Editor: Búnn.

Lung Nguyệt đang định 'a! a!' hai tiếng để thông báo cho phụ hoàng và mẫu hậu rằng mình đã tỉnh lại rồi. Thì nghe thấy tiếng bước chân từ xa đi về phía này.

"Phụ hoàng, mẫu hậu, nhi thần và hoàng huynh sai người mang rượu đến đây." Giọng nói có chút trẻ con vang lên.

Lung Nguyệt biết giọng nói này, là Ngũ hoàng tử, tiểu ca của nàng. Chỉ là cần rượu đến làm gì?

Mượn ánh ánh trăng, dưới bóng trúc loang lổ, vài cung nhân lục đục vận chuyển vò rượu được bọc bằng gấm vàng màu sáng niêm phong đỏ về phía này.

"Phụ hoàng, từng này rượu đã đủ chưa? Nếu không đủ thì nhi thần và Ngũ hoàng đệ sẽ sai người mang thêm?" Trong giọng nói của Thái tử Lý Long Hựu mang theo nét trầm ổn mà thiếu niên mười hai, mười ba tuổi không nên có.

"Ừm..." Thuận Khải Đế đảo mắt qua mấy vò rượu. "Đủ rồi!"

"Vậy nhi thần giúp phụ hoàng chôn rượu!" Ngũ hoàng tử Lý Long Tá hưng phấn, giống như đây là một trò chơi vô cùng thú vị.

Rõ ràng Thuận Khải Đế không muốn người khác động tay vào. Sau đó lại cầm lấy một vò rượu, nhẹ tay đặt vào hố đã được đào xong từ trước, hình dung giống như đang làm chuyện gì đó vô cùng to lớn.

Có thể là do trên vai không mang trọng trách của người kế thừa, cho nên tính tình của Lý Long Tá không trầm ổn như huynh trưởng Lý Long Hựu, mà tương đối linh hoạt, có điều như vậy mới đúng là dáng vẻ mà một người mười mấy tuổi nên có. Hắn đứng ở bên cạnh, chưa từng nhàn rỗi, đưa tay nhẹ nhàng nhấc một góc áo lông chồn đang bọc lấy Lung Nguyệt, lộ ra khuôn mặt trắng nõn nà của nàng.

Mặc dù đã vào tháng tư, nhưng vẫn hơi se lạnh, lúc này lại là buổi tối, cho nên Lung Nguyệt bị bọc kín. Lúc trước chỉ có thể đánh giá qua khe hở, bây giờ đã không còn vật gì che trước mắt nữa, nên nàng có thể thoải mái đánh giá.

Chỉ thấy trong rừng trúc có chừng mười mấy hố không lớn, từng cái hố đang được Thuận Khải Đế tự tay đặt vò rượu vào, lúc này ông đang dùng xẻng xúc đất vào, rồi sau đó giẫm chân lên đó.

"Muội muội dậy rồi!" Lý Long Tá vui vẻ reo lên, đưa đầu lại gần mặt Lung Nguyệt, lè lưỡi, nhăn mặt.

Lung Nguyệt lại cười, chỉ thấy lợi không thấy mắt.

Cẩn Hoàng hậu nâng nàng lên gần mặt, hôn một cái vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, giọng nói dịu dàng ấm áp như gió mùa xuân: "Cửu Nhi dậy rồi sao? Phụ hoàng con đang chôn 'Nữ Nhi Hồng' vì con đấy..."

Nữ Nhi Hồng?

Theo như hiểu biết của Lung Nguyệt, thời xưa ở vùng Thiệu Hưng có một phong tục là: Trong nhà có chuyện vui như sinh con gái, thì sau khi sinh nữ nhi, sẽ chôn vài hũ rượu vàng dưới tàng cây trong nhà, đợi đến lúc nữ nhi xuất giá sẽ đào lên lấy ra để đãi tân khách. Khi đó vì được chôn dưới đất trong thời gian dài nên rượt sẽ có mùi thơm ngào ngạt, mê hoặc lòng người.

Chẳng lẽ Đại Chiêu quốc chưa từng xuất hiện trong lịch sử cũng có tập tục này?

Lung Nguyệt không biết, mấy ngày trước Thuận Khải Đế cải trang đi vi hành, nghỉ chân tại một gia đình nông thông, đúng lúc nhà người ta mới sinh nữ nhi, đang chôn rượu dưới tàng cây trong viện nhà mình. Lúc ấy Thuận Khải Đế động tâm, cảm thấy vô cùng thú vị. Hôm nay là tiệc đầy tháng của tiểu nữ nhi, lại nhớ tới chuyện hôm đó nên dẫn Cẩn Hoàng hậu và hai nhi tử đến đây....

Nghĩ tới mười mấy năm sau, lúc Cửu Nhi xuất giá, mang chỗ rượu này ra sử dụng trong đại yến đãi quần thần. Nhưng khi nghĩ đến hai từ 'Xuất giá' mặt lại đen lại.

Cẩn Hoàng hậu, Lý Long Hựu và Lý Long Tá kinh ngạc, vừa rồi Thuận Khải Đế vẫn vui vẻ, tươi cười như mùa xuân mà sao bây giờ đã chuyển sang âm u của ngày mưa rồi.

Đúng lúc đó lại nghe được Thuận Khải Đế nhỏ giọng quở trách: "Tương lai không biết tên tiểu tử vô liêm sỉ nào có phúc khí lấy được Tiểu Cửu Nhi của trẫm đây!"

Thái tử Lý Long Hựu nhanh chóng che mặt lại, nín cười.

Khóe miệng của Ngũ hoàng tử cũng cong lên, mãi mới ép nó xuống được, còn trái tim đang không ngừng run rẩy thì không có cách nào dừng lại được.

Đôi mắt đẹp tựa làn nước mùa thu của Cẩn Hoàng hậu cười như không cười, nhìn chằm chằm vào Thuận Khải Đế, giống như muốn nhận thức ông lại một lần nữa.

Từ lúc Cửu Nhi sinh ra, dường như Hoàng thượng càng có nhiều điểm không còn giống như trước kia nữa.

Chỉ có Lung Nguyệt không cần kiêng nể làm tổn thương thể diện của Thuận Khải Đế, dù sao phụ hoàng cũng sẽ không cho rằng nàng đang cười ông. Cho nên nàng lại bắt đầu cười rộ lên, vẫn nụ cười thấy lợi không thấy mắt ấy, không biết trong lòng đã co rút bao nhiêu lần rồi.

Có điều, nói chung tất cả phụ thân trong thiên hạ này đều yêu thương nữ nhi, đều coi nữ tế như cừu địch!