Dịch: Vovong

Biên tập: Remy

Trời mới tờ mờ sáng, Lâm Vãn Vinh đã bị những tiếng cười vang rộn rã từ bốn phía xung quanh làm cho phải tỉnh dậy, mơ mơ hồ hồ mở mắt nhìn ra, các mễ đa mễ sai đều sớm đã dậy rồi.

Các chàng trai đang tụ tập với nhau một chỗ, thắt chặt ngọc đái lên hông, sửa sang trang phục lại cho chỉnh tề, tay cầm sài đao, thần thái người người đều sáng sủa. Các cô nương thì càng cầu kỳ, lúc nửa đêm đã ra bờ suối tắm rửa thay quần áo, sau đó trốn vào rừng trang điểm, đến bây giờ vẫn chưa ra ngoài, trong khu rừng thỉnh thoảng lại truyền ra những tiếng cười vui rộn rã, phản ảnh tâm tình vui vẻ của bọn họ.

Không chỉ Ánh Nguyệt ổ như vậy, tình hình ở các sơn trại khác tại thành tây cũng chẳng hề khác biệt. Các chàng trai nói cười rộn ràng, các cô gái trang điểm, chỗ nào cũng tràn ngập nụ cười tiếng nói.

Hoa Sơn tiết là một trong những ngày lễ tiết trọng đại nhất của Miêu hương, là ngày đại tụ hội để các hương thân cầu mong mưa thuận gió hòa, tuổi thọ dài lâu, càng là ngày thịnh hội để các thanh niên nam nữ làm quen với nhau. Vừa sáng sớm, người Miêu từ thập lý bát hương đã thay lên bộ trang phục long trọng nhất của ngày lễ tết, vác rượu ôm khèn, dắt già dẫn trẻ, từ bốn phương tám hướng tụ tập lại dưới chân Ngũ Liên phong, chào đón ngày lễ tiết lớn này.

Lão Cao không biết từ đâu kiếm được một bộ Miêu trang, mặc vào trông rất là cao lớn thô kệch, mắt la mày lét nhìn khắp bốn phía vẻ dò xét, tấm tắc khen ngợi:

- Tự Châu này đúng là một nơi tốt a, cảnh vật đẹp tươi, địa linh nhân kiệt, các tiểu thư Miêu người nào cũng dáng vẻ lung linh lóng lánh, hệt như những đóa hoa vậy!

- Còn phải nói, đất ra sao thì người như vậy mà!

Lâm Vãn Vinh mỉm cười gật đầu:

- Tự Châu này núi đẹp sông đẹp, người Miêu lại càng nhiệt tình hiếu khách, dân tính thuần phác, chẳng bị ảnh hưởng bởi danh lợi, tự nhiên dáng vẻ phải thanh tú rồi. Cái gọi là tâm khoan thể bàn (tấm lòng rộng rãi thì thân thể béo tốt), chính là theo đạo lý này!

Cao Tù gật gù vẻ rất tán đồng, liếc nhìn về phía rừng cây đối diện, lập tức mắt như rớt cả ra, vội kéo ống tay áo hắn:

- Lâm huynh đệ, mau nhìn xem kìa…

Trong rừng, một thiếu nữ Miêu mỹ lệ đang được các đồng bạn cười khúc khích đẩy ra. Búi tóc mượt mà quấn trên đỉnh đầu, phối với những chiếc khăn quấn đầu đủ loại pha các màu sắc đỏ, vàng, trắng, hồng phấn quấn quanh đỉnh đầu. Bên dưới khăn quấn đầu, trên mái tóc dày đen nhánh lấp lánh những chiếc vòng bạc. Những đồ trang sức bạc liền chặt với khăn trên đầu, ánh bạc lấp lánh treo rủ xuống dưới lủng lẳng, khẽ chạm vào phía trước trán và sau tai nàng.

Nàng mặc một bộ Miêu trang màu đỏ sậm viền xanh. Cổ đeo vòng bạc, trên vòng có đính những chiếc tua dài ngắn khác nhau. Miêu trang không dài, cổ tay cổ chân trắng nõn đều lộ hết ra ngoài, kết hợp với những món đồ bạc long lánh, càng làm làn da như ngọc thêm nổi bật. Toàn thân nàng trông tựa như một dòng suối trong lành.

Thiếu nữ này giống như làn gió nhẹ êm ái thổi qua trên núi, hoạt bát xinh đẹp, thanh xuân mỹ lệ. Không chỉ Lâm Vãn Vinh nhìn đến sững sờ mà các chàng trai xung quanh cùng đều ngưng cả hô hấp, không dám thở mạnh.

Thiếu nữ xấu hổ cúi đầu, khuôn mặt lóng lánh như ngọc ửng lên ánh hồng mỹ lệ. Nàng lén liếc nhìn hắn, chân tay bối rối khẽ kêu một tiếng:

- A Lâm ca…

- Ồ, ồ!

Lâm Vãn Vinh như vừa tỉnh dậy từ trong mộng, vội vỗ tay tán thưởng:

- Y Liên, muội thật đẹp, hệt như tiên nữ trên trời vậy!

Các chàng trai Miêu gia cũng tỉnh ngộ, lập tức hoan hô rầm trời, quây tới trước mặt thiếu nữ như một đàn ong.

Mấy mễ sai quen thuộc với Lâm Vãn Vinh ở Ánh Nguyệt ổ cười hì hì đến bên cạnh hắn, ở trước mặt hắn đung đưa thân hình mỹ diệu:

- A Lâm ca, chỉ có tiểu a muội Y Liên của huynh đẹp, còn bọn muội không đẹp sao?

Những nữ hài Miêu gia này sinh ra ở Tự Châu, nơi sơn thanh thủy tú, vốn đã được sự hậu ái của tạo hóa, làn da người nào cũng trắng bóng thuần khiết, thanh xuân xinh đẹp, lại thêm hôm nay trang điểm vào, quả thực đều mỹ lệ động lòng. So với các nữ hài người Hoa thì càng có vẻ phong tình hơn. Lâm Vãn Vinh chẳng hề do dự gật đầu:

- Đẹp, đều đẹp cả!

Một mễ sai nháy mắt, giảo hoạt hỏi:

- Vậy, là bọn muội đẹp hơn hay là Y Liên tiểu a muội đẹp hơn?

Vấn đề này đúng là đã làm khó a Lâm ca, hắn cười hì hì đáp:

- Các muội cũng đều đẹp như Y Liên vậy!

Y Liên nghe mà trong lòng vừa thẹn thùng vừa mừng rỡ, nhìn hắn khẽ mỉm cười. Các mễ sai thì lại không tha cho hắn. Mấy nữ hài tử cùng nhau ào đến, vây quanh hắn vào giữa, yêu kiều cười khúc khích nói:

- A Lâm ca, hôm nay Y Liên không thể phục thị huynh rồi, nào, bọn muội mặc quần áo cho huynh!

Mặc quần áo? Hắn còn chưa kịp tỉnh ngộ đã cảm thấy có mấy bàn tay nhỏ nhắn nhất tề hướng tới thân thể mình. Các cô nương kéo cổ áo hắn, tháo dây lưng, nào phải mặc quần áo gì, rõ ràng là thoát y mà!

A Lâm ca tung hoành thiên hạ lại chưa từng thấy qua trận thế kiểu này, bao nhiêu mỹ nữ tới cởi quần áo của ta, vậy chẳng phải là muốn lấy mạng ta sao?

- Này, các muội làm gì đó, làm gì đó?!

Hắn bị dọa cho kêu ầm lên, giữ chặt ngực áo:

- Cao đại ca, Tứ Đức, mau tới cứu ta, mau tới cứu ta đi!

Lão Cao và Tứ Đức đưa mắt nhìn nhau: Mỹ nữ cởi y phục cho ngươi, rốt cuộc phải cứu ngươi hay là cứu mỹ nữ đây?

Các Miêu nữ rất tháo vát, vừa cười hì hì vừa động thủ động cước, chẳng mấy chốc đã đem Miêu trang của hắn cởi hết, lộ ra bộ ngực khỏe mạnh. Các mễ sai đều nhìn không chớp mắt, khuôn mặt đỏ bừng cười lên khúc khích.

Một Miêu nữ đến sát bên Y Liên, chỉ vào A Lâm ca lén nói vài câu gì đó, Y Liên đỏ bừng mặt mũi, lấy từ trong ngực ra một ống trúc đưa cho nàng ta.

Nữ hài Miêu gia đó cầm ống trúc đi đến bên cạnh Lâm Vãn Vinh, cười hì hì nói:

- A Lâm ca, Y Liên tiểu a muội mời huynh uống nước!

Uống nước?! Lâm Vãn Vinh hơi sững sờ ngây ngốc, đang muốn tiếp lấy ống nước thì nữ hài đó đã mau chóng rút nắp ra, cười khúc khích vung tay lên, một dòng nước trong vắt lập tức chảy xuống từ trên đầu hắn, làm hắn ướt từ ngực tới chân.

Màn diễn này rất là nhanh chóng, căn bản chẳng thể né tránh kịp, toàn thân hắn giật thót, các nữ hài trong Miêu trại đều cười khúc khích nhảy lên, lớn tiếng nói:

- Mau, mau mặc lại y phục cho huynh ấy đi!

Lần này thì đúng là mặc áo quần rồi, các Miêu nữ nhanh tay nhanh chân đến sát bên người hắn, cài cúc, buộc dây lưng, động tác vừa nhẹ nhàng vừa nhanh chóng.

Nước sạch dội từ đầu tới chân, nội y đều đã ướt sũng rồi, lại mặc thêm lớp y phục bên ngoài, đó là tư vị gì? Bây giờ hắn mới hiểu, thì ra đám Miêu nữ đanh đá này là cố ý muốn chỉnh hắn! Phí công ta mỗi ngày đều kể chuyện cho các ngươi nghe, các ngươi lúc nào cũng gọi a Lâm ca rõ là thân mật, không ngờ giờ lại trêu ta như vậy!

Hắn giận giữ hừ một tiếng, trong lòng phẫn nộ bất bình, chỉ là bị nhiều nữ hài vây quanh bên cạnh như vậy, cả chục cánh tay thay y phục cho hắn, những bàn tay nõn nà kia sờ lên người, cái nào cũng ấm áp mềm mại, chẳng biết là của ai với ai nữa. Có mấy mễ sai to gan còn quệt tới quệt lui trên ngực trên hông hắn. Tất cả đều mặt mũi đỏ bừng, cười lên khúc khích không ngừng.

Nghe những tiếng oanh lời yến, ngửi những mùi thơm nhàn nhạt từ các thân thể quyến rũ kia truyền lại, trừ việc thầm tán thưởng những nữ hài Miêu gia này thật đanh đá, hắn sớm đã bị sờ cho chẳng thể bộc phát tính khí, đến cả nội y ướt sũng bên trong cũng chẳng cảm thấy gì nữa!

Chịu thiệt là cái phúc, chịu thiệt là cái phúc. Hắn chỉ đành mặt mày hớn hở tự an ủi mình.

Các thiếu nữ chỉnh cho hắn một lượt, bức cho hắn trở nên hiền lành thành thực rồi, lúc này mới tâm mãn ý nguyện, vỗ vỗ tay cười hì hì đứng sang bên canh, dương dương đắc ý nhìn hắn. Cũng chẳng biết ai đã nói vài câu gì vào tai Y Liên, thiếu nữ lập tức đỏ bừng mặt mũi, bàn tay nắm chặt đánh về phía đồng bạn. Các nữ hài Miêu gia đều cười rộn cả lên.

Lâm Vãn Vinh mê hoặc trong lòng, chẳng biết những Miêu nữ này rốt cuộc đang làm gì. Muốn hỏi thử Y Liên, chỉ là nha đầu này ngó thấy hắn liền tránh đi xa, lẫn vào trong đám thiếu nữ đồng bạn, căn bản chẳng cho hắn cả cơ hội để cười trừ một cái. Hắn kéo lấy Khôn Sơn trong đám người muốn hỏi cho rõ, còn chưa kịp mở miệng thì Khôn Sơn đã phẫn nộ hừ một tiếng, quay đầu đi chỗ khác. Bị tảng lờ như thế này, thực là chán ngắt.

Trời đã sáng rõ, đám người từ bốn phương tám hướng đổ tới, rộn ràng náo nhiệt kéo lên Ngũ Liên phong, nơi nào cũng là tiếng cười vui vẻ hưng phấn. Các nam nữ của Ánh Nguyệt ổ dĩ nhiên cũng theo đó mà đi. Lâm Vãn Vinh ở lẫn trong đám họ, nhìn trái một chút, phải một chút, ngắm các hương thân Miêu gia trong đủ các trang phục đẹp đẽ, tất cả đều chưa từng thấy qua, nhất thời cảm thấy rất lạ lẫm.

Lão Cao chen đến bên cạnh hắn, thầm nói gì đó. Lâm Vãn Vinh thuận theo ánh mắt Cao Tù nhìn đi. Chỉ thấy trong đám người phía không xa, Thành Tự Lập và hơn hai mươi huynh đệ đã phân tán bao quanh hắn, hổ mục chăm chăm, đang nhìn quanh bốn phía vẻ dò xét. Lâm Vãn Vinh gật đầu, mỉm cười thăm hỏi.

Khi tới dưới Ngũ Liên phong, thủ vệ Hắc Miêu đêm trước sớm đã rút đi rồi, người Miêu đang men theo sơn lộ ngoằn ngoèo mà đi, từ xa nhìn lại, khắp núi đều là những đầu người đang di động, phảng phất như một con rắn vừa dài vừa lớn, cảnh tượng rất hùng tráng.

Đến dưới chân núi Ngũ Liên phong, hiển nhiên bởi vì đang là Hoa Sơn tiết, các nam nữ thanh niên của Ánh Nguyệt ổ tự nhiên phân thành hai phái. Y Liên và các nữ đồng bạn đi ở trước, lại không ngừng quay về phía sau nhắc nhở các mễ đa không được rớt đội, chức đầu lĩnh đó quả là đã làm hết sức.

- Y Liên, bây giờ chúng ta lên núi sao?"

Sắc trời vừa sáng, đám người rộn ràng nhộn nhịp men theo sơn lộ mà lên, Khôn Sơn mở miệng hỏi.

Y Liên gật đầu:

- Đương nhiên, chúng ta lên sớm một chút thì sẽ có cơ hội nhìn thấy Thánh cô!

Nhắc đến Thánh cô, những tiểu tử của Miêu trại lập tức phấn chấn tinh thần, tranh nhau ào lên núi. Y Liên mỉm cười liếc nhìn Lâm Vãn Vinh, ý tứ đó không nói cũng biết.

Nha đầu này đúng là nhớ dai thật! Lâm Vãn Vinh cười hì hì, chẳng để ý đến ánh mắt mọi người, mặt dày tranh đi lên trước tiên:

- Ta dẫn đường cho mọi người nhé, dù sao ta cũng đã lên một lần!

- A Lâm ca, huynh lên Ngũ Liên phong làm gì?

Mễ sai vừa mới nghịch ngợm dữ nhất, hai mắt tròn xoe khó hiểu hỏi.

A Lâm ca quay người đi nhanh lên núi, cười hì hì khoát tay:

- Ta tới thăm Thánh cô a!

Mọi người của Ánh Nguyệt ổ đều cười lên ha hả, chỉ cho rằng hắn nói chuyện vui, Y Liên nhìn theo bóng lưng của hắn, lặng lẽ sững sờ ra, đột nhiên dụng lực vung tay, các nam nữ của Ánh Nguyệt ổ liền đi theo sau lưng nàng.

Ngũ Liên phong quanh co khúc khuỷu, rất hiểm trở, mới đi được nửa đường thì đã bước vào trong mây.

Nhìn mảng mây khói phất phơ bên cạnh, hắn thoải mái thở ra một hơi, chỉ cảm thấy từng cơn lạnh lẽo quệt lên trên mặt, nội y ướt sũng kia thật khiến người ta khó chịu a.

Y Liên không biết đã đi theo cạnh hắn từ lúc nào, thấy bộ dạng hắn liền hỏi:

- A Lâm ca, huynh sao thế?

- Không có gì, chỉ hơi lạnh thôi.

Lâm Vãn Vinh cười đáp.

Thiếu nữ đỏ bừng hai má, cũng biết là tại sao rồi, đưa tay nắm chặt cánh tay hắn, ngượng ngùng cúi đầu.

- Y Liên, ta thật chẳng hiểu nổi.

A Lâm ca nhíu mày, khuôn mặt đầy vẻ nghi hoặc:

- Ta chẳng trêu chọc gì đến những tỷ muội đó, nhưng tại sao bọn họ lại chỉnh ta như vậy?

Y Liên cười hì hì nói:

- Bởi vì bọn họ thích huynh a! Hôm nay là Hoa Sơn tiết, bọn họ thích ai thì sẽ chỉnh người đó, người bị đánh bị chỉnh càng nhiều thì có nghĩa rằng người đó càng được các mễ sai hoan nghênh, chính là như vậy đó!

- Bọn họ thích ta?

Lâm Vãn Vinh nhíu mày hồi lâu, nghiêm mặt gật đầu:

- Có lẽ muội đúng! Bởi vì trừ lý do này ra, ta chẳng nghĩ ra được cớ nào khác cả!

Y Liên cười đến nghiêng ngả:

- A Lâm ca, huynh là người xú mỹ nhất!

Xú mỹ cũng là mỹ a! Lâm Vãn Vinh cười lên ha hả, đang muốn nói thì Y Liên đột nhiên mở to hai mắt, ra sức nắm chặt cánh tay hắn:

- Mau nhìn xem, tới Bích Lạc ổ rồi!

Bích Lạc ổ? Lâm Vãn Vinh vội ngẩng đầu nhìn lên. Lúc này hai người đã ở trên đỉnh núi, năm ngọn núi như những cánh hoa đan vào nhau, kỳ tích là chúng lại cùng tụ tập ở nơi này, cao thấp đan xen, hình thành nên một đỉnh núi trên đỉnh núi.

Vô số gian nhà sàn xây trên sườn núi, đưa mắt nhìn quanh, những đám mây mù bao phủ khắp nơi, cảnh tượng hệt như những lầu các nổi giữa không trung vậy.

Đây chính là sơn trại của Bạch Miêu rồi, đúng là chốn phong nhã trong mây mà, thảo nào có thể dưỡng dục ra một nhân vật kiệt xuất như An tỷ tỷ.

Diện tích đỉnh núi rất lớn, nơi nào cũng là hoa đỏ cây xanh, ao hồ khe suối, ở chính giữa lại đột nhiên hiện ra một khối lõm rất lớn tràn đầy cỏ xanh non mướt, phảng phất như một khối bích ngọc mà ông trời khảm trên đỉnh núi vậy. Bích Lạc ổ, xem ra cái tên này chính từ đây mà tới rồi!

Quả nhiên là một địa phương phong cảnh tuyệt diệu, so với Ánh Nguyệt ổ còn hơn một bậc, An tỷ tỷ ở nơi này, nếu không tu luyện thành tiên thì nhất định sẽ là tu thành hồ li tinh! Hắn cười hì hì, không ngờ lại vui vẻ nói thành tiếng.

Y Liên thấy hắn tựa hồ có chút ngây ngốc, vội kéo tay hắn hỏi:

- A Lâm ca, huynh sao rồi?

- Ồ, không sao, đột nhiên nhớ đến một hồ li tinh!

Lâm Vãn Vinh ừm một tiếng, bước nhanh về phía trước.

Trên núi, những tiếng cười vui vang lên không dứt, dân chúng Miêu gia từ bốn phương tám hướng đổ đến, trên người mặc những bộ y trang mỹ lệ nhất, ồn ã tụ tập tại chốn này. Các thiếu nữ càng thêm tràn trề sức sống, trong ngày lễ có liên quan tới chuyện cả đời này, bọn họ đem tất cả những đồ trang sức bạc mà tổ tiên lưu truyền đeo lên người toàn bộ, ai nấy đều kiều diễm mỹ lệ, những tiếng đinh đinh đang đang trong trẻo vang lên không ngớt.

Đi đến giữa nền cỏ, chỉ thấy bốn bề sắc màu rực rỡ, tiếng người rộn vang. Tại chính giữa có một chiếc cột hoa cao mấy chục thước được dựng lên, dùng hoa tươi quấn quanh thành màu hồng phấn, rất là đẹp đẽ. Chỉ là bên trên chiếc cột đó lại rỗng không, rất nhiều tiểu tử Miêu gia vây quanh cột hoa, hưng phấn thổi khèn, thổi đàn môi, các cô nương vây quanh bọn họ, đưa tình đối ca, cười lên không dứt.

Cây cột hoa này thật là đẹp mắt! Lâm Vãn Vinh đi nhanh lên trước, đang muốn đưa tay sờ thử. Y Liên bị dọa cho giật nảy mình, vội vã kéo ngăn hắn lại:

- A Lâm ca, cột này không thể chạm vào!

- Tại sao…?

Hắn sững sờ ra đó, chỉ thấy người Miêu xung quanh mở to hai mắt, nhìn hắn như nhìn một con quái vật vậy.

Y Liên gấp gáp kéo hắn ra khỏi đám người, mỉm cười nói:

- Huynh thật to gan đó, quy củ gì cũng không biết mà dám chạy loạn khắp nơi! Cây cột hoa đó huynh cũng dám sờ nữa.

Lâm Vãn Vinh đối với quy củ của Miêu gia thực sự là hiểu biết rất có hạn, nghe vậy liền biết mình đã phạm sai lầm rồi, vội nói:

- Có quy củ gì, mau dạy cho ta đi!

Y Liên cười hì hì bảo:

- Hoa Sơn tiết này còn gọi là Cản Miêu trường, tiết mục náo nhiệt nhất chính là chọn ra một mễ đa kiệt xuất nhất, đem lá cờ ngũ sắc tượng trưng cho thu hoạch bội thu treo lên trên cột hoa, đây là vinh quang lớn nhất của Miêu gia bọn muội, các mễ đa toàn Miêu hương đều khát vọng có thể trở thành người đó!

Nhưng trước khi đại đầu lĩnh trao cờ, ai cũng không được động vào cột hoa đó, vì như thế có nghĩa là tự nhận mình là đệ nhất, sẽ bị các mễ đa toàn Miêu hương sẽ nhảy ra khiêu chiến!

Lâm Vãn Vinh thầm lè lưỡi, ta sờ một cái cũng chẳng sao, vậy mà chút nữa lại thành công địch của dân chúng, đến lúc đó còn không phải là bị toàn Miêu hương dùng nước bọt dìm chết a?

Hắn lau mồ hôi lạnh trên đầu, cẩn thận hỏi:

- Vậy, người như thế nào mới tính là mễ đa kiệt xuất nhất?

Y Liên chẳng hề suy nghĩ, mỉm cười đáp:

- Còn phải hỏi sao?! Thánh cô là mễ sai kiệt xuất nhất của Miêu trại, chỉ có người xứng với Thánh cô mới là mễ đa kiệt xuất nhất, đây là điều được toàn Miêu hương công nhận!

Đó không phải vẫn là ta sao?! Sắc mặt Lâm Vãn Vinh trắng bệch, nói đi nói lại thì ta vẫn đã được định sẵn là công địch của dân chúng rồi! An hồ li thật đáng hận, tối qua không ngờ lại chẳng nói gì với ta!

- Bây giờ hiểu rồi chứ?

Y Liên lặng lẽ kéo tay hắn:

- Huynh ấy à, có thích Thánh cô thì giữ trong lòng là được rồi, dù sao các mễ đa của Miêu hương, ai ai cũng thích người, việc này cũng chẳng có gì là kỳ quái! Nhưng huynh muốn làm mễ đa kiệt xuất nhất thì nhất định là không được…

- Tại sao?

Lâm Vãn Vinh sững sờ.

Y Liên khẽ mỉm cười:

- Bởi vì, huynh không biết trèo cây, hì hì!