Lúc ăn cơm tối, tâm trạng Ngô Tranh càng nặng nề, cũng không thèm ăn. Ăn vài miếng rồi để dao nĩa xuống.
Kỷ Niệm nhìn thấy, nhưng cũng không nói gì, cười trộm. Vẫn là Vân Viễn hiểu tâm ý, cũng buông dao nĩa xuống, hỏi: "Ngô Tranh sao ăn ít vậy? Có phải không hợp khẩu vị? Có muốn ăn gì khác không?"
"Không cần đâu." Ngô Tranh khoát tay, nhân tiện tìm cớ: "Cảm thấy đau bao tử."
"Có thuốc không? Có cần đi bác sĩ không?" Vân Viễn vẫn không yên lòng.
"Không sao đâu, không cần lo lắng, một chút là hết à." Ngô Tranh nói xong, liền quan sát Tôn Vân Viễn, phải nói đây là người đàn ông tốt, anh ta yêu Kỷ Niệm, rất yêu, vô cùng cẩn thận, lại rất đẹp trai, cũng không có con, đối với bạn bè thì rất quan tâm. Hình như, đối với Kỷ Niệm rất tốt.
Ngô Tranh nhẹ nhàng thở dài, không muốn đòi hỏi gì. Có người ưu tú như vậy theo đuổi Kỷ Niệm, nàng nên mừng cho Kỷ Niệm chứ nhỉ?
Sau cơm chiều trăng trên đảo lại tròn, ở quán bar dương cầm Drifter's Club, cùng Kỷ Niệm gặp bạn bè tại đây.
Ngô Tranh không thích nơi đông người, chào hỏi xong rồi ngồi một góc trên sopha không nói nữa. Len lén đánh giá bạn bè của Kỷ Niệm, mỗi người đều có khí chất đặc biệt. Nếu muốn hỏi chỗ nào giống nhau, thì chính là "quý khí".
Ngô Tranh bỗng nhiên hơi co người lại, cảm thấy thế giới của Kỷ Niệm thật xa xôi.
Kỷ Niệm bị tiểu Nhiễm kéo đi chơi đàn dương cầm, Ngô Tranh ngạc nhiên, có cảm giác vẫn còn chút tro tàn đang cháy. Kỷ Niệm chơi piano! Không khỏi chờ mong, chăm chú nhìn Kỷ Niệm.
Kỷ Niệm giống như nhìn thấy ánh mắt của Ngô Tranh, nhìn qua, cong khóe miệng lên cười, hỏi: "Có phải muốn nghe không?"
Ngô Tranh còn chưa trả lời, Tôn Vân Viễn ở bên cạnh liền gật đầu, giọng nói vui vẻ: "Dĩ nhiên là muốn nghe."
Ngô Tranh ngạc nhiên, lập tức lui về sau, cúi đầu. Thì ra, là nói với anh ta.
Một bàn đầy người lập tức châm chọc Kỷ Niệm: "Còn bày đặt, còn cần Vân Viễn đồng ý à, mau mau đi thôi."
Ngô Tranh nghe xong, liền cúi đầu thấp hơn, nên không nhìn thấy được vẻ mặt Kỷ Niệm lúc đó đang tức giận.
Khi tiếng đàn dương cầm vang lên, Ngô Tranh mới ngẩng đầu nhìn. Nữ vương bệ hạ của nàng đang ngồi trước dương cầm, xinh đẹp tiên nữ từ ánh trăng rơi xuống. Bài nhạc cũng không khó, là <
> của Joe Hisaishi, nhưng cực kỳ động tình. Từng nốt nhạc đơn giản từng lần lập lại, giống như một câu chuyện từng lần tái diễn, cùng nhau trao lời thề. Nhắm mắt lại, tựa hồ có thể cảm giác được dưới bầu trời xanh, có hai người nắm tay nhau, tựa vào nhau. Khúc dương cầm kết thúc, Ngô Tranh theo bản năng liếc nhìn Vân Viễn bên cạnh. Hồn của anh ta đã sớm bị ném đến Ấn Độ Dương, nét mặt mê gái thấy rõ. Sau đó nhìn Kỷ Niệm, Ngô Tranh vẫn cảm thán. Thật không hổ là Kỷ Niệm, lúc nào cũng làm người ta mất tự chủ. Kỷ Niệm ngồi xuống, cười uống một hớp nước trái cây: "Đã lâu chưa có đánh đàn, mọi người lại làm cho mình xấu hổ như vậy." Mọi người cười vang lên, bắt đầu ồn ào. Ngô Tranh cảm thấy không nên ngồi ở đây nữa: "Tôi có chút không khỏe, tôi đi về trước đây." "Ừ." Kỷ Niệm nhíu mày, cũng không nói gì nữa. Chào tạm biệt với từng người, Ngô Tranh ra khỏi club. Chưa muốn về phòng, Ngô Tranh đi về phía biển, ngồi dựa vào thân cây dừa. Cát vào đêm màu xám bạc, biển màu lam đậm, mặt trăng chiếu sáng khắp nơi, trong lòng Ngô Tranh thì đầy đau thương. Ngày mai sẽ là một năm mới, ngày cuối cùng không nên để tâm trạng không vui được. Ngô Tranh chỉnh đốn lại tâm tình, lấy điện thoại ra, không để ý điện thoại đường xa gọi cho Hiểu Lạc. Bên kia vừa bắt máy, trước tiên là vui vẻ, sau đó nghe được Ngô Tranh đang ở Maldives thì càng kích động. Nói một tràn như học thuộc lòng: "Maldives, nơi đó trời xanh mây trắng, rừng dừa bát ngát, nước xanh trong vắt, nằm ở Ấn Độ Dương, thế ngoại đào nguyên.........." Ngô Tranh cười: " Vì thế mình sẽ chụp nhiều hình cho cậu." "Kỷ Niệm đâu?" Bên kia đi một vòng lại vào chủ đề. "Đi cùng mình." Ngô Tranh vừa nghe đến tên Kỷ Niệm, giọng nói liền trầm xuống. "Vậy hai người cùng nhau ở Full Moon à? Hưởng tuần trăng mật?" Hiểu Lạc hoàn toàn không nghe ra âm thanh lạ của Ngô Tranh. Ngô Tranh đang tính giải thích, liền cách đó không xa nghe một câu: "Kỷ Niệm, chúng ta quen biết cũng đã mười năm rồi?" Hình như! Đó là giọng nói của Vân Viễn! Thần kinh toàn thân của Ngô Tranh đều căng thẳng, nhỏ giọng nói với Hiểu Lạc: "Mình có việc, phải đi. Nhớ thay mình chúc ba mẹ năm mới vui vẻ." Không chờ Hiểu Lạc trả lời, lập tức tắt máy, trái tim căng thẳng, không dám thở mạnh. Lập tức đứng lên nhìn bốn phía, bên phải là rừng cây, bên trái có hai người đi tới, hình như đó là nơi duy nhất có thể ra ngoài. Trán Ngô Tranh đầy mồ hôi, phát hiện không có chỗ trốn. Xác nhận nơi này có rất nhiều tán dừa, có thể che cho nàng, nên lại ngồi thụp xuống. "Đúng vậy, chúng ta quen biết từ hồi học cấp hai." Giọng nói càng lúc gần, đây là tiếng Kỷ Niệm. "Ừ, anh và A Trạch đồng thời quen với em." Lại là A Trạch? Ngô Tranh theo bản năng vẽ lại cái tên cần nghiên cứu. "Ừ, cũng lâu rồi." "Kỷ Niệm, em biết mà, em biết anh vẫn luôn thích em!" Giọng Vân Viễn đột nhiên kích động lên. "Vân Viễn..." "Em đừng nói gì cả, Kỷ Niệm! Nghe anh nói." Vân Viễn nhanh chóng cắt lời Kỷ Niệm, giọng nói đầy nhiệt liệt và kích động: "Anh yêu em so với A Trạch thời gian cũng không ít, so trình độ anh cũng không kém hơn. Chỉ là khi đó em chọn cậu ta, anh tôn trọng sự lựa chọn của em. Hai người quen nhau 5 năm, anh chưa từng xen vào. Nhưng bây giờ em chỉ có một mình, cậu ta đã hoàn toàn rời khỏi cuộc sống của em. Lại thêm 5 năm nữa, Kỷ Niệm! Em không cần thiết vì cậu ấy mà trầm luân, tội gì em phải dằn vặt bản thân." Tôn Vân Viễn biểu lộ, Ngô Tranh vô ý nghe lén hoàn toàn chấn kinh rồi. Thì ra trong lòng Kỷ Niệm luôn có một người như vậy. Ngô Tranh đang suy đoán, từ hồi học cấp hai thì quen biết nhau. Kỷ Niệm bỏ nhà đi lúc mười tám tuổi, vậy trong thời gian đó luôn ở chung với cái người tên là A Trạch sao? Yên lặng thật lâu, thì nghe Kỷ Niệm than nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng nói: "Tôi không có, Vân Viễn." "Em có!" Vân Viễn càng kích động: "Vậy tại sao, trong 5 năm nay em toàn buông thả bản thân mình, Kỷ Niệm, anh biết em không phải là người như thế!" Kỷ Niệm liền im lặng. "Kỷ Niệm." Giọng nói Vân Viễn liền dịu dàng: "Để cho anh chăm sóc em đi. Em muốn đi chỗ nào, anh sẽ đi với em, anh sẽ mãi mãi ở bên cạnh em, tuyệt đối sẽ không rời khỏi em, cho dù là nguyên nhân gì cũng không rời khỏi." "Vân Viễn." Giọng nói Kỷ Niệm liền cứng nhắc: "Anh cất lại đi, tôi không lấy đâu." Không lấy? Là cái gì? Không lẽ là chiếc nhẫn! Ngô Tranh không dám ló đầu ra nhìn, tim sắp nhảy đến cổ rồi. "Kỷ Niệm, để cho anh chăm sóc em đi!" Vân Viễn vẫn cố chấp nói. "Tôn Vân Viễn, tôi đối với anh cho tới bây giờ cũng không có cảm giác. Bởi vì anh là người bạn quan trọng của tôi. Cho nên, tôi không muốn cùng anh chơi đùa." "Kỷ Niệm..." "Tôi có người mình thích rồi." Kỷ Niệm nhanh chóng nói một câu cắt lời Vân Viễn. Ngô Tranh ở một bên nghe được câu này liền ngây người, giống như sét đánh xuống trừng mắt lên, trong lỗ tai nghe tiếng ù ù. Kỷ Niệm có người mình thích rồi? Tại sao nàng lại không biết. Vân Viễn kinh ngạc liền nghĩ đến Ngô Tranh, được nữa phút, mới do dự mở miệng hỏi: "Thật sao? Là Ngô Tranh sao?" Cả buổi im lặng, mới nghe được Kỷ Niệm nhẹ nhàng: "Ừ." Sau đó chính là âm thanh giận dữ rời đi của Vân Viễn. Lần này Ngô Tranh hoàn toàn kinh sợ, cảm giác như sao chổi Halley đụng Địa Cầu! Nàng hoàn toàn không thể tin vào tai mình, hung hăng đấm vào mặt mình, đau đến nghiến răng. Nàng cũng không biết làm sao mình đi được về phòng, vừa vào cửa liền hoảng sợ câm quần áo đi vào phòng tắm xối nước lạnh. Trong lúc vô tình nghe được lời thật lòng của người đẹp, cảm giác này quá mãnh liệt, đủ để chống đỡ được bão cấp 12. Ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, Ngô Tranh ngâm mình trong nước lạnh cũng không bình tĩnh nổi. Nàng làm sao có thể tin được, nữ vương bệ hạ thích nàng? Ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy Kỷ Niệm ngồi trên giường cầm điều khiển từ xa đổi đài, nhìn thấy nàng đi ra, cười một cái hỏi: "Còn không khỏe sao?" Ngô Tranh nhìn Kỷ Niệm, nhịn không được lại ngây người, người đẹp như vậy thật tốt, nhưng mà thích nàng sao? "Nhìn tôi chằm chằm như vậy làm gì?" Ánh mắt Ngô Tranh quá nóng bỏng, nhìn Kỷ Niệm cũng đỏ mặt như vậy, liền quay mặt qua chỗ khác, cầm quần áo đi tắm. Hai người nằm ở trên giường, dựa lưng vào nhau, nhưng mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được. Kỷ Niệm đang do dự muốn giải thích hành động ngày hôm nay, trong lòng Ngô Tranh thì đang hỗn loạn, hoàn toàn không biết cô đang suy nghĩ gì. Trong đầu nàng chỉ có câu nói của Kỷ Niệm, "tôi đã thích người khác.", từng lần lượn quanh. Đáy lòng của nàng từng tia kích động, mà sau khi tắm xong mùi thơm trên người Kỷ Niệm, xuyên thấu qua cái chăn làm nhiệt độ tăng cao. Bờ biển xinh đẹp của Maldives cho nàng tiếng sóng, còn có ánh trăng dịu dàng. Tất cả những thứ này, giống như đất trời hòa quyện, hạt giống kích động trong lòng nàng đã mọc rễ nẩy mầm, càng lúc càng lớn. Ngô Tranh nhịn không được quay người lại, nhìn lưng Kỷ Niệm, nhẹ nhàng, liền kêu: "Kỷ Niệm. Kỷ Niệm. Kỷ Niệm..." Kỷ Niệm cũng quay người lại, sờ vào mặt Ngô Tranh, dịu dàng cười: "Cô nhóc, làm sao vậy." Trong mắt tràn đầy cưng chiều. Giọng điệu mềm mại cùng ánh mắt yêu thương, làm chú mèo nhỏ cũng run rẩy. Sự kích động trong lòng Ngô Tranh hình như không thể ức chế được nữa rồi. Suy nghĩ kỷ lại, nàng nhớ lại những hành động kỳ lạ của nữ vương bệ hạ, dường như cũng hiểu được nguyên nhân. Tại sao nàng lại ngốc như vậy? Tại sao trước kia cũng phát hiện ra. Ngô Tranh kéo chăn, thò ra đôi mắt, cẩn thận hỏi: "Bây giờ là ngày 1 tháng 1, tôi có thể lén lút nói cho Quan Âm Bồ Tát một bí mật nhỏ không?" "Quan Âm Bồ Tát? Bộ bà ấy cũng quản lý Maldives sao?" Kỷ Niệm cười, sao có người lại nói chuyện với Quan Âm Bồ Tát chứ? "Vậy Ngọc Đế hay Vương Mẫu Nương Nương cũng được, cái gì cũng được." Mặt Ngô Tranh dưới chăn càng đỏ. "Ừ. Được rồi. Cứ nói đi, xem như tôi không nghe thấy." Kỷ Niệm thấy Ngô Tranh dáng vẻ giống như cô bé rất buồn cười, lúc này quay người lại, đưa lưng về phía Ngô Tranh. Trái tim nhỏ bé Ngô Tranh đập thình thịch, mặt một mực đỏ đến tận cổ, toàn thân đều như bốc hỏa. Nàng nằm ngang, hai mắt nhắm lại chặt chẽ, âm thanh nàng run rẩy đến mức hầu như nghe không rõ: "Kỷ Niệm, em thích chị..." Câu nói vừa ra khỏi miệng, lập tức nàng cảm thấy toàn thân nóng ran, mắc cỡ chui vào chăn. Chỉ là một câu nói bình thường, nhưng lại rất có uy lực. Gương mặt đỏ chót chưa dịu xuống, thì cái chăn che mặt bị một lực kéo ra. Bên ngoài yêu tinh Kỷ Niệm đang híp mắt mê hoặc nàng, trong phòng chỉ có một cây đèn ngủ nhỏ, nhưng cũng đủ làm nàng xinh đẹp: "Em lén lút nói ra bí mật, vậy chị đây cũng lén lút xin quà tết của Quan Âm Bồ Tát, có được không?" "Hả? Chị muốn nói cái gì..." Ngô Tranh đã bị hồn bay phách lạc, ngơ ngác nhìn ánh mắt Kỷ Niệm. Vừa nói xong, đã thấy ánh mắt nóng bỏng của Kỷ Niệm di chuyển. Dời đến sống mũi, lưu lại chốc lát rồi nhìn vào môi nàng. Trong lòng căng thẳng, hình như đã biết Kỷ Niệm muốn cái gì. Ngô Tranh nắm chặt chăn, theo bản năng nhắm mắt. Một giây sau, môi của nàng bị một cảm giác kỳ diệu ôn hòa bao quanh, giống như đang ngâm mình trong nước ấm rất thoải mái. Toàn bộ thế giới dường như hóa thành hư không, nàng càng lúc càng nhỏ bé, giống như hạt bụi trong vũ trụ, theo cảm giác ấm áp này hòa vào thế giới. Một lúc sau, Kỷ Niệm mới rời khỏi đôi môi của Ngô Tranh, còn chưa thỏa mãn cô liền liếm lên đôi môi nàng, nhìn thấy ánh mắt nàng đang say mê và gương mặt cũng đỏ lên, mỉm cười: "Đây là nụ hôn đầu của em sao?" "Ừ..." Ngô Tranh dùng âm thanh giống như con muỗi trả lời, hơn nữa cũng không dám nhìn thẳng vào Kỷ Niệm, gương mặt nóng lên cũng đủ để chiên trứng. "Vậy em có muốn thử một lần nữa không?" Kỷ Niệm mặc kệ máu trong cơ thể Ngô Tranh có đang sôi sục hay không, cô cười gian xảo đề nghị. Ngô Tranh càng xấu hổ, bây giờ mà nói muốn hay không muốn cũng không tốt. Hơn nữa, trong lòng nàng lại rất muốn? Nhưng mà, làm sao có thể nói ra chứ. Trong lúc tình hình khó xử, dứt khoát nhắm mắt lại lần nữa. Kỷ Niệm lập tức hôn lên đôi môi nàng, lần này không giống như lúc nảy, nụ hôn vô cùng kịch liệt và nóng bỏng. Cảm giác được lưỡi của Kỷ Niệm chạm vào răng của nàng, theo bản năng Ngô Tranh mở miệng ra, lưỡi của Kỷ Niệm giống như cá thoát khỏi lưới, trượt vào thế giới của nàng, tìm tới lưỡi của nàng, hai cái lưỡi không hề do dự liền quấn lấy nhau. Nhiệt tình của Kỷ Niệm như lửa thiêu đốt toàn thân, hướng dẫn mọi nơi mà nàng đến. Nương theo nụ hôn nồng nhiệt, đôi tay nhẹ nhàng xoa lưng Ngô Tranh, đầu ngón tay chậm rãi vuốt ve dạo chơi. Ngô Tranh bị nụ hôn nóng bỏng và đầu ngón tay kia làm tê dại quên hết tất cả, cứ tùy ý để Kỷ Niệm dẫn nàng vượt núi cao, lặn sâu vào đáy biển. Cảm thấy cơ thể như đang nằm trên một đám mây, toàn thân có một cảm giác thoải mái kỳ lạ. Nàng nổ lực đáp lại Kỷ Niệm, nhiệt độ xung quanh càng lúc càng cao, thân thể dường như đang nằm trong biển lửa. Tim đập nhanh không ngừng, đầu óc mơ hồ, đôi môi quấn quýt, một tiếng rên nhẹ từ trong miệng thoát ra. Lần này ngọn lửa lan đến Kỷ Niệm, khí trời đêm bỗng nhiên khô nóng. Cô chưa thể thõa mãn với môi của Ngô Tranh, rời khỏi môi Ngô Tranh, chậm rãi chạm nhẹ vào trán Ngô Tranh, mắt Ngô Tranh, gò má Ngô Tranh, lại nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai nhỏ của Ngô Tranh......... Kỷ Niệm hôn lên lỗ tai Ngô Tranh rồi dừng lại thật lâu, chơi đùa một hồi, rồi nhẹ nhàng nói: "Ngô Tranh, chị cũng thích em..." -------------------- Chúc mừng hai trẻ chính thức yêu nhau ^^, tung bông nào cả nhà.