Mạch Khinh Trần, cái tên này như sấm truyền bên tai, không muốn biết cũng không thể không biết.
Lâm Trì cảm thấy, về cơ bản, có thể liên tưởng Mạch Khinh Trần với các nhân vật trong truyền kỳ.
Ví dụ một: Thông thường, cứ đến đại hội võ lâm tổ chức ba năm một lần trên núi Hoa Sơn, những thiếu hiệp mười mấy hai mươi tuổi, muốn thể hiện tài năng đều sẽ tham gia tranh đoạt tân võ lâm minh chủ. Người trong giang
hồ không ai không biết đến Thập Nhị Dạ công tử, người liên tục giành
ngôi võ lâm minh chủ nhiều năm liền, danh chấn thiên hạ, từng được xưng
là cao thủ trụ cột của võ lâm. Vậy mà năm đó, Mạch Khinh Trần trực tiếp
vượt cấp, đứng trên võ đài của võ lâm minh chủ, hơn nữa còn khiến sư phụ hắn, Kỳ chưởng môn, người hiện đang đảm nhiệm chức minh chủ võ lâm, bị thương nặng.
(*) Thập Nhị Dạ công tử: trong truyện “công tử vô sỉ”
Càng xấu hổ hơn chính là, một năm kia, hắn phản bội Kỳ Sơn, vừa tròn mười ba tuổi.
Ví dụ hai: Bởi vì hành động khi sư diệt tổ, phản bội sư môn, đả thương sư
phụ, Mạch Khinh Trần bị toàn bộ nhân sĩ giang hồ đuổi giết tập thể.
Ai cũng biết, sau khi phản bội sư môn, Mạch Khinh Trần sẽ ngụ ở Vô Mặc sơn trang, bên cạnh Thập Nhị Dạ. Vì vậy, mọi người thu xếp hành trang, mang theo một thân chính khí lồng lộng, hùng dũng tới cửa chinh phạt. Ngoại
trừ Kỳ Sơn Chưởng môn đang nằm trên giường hừ lạnh một tiếng, tất cả mọi người đều tỏ ra rất phấn chấn, vui vẻ. Kết quả, nửa tháng sau truyền
đến tin tức...... toàn diệt......
Toàn bộ giang hồ rơi vào trầm mặc.
Nghe nói, những người may mắn trốn thoát, từ đó về sau hễ nghe thấy ba chữ“Mạch Khinh Trần” thì miệng liền sùi bọt mép, hai mắt trợn trắng, giả
chết.
Toàn bộ giang hồ lại trầm mặc.
Dĩ nhiên,
trong số này không bao gồm những nữ hiệp bị khuôn mặt của Mạch Khinh
Trần mê hoặc đến thần hồn điên đảo. Trong lòng các nàng cũng cực kỳ căm
phẫn, vì vậy ra tay mua bức họa của Mạch Khinh Trần treo trong khuê
phòng ngắm cho hả giận, nghe nói bức họa kia vẽ cực kỳ giống người thật, có lúc còn được nâng giá đến mấy ngàn lượng......
Hiện thực cho thấy yêu nghiệt, ma đầu, vĩnh viễn không mất giá trên thị trường......
Cả giang hồ chỉ còn lại các cao nhân ẩn nấp ở Kỳ Sơn khẩn trương mở một cuộc họp châm chích Mạch Khinh Trần.
Bắt Mạch Khinh Trần?...... Bắt không được.
Giết Mạch Khinh Trần?...... Giết không được.
Nghĩ tới đây, tất cả mọi người rất muốn khóc, võ lâm nhân sĩ không thiếu
người võ công cao cường nội lực thâm hậu, nhưng cũng phải cẩn trọng tu
luyện mấy chục năm, vì sao Mạch Khinh Trần tùy tiện luyện vài năm đã lên đến trình độ này? Cứ coi như ngươi có thiên phú dị bẩm, nhưng ngươi
ngoan ngoãn trở thành tấm gương cho võ lâm như Thập Nhị Dạ Công Tử không tốt sao? Mọi người cùng nhau duy trì hòa bình võ lâm thì tốt biết bao!
Ngươi vô công rỗi việc phản bội sư môn, đả thương sư phụ làm cái gì? Như vậy khiến mọi người rất khó nghĩ a!
Sau khi thương thảo, mọi người quyết định, coi Mạch Khinh Trần… không tồn tại.
Dù sao, ngươi không đi trêu chọc hắn, hắn sẽ không đại khai sát giới, nếu
không cẩn thận chọc tới, chỉ có thể nói ngươi xui xẻo......
Ví dụ ba: yêu nghiệt đến độ này đã khiến giang hồ hỗn loạn rồi, vậy mà
càng khiến cho người khác trầm mặc là thân thế của Mạch Khinh Trần.
Có vị nhân sĩ nào đó từng nói rằng, bị quá nhiều người đuổi giết cũng
không tốt lành gì. Có dạo, xuất hiện một cô nương xui xẻo nào đó đoán
chừng ngay cả Mạch Khinh Trần cũng không nhớ ra được, thật không may
chính là nhị tiểu thư nhà Tri Phủ đại nhân, mẫu thân nàng là ái thiếp
của Tri Phủ. Nghe ái thiếp khóc lóc kể lể bên gối, Tri Phủ giận dữ vì
hồng nhan, dẫn theo một đám quan binh vây quanh Vô Mặc sơn trang, tuyên
bố muốn truy bắt Mạch Khinh Trần về quy án vì tội giết người.
Dù nói thế nào, chuyện trong võ lâm dính dáng đến triều đình là không
tốt. Nhưng lần này, mọi người nhao nhao chống mắt lên xem, một người
làm quan cả họ được nhờ, dù ngươi có võ công cao thế nào, đắc tội với
triều đình chính là chết!
Không chờ bọn họ kịp ăn mừng xong,
đã bắt gặp Tri Phủ Đại Nhân cung kính, sợ hãi rước Mạch Khinh Trần ra
khỏi nhà giam, quả thực là vừa khóc vừa tiễn người đi.
Chân tướng lan truyền rất nhanh.
Mạch Khinh Trần vốn tên là Cơ Định Lam, đại hoàng tử của Bắc Chu...... dòng chính tông, con vợ cả.
Mọi người không nhịn được hộc máu...... Một mình ngươi, Hoàng Thái Tử
sống trong Đông Cung, hằng ngày vui vẻ học đạo trị quốc, đùa bỡn mấy Mỹ
Cơ không phải tốt hơn sao, không có việc gì làm học võ công xông pha võ
lâm làm gì? Võ lâm chơi rất vui sao? Võ lâm đang khóc a! Võ lâm rơi
huyết lệ a!
Ví dụ bốn,......
Ví dụ năm,......
Có điều, Lâm Trì thường nghĩ, cũng bởi vì Mạch Khinh Trần quá cường đại, cho nên dù bị dồn ép vẫn im lặng.
Lời đồn dần dần nhiều hơn, mọi người dần biết vì sao vị Hoàng Thái Tử này lại đơn phương độc mã như thế.
Năm đó, vị hoàng tử đầu tiên được toàn thể nhân dân Bắc Chu chờ mong ra
đời. Đại hoàng tử trời sinh có một mái tóc bạch kim, dung mạo hoàn mỹ
không giống người thường, nhưng hắn không có cảm giác, từ khi sinh ra
một tiếng khóc cũng chưa từng xuất hiện. Mới đầu, ma ma còn lo lắng đứa
bé bị nghẹt thở, liền vỗ mạnh vào lưng hắn mấy cái, ai ngờ Mạch Khinh
Trần mở một đôi mắt không hề có tiêu cự, hung bạo khiến ma ma hét lên
một tiếng, rồi ngã tê liệt trên đất, nửa tháng sau mới hồi phục.
Mặc dù không ai dám nói, nhưng cả trong lẫn ngoài Hoàng cung đã lén đặt cho hắn một biệt hiệu vô cùng đơn giản: yêu nghiệt.
Tóc bạch kim, yêu đồng, không tình cảm, vô tri giác...... Người như vậy nhất định không thể trở thành Đế Vương.
Sau tiệc đầy tháng, Mạch Khinh Trần được đưa đến Kỳ Sơn, trên danh nghĩa
hắn vẫn là Hoàng Thái Tử, mỗi dịp tất niên, hắn lại được đón về Dương
Minh, nhưng mọi người đều biết đây là do hoàng hậu Tô thị thương nhi tử
mà thôi. Sau khi nhị hoàng tử của Bắc Chu ra đời, Mạch Khinh Trần càng
ngày càng ít xuất hiện ở Dương Minh, ngay cả trong triều cũng có rất
nhiều thần tử chỉ biết đến nhị hoàng tử mà không biết Đại hoàng tử.
Vì vậy......
Người bị hại trong võ lâm vô cùng khổ sở nghĩ, Hoàng Thái Tử Điện hạ tâm linh vặn vẹo cho nên quyết định tới gieo họa cho võ lâm sao?
Cũng chính vì vậy......
Lâm Trì bị ép buộc ở lại bên Mạch Khinh Trần nghĩ, ta đã tạo nghiệt gì, tại sao lại bị hắn cảm giác được......