Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 163: Soa điểm nuy liễu

Dịch: lanhdiendiemla

Biên dịch và biên tập: Melly

Trời đã tối om, ngọn đèn lờ mờ, trong lòng Lâm Vãn Vinh bùng lên ngọn lửa dục vọng. Nghĩ tới nữ tử xinh đẹp ngủ bên trong là người bạn tri kỷ chốn khuê phòng của Xảo Xảo, nơi này lại là khuê phòng của nàng ta, hắn cười hắc hắc, trong đầu lúc ấy bất giác nẩy lên những ý nghĩ đen tối.

- Thử cái gì?

Xảo Xảo không chịu được ngượng ngùng hỏi, nàng cả người bủn rủn vô lực, tay đại ca cứ chầm chậm dịu dàng xoa nắn vuốt ve khắp người nàng, dường như muốn nàng hoàn toàn hoà nhập vào cơ thể chính mình vậy.

Lâm Vãn Vinh cởi tiểu y của ràng ra, lộ ra tiết y màu đỏ, thì thầm:

- Thử làm một việc rất thú vị…!

- Đại ca đừng…

Xảo Xảo vội vàng kêu một tiếng, giọng nói trong hơi thở nặng nề mang chút kinh hãi, còn có cả chút ý vị mà ngay cả chính nàng cũng không biết là thứ gì:

- Nơi này là khuê phòng của Ngưng tỷ tỷ mà.

"Không phải là khuê phòng của nàng ta đã chẳng thèm, nam nhân chúng ta không phải đều ham ăn kiểu đó sao?" Lâm Vãn Vinh trong lòng ngứa ngáy: "Con mẹ nó, tình vụng trộm chính là một thứ kích thích nhất". Hắn kéo nhẹ nhẹ một cái, cởi luôn tiết y của Xảo Xảo ra, lộ ra làn da trắng nõn cùng hai kiều nhũ mềm mại run rẩy vươn cao.

Xảo Xảo khẽ "a" một tiếng kêu lên, trên mặt tựa như có lửa đốt, rúc đầu vào lòng ngực đại ca, không dám nhìn hắn. Không phải lần đầu bị đại ca khi dễ mặc dù nhưng phô bày hết ra trước mặt hắn giống thế này là lần đầu tiên, huống chi lại ở trong phòng người bạn tốt của mình. Nàng vừa sợ vừa thẹn, trong lòng mơ hồ nổi lên chút cảm giác khó nói, càng không dám ngẩng mặt lên.

Dưới ngọn đèn như mờ như tỏ, da thịt mịn màng của Xảo Xảo tựa hồ càng thêm trắng nõn, hai điểm nhũ châu tiên diễm nhẹ nhàng run rẩy, đôi môi hồng nho nhỏ đang thở hừng hực khẽ mấp mấy, tựa như muốn nói cái gì, cực kỳ mê hoặc.

Trong lòng bừng bừng dục hỏa, hơi thở Lâm Vãn Vinh càng lúc càng gấp gáp, hắn khó nhọc nuốt một ngụm nước miếng: "Tiểu bảo bối của ta thực sự mê hoặc chết người a!" Tay hắn tăng thêm lực, siết chặt Xảo Xảo vào lòng. Xảo Xảo thẹn thùng ôm chặt lấy cổ hắn, không dám mở mắt ra, đôi chân nhỏ thon liêu xiêu, đầu gối không biết vô ý hay cố tình tỳ vào hạ thân Lâm Vãn Vinh.

"Khiêu khích, cái này cực kỳ khiêu khích a! Lâm Vãn Vinh thầm kêu to: "Tiểu bảo bối lại khiêu khích ta, hơn nữa lại ở phòng mỹ nữ kia. Tuyệt! cảm giác làm cầm thú này thật là khiến ta chết mất! Lão tử cũng muốn làm cầm thú một chút, ngay trong khuê phòng của Lạc Ngưng ăn thịt Xảo Xảo, ý niệm trong đầu này có sức dụ lực vô cùng."

Xảo Xảo toàn thân nóng bừng, kiều nhũ phơi bày hết ra bên ngoài, vùng da thịt trắng nõn trước ngực dần đỏ ửng lên, nàng chưa từng trải qua cảnh này, toàn thân nhẹ nhàng run rẩy:

- Đại ca, huynh đúng là người xấu xa nhất! Lỡ tới lúc Ngưng tỷ tỷ tỉnh dậy, bị tỷ ấy nhìn thấy thì phải làm sao?

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, thì thầm:

- Tiểu bảo bối, nàng nghĩ rằng ta muốn làm cái gì, ta chỉ là có một cái ý nghĩ rất thuần khiết, đó là cùng nàng thử làm một chuyện thú vị.

Xảo Xảo nào dám tiếp chuyện hắn nữa, hắn nói là thuần khiết, trong mắt Xảo Xảo hẳn đó là chuyện cả dâm phụ cũng không dễ dàng dám làm.

Lâm Vãn Vinh nhẹ nhàng vuốt ve trước ngực nàng:

- Tiểu bảo bối, nàng còn nhớ lần trước khi ta vẽ bức họa Đại tiểu thư, nàng đã đưa ra nguyện vọng gì không?

Xảo Xảo e thẹn nói:

- Như thế nào lại không nhỡ rõ, muội muốn đại ca cũng vì Xảo Xảo mà vẽ một bức.

Lâm Vãn Vinh nở nụ cười thần bí.

- Thật sao, đại ca?

Nàng quá đỗi vui mừng, không để ý nép chặt bầu ngực thanh xuân vào hắn, tiêu nhũ khẽ rung động khiến cho miệng lưỡi Lâm Vãn Vinh khô khốc.

Hắn gắng sức nhẫn nại cố chịu đựng:

- Đương nhiên là thật, ta phải vẽ cho tiểu bảo bối của ta một bức họa khoáng cổ tuyệt kim, tráng lệ tuyệt luân, để chúng ta vĩnh viễn không bao giờ quên khoảng khắc tuyệt vời này, nhưng mà đêm nay, nàng hết thảy đều phải nghe lời ta đó.

Xảo Xảo không biết đại ca lại có cái chủ ý quái quỷ gì, nhưng trước mặt hắn nàng căn bản là không có lòng nào phản kháng, đại ca nói thế nào, thì nàng làm thế đấy.

Lâm Vãn Vinh nhanh chóng lấy ra một cuộn giấy trắng:

- Tiểu bảo bối, ta bắt đầu ngay bây giờ, nàng ngồi cho đẹp, không được phép cử động nghe.

- Như vậy?

Xảo Xảo cả kinh nói, nàng hiện tại phơi bày cả bộ ngực trắng mịn, chính là lúc người con gái thẹn thùng nhất, như thế nào có thể vẽ vào tranh chứ.

- Đúng là như thế.

Lâm Vãn Vinh hôn lên hai má nàng rồi nói:

- Ta muốn vẽ cho tiểu bảo bối của ta một bức họa tinh tế tuyệt mỹ, chỉ có hai chúng ta có thể thưởng thức bức vẽ tuyệt vời này.

Đổng Xảo Xảo là một người nhu thuận như thế, sao có thể không rõ ý tứ của hắn, nhất thời trên mặt rực rỡ, cả người trở nên bủn rủn: "
Nguyên lai đại ca muốn vẽ hình dáng của ta lúc này, muốn ta để lộ nửa ngực mặc cho chàng thưởng thức ngay tại trong phòng Lạc tỷ tỷ. Thực sự theo lời huynh ấy đúng là khoáng cổ tuyệt kim, tinh xảo tuyệt vời, vĩnh viễn khó có thể quên. Bức họa này cũng chỉ có hai vợ chồng ta có thể thưởng thức."

- Đại ca…!

Xảo Xảo dấy lên nỗi kinh ngạc pha lẫn thẹn thùng, trong lòng căn bản không nổi lên chút ý niệm phản kháng nào, bờ môi đỏ mọng của nàng khẽ mấp máy, ôn nhu nói:

- Như vậy huynh phải thực hiện mau lên một chút, chứ để Ngưng tỷ tỷ tỉnh dậy…ai nha, ngượng chết mất…!

Nữ tử thời cổ trọng trinh tiết như tính mạng, Xảo Xảo không phải cực kỳ yêu hắn, tuyệt sẽ không đáp ứng yêu cầu không thỏa đáng này.

Lâm Vãn Vinh hôm nay ý tưởng có chút mờ ám, nhưng thấy Xảo Xảo ôn nhu như thế cũng nẩy sinh cảm kích trong lòng, với bức họa này, hắn cùng Xảo Xảo quả là đã thành một đôi.

Xảo Xảo để lộ bộ ngực trắng nõn, trên mặt thẹn thùng không chịu nổi, trong lòng lại vừa lo lắng Lạc Ngưng tỉnh lại, nỗi ngượng ngùng lẫn với lo âu lúc này khiến cả người như mất đi sức lực, khơi dậy một nỗi tâm tình rất dịu ngọt, hai má dần dần ánh lên xuân sắc.

Lâm Vãn Vinh đầy cảm kích, hoàn toàn thỏa mãn, hạ bút như bay, không quá một chốc đã hiện ra một nữ tử xinh đẹp đang hoan hỷ pha lẫn thẹn thùng, như vừa muốn che lại vừa lộ, áo lụa mỏng nửa cởi ra, búi tóc rối bời, bầu ngực điểm lên nhũ châu diễm lệ như tiên, tựa hoa đào hé nở, khơi dậy bao dục vọng. Bức tranh mang vẻ e ấp mỹ lệ, mơ hồ hàm chứa chút âm vị dâm mỹ, thật sự là một tác phẩm phù hợp với tình thú chốn khuê phòng.

Đổng Xảo Xảo như ngồi trên bàn chông, nhưng cũng khó có thể che giấu cảm giác hạnh phúc, đôi mắt muốn nhìn nhưng lại như không, chiếc đầu đáng yêu cúi gầm, màu hoa anh đào bừng lên trên trên đôi má, bộ ngực căng phồng đang phơi bày ra cũng đượm lên sắc hồng, mười ngón tay xinh xinh che lấy bầu ngực, xuyên qua các kẽ ngón tay mơ hồ hiện ra ngọc nhũ mịn màng, phong tình lồ lộ, chính là một bức khuê trung xuân đồ ẩn chứa bao dục tính.

Lâm Vãn Vinh nét vẽ cuối cùng vừa xong, ném chiếc bút chi đi "
ba" một tiếng, Xảo Xảo kêu một tiếng:

- Đại ca!

Nhưng thấy toàn thân chợp nóng bừng, sớm đã bị ôm vào lòng ngực ấm áp.

Lâm Vãn Vinh chậm rãi vuốt ve dọc lưng nàng, cảm giác bầu ngực mềm mại của nàng mơn trớn trên người mình mang đến cảm giác ngọt ngào dễ chịu, cuối đầu xuống hôn nhẹ lên bộ ngực trắng hồng của nàng, vội nuốt một ngụm nước miếng:

- Xảo Xảo, chúng ta liền động phòng ở chỗ này đi.

Xảo Xảo bị hắn tác quái, xuân tình đã bốc lên ngùn ngụt, cảm nhận thân hình nóng bỏng của hắn, sớm quên nơi này là đâu, ư hử một tiếng, không dám nói.

Lâm Vinh t*ng trùng đã lên não, song thủ vuốt xuống tiểu đồn của nàng, đang muốn hoàn thành chuyện tốt, lại nghe bên trong một tiếng kêu kinh hãi:

- Lâm đại ca!

Tiếng nói này tựa như sét đánh bên tai Lâm Vãn Vinh, hắn vốn đang ở lúc dục vọng cao trào. Một tiếng này thiếu chút nữa khiến hắn hạ luôn khí giới, bởi hắn nghe rõ đây chính là tiếng của Lạc Ngưng. Chẳng lẽ Lạc Ngưng tỉnh rồi? Ta chết mất, làm cho lão tử sợ tới mức thiếu chút nữa liệt dương, cho dù ta trộm tình, cũng không thể khiến nàng đe dọa như vậy chứ!

Xảo Xảo nhảy ra khỏi lòng hắn, sắc mặt đỏ nhừ, vội vàng sửa lại quần áo, liếc qua hắn một cái, ngượng ngập nói:

- Đại ca, huynh xấu chết thôi, Ngưng tỷ tỷ nhìn thấy rồi, muội phải làm sao bây giờ!

"
Ta bị Lạc Ngưng nhìn thấy cũng chẳng sao, Xảo Xảo của ta bị Lạc Ngưng nhìn thấy thật sự phiền toái! Mẹ nó, sau này nhất định phải nghĩ biện pháp tìm đường lui." Hắn cũng không có một chút ý nghĩ giác ngộ, quay đầu nhìn lại phía sau, thấy cửa phòng im ỉm đóng kín, nào có bóng dáng của Lạc ngưng ở đâu.

- Vừa rồi rõ ràng nghe được tiếng của Lạc Ngưng, chuyện này là sao vậy?

Lâm Vãn Vinh kỳ quái nhìn Xảo Xảo một cái, sắc mặt tiểu ny tử này đỏ bừng:

- Là Ngưng tỷ tỷ lại nói mớ đấy.

Con mẹ nó, nói mớ cũng kêu tên ta? Làm cho lão tử thiếu chút nữa liệt dương? Lâm Vãn Vinh thầm xấu hổ, vốn định mặt dày nói chúng ta tiếp tục, nhưng ánh mắt của Xảo Xảo lại chuyển đến bức họa mới hoàn thành đặt ở trên bàn.

Bức tranh đầy vẻ xuân sắc, nữ tử phong tình lai láng thật sự là mình sao? Xảo Xảo e lệ cúi đầu, nhưng lại kín đáo liếc nhìn. Trong ánh mắt vừa thẹn thùng lại pha lẫn vui sướng: "
Đây đúng là một bức khuê thú đồ, chắn chắn trở thành hồi ức ngọt ngào của hai vợ chồng mình."

Ở trong phòng Lạc Ngưng vẽ cho Xảo Xảo bức xuân khuê đồ, Ngày khác, ở trong phòng Xảo Xảo vẽ cho Ngọc Sương một bức,trong phòng Ngọc Sương vẽ cho Thanh Tuyền một bức. Quá đã, thú huyết sôi trào a!

Trong lòng Lâm Vãn Vinh dục vọng đen tối bốc lên ngùn ngụt, Xảo Xảo tựa hồ cảm giác được vài phần, nàng thẹn thùng thu hồi họa quyển kia, nắm chặt trong tay, tựa vào lòng Lâm Vãn Vinh nói:

- Đại ca, Xảo Xảo là của huynh, huynh muốn vẽ bao nhiêu đều có thể.

"
Nếu như có thể trong lúc này động phòng vừa làm vừa vẽ…" Chỉ tượng tượng một chút thôi đã khiến cho Lâm Vãn Vinh thấy mình đã có khuynh hướng sắp chảy máu mũi rồi: "Động phòng, động phòng, lão tử muốn động phòng!" Hắn ôm Xảo Xảo vào lòng, lớn tiếng tự nhủ: "Trước khi đến kinh thành nhất định phải giải quyết tiểu ny tử này, không thể để cho tiểu bảo bối của ta lẻ loi ôm giữ phòng trống, càng không thể để cho "Nhị ca ca" một mình giữ phòng không vậy!

Xảo Xảo rúc vào trong lòng hắn thủ thỉ:

- Đại ca chúng ta vào xem Ngưng tỷ tỷ đi, nàng ấy vừa rồi không biết mơ cái gì, lại gọi tên huynh.

- Nhất định là giấc mơ về bạch mã vương tử.

Lâm Vãn Vinh nghiêm mặt nói.

Xảo Xảo che cái miệng nhỏ nhắn cười khúc khích, liếc mắt nhìn hắn, xuân tình vương trên hai má chưa phai lại nhuộm một sắc đỏ nhàn nhạt, Lâm Vãn Vinh thấy được đôi mặt lấp lánh ánh xuân, giữ chặt tay nhỏ bé, thì thầm bên tai nàng:

- Tiểu bảo bối, nàng nói chúng ta động phòng ở đâu mới tốt?

Xảo Xảo nghe được cả người nhũn ra, vội vàng chạy vào nhà, Lâm Vãn Vinh bên tai chỉ nghe thấy thanh âm bẽn lẽn của nàng:

- Đại ca xấu chết đi được…!

Lâm Vãn Vinh cười ha hả, bước theo nàng vào trong phòng. Lạc Ngưng nằm trên giường, hai mắt khép chặt, trán lấm chấm mồ hôi, hai má nhợt nhạt nhuốm màu bệnh tật, cực kỳ hư nhược.

"Chỉ một ngày không gặp, ny tử này như thế nào lại biến thành như vậy!" Lâm Vãn Vinh thầm than một tiếng, trong lòng trỗi lên chút thương tiếc, ngay cả tội thiếu chút nữa làm mình liệt dương cũng cảm thấy không cần so đo với nàng nữa.