“Nô tỳ thỉnh an ba vị phu nhân.” Nha đầu Linh Thúy được sai tới đây chuyên hầu hạ Linh Nhi, từ xa đã nhìn thấy ba nàng, là nha đầu của người ta, có trách nhiệm bảo vệ chủ nhân nhà mình không bị người khác ức hiếp sỉ nhục, nhưng, nhưng… cô thân cô thế cô, nha đầu Xuân Nha vào bếp lấy hoa quả điểm tâm sao giờ này vẫn chưa về?

“Các ngươi hy đứng hầu bên ngoài, tỷ muội chúng ta có chuyện cần nói.” Như Yên, một trong ba nàng thiếp, năm nay tuổi đã đôi mươi, cũng là người nhiều tuổi nhất lên tiếng.

“… Vâng” Minh Thúy lén nhìn tiểu chủ nhân mới của mình một cái, “người kia” một tay cắm bút, một tay xắn tay áo, đang chăm chú luyện chữ, hoàn toàn không biết “nguy hiểm” sắp giáng xuống… Haizz, phải làm thế nào đây?

“Nàng là muội muội mới về đây phải không?” Ba người kia ngồi quanh chiếc bàn đá, nhìn chăm chăm vào tiểu mĩ nhân đang cắm cúi luyện chữ. Vẻ ngoài trẻ con của người mới thật khiến họ quá đỗi bất ngờ, so với vẻ phong tình kiều diễm của ba người bọn họ thì tiểu mĩ nhân này chỉ là một đứa trẻ con, thành chủ có hứng thú này từ bao giờ?

“Ừm..” Linh Nhi ngẩng khuôn mặt tuyệt đẹp nhỏ nhắn lên, chút hoang mang trước sự xuất hiện đột ngột của ba vị tỷ tỷ xinh đẹp trước mắt, “Á, các ngươi là ai?”

Ba người bị sắc đẹp vô song của nàng làm cho ngẩn người, rồi quay sang nhìn nhau, giờ thì họ đã hơi hiểu vì sao người này lại được thành chủ sủng ái đến như vậy.

“Bọn ta là ai, muội chưa từng nghe nói ư?” Người nhiều tuổi thứ hai trong ba người là Văn Liễu hỏi, giọng nói bất giác trở nên dịu dàng hơn.

Linh Nhi lắc lắc đầu, cây trâm vàng kiểu cách hết sức đơn giản nhưng chất liệu lại tuyệt hảo trên đầu nàng lắc lư chạm vào hoa tai cùng màu cùng chất, tạo nên những tiếng lanh lảnh vui tai. “Ca ca không nói.”

“Ca ca?” Người nhỏ tuổi nhất trong ba nàng thiếp mới mười tám tuổi, Phất Hương, nhướng đôi mày liễu lên, “Ca ca là ai? Muội còn có cả người nhà đi cùng nữa hả?”

“Ca ca chính là…” Linh Nhi nghiêng đầu nghĩ ngợi, “Là người đẹp trai nhất và cũng thương Linh Nhi nhất nhà này!”

Thành chủ? “Ca ca” là thành chủ? Ba người bọn họ lại quay sang nhìn nhau: Lẽ nào thành chủ đại nhân lại có ý yêu thích em gái? Ba người lần lượt giới thiệu tên với tiểu mĩ nhân, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của “người ta” vẫn mơ hồ không hiểu, họ khẳng định: trước mặt tiểu mĩ nhân, thành chủ hoàn toàn không nhắc gì đến sự tồn tại của ba người họ.

“Muội đang luyện chữ?” Văn Liễu là người đa tài đa nghệ nhất trong ba người, ghé đầu vào nhìn chữ mà tiểu mĩ nhân đang viết, tròn tròn mập mập, vô cùng trẻ con, và cũng rất đáng yêu nữa, bất giác bật cười thành tiếng, “Đây là chữ của muội viết sao?”

“Là Linh Nhi viết!” Linh Nhi cầm mấy tờ giấy mà mình đã nguệch ngoạc viết lên như cầm bảo vật, cười rất vui vẻ, hàm răng đều tăm tắp trắng lấp lánh. “Ca ca nói, huynh ấy có việc ra ngoài, đợi bao giờ Linh Nhi viết xong chữ trong cuốn sách này ca ca sẽ về, Linh Nhi phải viết nhanh mới được.”

“Thành chủ muốn muội chép ‘Sử ký?’” Như Yên lật xem tên của cuốn sách, “Chàng muốn bồi dưỡng muội thành tài nữ hay muốn muội đi thi nữ trạng nguyên?”

“Muội thấy chắc là tiểu mĩ nhân này không chịu cho thành chủ đi, thành chủ chẳng còn cách nào, đành tiện tay vớ cuốn sách đưa cho muội ấy.” Văn Liễu nhìn chiếc trán căng bóng của tiểu mĩ nữ dính ít mực đen, không kìm được mà lấy khăn mùi xoa ra lau cho nàng.

Nàng ta lau rất nhẹ nhàng, Linh Nhi cảm thấy dễ chịu, thế là bèn nhắm mắt lại, bắt chước tiếng rên hừ hừ khoái trá của Sơn Mao tỷ tỷ, đồng thời còn không ngừng than vãn: “Cổ tay Linh Nhi mỏi quá, tỷ tỷ bóp cho Linh Nhi được không?”

Văn Liễu ngẩn người, rồi sau đó mím môi cười, cầm cổ tay nhỏ xíu của nàng lên, thận trọng xoa nắn, chỉ sợ không cẩn thận làn da mịn màng như da em bé của nàng sẽ tan thành nước mất. “Nếu mỏi tay rồi, thì đừng viết nữa.”

“Không được, Linh Nhi không viết, ca ca sẽ không về.” Nhớ ra mình còn có nhiệm vụ phải viết cho xong cuốn sách, Linh Nhi vội vàng rụt tay về.

Văn Liễu không chịu buông: “Chẳng phải vừa nói với muội là chàng chỉ trêu muội thôi sao? Thành chủ ra ngoài bàn việc, trước khi trời tối nhất định sẽ quay về, đây là nhà của chàng mà.”

“Ừm, ca ca đã nói rằng, đây là nhà của ca ca, cũng là nhà của Linh Nhi.” Những lời ca ca từng nói đều là khuôn vàng thước ngọc, nhưng lúc này phải nghe đoạn nào đây? Linh Như cau đôi mày thanh tú lại, chớp chớp mắt u sầu.

Thành chủ đã nói đây là nhà của tiểu mĩ nhân sao? Ba người bọn họ đưa mắt nhìn nhau, trong lòng tâm tư lẫn lộn.

“Ba vị tỷ tỷ, ca ca đi đâu ạ? Tại sao phải lâu như thế mới quay về?”

“Còn có thể đi đâu chứ? Chẳng phải là nơi mà cánh đàn ông thường đi hay sao..?

“Phất Hương!” Như Yên và Văn Liễu cùng lên tiếng, ngăn Phất Hương nhanh mồm nhanh miệng nói ra những lời hàm hồ.

“Muội có nói sai đâu, thành chủ chẳng phải tới Ấp Thúy lâu sao? Trong Ấp Thúy lâu có một người con gái ngực to não nhỏ, giả tạo xảo quyệt, đúng thế không?”

“Muội______” Hai người kia lắc đầu, bóp trán than khổ.

“Ấp Thúy lâu?” Mắt Linh Nhi sáng lên, “Có vui không?”

“Vui hay không vui, chỉ đàn ông mới biết.” Phất Hương mặc kệ cho hai tỷ ngăn cản, cố chấp nói. “Đấy chính là Tiêu hồn quật[1] của bọn đàn ông.”

[1. Tiêu hồn quật: Chốn bắt hồn.]

Linh Nhi tò mò, “Thế nào là Tiêu hồn quật?”

“Chính là nơi đàn ông bỏ tiền ra mua vui, ôm con gái, nghe ca hát, uống rượu…”

“Linh Nhi cũng muốn đi!” Nghe nói có một nơi mới mẻ hấp dẫn như thế, Linh Nhi nghĩ đương nhiên cũng phải đến một lần cho biết.

“Linh Nhi đi thành chủ sẽ giận đấy…Ố, chính là ca ca nhà muội, chàng sẽ giận.”

“Tại sao?”

“Bởi vì muội sẽ nhìn thấy chàng ôm người con gái khác, chàng sẽ cho rằng muội tới để bắt gian, đàn ông ghét nhất là phụ nữ làm những việc như thế…”

Câu này Linh Nhi nghe nữa hiểu nữa không, nhưng “chàng ôm người con gái khác” thì lại nghe rất rõ, “Hu hu… òa…”

“Này…” Phất Hương không ngờ tiểu mĩ nhân nói khóc là khóc, mà lại còn khóc rất thảm.

“Muội xem muội đi, muội nói gì với muội ấy thế không biết?” Như Yên cầm khăn lau mặt cho Linh Nhi, nhưng những giọt nước mắt to như hạt châu rơi xuống ngày một nhiều hơn, cả chiếc khăn của nàng ta ướt đẫm, vẫn không lau sạch được khuôn mặt nhỏ nhắn của Linh Nhi. “Linh Nhi, muội ấy nói đùa thôi, muội… đừng khóc nữa được không?”

Văn Liễu cũng lấy khăn ra lau, miệng lẩm bẩm mắng Phất Hương ăn nói không biết thiệt hơn: “Đã bảo muội đừng nói, muội còn cứ nói cho sướng miệng, muội thật sự muốn muội ấy khóc à? Muội cũng thật là!”

“Muội…” Phất Hương có chút ấm ức, “Chỉ muốn nói Vân Tước kia thật hết sức kiêu căng, bình thường gặp trên phố cũng lạnh lùng cạnh khóe tỷ muội ta, chẳng nghĩ xem bản thân cô ta cũng chỉ là một gái thanh lâu, có tư cách gì huênh hoang với bọn ta chứ? Nhưng tỷ muội ta lại chẳng có cách nào, thành chủ không sủng ái chúng ta là sự thật, lạnh nhạt với chúng ta chuyện này người người đều biết. Nhưng Linh Nhi thì khác, thành chủ coi muội ấy như bảo bối, để muội ấy tới Ấp Thúy lâu đi một vòng, xem xem mụ đàn bà ngực to não nhỏ kia còn có chỗ nào đó mà đắc ý…”

Trong thời gian Phất Hương nói, nước mắt của Linh Nhi đã thấm ướt khăn tay của Văn Liễu. Ba người phụ nữ vây quanh một đứa trẻ giờ đang biến thành vòi phun nước, buồn bã u sầu.

“Các ngươi đang làm gì ở đây?” Một tiếng quát nghiêm khắc vang lên, thân hình cao gầy của Thu Hàn Nguyệt đã bước vào trong đình, ôm Linh Nhi lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía ba người kia. “Các ngươi đã làm gì?”