Công Tử Vô Sỉ

Quyển 5 - Chương 10: Hết lần này đến lần khác

“Chủ thượng, thuộc hạ đã thăm dò được mật thất của Ma giáo”, Địch Phụng cung tay.

Môi mím lại, ánh nắng loang lổ nhảy nhót trên mặt Tô Trầm Triệt, làm cho gương mặt anh tuấn đó sáng tối lờ mờ không nhìn rõ.

Hắn đặt tay lên vết thương trên bụng, nhướng môi cười.

… Cũng đã đến lúc kết thúc rồi.

Địch Phụng ở bên dưới nghe thấy tiếng cười khẽ của Tô Trầm Triệt, bất giác rùng mình, thấy lạnh sống lưng.

Tay Tô Trầm Triệt ấn vai bà ta, hơi hất hàm về phía trước, nói khẽ: “Ừm, có thể giết người phóng hỏa rồi.”

Cùng lúc đó.

Thẩm Tri Ly dùng ngân châm hạ gục một tên đệ tử Ma giáo không biết từ đâu chạy đến, thay quần áo rồi âm thầm quay lại, mới phát hiện Ma giáo lúc này còn hỗn loạn hơn nàng tưởng tượng rất nhiều.

Chốc chốc lại vang lên tiếng đánh nhau, vì sợ bị phát hiện, Thẩm Tri Ly đành men theo tường mà đi.

“Bùm.”

Một ngọn lửa bốc cao tới trời đột ngột bùng lên.

Thẩm Tri Ly bất giác ngẩng đầu nhìn lên, vị trí ngọn lửa ở chính giữa Ma giáo, như một con rồng lửa đang ún mình trong không trung.

… Ngọn lửa này đỏm dáng thật đấy!

“Mau dội nước, mau dội nước!”

“Thánh điện bén lửa rồi! Không được, mau dập lửa ở thánh điện đi!”

Cùng với tiếng bước chân vội vàng và hỗn loạn, những nơi khác ở tổng đàn Ma giáo cũng đồng thời bắt lửa, cả nội bộ Ma giáo bỗng chốc chìm trong biển lửa.

Khói đen cuồn cuộn xông tới.

Thẩm Tri Ly định thần lại, tìm một chiếc khăn thấm nước bịt mũi rồi xông vào.

Ngoại điện Ma giáo.

“Thập Nhị Dạ công tử, cái này…”

Tô Trầm Triệt nhìn về hướng các nhân sĩ chính phái đang tập trung ở một chỗ, mỉm cười: “Chư vị đừng lo lắng, ngọn lửa này chỉ đốt ở những nơi không có người ở thôi, chỉ là để đánh lạc hướng chú ý của Ma giáo… còn đệ tử của các phái bị giam cầm trong nhà lao của Ma giáo, chưởng môn phái Kỳ Sơn đã dẫn người đi cứu rồi.”

Chưởng môn phái Kỳ Sơn là võ lâm minh chủ đương nhiệm, dĩ nhiên không ai có ý kiến, mọi người đồng loạt tỏ ý yên tâm.

Yên lặng một lúc, Tô Trầm Triệt hơi cúi đầu, ôn tồn lễ độ: “Lần này quả thực rất cảm tạ các vị đã giúp một tay lật đổ Ma giáo.”

Mọi người lập tức bày tỏ, diệt trừ Ma giáo là trách nhiệmmọi người, Thập Nhị Dạ công tử không cần phải đa lễ.

“Nhưng…”

Tô Trầm Triệt có vẻ rất cảm động, vẫn phong thái hào sảng nói: “Nếu muốn diệt trừ Ma giáo bắt buộc phải tiêu hủy cơ quan đầu não trong mật thất Ma giáo, có như thế thì các cơ quan nhằm đối phó với bên ngoài của Ma giáo cũng sẽ bị hủy theo, nếu không rất khó tiêu diệt Ma giáo… Ngoài ra, trong chư vị có lẽ có một số vị biết có một số không biết, gia mẫu từng là thánh nữ Ma giáo, vì phản bội Ma giáo mà bị Ma giáo giáo chủ Vũ Yến giết chết hơn hai mươi năm trước, cho nên tại hạ muốn một mình vào mật thất Ma giáo kết thúc mối ân oán này, cũng xem như an ủi vong linh gia mẫu trên trời.”

Trong lúc nói, hàng mi dài rậm khẽ động nhắm lại, dường như chất chứa nỗi ai oán thê lương không nói được thành lời.

Những người biết chuyện năm đó vội vàng an ủi Tô Trầm Triệt, những người không biết sau thái độ ngạc nhiên tỏ ý thấu hiểu.

Thân phận của Thập Nhị Dạ công tử luôn là bí mật với bên ngoài, chỉ biết lúc mười mấy tuổi hắn bước chân vào giang hồ đã có ngân lượng không bao giờ dùng cạn và vô số thuộc hạ, rất nhiều nhân sĩ võ lâm đã thành danh đều vô cùng khách sáo với hắn, trong đó đặc biệt là chưởng môn phái Kỳ Sơn, năm đó, vị chưởng môn đại nhân này không ít lần ra tay giúp đỡ Tô Trầm Triệt, đến nỗi có người đồn rằng không biết Thập Nhị Dạ công tử có phải là con riêng của chưởng môn phái Kỳ Sơn Kế Mông hay không.

Nhưng may mà theo năm tháng, Thập Nhị Dạ công tử dần dần có thể tự độc lập, những lời bàn tán về cha mẹ hắn cũng giảm đi rất nhiều.

Tô Trầm Triệt cung tay, lại cúi người trước quần hùng một cái.

“Đa tạ chư vị.”

Sau đó hắn liền sải bước đi ra, chỉ lưu lại bóng lưng lặng lẽ.

Mấy nữ đệ tử có mặt đồng thời đưa tay giữ chặt ngực trái… Thập Nhị Dạ công tử chất chứa mối huyết hải thâm thù trong lòng mà vẫn có phong thái ôn tồn, lễ độ, khiêm nhường của người quân tử, thật là… khiến tim người ta chua xót mà!

Ngoài điện.

Địch Phụng đứng trước bậc thang đá, bẩm báo: “Chủ thượng, đã phóng hỏa ở một số nơi, đánh lạc hướng quá nửa, còn một bộ phận nhỏ đã bị Lôi thống lĩnh dẫn người xử lý hết, Mục Ca đường chủ đang nghiên cứu làm thế nào mở cửa mật thất, ông ta nói nhiều nhất cũng không quá nửa canh giờ là xong.”

Tô Trầm Triệt gật đầu: “Ngươi và Thanh Hạnh ở lại đây, ta đi một mình được rồi.”

Thanh Hạnh đang động viên các đệ tử bị thương nghe thấy thế, vội vàng nói: “Chủ thượng, người đang bị thương ở bụng, hay là để thuộc hạ…”

Tô Trầm Triệt mím môi cười: “Không phải còn có Lôi Ảnh và Mục Ca sao?”

Thanh Hạnh: “…”

Chủ thượng người thật không biết hay giả vờ không biết vậy, chính là vì có hai người đó mới đáng sợ đó!

“Đừng quá lo lắng cho ta.”

Tô Trầm Triệt phất áo quay người bước đi, có một đệ tử dẫn đường đến tổng đàn Ma giáo.

Mục Ca mở được cửa, phía trong mật thất là một lối đi nhỏ ngoằn ngoèo dẫn xuống phía dưới, Tô Trầm Triệt đánh lửa thắp một ngọn đuốc trên tường, lấy xuống soi đường tiến về phía trước.

Mật đạo không có nhiều bụi bặm, chứng tỏ có người thường vào đây.

… Nói đến đây, Tô Trầm Triệt nhìn ít bụi trên đầu ngón tay mình nghĩ, trước đây hắn cũng đã từng đi qua con đường này, chỉ là lúc đó hắn còn quấn tã được người khác dẫn ra, còn chưa biết gì.

“Đừng sờ mó lung tung.”

Lôi Ảnh lạnh lùng nhắc nhở Tô Trầm Triệt: “Sờ phải cơ quan nào đó thì ta không kịp cứu ngươi đâu.”

Tô Trầm Triệt bật cười: “Có cần phải thù dai như thế không? Lúc nhỏ chẳng qua là trêu đùa ngươi mà thôi… Ngươi xem Mục Ca nghĩ thoáng biết bao nhiêu, chưa bao giờ chủ động kiếm chuyện với ta…”

Lôi Ảnh ôm kiếm nhăn mặt trả lời: “Hắn không phải là nghĩ thoáng, hắn đã coi ngươi như kẻ chết rồi.”

Tô Trầm Triệt khựng lại, vỗ vai Lôi Ảnh, cười rạng rỡ: “Nhưng ngươi thì không thể xem ta là kẻ chết rồi, tuy hiện giờ ta chỉ còn lại nửa tính mạng, nhưng nếu ta chết, ta dám bảo đảm ngươi mười phần chắc chín sẽ chôn cùng ta, cho nên lo mà bảo vệ chủ thượng đi.”

Lôi Ảnh: “…”

Nhịn nhịn nhịn.

Cuối mật đạo, tầm nhìn được mở rộng, sáng sủa hơn.

Phía cuối có một cửa đá, Lôi Ảnh bỗng đẩy ra, một người đàn ông cũng vận áo trắng đang đứng ở phía bên kia cửa.

Hắn đang cầm một quyển sách, thần sắc dịu dàng, ngũ quan mơ hồ có vài phần giống với Tô Trầm Triệt, dù rất tinh tế nhưng nhìn không dễ chịu như nhìn Tô Trầm Triệt, cho nên khi so sánh với nhau lại có cảm giác như hàng nhái so với hàng thật vậy.

Vũ Liên đập một cái lên chiếc bàn phía sau, cánh cửa đá phía sau Tô Trầm Triệt khép chặt lại.

“Lại gặp nhau rồi, Thập Nhị Dạ công tử.” Nụ cười hắn vẫn dịu dàng nhưng màu sắc trong mắt lại dần dần tối sầm lại, rồi nhuộm đen hoàn toàn, thấp thoáng vẻ điên cuồng, “Ta biết là ngươi sẽ đến đây mà.”

Tô Trầm Triệt thu lại vài phần nụ cười: “Ta cũng đoán được ngươi sẽ ở đây.”

Vũ Liên: “Biết mà ngươi còn đến sao? Lại còn to gan chỉ mang theo một thị vệ?”

Tô Trầm Triệt gật đầu, nói như lẽ dĩ nhiên: “Ừm, vì hai người cũng đủ xử lý ngươi rồi.”

Vũ Liên cơ hồ muốn cười thành tiếng.

Xử lý hắn?

Tô Trầm Triệt lấy đâu ra sự tự tin thế nhỉ?

“Thập Nhị Dạ công tử, ta nên khen ngươi quá to gan hay nói ngươi quá ngu ngốc đây?”, Vũ Liên cuối cùng cũng xé bỏ lớp ngụy trang, cười gằn nói, “Ta thật sự không nhìn ra ngươi rốt cuộc mạnh hơn ta ở điểm nào, dựa vào cái gì mà thứ gì cũng đều là của ngươi. Nhưng, những thứ đó sẽ kết thúc ở đây thôi. Ngươi nên biết, cơ quan ở đây thao túng tất cả, cũng là nơi tập trung nhiều cơ quan nhất… Nhưng chết cùng chỗ với mẹ ngươi cũng rất thích hợp với ngươi, suy cho cùng, chính là ngươi hại chết bà ta…”

Trong lúc nói, ngón tay Vũ Liên khẽ cử động phía sau lưng, bức tường bật ra cơ quan – mấy chục giá cung tên, tiếp đó một trận mưa tên bắn ra, lực từ những mũi tên này nặng ngàn cân, rơi xuống đất thậm chí có thể đâm xuyên qua đất.

Nhưng, cảnh tượng máu chảy lênh láng trong tưởng tượng của Vũ Liên không hề xuất hiện.

Lôi Ảnh vung kiếm đỡ hơn nửa trận mưa tên, còn thân người Tô Trầm Triệt bay lên, nhẹ nhàng linh hoạt xuyên qua làn mưa tên, chỉ có thể nhìn thấy tà áo trắng tinh khiết của hắn bị thổi tung, vị trí vừa đúng không sai sót dù chỉ một phân.

Liền sau đó!

Tay Tô Trầm Triệt đặt trên cổ Vũ Liên!

Tốc độ nhanh như thể chỉ trong một cái chớp mắt!

Vũ Liên sững sờ, nhưng ngay lập tức hét lớn: “Không thể nào… ngươi bị thương cơ mà, hơn nữa tốc độ của ngươi không thể nhanh như vậy được!”

Hắn vốn dĩ đã chuẩn bị rất nhiều hậu thủ, nhưng chẳng thể ngờ được Tô Trầm Triệt đã thô bạo khống chế hắn nhanh như thế, đơn giản như thế.

Tốc độ của Tô Trầm Triệt quả thật quá nhanh, nhanh đến nỗi không cho người ta có thời gian kịp phản ứng.

Hoàn toàn là một tốc độ áp đảo!

Ngón tay vận lực, chỉ nghe thấy tiếng xương cổ Vũ Liên gãy răng rắc, Tô Trầm Triệt thờ ơ nói: “Không có gì là không thể”, quay đầu lại dặn dò Lôi Ảnh: “A Ảnh, ta đã xử lý hắn, ngươi đi tiêu hủy các cơ quan đi.”

Lôi Ảnh lừng khừng, gượng ép vâng lệnh.

Vũ Liên vùng vẫy tay chân, vô tình đụng phải bụng Tô Trầm Triệt, cảm giác ươn ướt, âm ấm.

Bỗng chốc, Vũ Liên hiểu ra.

Tô Trầm Triệt cũng đang gắng gượng, dùng cơ thể mình gắng gượng, vì những cử động vừa rồi mà vết thương rách toạc cũng không hề bận tâm.

Hắn định giơ tay ra nhưng bị Tô Trầm Triệt đạp xuống đất, nhanh như cắt lôi hết ám khí thuốc độc trên người hắn vứt sang một bên, cúi xuống nhìn hắn, nụ cười của Tô Trầm Triệt càng sâu hơn, có ý mỉa mai: “Ta biết ngươi căm hận ta, nhưng, xin lỗi nhé, trong mắt ta chưa bao giờ có ngươi.”

Những lời hống hách đó được nói ra bằng một giọng bình thản, càng khiến người ta cảm thấy xấu hổ và tức giận.

Vũ Liên: “Ta…”

Không đợi Vũ Liên nói, Tô Trầm Triệt giơ chân đạp mạnh xuống, xương sườn lập tức gãy lìa, hắn nhếch môi, nói, “Nhưng… ngươi đáng lẽ không nên hạ thủ với nàng ấy.”

Rõ ràng vẫn là gương mặt đó, nhưng nét mặt ngược sáng của Tô Trầm Triệt lúc này bỗng có vài phần nanh ác khó nói thành lời.

Vũ Liên nhíu mày, đau đến mức không nói được.

Tô Trầm Triệt từ trong người Vũ Liên lấy ra một lưỡi dao mỏng như cánh ve, ngón tay như điện xẹt cứa xuống, tay chân Vũ Liên bắt đầu chảy máu.

“Cho nên, ta thật sự rất tức giận…”

Nụ cười nhướng môi quen thuộc, ngữ khí ôn hòa: “Nhưng không cần phải lo lắng, ta sẽ không giết ngươi đâu, vì như vậy thì dễ dàng cho ngươi quá… Căm hận ta đúng không? Nhưng kể từ giây phút này trở đi, định mệnh đã an bài ngươi làm việc gì cũng không thành…” Thái độ Tô Trầm Triệt thản nhiên đến tàn nhẫn, “Vì cả đời này ngươi không thể ngóc đầu lên được.”

Đứng lên, Tô Trầm Triệt lau vết máu vấy bẩn trên người, đi thẳng vào trong.

Lôi Ảnh đứng trước một đống cơ quan cực lớn và phức tạp, bộc lộ vẻ hoang mang hiếm thấy, hắn tỉ mỉ nghiên cứu một lượt nguyên cơ quan, lại càng hoang mang hơn.

Tô Trầm Triệt ôm lấy bụng, giọng hơi yếu nói: “Sao thế?”

Lôi Ảnh tức giận: “Việc này rõ ràng là nên để Mục Ca đến, ta làm sao biết phải làm thế nào để hủy hệ thống cơ quan này…”

“Để ta thử xem sao.”

Tô Trầm Triệt cười, đâm mạnh kiếm vào cơ quan, chỉ nghe thấy tiếng rắc rắc, nguyên cả cỗ máy không ngừng bắn ra các tia lửa do ma sát, tiếp theo đó gãy rời ở giữa, tê liệt hoàn toàn.

Lôi Ảnh: “…”, như thế cũng được sao?

Tô Trầm Triệt tra kiếm vào vỏ trên tay Lôi Ảnh, rồi lại ôm lấy bụng, nói: “Được rồi, đi thôi.”

Lôi Ảnh âm thầm nhìn vết thương đang bắt đầu rỉ máu ở bụng Tô Trầm Triệt, cố dằn ham muốn thừa nước đục thả câu của mình, đi theo sau Tô Trầm Triệt.

Tô Trầm Triệt không hề đi ra ngoài, ngược lại còn đi về một bên cơ quan, vận lực tháo cơ quan được giấu ở nơi sâu nhất ra.

Sau tiếng “rầm rầm”, một mật thất khác lộ ra.

Tô Trầm Triệt trấn tĩnh đi vào trong.

Không ngờ… lại là thật…

Gian mật thất có vẻ cũ nát chứa đầy sách quý và vũ khí, tùy tiện lấy một món ra ngoài e rằng cũng khiến người ta phát điên lên.

Hắn không có ý định lấy, tiền bạc không thiếu, hắn không cần những thứ này.

Đi thẳng vào nơi sâu nhất, nơi đặt một quan tài bằng gỗ tử đàn, trên quan tài là một bức họa chân dung rất sinh động.

Tô Trầm Triệt ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trên bức họa, chiếc áo dài quét đất bồng bềnh như áng mây thêu hoa bướm màu bạc, tóc búi cao, ánh mắt trong vắt như nước, người phụ nữ đó đẹp khiến người ta thán phục, nhưng lại không tạo cho người ta khoảng cách, ngược lại bất giác nảy sinh cảm giác gần gũi với người trong bức họa.

… Mẫu thân của hắn.

Hắn không hề cảm thấy mình hại chết bà, chuyện vì sinh hạ hắn dẫn đến cơ thể suy nhược mới bị Vũ Yến thừa cơ giết hại chẳng có logic nào, nhưng rõ ràng cha hắn không nghĩ như vậy, kẻ nhu nhược đó, kẻ đáng thương đó…

Tô Trầm Triệt yên lặng nhìn bức họa không giống với những gì hắn thấy lúc nhỏ nhưng khí chất thì lại tương đồng ấy, hơi thẫn thờ.

“Ngươi…” Một giọng nói già nua khàn đục mà lạnh lùng đột ngột vang lên.

Tô Trầm Triệt kinh ngạc quay đầu lại.

Ở nơi mắt vừa chạm đến, một nam nhân râu tóc bạc phơ nhưng ngũ quan vẫn trẻ trung, thâm sâu đang đứng đó, ông ta chỉ đứng ở tít đằng xa nhưng giống như một ngọn núi cao uy nghi, sừng sững, khí thế ngút trời, khiến người khác phải khiếp sợ.

Đầu Tô Trầm Triệt suy nghĩ nhanh như điện xẹt, lóe lên một cái tên: “Vũ Yến?”

Ngoài mật đạo.

“Thẩm cô nương, mật thất có thể vào bằng lối này… chỉ cần cẩn thận là được.”

Thanh Hạnh nhẹ nhàng dặn dò.

Nhìn theo bóng Thẩm Tri Ly dần dần trở nên mơ hồ, Địch Phụng nói: “Để Thẩm cô nương vào trong đó có tốt thật không?”

Thanh Hạnh ấn ấn vùng giữa hai chân mày: “Không biết, nhưng ta luôn có dự cảm không được tốt lắm… Để Thẩm cô nương xuống dưới đó thì tốt hơn.”

Mật thất rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng lửa cháy lách tách.

Lôi Ảnh nằm trên nền đất, bất tỉnh nhân sự, rõ ràng vừa bị đối phương đánh ngất đi.

Hơi đảo mắt, Tô Trầm Triệt bình thản lên tiếng: “Muốn giết ta ư? Nghe nói ông đã chết rồi mà giáo chủ Ma giáo đại nhân?”

Người đàn ông đó chỉ nhìn Tô Trầm Triệt mà không nói gì.

Tô Trầm Triệt nhướng khóe môi: “Nếu không giết ta thì ta đi đây.”

Người đàn ông đó vẫn không nói gì.

Tô Trầm Triệt ngập ngừng, giơ tay chạm bức chân dung của mẹ hắn, chưa kịp chạm vào thì đường kiếm mạnh như vũ bão đâm tới, bức tường đá thủng một lỗ to.

Nếu là kiếm của hắn tuyệt đối không làm được đến mức này.

Võ công như thế, chỉ có thể là Vũ Yến, không sai.

Tô Trầm Triệt rụt tay về, nhìn đầu ngón tay đăm chiêu.

Vũ Yến cuối cùng cũng lên tiếng, giống như rất lâu rồi không nói, chầm chậm: “Thánh giáo hiện nay thế nào rồi?”

Tô Trầm Triệt ngước mắt lên: “Sắp bị ta tiêu diệt rồi.”

Ngoài dự liệu, Vũ Yến không hề tỏ ra tức giận, chỉ hờ hững nói: “Rất tốt… không hổ là con trai của Nguyệt.”

Tô Trầm Triệt cười nhẹ: “Ta không cần ông khen ngợi.”

Vũ Yến trầm tư một lúc: “Ngươi giống mẹ ngươi còn hơn lúc nhỏ.”

Tô Trầm Triệt: “Ta không nhớ ta đã gặp ông lúc nào… còn nữa, ông đã giết mẹ ta, có tư cách gì mà nói những lời này.”

Vũ Yến bật cười: “Thế ngươi bây giờ… là đến báo thù cho mẹ ngươi sao?”

Tô Trầm Triệt: “Vốn là vậy.”

Vũ Yến: “Vốn là?”

Tô Trầm Triệt: “Dù ta có giết được ông hay không, ta cũng chẳng có hứng thú giết một người chẳng khác gì đã chết”.

Vũ Yến có vẻ không hiểu.

Tô Trầm Triệt bình thản nói: “Từ bỏ vị trí giáo chủ Ma giáo, trốn ở nơi tối tăm không thấy ánh mặt trời sám hối, thương tiếc trước quan tài mẹ ta, cả đời không thể thoát ra khỏi nỗi ám ảnh đã giết mẹ ta, sống như một xác chết biết đi… như thế không giống với kẻ đã chết sao? Hơn nữa… giết ngươi rồi, ngươi sẽ không còn đau khổ như bây giờ nữa.”

Vũ Yến khe khẽ vỗ tay, khóe miệng như mang nụ cười: “Nói rất hay.”

Tô Trầm Triệt đáng ra phải hận kẻ này.

Nếu không phải là Vũ Yến giết mẹ hắn, cha hắn Tô Thận Ngôn cũng không suốt ngày chìm đắm trong rượu, sống không có mục đích như vậy, một năm gặp con trai chẳng được mấy lần.

Hắn cũng không cần phải gánh vác mối thù giết mẹ từ nhỏ, càng không cần phải trở thành Thập Nhị Dạ công tử mà hắn không hề thích chút nào.

Nhưng thật đáng tiếc, Tô Trầm Triệt chưa bao giờ bận tâm đến những điều này.

Dù cha hắn có quan tâm đến hắn hay không, dù ai là người giết mẹ hắn, dù có trở thành ai, hắn cũng chẳng bận tâm.

Hắn đến chỉ là vì Thẩm Tri Ly không hy vọng có thêm nhiều người chết nữa, hơn nữa hắn cũng muốn dùng Ma giáo để làm sính lễ cầu hôn Thẩm Tri Ly.

Những chuyện thị phi chẳng có lý do này Tô Trầm Triệt căn bản không có hứng thú tham gia.

“Vũ giáo chủ muốn ở đây bao lâu cũng không việc gì, tiểu bối xin đi trước.” Tô Trầm Triệt cung tay, đỡ Lôi Ảnh lên đi ra ngoài.

Vũ Yến: “Đợi đã…”

Tô Trầm Triệt không quay đầu lại: “Còn chuyện gì nữa?”

Vũ Yến nhấn từng lời: “Thập Nhị Dạ Hoa… ngươi không muốn cứu mẹ ngươi sống lại sao?”

Tô Trầm Triệt: “Sống chết có số, cái tên Thập Nhị Dạ Hoa là vì cha ta muốn cứu sống mẹ ta, chứ không phải ta.”

Giọng Vũ Yến đột nhiên trở nên gấp gáp: “Nếu ta nói cho ngươi biết ở đâu có Thập Nhị Dạ Hoa thì sao? Hơn nữa chỉ vài tháng nữa thôi nó sẽ nở hoa…”

Tô Trầm Triệt cười: “Không hứng thú.”

Vũ Yến: “… Chính là ở Hồi Xuân…”

Quay phắt đầu lại, ánh mắt bỗng như đông lại, Tô Trầm Triệt cắt ngang ông ta: “Ông rốt cuộc là ai?”

Vũ Yến đột nhiên bật cười thành tiếng, nhưng vội ho mấy cái: “Xem ra, ngươi đã nhớ ra rồi. Lúc đó ngươi rõ ràng rất muốn cứu sống mẹ mình không phải sao?”

Tô Trầm Triệt đặt Lôi Ảnh xuống, nét mặt dần dần đanh lại.

“Lúc đó là lúc đó, nhưng bây giờ ta có thứ mà ta thật sự muốn có.”

Vũ Yến: “Còn quan trọng hơn việc cứu sống mẹ ngươi?”

Tô Trầm Triệt: “Đúng.” Ngừng một lát, nét mặt hắn dịu lại, “Dĩ nhiên, cũng phải cảm ơn ông, nếu không có ông thì không có nàng ấy hôm nay.”

Vũ Yến thở hắt ra: “Ta hiểu rồi.”

Lại đỡ Lôi Ảnh dậy, Tô Trầm Triệt quay người đi ra ngoài.

Một luồng khí bạc xoay tròn dần dần thành hình trong tay Vũ Yến, ngón tay hắn cuộn tròn thành vòng, nụ cười nhếch mép, ánh mắt nhìn theo Tô Trầm Triệt dần tối sầm lại và trở nên vô tình.

Lúc Tô Trầm Triệt sắp ra khỏi mật thất, Vũ Yến bỗng vận lực!

Luồng khí trong lòng bàn tay bất ngờ phóng thẳng vào giữa lưng Tô Trầm Triệt!

Tô Trầm Triệt trượt chân, từ vị trí đang đứng bị đẩy ra vài thước.

Hắn định quay đầu lại thì bỗng nhiên nghe thấy một giọng nữ hối hả: “Tô Trầm Triệt, cẩn thận!”

Tô Trầm Triệt bị một người đâm sầm vào, còn cô gái đâm vào hắn vì tốc độ quá nhanh đầu đập vào tường, bất tỉnh nhân sự.

“Tri Ly…”

Tô Trầm Triệt sững sờ trong giây lát, thì thầm hai tiếng, hai tay nâng khuôn mặt như đang ngủ say của Thẩm Tri Ly lên.

Vũ Yến cũng kinh ngạc ngẩn người ta vì biến cố đột ngột này, sau khi nhìn rõ mặt Thẩm Tri Ly, nét mặt ông ta có chút biến hóa phức tạp.

Hơi khom người xuống, ông ta nói: “Buông tay, để ta xem thế nào.”

Tô Trầm Triệt chỉ do dự trong giây lát, rồi cắn môi buông tay ra, đồng thời giữ lấy bụng mình.

Vũ Yến tìm kiếm trên đầu Thẩm Tri Ly một lát, khẽ nhíu mày, rút ra một chiếc trâm.

Tiếp đó tay còn lại bắt mạch cho Thẩm Tri Ly.

Trầm ngâm một lúc, Vũ Yến biến sắc, nói khẽ: “Bột hoa hoàng vi và nước cỏ độc lang…” Ông ta quay đầu nhìn Tô Trầm Triệt, “Con bé có phải đã quên rất nhiều chuyện không?”

Tô Trầm Triệt gật đầu.

Vũ Yến hình như hơi do dự một lát: “Có cần ta giúp con bé hồi phục trí nhớ không?”

Tô Trầm Triệt không chút do dự: “Không cần. Ông chỉ cần trị thương giúp nàng ấy là được rồi.

“Vì sao?” Vũ Yến ngớ ra, nhưng lập tức điềm nhiên nói: “Trên người nó không có vết thương nào nghiêm trọng, chỉ là đầu bị va đập mạnh nhất thời bất tỉnh mà thôi, sau nửa ngày sẽ tỉnh lại, không có trở ngại gì lớn… Nhưng vì sao ngươi không muốn nó nhớ lại?”

Tô Trầm Triệt cười tuyệt đẹp: “Vì không cần thiết, cho dù nàng ấy có quên ta thêm lần nữa, ta cũng vẫn sẽ làm nàng ấy yêu ta.”

Hắn nói rất tự nhiên, không phải chỉ nói cho qua chuyện, mà là Tô Trầm Triệt vốn chính là nghĩ như vậy.

Trái tim khô khan của Vũ Yến bỗng rung động.

Khoảnh khắc đó, cảm giác chiếm ngự tâm hồn chính là ghen tị.

… Đúng vậy, ông ta ghen tị, ghen tị với sự tự tin của Tô Trầm Triệt, càng ghen tị hơn với hành động xả thân cứu hắn của Thẩm Tri Ly.

“Ngươi nhớ lại lúc nào vậy?”, Vũ Yến mím môi, “Ngươi… có hận ta không?”

Tô Trầm Triệt suy nghĩ một lát: “Chỉ là hơn hai tháng trước lúc ta uống thuốc giải Thất tình đơn… Ông nên biết, thứ đó ngoài có thể giải Thất tình đơn ra còn có một công dụng là làm vô hiệu hóa đơn dược khống chế người khác, còn về hận ông…” Hắn ngẩng đầu lên cười, “Lúc vừa nhớ lại, ta đã rất hận ông, vì ông đã trì hoãn rất lâu mới để ta gặp nàng ấy, nhưng, hận ông cũng chẳng để làm gì, mấy năm huy hoàng đó ta cũng chẳng thể lấy lại được, hà tất phải vì hận ông mà bỏ lỡ thời khắc huy hoàng đến tay ta.”

Vũ Yến thở dài: “Ngươi rất thích con bé?”

Tô Trầm Triệt mỉm cười: “Không phải là thích, ta yêu nàng ấy.”

Vũ Yến: “Nhưng ngươi có bao giờ nghĩ hoặc là vì mẹ ngươi…”

“Không chút liên quan” Tô Trầm Triệt lại một lần nữa cắt ngang lời ông ta, “Ta yêu Thẩm Tri Ly, chỉ vì nàng ấy là Thẩm Tri Ly, chẳng có liên quan gì đến các nguyên nhân khác.”

Vũ Yến trầm ngâm không biết đang nghĩ gì.

Tô Trầm Triệt khó nhọc vịn tường đứng lên: “Nếu muốn giết ta, bây giờ có thể tiếp tục… Vết thương ở bụng ta còn chưa lành, ông muốn giết ta thật dễ như trở bàn tay, không cần phải đánh lén đâu.”

Vũ Yến vẫn trầm ngâm.

Tô Trầm Triệt muốn đón lấy Thẩm Tri Ly từ tay ông ta, nhưng Vũ Yến lại không chịu buông.

Đứng ngây ra một lúc, Vũ Yến cúi đầu chăm chú nhìn cô gái trong lòng mình, gương mặt thanh tú của nàng thấp thoáng vài phần lo âu, biểu hiện rất quen thuộc, lúc lo lắng cho người khác Thẩm Tri Ly luôn có áng điệu này, mũi hơn nhíu lại, môi mím chặt, mồ hôi trên trán lăn theo viền má chảy xuống.

Trong mơ màng, dường như vẫn còn là thiếu nữ năm đó bạo dạn tỏ tình với ông ta, còn tính toán xem gả cho ông ta thì phải tốn bao nhiêu tiền.

Ông ta nói: “Xin lỗi”, giọng rất nhẹ, lại không biết là đang nói với ai.

Lời còn chưa dứt, tay Vũ Yến nhanh chóng nhét một viên đơn dược vào miệng Thẩm Tri Ly.

Tô Trầm Triệt: “Ông cho nàng ấy uống gì vậy?”

Vũ Yến: “Chẳng qua chỉ là đơn dược giúp phục hồi trí nhớ thôi… Ngươi thật ra cũng rất muốn con bé nhớ lại đúng chứ?”

Dù Tô Trầm Triệt muốn nói hay không, nàng cũng không thể quên, đặc biệt là lời hứa đối với ông ta.

Tay Vũ Yến từ từ buông ta, Tô Trầm Triệt cuối cùng cũng thuận lợi đón lấy Thẩm Tri Ly từ tay ông ta, dịu dàng vén tóc Thẩm Tri Ly lên, Tô Trầm Triệt nói: “Ta đưa nàng ấy đi đây, ta nghĩ ông chắc không muốn để nàng ấy nhìn thấy ông lúc này đúng chứ, dĩ nhiên ta cũng không hy vọng nàng biết vị sư phụ mà mình sùng kính lại là một kẻ lừa đảo không hơn không kém… Nàng ấy không giống ta, dù ông có thay đổi diện mạo, nàng ấy cũng chắc chắn sẽ nhận ra. Đúng chứ…”

Tô Trầm Triệt hờ hững gọi một cái tên khác của ông ta.

“… Thẩm Thiên Hành.”

Cái tên này giống như một chiếc chìa khóa có thể mở hộp ma thuật, khiến Vũ Yến, hay là nói Thẩm Thiên Hành, bất giác sững lại.

Lúc định thần lại thì Tô Trầm Triệt đã bế Thẩm Tri Ly bước ra khỏi cửa, Thẩm Thiên Hành quét mắt một cái nói: “Thuộc hạ của ngươi, ngươi không mang hắn đi sao?”

Tô Trầm Triệt dừng lại: “Tâm trạng của ông chắc không được tốt lắm, để Lôi Ảnh lại cho ông tiêu khiển, đừng làm hắn chết là được, tự hắn chắc cũng sẽ nghĩ cách thoát ra thôi.”

Vũ Yến bật cười.

Đôi mắt lại dường như xuyên qua chiếc bóng nửa tối nửa sáng đó nhìn thấy thiếu niên ngửa đầu đối diện với ánh mặt trời nở nụ cười rạng rỡ nhưng xảo quyệt của mấy năm trước.

Lúc đó Hoa Cửu Dạ vừa biết được chân tướng đã đùng đùng bỏ đi, ông ta cũng không ngăn lại.

Ba tháng sau, ông ta vô tình đi ngang qua viện của Thẩm Tri Ly, nhìn thấy thiếu niên áo trắng ngồi trên nóc nhà, gió thổi tóc thiếu niên tung bay, che khuất nửa khuôn mặt không nhìn rõ, những cánh hoa đỏ thẫm rơi trên vai tóc hắn, thiếu niên đưa tay về phía nữ đệ tử vừa nhút nhát vừa đơn độc của ông ta, vô cùng dịu dàng nói: “Tri Ly, lên đây được chứ?”

Thiếu nữ áo xanh trù trừ một lát, dáo dác nhìn quanh, rồi nhấc tà áo men theo bậc thang ở một phía trèo lên mái nhà.

Thiếu niên áo trắng cười thật tươi, dang rộng hai tay, ôm thiếu nữ vào lòng: “Tri Ly, muội xem, đâu có gì đáng sợ đâu!”

Thiếu nữ áo xanh: “Ấy ấy, buông ta ra, ai cho phép ngươi ôm ta! Sư huynh từng nói, con gái không được tùy tiện để cho người khác ôm, này, ngươi rốt cuộc là có nghe ta nói không hả…”

“Nghe rồi, dĩ nhiên làthể tùy tiện, cho nên nàng sau này gả cho ta là được rồi.” Thiếu niên áo trắng hôn “chụt chụt” lên mặt thiếu nữ, đầy vẻ say mê: “Tri Ly, mặt nàng mềm thật, thơm thật.”

Thiếu nữ áo xanh thẹn quá hóa giận, một quyền đấm xuống.

Thiếu niên áo trắng hoảng hốt kêu lên một tiếng, cả người lăn xuống dưới.

Thiếu nữ áo xanh vội vàng đưa tay kéo lại, thiếu niên áo trắng xoay người, ôm lấy thiếu nữ áo xanh, ngồi vững vàng trên mái nhà, mắt long lanh: “Tri Ly, nàng xem nàng vẫn rất lo lắng cho ta mà, gả cho ta có gì không tốt chứ?”

… Vì động tác xoay người đó mà ông ta nhìn thấy mặt thiếu niên, bỗng chốc như bị sét đánh trúng.

Vốn dĩ ông ta chỉ cảm thấy không vui, Hoa Cửu Dạ và Thẩm Tri Ly đã quen biết nhau ba năm, còn gã thiếu niên này chỉ cần ba tháng đã khiến cho Thẩm Tri Ly không còn cảnh giác đề phòng, Thẩm Tri Ly sao có thể thiếu cảnh giác đến thế chứ, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt có đến sáu, bảy phần giống Thẩm Tế Nguyệt, Thẩm Thiên Hành bỗng hiểu ra tất cả.

… Hắn vì mẹ mình mà đến.

Giữ lại cũng không được, mà giết chết cũng không xong.

Suy nghĩ trước sau, Thẩm Thiên Hành xóa sạch trí nhớ của Tô Trầm Triệt và Thẩm Tri Ly, rồi đưa Tô Trầm Triệt trở về Thập Nhị Dạ.

Còn sau đó, ông ta luôn nghĩ cách để ngăn cản hai người gặp nhau.

Nhưng không ngờ, dù có ngăn cản thế nào, hai người vẫn gặp và yêu nhau, hết lần này đến lần khác.

Chưa từng ước hẹn, chưa từng quên nhau.

Nghe tiếng bước chân Tô Trầm Triệt xa dần, gương mặt Thẩm Thiên Hành vẫn như cũ, nhưng thần thái bỗng chốc già đi rất nhiều.

Giơ tay gỡ bức họa xuống, Thẩm Thiên Hành yên lặng nhìn rất lâu, người phụ nữ ông ta yêu một đời, người phụ nữ mà ông ta tưởng rằng sẽ ở bên mình đến răng long đầu bạc, dù là thanh mai trúc mã cùng lớn lên bên nhau nhưng không thắng nổi tình yêu của nàng và kẻ đó khi chỉ gặp nhau trong một thời gian ngắn ngủi.

Đây là số mệnh ư?

“Thẩm Tế Nguyệt.”

Ông ta khẽ thầm thì cái tên đó, mỗi từ đều tràn trề nỗi thất vọng, cay đắng.

Lúc nhỏ vì nghịch ngợm thường xuyên bị thương, đành phải nhờ đại phu trong giáo bôi thuốc điều trị, nàng thường chống cằm hai mắt sáng long lanh nói với ông ta rằng, đại phu đều rất lợi hại, muội lớn lên nhất định sẽ gả cho một đại phu!

Thế là, ông ta lập nên Hồi Xuân cốc.

Vì nàng từng nói tâm nguyện lớn nhất của nàng là cùng người mình yêu đi đến chân trời góc bể.

Thế là, ông ta đổi tên mình là Thẩm Thiên Hành.

Vì nàng nói nàng cảm thấy người trầm lặng ít nói đáng tin cậy.

Thế là, từ đó ông ta nói năng rất cẩn trọng.

Ông ta làm tất cả mọi việc theo sở thích của nàng, đáng tiếc là, cuối cùng người đi cùng nàng đến chân trời góc bể…

… Không phải là ông ta.

Ông ta thậm chí còn nhớ, lúc Thẩm Tế Nguyệt hồ hởi nói với ông ta: “Tiểu Yến, muội hình như đã phải lòng một nam nhân rồi”, trái tim ông ta trong phút chốc vỡ vụn.

Cơ hồ có thể nghe thấy rõ từng tiếng nứt vỡ đó.

Ông ta lúc đó rất muốn ôm Thẩm Tế Nguyệt, nói với nàng rằng mình thích nàng nhiều như thế nào, lại hy vọng biết bao nhiêu nàng không thích người đàn ông khác.

Nhưng bản tính cao ngạo ngấm vào tận xương không cho phép ông ta làm như vậy.

Đây chính là việc ông ta hối hận nhất đời này.

Dần dần, Thẩm Tế Nguyệt càng lúc càng rời xa ông ta.

Mỗi lần đến đến đi đi đều vội vàng, trong nụ cười cũng mang sự lấy lệ, thờ ơ, nói chuyện với ông ta mà hồn cứ để tận đẩu đâu, có lúc bất giác mỉm cười… nhưng không phải là dành cho ông ta.

Ông ta cố gắng nhẫn nại.

Nhưng lúc Thẩm Tế Nguyệt nói với ông ta mình hoài thai.

Dù có cố đè nén thế nào, thì trái tim đau nhói đến không thể chịu đựng được của ông ta vẫn cứ nổ tung.

Ông ta chọn cách nói với trưởng lão.

Thân là một thánh nữ, trách nhiệm lớn nhất của Thẩm Tế Nguyệt là cùng ông ta sinh hạ người thừa kế Ma giáo.

Thánh nữ phản bội lời thề sẽ bị xử tử!

Sau đó nữa, Thẩm Tế Nguyệt phản bội, ông ta đã giết chết Thẩm Tế Nguyệt, tất cả thậm chí có chút không thật… Đó là thời kỳ đen tối nhất của Ma giáo, chia năm xẻ bảy, sụp đổ, tan rã, ông ta nói với mình rằng vì Thẩm Tế Nguyệt phản bội nên ông ta mới giết chết Thẩm Tế Nguyệt, như một lẽ đương nhiên thấu tình đạt lý chẳng có chỗ nào đáng phải hổ thẹn… nhưng trong tim ông ta biết rõ, là vì ghen tuông.

Hành vi trẻ người non dạ không màng đến hậu quả của một thời tuổi trẻ đó khiến ông ta nếm mùi trái đắng.

Thẩm Thiên Hành nhắm mắt lại, giơ tay đẩy quan tài trước mặt.

Ngón tay chạm vào lớp áo lạnh ngắt bên trong quan tài, ông ta khẽ thở dài, Thẩm Tri Ly nhớ lại lời hứa với ông ta cũng nhớ lại những năm tháng ở bên Tô Trầm Triệt, để nàng tự quyết định có phải là tàn nhẫn lắm không?

Nội bộ Ma giáo.

Càn Đạt Bà Vương không ngừng đi qua đi lại trong mật thất: “Bây giờ phải làm sao?”

Long Vương ấn ấn đầu: “Càn Đạt Bà… bà đừng đi qua đi lại nữa, ta chóng mặt quá, í, đói bụng quá.”

Dạ Xoa Vương nhướng môi, vứt một xâu quả vẻ ngoài kỳ quái như cho chó ăn vào miệng Long Vương, nói: “Chỉ có ba con đường: giết, chạy, đầu hàng.”

Long Vương phẫn nộ: “Mẹ kiếp…”

Càn Đạt Bà Vương trầm tư một lát: “A Tu La Vương đi tìm Vũ hộ pháp rồi… hay là đợi ông ta quay lại đã…”

Cửa bất ngờ bị đạp tung.

Ba người cùng quay đầu lại.

Diệp Thiển Thiển đỏ từ đầu đến chân, tựa cửa đứng ngược sáng, ánh mặt trời nhàn nhạt từ phía sau ả chiếu vào, ả nhướng mày, ngữ khí không lấy gì làm tốt đẹp, nói: “Chư vị, có nhã ý nói chuyện không?”

Một gian phòng khác trong Ma giáo.

“Cô… vì sao?”

Thẩm Tri Ly điềm tĩnh cắt phăng lớp vải mỏng, rồi lại lấy một dải băng buộc lại, nói: “Ta thương hại ngươi.”

Vũ Liên lặng lẽ quay đầu đi: “… Không cần đâu.”

Thẩm Tri Ly: “Ngươi khiến ta đâm huynh ấy bảy nhát, lại bị huynh ấy cắt đứt gân tay gân chân, thế là hòa rồi, nhưng ngươi thấy huynh ấy thứ gì cũng có, xuất thân danh giá có tiền có thế lại không thiếu nữ tử yêu, ngươi cái gì cũng không có, vừa là con riêng vừa không được ai yêu, dĩ nhiên là ngươi tội nghiệp hơn rồi, ta thương hại ngươi thì có vấn đề gì sao?”

Vũ Liên: “…”

Cô đang cố ý khích bác ta sao?

Thẩm Tri Ly đập mạnh vào tay Vũ Liên: “Tốt rồi, sau này cử động không thành vấn đề, chỉ tuyệt đối không được luyện võ, mà ngươi vốn cũng không biết võ công, không sao rồi, chỉ cần cẩn thận đừng để bị thương là được.”

Vũ Liên: “…”, cổ tay đau đến mức mặt nhăn mày nhó.

Thẩm Tri Ly lại đưa tay trêu ghẹo tiểu hoàng điểu đang đậu trên người Vũ Liên, tiểu hoàng điểu rất khoái chí dụi dụi vào tay Thẩm Tri Ly, nhưng chân lại bám chặt vai Vũ Liên không nhúc nhích.

Hơi có chút cảm khái, Thẩm Tri Ly nói: “Con chim này hình như rất thích ngươi đó… cũng chẳng trách, ngươi nuôi nó tốt thế này cơ mà, ồ, hình như béo thành một cục bông rồi.”

Vũ Liên: “…” Căn bản là chẳng buồn để ý đến nàng.

Ta vừa lợi dụng cô vừa muốn giết cô còn có ý đồ không tốt với cô, cô ít nhiều cũng cho ta một chút phản ứng bình thường có được không hả?

Thẩm Tri Ly: “… Cũng không biết tên này bay được không nhỉ?” Nói đoạn Thẩm Tri Ly chụp lấy chú chim vứt vào không trung.

Tiểu hoàng điểu kinh hoàng mở to mắt, cố hết sức đập cánh, Vũ Liên trông thấy thế, cơ thể bất giác nhoài tới trước mở hai lòng bàn tay đón lấy tiểu hoàng điểu vì quá béo mà hoàn toàn không bay nổi nữa.

Tiểu hoàng điểu còn chưa hết kinh hoàng nằm bẹp trên tay Vũ Liên, chớp đôi mắt to ngấn nước, bên trong đầy vẻ… có lẽ là cảm kích.

Ánh mắt Vũ Liên cũng bất giác trở nên dịu dàng.

Thẩm Tri Ly cười, khom người: “Vũ Liên, ngươi đã tự tay giết người bao giờ chưa?

Vũ Liên ngẩn ra, mím môi, không đáp.

Thẩm Tri Ly: “Ta đã từng, hơn nữa còn là một nhân vật máu mặt nữa… đâm xuyên tim, một nhát chết ngay… nhưng dư vị thật sự rất khó chịu, một đại phu lại phải tự tay đoạt một mạng người…”

Vũ Liên: “… Cô muốn nói gì?”

Thẩm Tri Ly lấy một chủy thủ từ trong tay áo ra, đưa cho Vũ Liên: “Ông hận Thập Nhị Dạ công tử, đúng chứ… thế thì giết ta là sự báo thù tốt nhất cho hắn, ra tay đi.”

Vũ Liên cầm lấy chủy thủ, tức giận nói: “Cô đang đùa kiểu gì thế hả?”

Thẩm Tri Ly: “Ta không đùa, đâm xuyên tim có thể có chút khó khăn, nhưng cứa cổ ta chắc ngươi vẫn làm được.”

Tay Vũ Liên run rẩy, rất lâu, mới vứt chủy thủ sang một bên rồi lại mím môi không nói.

Thẩm Tri Ly nhặt chủy thủ lên: “Ta không điên, ngươi không dám, đúng không… Ngươi căn bản là không dám giết người, ngay cả lúc đầu ra ám hiệu cho ta, đều là hận Tô Trầm Triệt, thật sự nếu ngươi ra lệnh cho ta giết chết Tô Trầm Triệt, chắc bảy nhát dao đó ta đã không đâm vào bụng hắn rồi…”

Có lẽ do nàng nhân từ, nhưng nàng không thể nhìn một người có số phận bi thảm như Vũ Liên chết đi trong cô độc.

… Nàng luôn nhớ chàng trai dịu dàng chuẩn bị mứt cho nàng khi nàng vừa uống thuốc xong, lại còn chăm chỉ ghi chép lại những kiến thức y học mà nàng nói, lo lắng nói “chỉ một chút thôi đấy” khi nàng muốn ra ngoài, mà lúc đó Vũ Liên e rằng không hề biết thân phận của nàng.

Thẩm Tri Ly thở dài không thành tiếng, nói cho cùng, tính cách nàng là thế, chỉ cần từng đối tốt với nàng, nàng sẽ ghi nhớ suốt đời, một giọt nước ân tình một suối nước báo đáp.

Huống hồ Vũ Liên không phải là người không có thuốc chữa.

Lúc nói đến Diệp Thiển Thiển, lúc chăm sóc cho tiểu hoàng điểu, nét mặt hắn dịu dàng đến không ngờ.

Trong lúc mơ màng, Thẩm Tri Ly nghe thấy tiếng Vũ Liên khẽ khàng đến mức không nghe thấy.

“Xin lỗi…”

Không đợi Thẩm Tri Ly nói, Vũ Liên nhanh chóng rút ra một xấp giấy nhét vào lòng Thẩm Tri Ly, rồi nhanh chóng quay mặt đi.

Thẩm Tri Ly cầm lên xem, bật cười, đó là nội dung mà nàng ghi lại vì sợ mình sẽ quên mất khi nàng bị mất trí nhớ, rõ ràng là lúc đó đã bị Vũ Liên vò nát vứt đi, bây giờ lại được vuốt lại thẳng thớm ngay ngắn thế này.

Nội dung viết trên đó rất lộn xộn nhưng nhiều nhất vẫn là về Tô Trầm Triệt.

Ví dụ như:

Những lời Tô Trầm Triệt nói nhất định không được nhẹ dạ cả tin, nhưng thinh thoảng tin cũng không có việc gì.

Tô Trầm Triệt rất biết cách giả vờ tội nghiệp, không được tùy tiện mềm lòng.

Tô Trầm Triệt có rất nhiều tiền, có thể tùy ý bóc lột.

Ấy… Tô Trầm Triệt dáng người cao ráo, đường nét vô cùng hoàn mỹ.

Vừa đi vừa đọc chăm chú, Thẩm Tri Ly đâm sầm vào một vòng tay.

Vội vàng giấu xấp giấy đi, Thẩm Tri Ly mới ngước mặt lên.

Tô Trầm Triệt chu môi: “… Tri Ly.”

Thẩm Tri Ly né đầu sang một bên tránh.

Tô Trầm Triệt chồm tới, ôm eo, giọng nói đầy vẻ tủi thân: “Tri Ly… vì sao mấy hôm nay không quan tâm đến ta, còn đi trị thương cho cái tên (tỉnh lược một vạn từ độc địa) đó?”

Bây giờ hắn vô cùng hối hận vì đã không thẳng tay giết chết Vũ Liên.

Thẩm Tri Ly nói khẽ: “Buông ta ra có được không?”

Tô Trầm Triệt: “Không được.”

Thẩm Tri Ly ôm đầu, đau khổ nói: “Ta bây giờ không muốn nhìn thấy ngươi…”

Tim Tô Trầm Triệt tan nát: “Vì sao?”

Thẩm Tri Ly: “Ngươi tưởng đâm ngươi bảy nhát dao ta không có gánh nặng tâm lý sao!?”

Tô Trầm Triệt: “Những thứ không có giá trị đó cần nhớ để làm gì?”

Thẩm Tri Ly vùng vẫy: “… Thả ta ra.”

Tô Trầm Triệt đột nhiên buông tay ra, cúi người, ôm lấy bụng, khẽ rên lên một tiếng.

Thẩm Tri Ly lập tức quay người lại, thận trọng chạm vào bụng Tô Trầm Triệt, mặt đầy vẻ lo lắng: “Ta vừa đụng phải vết thương của ngươi ư? Có sao không? Này, ngươi…”

Bị Tô Trầm Triệt ôm gọn vào lòng, lúc này mặt hắn chẳng còn một chút khổ sở nào vì đau cả.

“Tri Ly, nàng vẫn rất lo lắng cho ta mà!”

Thẩm Tri Ly mặt nhăn nhó quay người bỏ đi.

Lại bị ôm lại.

Giọng hắn nhẹ tựa gió thoảng, thì thầm bên tai.

“Tri Ly, ta thật sự không để bụng…”

Nắm lấy tay Thẩm Tri Ly, đặt lên môi, giọng Tô Trầm Triệt dường như có chút mất kiên nhẫn: “Tri Ly, ta yêu nàng, trên đời này ta chỉ yêu một mình nàng. So với nàng, cho dù là tính mạng cũng không phải là thứ quan trọng, chứ đừng nói đâm ta vài nhát dao, dù nàng có giết ta, ta cũng vẫn yêu nàng. Cho nên, đừng dằn vặt nữa, vui vẻ sống với ta không tốt sao? Ta từng hứa sẽ tổ chức một hôn lễ linh đình nhất, lớn nhất giang hồ, nàng quên rồi sao?”

Thẩm Tri Ly cảm thấy nổi da gà.

Nhưng cũng không khỏi thở dài… trên đời này lại có người có thể nói những lời tình tứ sởn gai ốc một cách tự nhiên, rành rọt như thế.

Hôn lễ…

Nàng dĩ nhiên còn nhớ.

Đợi ta trở về, Tri Ly, ta sẽ rước nàng bằng hôn lễ linh đình nhất, to nhất trên đời này.

Được, ta đợi chàng.

Nàng đã trả lời như thế, nhưng từ đầu không hề nghĩ câu nói đó là thật.

Hôn lễ, là thứ mà sau khi nàng hứa với sư phụ đã không còn mơ tưởng đến… Chỉ sống không đến ba mươi tuổi thì nói gì đến chuyện kết hôn sinh con, cuối cùng chẳng qua chỉ là dối người dối mình, chi bằng không làm…

Thẩm Tri Ly đột nhiên xoay tay nắm lấy tay Tô Trầm Triệt, nói: “Chỉ yêu một mình ta, thế… mẹ ngươi thì sao?”

Tô Trầm Triệt ngập ngừng, nhưng liền đáp: “Bà ấy là người phụ nữ rất quan trọng với ta không sai, không có bà ấy thì không có ta, nhưng… ta không thể có tình cảm khắc cốt ghi tâm với một người mà thậm chí chưa từng sống cùng ta lấy một ngày.”

Lời chưa dứt, Tô Trầm Triệt đột nhiên mỉm cười: “Tuy ta cảm thấy nếu là mẹ ta thì chắc cũng không cần lo lắng, nhưng bà ấy đã mất rồi, nàng gả cho ta sẽ trực tiếp là nữ chủ nhân của Thập Nhị Dạ, không cần phải hầu hạ mẹ chồng, cũng không cần phải suy nghĩ có hợp với mẹ chồng hay không…”

Nụ cười của hắn ấm áp mà rạng rỡ, đôi mắt màu hổ phách trong vắt, giống như chưa từng trải qua đau thương, khổ sở.

Trong đầu Thẩm Tri Ly bỗng lóe lên một cảnh tượng.

Thiếu niên áo trắng đứng trước mặt nàng, nghiêng đầu, môi nở nụ cười dịu dàng, ánh mắt long lanh mê đắm lòng người: “Thiếu cốc chủ, tôi là tiểu đinh mới đến, tôi sẽ bưng trà đưa nước quét dọn vệ sinh, còn có…” Hắn e thẹn cụp mắt, “làm ấm giường”.

… Lúc đó Hoa Cửu Dạ vừa bỏ đi, tâm trạng nàng rất tệ, mấy tháng liền không cười nổi, nhưng lại bị một câu nói của thiếu niên đó chọc cười.

Chỉ là…

Chủ thượng ra đời chưa bao lâu thì phu nhân đã qua đời, đành phải dựa vào bức họa để duy trì ký ức về mẹ, sau đó người cũng dần dần lười giở ra xem, tôi cất giùm người.

Lời của Thanh Hạnh.

Hắn thật sự không để tâm sao?

Hay là vì chờ đợi quá lâu, cũng dần dần thất vọng đi rồi.

Thẩm Tri Ly mím môi: “Ngươi ở đây dưỡng thương vài ngày đi, Ma giáo còn có một số việc chưa xử lý xong sao? Chính phái e rằng cũng sẽ chẳng để ngươi đi nhanh thế đâu. Ta… về Hồi Xuân cốc trước đây.”

Tô Trầm Triệt: “Bao giờ?”

Thẩm Tri Ly: “Sáng mai.”

Tô Trầm Triệt trề môi: “Có thể không đi không?”

Thẩm Tri Ly đáp rất nhanh: “Không thể”, quay người, “Ta đi ngoài, không được đi theo.”

Bên ngoài mấy mươi dặm.

Lạc đà: “…”, miệng sùi bọt mép.

Hoa Cửu Dạ quất roi: “Đi nhanh cho ta!”

Lạc đà khuỵu xuống.

Lão tử thật không xong rồi, mẹ kiếp, ngươi còn muốn xoay vòng vòng bao lâu nữa hả!

Hoa Cửu Dạ liếc mắt, giọng miệt thị: “… Đồ vô dụng.”

Lạc đà: “…”

Hoa Cửu Dạ nhảy xuống lạc đà, phóng mắt ra xa.

Bất giác cảm khái: Ta…, cái sa mạc chết tiệt này sao lại dài thế nhỉ!