Cực Phẩm Chiến Long

Chương 5: C5 Anh ta đánh lén tôi

“Trương Siêu, anh không sao chứ?”

Sau khi Lý Quân rời đi, Bạch Vi mới nhớ ra mà vội vàng chạy đến võ đài, lo lắng hỏi thăm Trương Siêu.

Trương Siêu xoa xoa hai má hơi sưng vù, lắc đầu nói: “Anh không sao, anh trai của em quả là xấu tính, vậy mà lại đánh anh thật.”

“Anh thấy anh ta là một người bình thường, sợ mình sẽ làm anh ta bị thương nên đã cố ý nương tay đó.” Trương Siêu nói lớn.

“Được, được rồi, tất cả đều là lỗi của anh ấy, em sẽ bồi thường cho anh nhé.” Bạch Vi vội vàng nói.

Khi tiếp xúc gần, mùi nước hoa trên cơ thể Bạch Vi đã k1ch thích khứu giác của Trương Siêu, khiến nơi nào đó của anh ta đột nhiên có phản ứng.

“Bạch Vi, chúng ta không đến quán bar chơi đi. Anh biết có một quán bar mới mở có ca sĩ nổi tiếng hát ở đó, cách bài trí cũng rất đẹp.”

“Cái này…” Bạch Vi có chút do dự.

Cô không còn là trẻ con nữa, làm sao có thể không hiểu ánh mắt này của Trương Siêu.

Đi đến quán bar, dưới ảnh hưởng của rượu, rất dễ xảy ra điều gì đó.

Mặc dù cô rất hài lòng với Trương Siêu, nhưng cô không muốn trao mình đi quá sớm, chuyện này vẫn còn cần thời gian tìm hiểu thêm.

“Bạch Vi, em sợ cái gì chứ? Em không tin anh sao? Nếu em mà không đi thì anh sẽ giận đấy.”

“Còn chuyện anh trai em đánh anh, nếu không phải vì nể mặt em, anh có thể để anh ta ta rời đi một cách dễ dàng vậy sao? Anh không định bù đắp gì cho anh sao?”

Chu Vũ Hân bên cạnh cũng nói vào: “Đúng vậy đó, Bạch Vi, chúng ta cùng đi chơi đi.”

“Ừm… Cũng được.” Bạch Vi do dự gật đầu.

“Vậy chúng ta đi thôi.”

Ánh mắt của Trương Siêu đột nhiên sáng lên, anh ta âm thầm đặt bàn tay lên vai Bạch Vi.

Bên kia, Lý Quân đã rời khỏi phòng đấu võ, đi đến khu chợ đồ cổ bên cạnh.

Lão đầu đã tặng cho anh một công ty và một căn biệt thự, mà ông ấy lại có yêu thích với ngọc bích.

Vì vậy Lý Quân dự định mua một miếng ngọc để tặng cho lão đầu khi gặp lại ông.

Ngay khi bước vào một cửa hàng, Trương Siêu liền thấy một ông già đang mặc cả với người bán hàng.

“Chủ tiệm, đây rõ ràng là bản nhái từ thời nhà Minh và nhà Thanh. Bản gốc vẫn đang được trưng bày ở bảo tàng Kim Lăng. Vậy mà anh dám đòi tôi 100.000, thật không biết xấu hổ.”

Ông lão mặc một bộ áo vest kiểu Trung, đi một đôi giày vải dưới chân, mái tóc hơi bạc, đeo một cặp kính gọng vàng. Bên cạnh ông còn có hai tên vệ sĩ, cho thấy thân thế ông ta không tầm thường.

Người chủ cửa hàng đội một chiếc mũ da có bím tóc phía sau, khiến Lý Quân nhớ đến mấy ông già thời nhà Thanh.

Đặc biệt đối phương còn có một nốt ruồi đen to ở trên môi, nhìn là biết ông ta sinh ra làm một kẻ trục lợi.

Lúc này, chủ cửa hàng cười nói: “Chủ tịch Chu, ông không thể nói như vậy được. Mặc dù bức tranh thiếu nữ này là hàng nhái, nhưng nó cũng đến từ thời nhà Minh và thời nhà Thanh, không phải cũng là đồ cổ sao?”

“Tôi đưa giá nào thì đúng là giá đó, ông đừng có mà trả giá với tôi, không có tác dụng đâu.”

“Năm mươi ngàn.” Ông lão giơ năm ngón tay lên.

Ông chủ tiệm lắc đầu: “Chủ tịch Chu, ông ép giá quá vậy. Một ông chủ lớn với tài sản ròng cả mấy chục tỷ như ông còn quan tâm đ ến số tiền ít ỏi này sao?”

Ông lão mỉm cười, lắc lắc đầu.

“Giá trị mấy chục tỷ cũng chỉ như một cơn gió thôi. Trong mắt tôi thứ này chỉ đáng giá năm mươi ngàn.”

Ông lão do dự một lúc rồi đặt bức tranh xuống.

“Chủ tiệm, vậy thì ông cứ để cho người biết coi hàng đi nhé.”

Lý Quân liếc nhìn bức tranh, ánh mắt lập tức sáng lên, lập tức bước nhanh về phía trước.

“Tôi muốn mua nó, tám mươi ngàn.”

Ông già kia vừa đặt bức tranh xuống liền sững sờ.

Ông chủ tiệm bên cạnh mừng rỡ ra mặt.

“Cậu bạn trẻ, cậu thanh toán bằng thẻ hay chuyển khoản?”

“Quẹt thẻ.” Lý Quân ném ra một tấm thẻ ngân hàng.

“Chàng trai trẻ à, lẽ ra tôi không nên can thiệp khi cậu mua hàng của ông già này, nhưng tôi đã nói rằng nó trị giá năm mươi ngàn. Nếu cậu đưa tám mươi ngàn, tức là cậu đã lỗ ba mươi ngàn rồi đấy.”

Lý Quân cũng chỉ mỉm cười khi nghe thấy điều này.

“Tôi không những không mất tám mươi ngàn mà còn kiếm được tám triệu cơ.”

“Cậu nói cái gì?”

Khi ông già nghe thấy điều này liền không nhịn được cười lớn:

“Chàng trai trẻ, có phải cậu đã xem phim truyền hình nhiều quá, lậm quá rồi phải không?”

“Đây chỉ là bản sao của triều đại nhà Minh và nhà Thanh, lại còn được vẽ bởi một hoạ sĩ vô danh nữa chứ.”

“Tôi ra giá năm mươi ngàn đã là mức giá cao rồi, cậu còn nói sẽ kiếm được hẳn tám triệu cơ à. Giới trẻ ngày nay không đi khám mắt mà đã đến tìm bảo vật rồi à.”

Hai vệ sĩ phía sau ông già cũng có chút khinh thường nhìn Lý Quân.

Lúc này, chủ tiệm sợ Lý Quân sẽ hối hận không mua nữa nên nhanh chóng quẹt thẻ cho Lý Quân.

Sau khi quẹt thẻ thành công, chủ tiệm định gói bức tranh lại cho Lý Quân.

“Đợi một chút.”Không ngờ lúc này Lý Quân lại ngăn lại: “Chủ tiệm, ông có biết đóng khung tranh không?”

Nghe vậy, ông chủ tiệm lập tức bật cười.

“Cậu trai trẻ à, chuyện này buồn cười quá. Đây chẳng phải là miếng ăn của tôi sao? Sao tôi có thể không biết?”

“Cậu muốn đóng khung bức tranh này à? Hai ngàn tệ, tôi sẽ giúp cậu.”

“Tôi đã chi tám mươi ngàn cho bức tranh này của ông, sao ông không đóng khung miễn phí cho tôi đi?” Lý Quân cười nói.

Ông chủ tiệm lắc đầu.

“Đóng khung là nghề thủ công, hai ngàn cũng không đắt, mà trục tôi đóng cho cậu là trục gỗ đàn hương nên rất đảm bảo về chất lượng.”

Ông chủ cửa hàng nói một cách dứt khoát.

“Hai ngàn thì hai ngàn, nhưng không phải là để cho ông đóng khung, mà là giúp tôi tháo gỡ bức tranh này ra.”

Ngày xưa, loại giấy mỏng dùng để vẽ có nhiều lớp xếp chồng lên nhau, có thể bóc ra.

Nghe thấy lời nói của Lý Quân, ông chủ tiệm không khỏi cười khúc khích.

Ông ta hiểu ý của Lý Quân. Chắc là cậu ta thầm nghĩ, trong bức tranh còn có một bức tranh ẩn.

Ông là người chuyên bán đồ cổ, còn không nhận ra bức tranh này có điều gì bí ẩn. Chẳng lẽ một tên nhãi ranh như cậu ta có thể? Tên này chắc chắn là xem phim truyền hình quá nhiều rồi.

“Cậu bạn trẻ, tôi có thể giúp cậu tháo nó ra, chỉ cần cậu trả tiền.”

“Cứ tháo nó ra đi, bao nhiêu tiền cũng thuộc về ông hết.” Lý Quân mỉm cười.

“Được.”

Chủ tiệm lập tức bưng một chậu nước lên.

Ông ta lấy ra một bàn chải có kích thước bằng một vài chiếc bấm móng tay, nhúng nó vào nước và bắt đầu cọ nó vào các góc của bức tranh.

Giấy thấm nước rất nhanh, ngay khi bàn chải chạm vào đã thấm ngay lập tức.

Sau khi ông chủ tiệm chải ba lượt, khu vực góc to bằng ngón tay cái đã ướt đẫm.

Ông già kia chuẩn bị rời đi cũng không thể không dừng lại mà nhìn chăm chú vào động tác của ông chủ tiệm.

Ông chủ tiệm duỗi tay ra tỉ mỉ cạy các góc vài lần, phần giấy nguyên bản ngay lập tức bị chia thành hai mảnh giấy.

Tuy nhiên, không có bức tranh ẩn nào như trong tưởng tượng.

Nếu chút thủ đoạn này cũng không phát hiện được thì người đóng khung bức tranh đã lãng phí công sức rồi.

“Chàng trai trẻ, bây giờ cậu đã biết tranh ẩn không dễ tìm rồi đúng không? Hay là cậu về nhà học thêm mấy năm nữa rồi hãy bốc phét. Tám mươi ngàn này coi như là một bài học đi ha.”

Ông lão lắc đầu, trong giọng điệu rõ ràng có chút cao giọng dạy dỗ.

Còn vẻ mặt ông chủ tiệm không khỏi lộ ra chút tự mãn.

Nếu thực sự phát hiện ra có một bức tranh khác trong tranh thì nó sẽ như cú tát vào mặt ông ta, khiến ông ta phải đau khổ đến chết mất.

Cũng may, giờ thì ông thấy nhẹ nhõm rồi.

Nhưng mà ai ngờ vẻ mặt của Lý Quân vẫn vô cảm như cũ, bình tĩnh nói tiếp: “Tiếp tục tháo nó ra đi.”

“Chuyện này…” Ông chủ tiệm lập tức có chút bối rối:

“Bức tranh này được làm bằng giấy mỏng, tương đối giòn, nếu tiếp tục cố tình bóc ra có thể sẽ bị hỏng. Đến lúc đó đừng bắt tôi đền tiền lại nhé.”

“Đừng lo, tôi sẽ không để ông phải đền tiền lại đâu.” Lý Quân hờ hững đáp.

“Chàng trai trẻ này đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.”

Ông chủ tiệm lắc đầu và tiếp tục nhặt bàn chải lên.

Ông già và mấy người bên cạnh đều cảm thấy Lý Quân điên rồi.

Chẳng mấy chốc, lớp giấy thứ ba đã được gỡ bỏ.

Khoảnh khắc nhấc nó lên, đôi tay ông chủ tiệm run rẩy.