từ trong mộng, vội vã nắm chặt tay nàng, cuống quýt kêu lên:

- Sư phụ tỷ tỷ! Mau, mau mau cứu lấy Y Liên…!

Không đợi hắn sai bảo, Thánh cô đã đưa tay lật mí mắt nàng ta lên, lặng lẽ thăm dò, đột nhiên nàng lắc lắc đầu, khẽ thở dài một tiếng.

Đầu óc Lâm Tam quay cuồng, thân mình như chẳng đứng vững nổi nữa:

- Tỷ tỷ, Y Liên rốt cuộc sao rồi? Xin nàng hãy cứu sống Y Liên! Nếu không, cả đời này ta sẽ không thể sống an lành!

An Bích Như trừng mắt nhìn hắn, cả giận hỏi:

- Miêu nữ chúng ta có hai thứ nổi tiếng thiên hạ, ngươi biết là gì không?

Lâm Tam chán nản lắc đầu.

- Thảo nào tiểu a muội nhà người ta không muốn sống nữa!

Thánh cô nhìn chăm chăm vào hắn nhiếc móc:

- Gặp phải loại đầu gỗ như ngươi, không bị làm phiền đến chết cũng tức giận mà chết! Miêu nữ chúng ta, nổi tiếng thiên hạ có hai điểm, một là si tình, hai là dụng độc.

Hai đặc điểm này đều được thể hiện hết sức rõ ràng trên người Y Liên, Lâm Tam đột nhiên vỗ mạnh vào đầu, trong lòng đã hiểu ra:

- Đúng thế! Sao ta lại không nghĩ ra chứ?

An Bích Như "hừ" một tiếng:

- Nghĩ ra thì sao nào? Ta hỏi ngươi, ngươi đã nói gì với Y Liên mà khiến nàng ấy phải dùng tới loại Đoạn trường chi độc này?

"Đoạn trường chi độc?" Chỉ nghe tên đã đủ thấy đáng sợ rồi, Lâm Tam sắc mặt trắng bệch:

- Y Liên hỏi ta có thích nàng ấy không…?

- Vậy ngươi trả lời ra sao?

Sư phụ tỷ tỷ nghiêm túc nhìn chăm chăm vào hắn.

- Còn có thể trả lời thế nào nữa chứ?

Lâm Tam thở dài một hơi:

- Tình hình trong nhà nàng không phải là không biết, Y Liên là một nữ hài Miêu tộc thuần khiết. Loại cuộc sống đó của chúng ta không thích hợp với nàng ấy, ta không nắm chắc có thể cho nàng ấy hạnh phúc, cũng không nắm chắc có thể khiến nàng ấy vui vẻ. Vả lại, ta sao có thể làm chậm trễ chuyện chung thân của nàng ấy chứ…?!

- Cái gì mà không thích hợp? Cái gì mà không thể cho nàng ấy hạnh phúc? Mượn cớ, rõ ràng đều là mượn cớ!

An Bích Như phẫn nộ lườm hắn một cái:

- "Tử phi ngư, an tri ngư chi nhạc?"* Hạnh phúc hay vui vẻ, Y Liên còn rõ ràng hơn ngươi. Lựa chọn của nàng ta, bằng cái gì mà ngươi lại cứ ngoan cố gạt bỏ?

(*Con người không phải cá, làm sao có thể biết niềm vui của loài cá

Trích từ 1 đoạn đối thoại triết lý trong sách của Trang Tử

Trang Tử cùng Huệ Tử dạo chơi trên cầu sông Hào.

Trang Tử nói: "Cá du ra chơi thong thả, đó là niềm vui của cá"

Huệ Tử đáp: "Bác không phải cá, sao biết được niềm vui của cá?"

Trang Tử nói: "Bác không phải tôi, sao biết tôi không biết niềm vui của cá?"

Huệ Tử nói: "Tôi không phải bác, không biết bác đã đành. Nhưng bác vốn không phải cá, thì hẳn là bác không biết được niềm vui của cá".

Trang Tử nói: "Xin nói lại từ gốc. Bác hỏi tôi sao biết được niềm vui của cá, thế là bác đã biết tôi biết mà hỏi tôi. Tôi thì biết điều đó ở trên sông Hào nầy)

Lâm Tam làm gì còn tâm tình mà tranh luận mấy thứ này với nàng, hắn bất đắc dĩ đành nói:

- Sư phụ tỷ tỷ, mấy chuyện đó sau này hãy nói đi, xin nàng hãy cứu Y Liên trước đã!

- Mấy chuyện này phải làm rõ ràng trước đã!

Thánh cô lắc đầu "hừ" một tiếng:

- Thân chết không đáng sợ, tâm chết mới là chẳng thuốc nào cứu nổi. Hôm nay ta phải vì tiểu a muội của Miêu trại đòi lại công đạo. Ngươi hãy thành thực trả lời ta, ngươi rốt cuộc có thích Y Liên không?

Sư phụ tỷ tỷ không cứu người, ngược lại còn thay Y Liên trách hỏi. Lâm Tam bị bức khiến cho bất lực, cười khổ nói:

- Y Liên dịu hiền xinh đẹp, hoạt bát đáng yêu, ai mà không thích? Nhưng bọn Thanh Tuyền sớm đã hạ giới lệnh rồi, ta nên tôn trọng bọn họ mới phải. Nếu chỗ nào cũng hái hoa ngắt cỏ, thấy một người thích một người, vậy không phải ta đã trở thành ngựa giống sao?

An Bích Như "phì" một tiếng, ngay sau đó lại cảm thấy có gì không đúng, vội vã nghiêm mặt:

- Coi như ngươi còn có chút tự biết mình! Hừ, ngựa giống? Đó là đã đề cao ngươi rồi! Ta thấy ngươi còn giống lợn giống hơn!

- Mặc kệ là ngựa giống hay lợn giống, tỷ tỷ, xin tỷ hãy cứu Y Liên trước đã!

Lâm Tam bối rối chắp tay van xin.

Sư phụ tỷ tỷ không nói không cười, chăm chú nhìn hắn:

- Nói như vậy là ngươi thích Y Liên rồi sao?

Lâm Tam cắn chặt răng, lòng dạ ngổn ngang:

- Phải, phải ! Ta thích nàng ấy… Ai da…!

Lời còn chưa dứt đã liền cảm thấy hông đau nhói một trận, An Bích Như đã véo mạnh hắn một cái rồi.

- Tiểu đệ đệ, gan ngươi lớn thật đó!

An tỷ tỷ mày liễu dựng ngược, ghé sát bên tai hắn cười lạnh:

- Không ngờ lại dám trước mặt ta mà thổ lộ tình cảm với một nữ nhân khác?

"
Bức ta nói là nàng, nói xong ăn dấm cũng là nàng, rốt cuộc nàng muốn làm cái gì?" Lâm Tam buồn bực trong lòng, bùi ngùi than thở:

- Đa tình vốn là một loại tuyệt chứng mà ta mắc phải, chẳng thuốc nào chữa được. Nhưng ngàn sai vạn sai đều là lỗi của ta, chẳng liên quan gì với Y Liên, xin sư phụ tỷ tỷ nhất định phải cứu lấy nàng ấy!

- Đây là Đoạn trường chi độc, nào có dễ cứu như thế?

An Bích Như lắc lắc đầu, nhìn khuôn mặt trắng bệch của tiểu đệ đệ, mắt nàng xoay chuyển, khẽ nói:

- Có điều, cũng không phải là hoàn toàn không có hy vọng…

- Thật sao?

Lâm Tam còn đang thất vọng, ngẩng ngay đầu lên, khuôn mặt tràn đầy vẻ vui mừng.

An Bích Như khẽ gật đầu:

- Nhưng, ngươi phải đáp ứng một điều kiện của ta!

"
Điều kiện?" Sư phụ tỷ tỷ đã nói như vậy thì Y Liên nhất định được cứu rồi. Lâm Tam trong lòng đại hỷ, tâm tình hơi được an ủi một chút, vội vã gật đầu nói:

- Sao tỷ tỷ lại khách khí thế, quan hệ của chúng ta là gì chứ, còn phải nói điều kiện sao? Vô luận nàng muốn cái gì ta cũng đều đáp ứng nàng!

- Đây là ngươi nói đó nha, sau này đừng có hối hận!

An Bích Như yêu kiều mỉm cười:

- Điều kiện này của ta cũng rất là đơn giản… Nếu ta cứu sống được tiểu a muội này của ngươi, sau này vô luận ta xử trí nàng ta thế nào ngươi cũng đều không được nhúng tay vào.

"
A?!" Lâm Tam sửng sốt. Lời của Thánh cô toát ra vẻ cổ quái vô cùng: "Nàng xử trí Y Liên làm cái gì, ăn dấm chua rồi sao? Nhưng nếu nàng giết tiểu a muội, ta cũng mặc kệ sao?"

Sư phụ tỷ tỷ tinh minh đến mức nào chứ, nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của hắn liền biết trong lòng hắn nghĩ gì rồi, không nén nổi hừ một tiếng:

- Sao? Lo lắng ta hại cô ta ư?

"
Thánh cô vì hạnh phúc của các hương thân Miêu tộc mà tình nguyện một mình phiêu bạt bên ngoài, phải trải qua vô số gian nan khổ sở, sao có thể đi làm hại tiểu a muội Miêu tộc chứ?" Lâm Tam thở một hơi dài, nắm chặt tay nàng:

- Sao ta có thể nghĩ như vậy chứ? Y Liên là một cô nương tốt, là ta xấu hổ với cô ấy, ta thực tâm thực ý hy vọng cô ấy có thể vui vẻ khoái hoạt! Nếu tỷ tỷ bực tức ta thì cứ châm ta vài châm, tiểu đệ đệ tuyệt sẽ không kêu đau, chỉ là ta không hy vọng nàng làm khó Y Liên!

An Bích Như không nói một lời, mở to cặp mắt hung hăng nhìn hắn, ánh mắt tựa như mũi tên bắn thẳng vào tim hắn vậy. Lâm Tam run rẩy, không nén nổi lùi lại hai bước, vội vã nói:

- Tỷ tỷ, nàng… khi nàng động thủ thì nhẹ một chút, kỳ thực, ta vẫn có chút sợ bị kim châm.

"
Hứ!" Thánh cô mỉm cười, bực bội lườm hắn một cái, hai má đỏ bừng cả lên, ôn nhu cất tiếng:

- Sợ bị châm kim thì không châm nữa! Ngươi đau lòng vì tiểu a muội, lại muốn làm người khác đau lòng vì ngươi… Cái tên ngốc nghếch ngươi!

Cho dù có là tên đầu gỗ ngốc nghếch hơn đi chăng nữa thì cũng có thể hiểu được ý tứ của Thánh cô. Nhìn nàng cúi gầm, khuôn mặt đã đỏ bừng lên, Lâm Tam mừng rỡ nhìn lại:

- Vậy sau này ta sẽ chú ý hơn một chút, không để nàng đau lòng vì ta là được rồi!

- Ai đau lòng vì ngươi? Không biết xấu hổ!

An Bích Như nóng bừng hai tai, khẽ sẵng giọng lườm hắn một cái.

Nàng tiếp lấy thân thể lạnh lẽo trong lòng Lâm Tam, nhìn đôi gò má trắng bệch của thiếu nữ, chậm rãi đưa tay ra, khẽ gạt những sợi tóc mai rối tung bên tai Y Liên, khẽ thở dài:

- Tiểu a muội này thông minh lanh lợi, dám làm dám chịu, cái tính cách ấy thực giống với ta nhiều năm trước đây!

- Tỷ tỷ nói chẳng sai chút nào, khi ta lần đầu nhìn thấy nàng ta đã tựa như nhìn thấy bộ dạng của sư phụ tỷ tỷ rồi!

Lâm Tam tỏ vẻ vô cùng đồng cảm, mừng rỡ gật đầu.

- Vậy sao?!

An Bích Như trong mắt lóe lên những tia kinh hỷ, ngay sau đó lập tức thở dài một tiếng:

- Miêu nữ chúng ta cái gì cũng đều tốt. Duy chỉ có điểm si tình đó là vừa khiến người ta hận, lại vừa khiến người ta thương, bất hạnh nhất là khi gặp phải một tên người Hoa vô tình vô nghĩa. Đó mới gọi là ruột gan đứt đoạn, xé nát tâm can người ta! Ta và tiểu a muội tuổi tác cách nhau một khoảng, nhưng lại đều khó tránh khỏi vận mệnh, để một tên bạch nhãn lang ngươi chiếm hết tiện nghi!

Nàng âu yếm liếc đưa tình, mỉm cười dò xét hắn. Lâm Tam cho dù không phải là bạch nhãn lang thì cũng phải nhận luôn!

- Sư phụ tỷ tỷ, Y Liên bây giờ rốt cuộc như thế nào rồi?

Nói qua nói lại một lúc, vẫn không thấy Thánh cô giải quyết thương thế của tiểu a muội, Lâm Tam tự nhiên là lo lắng rồi.

- Cứ giao nàng ta cho ta là được rồi! Chỉ là chúng ta có lời phải nói trước, nếu cứu sống Y Liên, ta xử trí nàng ta thế nào ngươi cũng đều không được phản đối! Ngươi có đáp ứng hay không?

"
Giờ đã là lúc nào rồi mà còn hỏi đáp ứng hay không?" Lâm Tam bất đắc dĩ đành gật gật đầu.

Nhìn bộ dạng hắn hậm hực cúi đầu, Thánh cô nhẹ nhàng nói:

- Ngươi yên tâm đi, tiểu a muội của ta, ta thương yêu còn chưa hết, sao có thể hại nàng ấy chứ? Còn về việc có thể có được hạnh phúc mà nàng ấy muốn hay không, cái đó phải dựa vào chính bản thân nàng ấy thôi!

Thánh cô tựa như đang đưa ra câu đố, Lâm Tam nghe mà như lọt vào đám mây mù, thủy chung không sao hiểu nổi. Bất quá có một điểm có thể xác nhận, chỉ cần sư phụ tỷ tỷ ra tay, tiểu a muội nhất định sẽ không việc gì!

An Bích Như cũng không giải thích nhiều, mỉm cười khẽ vỗ xuống mặt hắn hai cái:

- Ta phải đi cứu tiểu a muội của ngươi rồi, ngươi không được đi theo ta! Sớm xuống núi một chút đi, ngày mai còn có một chuyện mà ngươi trong mơ cũng cầu đó…

Nàng nói đến đoạn sau, mặt đã đỏ ửng tới tận cổ, tim Lâm Tam đập rộn lên, hớn hở nói:

- Nàng muốn nói… động phòng?

An tỷ tỷ sao có thể trả lời hắn chứ, lấy chân khẽ thúc vào đùi hắn một cái, xấu hổ "hừ" một tiếng.

Lâm Tam còn chưa phản ứng thì nàng đã mang theo Y Liên, thân hình lao đi như một làn khói xanh, biến mất trong màn đêm bao la.

Trong lòng Lâm Tam nửa vui nửa buồn. Đến Miêu tộc, cưới An tỷ tỷ, ngày mai là có thể tu thành chính quả rồi, đây là một chuyện cực kỳ đáng vui mừng. Nhưng Y Liên sống chết chưa rõ, khiến hắn trong lòng vô cùng áy náy.

Y Liên rốt cuộc có thể hồi phục hay không? Sư phụ tỷ tỷ sẽ xử trí tiểu a muội thế nào? Những bí ẩn cứ quẩn quanh trong đầu hắn, khiến hắn tâm thần bất định, do dự hồi lâu mới thất thểu đi xuống núi.

Tại nơi đỉnh núi xa xa, Thánh cô đang đứng đó, lặng lẽ nhìn theo bóng dáng chán nản kia, không nén nổi mỉm cười lắc đầu:

- Thật là một tên tiểu đệ đệ ngốc nghếch!

Y Liên lặng lẽ nằm dưới tảng đá, ánh trăng lạnh như băng, đang mơn man chiếu lên hai gò má thanh tú của nàng, đôi môi hồng nhuận ngày xưa sớm đã mất đi màu sắc động nhân mà trở nên trắng bệch như tuyết, không hô hấp, không còn hơi ấm thân thẻ, hệt như người chết vậy.

An Bích Như nhảy xuống tảng đá, lấy ống trúc múc nước trong từ khe suối, lại lấy một viên dược hoàn từ trong ngực ra, bóp vụn rồi bỏ vào miệng Y Liên.

Nói ra cũng kỳ quái, chỉ sau một tuần trà thời gian, khuôn mặt vốn trắng bệch của Y Liên đã dần dần hồng trở lại, thần sắc chuyển biến tốt hẳn lên. Bộ ngực mềm mại của nàng hơi phập phồng một chút, đã có những tiếng hô hấp khẽ khàng, tiếp đó ngón tay liền hơi khẽ rung động, hơi thở của sinh mệnh đã quay trở lại thân thể nàng. Nếu Lâm Tam nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ hoan hô thành tiếng.

Cặp lông mi cong dài của Y Liên lặng lẽ rung động, hai mắt từ từ mở ra, nhìn quanh bốn phía, lẩm bẩm: "Ta đang ở đâu đây? A ca…!"

- Muội tỉnh rồi!

Một giọng nói dễ nghe vang lên bên cạnh nàng, thiếu nữ vội vã quay đầu qua, bên cạnh là một nữ tử Miêu tộc thân hình quyến rũ diễm lệ, xinh đẹp như tiên đang đứng nhìn nàng mỉm cười.

Y Liên sững sờ, ngay sau đó lập tức kinh hỷ thất thanh kêu lên:

-… Người, người là Thánh cô?

An Bích Như mỉm cười gật đầu, thiếu nữ sắc mặt kích động tới đỏ bừng, hai mắt tràn ngập vẻ sùng kính và ngưỡng mộ, cố gắng đứng dậy rồi vội vã quỳ xuống trước mặt nàng, cung kính khấu đầu:

- Thánh cô, ta đã nhìn thấy người rồi!

Bộ dạng xinh đẹp đáng yêu ấy của thiếu nữ này thực khiến người ta thương yêu, trong ánh mắt phảng phất nhìn thấy bản thân mình năm xưa, Thánh cô nhìn thấy thì cực kỳ yêu thích vội vã đỡ nàng dậy:

- Mau dậy đi, Y Liên a muội!

Thiếu nữ mở to hai mắt, nắm chặt lấy cánh tay nàng:

- Thánh cô, sao người biết tên của tôi?

An Bích Như cười khẽ:

- Ta đương nhiên nhận ra muội rồi, chú chim sơn ca nổi tiếng nhất trăm dặm Miêu tộc, Y Liên tiểu a muội! Ta không chỉ biết tên của muội, còn nghe nói muội là mễ sai đọc sách nhiều nhất trong Miêu trại chúng ta, không chỉ hát sơn ca hay mà còn học thức tốt, nhãn quang tốt, tâm địa thiện lương, tất cả mọi người đều bội phục muội. Có phải vậy không?

Y Liên mặt mũi đỏ bừng, ngẩng đầu lên nhìn nàng, xấu hổ nói:

- Muội chỉ là một tiểu a muội của Ánh Nguyệt thôn, làm gì có tốt như người nói chứ?

Thánh cô nhìn nàng cười giảo hoạt:

- Muội không tốt? Vậy sao đến cả a Lâm ca cũng thích muội chứ?

"
A Lâm ca thích ta?" Y Liên trong lòng buồn bã, bỗng dưng tỉnh ra, "bịch" một tiếng quỳ xuống đất, nước mắt như mưa:

- Không, không phải như vậy! Không liên quan tới a Lâm ca, là do muội cứ bám theo huynh ấy, mong Thánh cô trách phạt Y Liên! A Lâm ca chẳng có tội lỗi gì đâu!