(Tối hậu thư có nghĩa là: Một cách nói như một lời đe dọa)
Bốn ngày sau Kỷ Niệm quay về thành phố T, máy vừa hạ cánh cô liền chạy tới công ty, không có nói cho người phụ nữ nhỏ bé của cô biết, muốn cho nàng niềm vui bất ngờ. Khi đẩy cửa văn phòng ra, thật không ngờ, Vân Viễn đã chờ sẵn bên trong. Vẫn như xưa, đứng ngay cửa sổ, chắp tay sau lưng. Kỷ Niệm khẽ nhíu mày, trong lòng nghi hoặc, sao anh ta biết hôm nay mình về? Vân Viễn nghe thấy tiếng động liền xoay người, Kỷ Niệm trở lại bình thường, không nói gì. Vân Viễn mở lời trước: "Nghe Kỷ Thuần nói hôm nay em về." Kỷ Niệm gật đầu, cười một chút. Cảm giác gần đây quan hệ của Tôn Vân Viễn và Kỷ Thuần tốt hơn nhiều. Bởi vì cô rất ít lui tới với Kỷ Thuần, Tôn Vân Viễn thì biết rõ Kỷ Niệm không thích người Kỷ gia, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe hai người kia có qua lại với nhau. Kỷ Niệm nói: "Dạo này anh và anh hai thường hay liên lạc vậy?" Kỷ Niệm giả bộ không để ý nói, rồi nhìn vào ánh mắt Tôn Vân Viễn. Nét mặt Vân Viễn không có chút nào thay đổi, giống như nghe được câu hỏi bình thường, cười lên nói: "Ừ, gần đây gặp mặt có liên quan đến công việc." Kỷ Niệm gật đầu, cũng không hỏi nữa, ngồi vào ghế của mình. Lâm Ức đem một sấp tài liệu đi vào. Kỷ Niệm nhìn qua, mơ hồ thấy nhức đầu. Tay phải cô thì cầm tài liệu, tay trái đang xoa cái bụng. Vân Viễn đi tới, đứng sau lưng cô, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, dùng bàn tay ấm áp nắm tay cô. Kỷ Niệm nhíu mày, Vân Viễn có chút kì quái. Vốn anh ta biết mình không thích, nhưng vẫn chủ động tiếp xúc. Kỷ Niệm giơ tay, đẩy tay Vân Viễn. Vân Viễn vẫn cố chấp nắm lấy, nhưng dùng sức rất mạnh, cơ bắp đều cương cứng, còn giọng nói thì rất dịu dàng: "Niệm Niệm, sau này đừng để bản thân mệt mỏi." "Tôn Vân Viễn." Kỷ Niệm cũng dùng sức, cố chấp dời cánh tay Vân Viễn ra, giọng nói đã trầm xuống, đang cố ý cảnh cáo. Vân Viễn đi tới trước mặt Kỷ Niệm, cúi người, xích lại gần Kỷ Niệm, cách mặt của cô chỉ mười centimet. Anh nhìn thẳng vào ánh mắt Kỷ Niệm, ánh mắt rất thành thật, nhưng lại có chút đau đớn. Ánh mắt Kỷ Niệm cũng không hề tránh né, nhìn nhau cả buổi, Vân Viễn mới chậm rãi nói một câu: "Tại sao cô ta thì có thể, còn anh thì không thể." Kỷ Niệm thầm giật mình, nghĩ đến tấm hình thân mật với Ngô Tranh nhận được gần đây. Tất cả bức ảnh đều là chụp vào đêm đó, người chụp dường như đã theo dõi từ quán bar đến quán rượu. Cô thấy Tôn Vân Viễn thay đổi như vậy, trong lòng Kỷ Niệm liền nghi ngờ. Trượt ghế lùi lại 1m, kéo dài khoảng cách với Tôn Vân Viễn, lạnh lùng hỏi: "Anh nói cái gì đó." Vân Viễn vẫn cười, Kỷ Niệm không có có phải mình hoa mắt, mà cô nhìn thấy trong ánh mắt người đàn ông luôn dùng cách dịu dàng nhất để chờ đợi cô, có một loại tuyệt vọng và sự thù hận mơ hồ. Làm cho cô lạnh toát cả người. Vân Viễn nhìn thẳng vào Kỷ Niệm, lần này Kỷ Niệm liền dời ánh mắt sang chỗ khác, Vân Viễn không cho phép, đưa tay ra nắm cằm Kỷ Niệm quay lại, ép cô phải nhìn anh, sau đó nhẹ nhàng nói: "Kỷ Niệm, từ lúc em mười bốn tuổi đến bây giờ, anh vẫn yêu em. Trên thế giới này có ai yêu em lâu hơn anh đâu, có ai yêu em sâu đậm hơn anh yêu em chứ." Trong lòng Kỷ Niệm bắt đầu có cảm giác không thoải mái, giơ tay lên đánh vào tay Vân Viễn, nhíu mày, giọng nói tức giận, tràn đầy cảnh cáo: "Tôn Vân Viễn, nếu như không có chuyện gì khác, mời anh rời khỏi đây đừng quấy rầy tôi làm việc." Tôn Vân Viễn đối với lời cảnh cáo của Kỷ Niệm hoàn toàn không để ý, anh đứng dậy, vuốt lại góc áo của anh, nhìn chằm chằm Kỷ Niệm, giọng nói vô cùng nghiêm túc: "Kỷ Niệm, em không được ở chung với cô ta, cô ta không xứng với em." "Hình như đây là chuyện riêng của tôi." Nghe xong câu này, Kỷ Niệm liền trầm mặt. Cô không cần ai dùng cảm xúc tiêu cực nói về chuyện của cô và Ngô Tranh. Từ kinh nghiệm lần trước, cô muốn chặn tất cả mọi ánh mắt phản đối, hay ngôn ngữ căm thù tránh khỏi Ngô Tranh. Cô sợ, sợ một ngày Ngô Tranh lại âm thầm bỏ đi, chỉ còn lại cô. Kỷ Niệm không muốn thấy mặt Tôn Vân Viễn nữa, cô cầm điện thoại công ty gọi Lâm Ức vào, Lâm Ức nhận điện thoại xong lập tức đẩy cửa vào. Trong phòng xuất hiệm người thứ 3, Tôn Vân Viễn bỗng nhiên thu hồi tất cả sự nặng nề, cười, trở lại làm chàng trai lịch thiệp dịu dàng mà Kỷ Niệm từng quen. Anh nắm tay Kỷ Niệm, cơ thể săn chắc cúi xuống, Kỷ Niệm hoàn toàn bị cơ thể anh che mắt, mỉm cười nói một câu: "Niệm Niệm, em nhất định phải là của anh." Kỷ Niệm nhíu mày, không hiểu tại sao người đàn ông này lại thay đổi nhiều đến vậy. Cứ như trong một đêm, mọi thứ đều xoay 360 độ. Người luôn chiếu cố cô, đã trở thành một gã chẳng xem ai ra gì. Cô là người phụ nữ của ai, bản thân cô tự mình biết. Kỷ Niệm cười lên, trên môi tràn đầy giễu cợt, nhẹ nhàng phun ra hai chữ: "Buồn cười." Vân Viễn cũng không giận, nói tạm biệt rồi xoay người tiêu sái rời đi. Mở máy tính, Kỷ Niệm mở hộp thư. Ngoại trừ một email, còn lại cô đều xóa hết. Trong vòng 4 ngày, tổng cộng có 17 email, 17 tấm hình. Ngoại trừ tên hộp thư lạ, thì không hề có bất kỳ manh mối nào. Những email cô gửi đi, như trong dự đoán hoàn toàn không có trả lời. Kỷ Niệm nhíu mày, nghĩ đến biểu hiện kì lạ của Vân Viễn. Nếu đúng là Vân Viễn làm, thì hành động của anh ta hôm nay chính là đưa ra tối hậu thư cho mình? Kỷ Niệm ngẩn ngơ, dùng giả thuyết nếu Vân Viễn là người gửi email, thì mọi việc quá ư thuyết phục. Ý tứ của Vân Viễn rất rõ ràng, muốn cô chia tay Ngô Tranh. Cuối cùng, nếu cô không làm theo, có phải ăn không được thì phá cho hôi, Vân Viễn sẽ rêu rao cho tất cả mọi người đều biết? Kỷ Niệm liền chảy mồ hôi lạnh ướt cả người. Cô không sợ bị người trong nhà biết, cũng không sợ cả xã hội biết, cô chỉ sợ cô gái nhỏ trong nhà sẽ không chịu nổi áp lực, lại chạy mất. Cô vừa tìm được em ấy thôi! Lần trước để em ấy bỏ chạy, cũng do cô quá hấp tấp tạo áp lực cho em ấy. Nếu như lần này, cả xã hội tạo áp lực, dù em ấy không còn là cô gái với suy nghĩ trẻ con như bốn năm trước, tuy rằng đã nghe được lời "vĩnh viễn" không rời đi từ miệng em ấy, nhưng cô vẫn sợ. Nỗi sợ không thể khống chế. Kỷ Niệm lấy điện thoại gọi cho Ngô Tranh, chưa đầy hai giây, liền nghe nhận máy. Ngô Tranh rất ít khi điện thoại cho cô, nhưng khi cô điện thoại thì em ấy sẽ lập tức nghe máy. Kỷ Niệm biết, cô gái nhỏ sợ ảnh hưởng đến công việc của cô, nhưng từng phút từng giây đều cầm điện thoại trong tay, chỉ sợ bỏ lỡ một cuộc gọi của cô. Tâm tình tốt hơn, Kỷ Niệm cười lên, đem phiền não ném qua một bên: "Em đang làm gì vậy?" Vừa dứt lời, bên đầu kia là nhịp trống rất chặt chẽ, và âm thanh ghita điện mạnh mẽ. Ngô Tranh nói: "Chờ chút." Sau đó mọi thứ đều im lặng. "Đang dàn dựng và luyện tập tiết mục à?" Kỷ Niệm cười, dạo này mỗi lần gọi đều nghe tiếng nhạc. Nghe Ngô Tranh nói, bởi vì phải vào ở trong Tinh Không, nên ngoại trừ đi dạy nhạc, thì Nothing chỉ toàn dàn dựng và luyện tập tiết mục. Bên kia ừ một tiếng, sau đó nhẹ nhàng hỏi: "Khi nào thì chị trở về?" Kỷ Niệm cười nhẹ, nói một câu: "Bây giờ còn chưa biết được." Cô cũng tưởng tượng được dáng vẻ Ngô Tranh đang xấu hổ, rất muốn từ trong điện thoại chui qua, ôm lấy người con gái bé nhỏ của cô không thả ra. Cúp điện thoại, tâm trạng Kỷ Niệm tốt lên rất nhiều. Cô tin tưởng bản thân, cũng phải tin tưởng Ngô Tranh. Bốn năm trước, em ấy chỉ là đứa trẻ chưa bao giờ đồng ý với cô điều gì. Cũng không hề nói rõ ràng cho cô biết, viễn vĩnh sẽ không bỏ đi sao? Để cho cô tin tưởng một lần nữa, Ngô Tranh sẽ không làm cho cô thất vọng. Về đến nhà, những người khác cô không quan tâm, nhưng phải làm theo nguyện vọng của ông nội, cô vẫn có chút buồn, trong tiềm thức vô tình chống lại vấn đề này. Cô thở dài, chuyện này tính sau vậy, có thể cô đoán sai. Người gửi email trong tối, cô ngoài sáng, tuy rằng không thích cảm giác bị động, nhưng bây giờ chỉ có thể chờ. Ở trong văn phòng cùng cả đống tài liệu cả ngày, kế hoạch đầu tư bất động sản cũng gần xong, kế hoạch bắt đầu quảng cáo cũng xong. Kỷ Niệm tựa lưng vào ghế, xoa mắt. Những email kia cứ như boom hẹn giờ, Kỷ Niệm chỉ hy vọng nó không nổ tung trước khi khách sạn Bác Thụy khai trương là được. Lên xe về nhà, đã 9h. Kỷ Niệm nhẹ nhàng mở cửa, mùi vị gia đình phả vào mặt. Cô liền nhìn thấy Ngô Tranh mới mua cho hai người một cái bàn ăn nhỏ, giường 1m50 đã thành giường đôi, ráp giường màu xanh da trời. Cô cười đi vào nhà, mọi chuyện phiền lòng đều nhốt ngoài cửa. Trong phòng không có ai, chỉ có đèn trên bàn sách đang sáng. Kỷ Niệm thay dép hình hoạt hình do Ngô Tranh mua, đi hai bước, liền nghe trong wc có âm thanh. Đang tắm à. Kỷ Niệm cười, đi tới giường lấy đồ thay, Kỷ Niệm chuẩn bị chui vào wc để làm Ngô Tranh giật mình. Chợt nhìn thấy laptop Ngô Tranh trên bàn sách đang mở, trong lòng Kỷ Niệm có một linh cảm không lành. Vô tình bước tới, quả nhiên, trước mặt là cửa sổ hộp thư. Kỷ Niệm di chuyển xem tiêu đề, không nhìn thấy email lạ. Cô nặng nề thở ra, cũng may, Ngô Tranh không nhận được. Quỷ thần xui khiến, Kỷ Niệm lại mở thùng rác. Thấy trong đó có một thư mục, có vài tấm hình lẳng lặng nằm im đó, đặc biệt dễ thấy. Lòng cô liền trùng xuống, nhanh chóng phục hồi vài tấm ảnh, trên màn hình lập tức xuất hiện hình ảnh thu nhỏ. Ngón tay Kỷ Niệm run run, mở một tấm, tim liền run lên. Quả nhiên, quen đến không thể quen hơn, hình hai người đang hôn nhau. Cô hoảng loạn trong vài giây, quả nhiên người đó không chỉ gửi riêng cho cô! Quả nhiên, người kia không chỉ quen biết riêng cô, mà còn biết cả Ngô Tranh. Vốn sự nghi ngờ với Vân Viễn chỉ có 70%, bây giờ đã tới 90%. Cô liền xóa mấy tầm hình đó, để máy tính trở lại trạng thái ban đầu, trong lòng như đang đi trên sợi dây thừng. Đang ngẩn người, thì điện thoại trong túi xách vang lên. Kỷ Niệm đi tới xem, là Tôn Vân Viễn. Lòng Kỷ Niệm nặng nề, nhận cuộc gọi. "Niệm Niệm, em đang ở đâu?" Bên kia cũng không có khách sáo, giọng nói rất tỉnh táo, một chút tình cảm đều không có. Kỷ Niệm híp mắt, đi thong thả đến bên cửa sổ, nhìn màn đêm yên tĩnh bên ngoài, cười nhẹ hỏi một câu: "Anh hỏi cái này làm gì?" Bên kia không trả lời, vẫn bình tỉnh giọng nói thì lạnh nhạt: "Niệm Niệm, bây giờ em mau trở về khách sạn, anh chờ em." Kỷ Niệm trầm mặc, trong giây lát cô đã xác định chính xác người gửi email đó. Cô hận nhất chính là bị người khác khống chế, cô đã bị Kỷ gia khống chế ròng rã 28 năm, bây giờ chỉ với vài tấm hình, người đàn ông này đã muốn khống chế cô? Kỷ Niệm bình tĩnh đáng sợ, tỉnh táo đáng sợ, trong đầu hiện ra chuyện sẽ xảy ra, rồi cười lạnh: "Nếu tôi từ chối?" Bên kia im lặng, im lặng thật lâu, sau đó cúp điện thoại, biến thành âm thanh bận. Kỷ Niệm cầm điện thoại ngốc ra, đây có gọi là hết cách đến đường cùng không. Cô đứng cả buổi, đem điện thoại ném lên giường, đi vào phòng vệ sinh dùng sức đẩy cửa ra. Bên trong Ngô Trang đang khỏa thân, liền giật mình, lập tức theo bản năng che mấy chỗ quan trọng. Mở đôi mắt tròn xoe, nhìn Kỷ Niệm chằm chằm như người ngoài hành tinh. "Niệm... Niệm... Niệm Niệm... Tại sao chị lại ở đây!" Ngô Tranh xấu hổ hận không thể tìm cái lỗ để chui vào, nhìn Kỷ Niệm không nhúc nhích, đi qua một bên nhanh chóng lấy cái khăn che mình lại. Kỷ Niệm có chút cười, không để ý vòi hoa sen còn mở, đi tới, không nói câu nào, một tay đè Ngô Tranh lên tường, siết chặt vào, giữ lấy hai tay của nàng, hung hăng hôn lên. Bị Kỷ Niệm tấn công bất ngờ, chả biết làm sao, Ngô Tranh trợn tròn mắt. Wc chỉ có 4m, Kỷ Niệm đang đứng dưới vòi sen, cả người ướt nhẹp. Kỷ Niệm hôn nhiệt tình, rồi lại nhẹ nhàng. Cơ thể Ngô Tranh từ từ xụi lơ, nhắm mắt tập trung. Kỷ Niệm ôm eo Ngô Tranh siết chặt, một tay khác rút khăn tắm quăng đi, đầu ngón tay ở eo Ngô Tranh rong chơi. Nụ hôn mạnh mẽ từ từ rời khỏi môi Ngô Tranh, ngao du đến nơi khác, từng chút nhen lên ngọn lửa trong Ngô Tranh. Tắm xong, leo lên giường, Kỷ Niệm không ngờ Ngô Tranh cũng nhận được những email đó. Hiện tại, cho dù Ngô Tranh không có chút biểu hiện gì, vẫn cứ như không có gì xảy ra. Vẫn lời nói dịu dàng, vẫn nụ cười ôn hòa. Nếu như cô không tận mắt nhìn thấy những tấm ảnh đó, thì cô sẽ không bao giờ nghĩ Ngô Tranh cũng đang chịu đựng những phiền phức giống cô. Ngô Tranh của cô đã thay đổi, từ một cô bé ngây thơ chuyện gì cũng hiện lên mặt, trong bốn năm đã âm thành trưởng thành rồi. Cô chăm chú nhìn cô gái đã không còn tính trẻ con, đã biết liều lĩnh đem tương lai giao hết cho cô, có ổn không? Cô sẽ không bị lỗ vốn, chỉ còn lại một mình nữa chứ? Ngô Tranh cũng nằm nghiêng nhìn Kỷ Niệm, nàng thấy lông mày Kỷ Niệm đang nhíu, càng lúc càng sâu. Liền duỗi ngón tay vuốt ve, cố gắng đánh tan ngọn núi nhỏ. Sau đó đến gần ôm lấy chị ấy, cái gì cũng không hỏi, nhưng nhẹ nhàng nói: "Đừng phiền lòng. Dù có chuyện gì xảy ra, em vẫn ở bên chị." Trong lòng Kỷ Niệm ấm áp, cười, tìm tư thế thoải mái nhất nằm trong lòng Ngô Tranh. Cho dù ngày mai thiên hạ có thay đổi, thì bây giờ cô chỉ muốn chìm đắm trong cái ôm ấm áp này, để đi vào mộng đẹp. ----------------------------- Cuối cùng watt cũng post lại được trên wed rồi nha mọi người, post 1 chương ăn mừng trước vậy ^^. Tôn Vân Viễn nó sắp ra tay rồi đó nha, mọi người chuẩn bị tinh thần là vừa rồi đó :D