Hơn nửa năm trước, Hắc Diệu Tư muốn đem một căn nhà trọ cao cấp mới tinh ở đoạn đường phía đông của Đài Bắc, tặng cho Nghênh Hi, khi ấy cô đã từng cự tuyệt.

Bởi vì, cho dù anh là người cô sắp sửa đính hôn, Nghênh Hi vẫn không thể nhận, vì cô thấy mình không thể đương nhiên nhận một lễ vật quý trọng như vậy.

Cô còn nhớ rõ, lúc trước Hắc Diệu Tư cố ý yêu cầu cô nhận căn nhà đó, với lý do là ... anh có thói quen để cho người quan trọng nhất của cuộc đời anh đứng tên của bất động sản đó. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn

Những lời này, ngay lúc ấy từng làm cho Nghênh Hi cảm động sâu sắc, bây giờ nghĩ lại, cô bỗng nhận ra, những lời nói ấy mới châm chọc làm sao ...

Lúc lái xe của Hắc Diệu Tư đến mang cô rời khỏi quán rượu kia, rồi nói sẽ đưa cô đến khu nhà trọ cao cấp ở phía Bắc đã khiến cô kinh ngạc... Trong căn nhà trọ, mọi thứ thật ngổn ngang, bừa bãi, quần áo của phụ nữ vứt lung tung trên đất...

Nghênh Hi đứng lặng ở cửa, nhưng rất nhanh, cô nghĩ ra ngay chuyện gì đã xảy ra.

Nơi này cũng không được sang tên, cả căn nhà trọ xa hoa này đại khái chỉ dùng làm nơi ở ngắn hạn cho bạn giường, phục vụ cho những cuộc truy hoan thâu đêm...

Căn phòng bừa bộn thế này, nhất định là kiệt tác của vị "khách trọ" trước đây, rõ ràng là đối phương đã phải ra đi rất vội vàng. Còn cô, chẳng qua cũng chỉ là "khách trọ", rất nhanh thôi, cũng sẽ có "khách trọ" khác kế tiếp nhiệm vụ "khách trọ" thay cho cô.

Vẻ mặt đầy coi thường, Nghênh Hi bước vào trong phòng. Cô tự nói với chính mình, chỉ có sự coi thường mới có thể chiến thắng tất cả sự nhục nhã này.

"Ách... Thương tiểu thư, có lẽ cô giúp việc không biết hôm nay phải đến dọn dẹp, để tôi đưa cô đến khách sạn nghỉ ngơi cho khỏe trước đã... "

Nhìn thấy trong phòng bừa bãi như vậy, người lái xe chịu trách nhiệm đưa cô đến đây tựa hồ có sự khẩn trương.

"Không việc gì đâu, tôi có thể tự mình thu dọn được." Cô nhàn nhạt nói lại, rồi bắt tay vào dọn dẹp.

Người lái xe sửng sốt, ánh mắt nhìn cô với bộ dáng không biết nên hiểu thế nào trở thành ánh mắt tò mò nhìn lại cô.

Những người phụ nữ khác, chỉ cần hơi bị ức chế, hay không chu toàn một chút, đều nối cơn lôi đình, vênh váo mắng chửi người khác loạn xạ, chỉ có vị tiểu thư này có chút đặc biệt.

Giữa những người phụ nữ của Hắc tiên sinh, cũng chỉ có vị tiểu thư này là khiêm nhường, lễ độ khiến Lão TRương thấy thuận mắt.

‘’Thương tiểu thư, để tôi cũng làm giúp cô cho chóng xong….’’

‘’ Con đàn bà hèn hạ kia’’

Nghênh Hi còn chưa kịp nói lại, dột nhiện thấy từ cửa chính một cô gái chạy vọt vào trong phòng…

‘’Con đĩ này, mày dám theo đuổi người đàn ông của tao hả!’’ Cô gái kia vừa vào cửa đã mở miệng gào thét, hơn nữa lại giống như đang lên cơn điên, đột nhiên xông đến phía trước túm lấy tóc của Nghênh Hi.

‘’Này…tiểu thư Jenny, cô làm gì vậy…’’

Lão Trương lái xe muốn tóm lấy cánh tay đối phương, ngược lại bị cô ta tóm lấy.

‘’Lão tránh ra!’’

Cô ta thét chói tai, một bên dùng đầu ngón tay sắc bén, ác ý cào vào cánh tay đẻ trần của Nghênh Hi toé máu.

‘’A!’’ Vừa nhìn thấy máu, lão TRương liền ngây người.

‘’Đừng làm vậy!’’ Nghênh Hị muốn giẫy dụa khỏi cô ta, lại đến cánh tay kia, cũng bị vẽ lên năm đường vết máu.

Nhìn thấy cái đồ ‘’vật báu’’(*) hung hãn như vậy, tinh thần lão Trương bỗng phục hồi trở lại, lão lấy điện thoại di động từ trong túi ra, thành thào bấm một dãy số.(*)Tác giả chơi chữ’’Jenny’’- âm đọc theo tiếng Trung là ‘’TRân ny’’ nghĩa là vật báu, đồ quý giá.

‘’Hắc tiên sinh, cái cô Jenny tiểu thư kia đã chạy đến đây…vâng, hiện giờ cô ấy đang ở đây cũng với Thương tiểu thư…tôi không sao khống chế nổi tình hình…vâng…vâng!’’

Hiển nhiên Lão Trương đã nhận được chỉ thị. Sau khi cúp máy, lão vừa lau mồ hôi, vừa nhìn về phía Jenny, lúc này đã buông Nghênh Hi cả người đầy vết thương ra,hai tay ôm ngực, thảnh thơi chờ lão cúp máy.

‘’Hay lắm, lão gọi hắn tới đi, ngược lại, tôi cũng đang muốn nhín xem hắn có thể trốn tôi tới khi nào!’’ Bĩu bĩu cặp môi, không biết đang định tính kế gì, Jenny nheo cặp mắt lại lên tiếng thách thức.

Đương nhiên, mục đích của cô ta là nghĩ muốn bức Hắc Diệu Tư hiện thân.

Lão Trương nhíu nhíu đầu mày, tự mình đi đến bên người Nghênh Hi’’ Thương tiểu thư, cô không sao chứ?’’

‘’Hồ ly tinh thì làm sao có thể có chuyện gì!’’ Jenny khoanh tay, cay nghiệt nói.

Lão Trương đảo cặp mắt trắng dã, không cho là đúng.

Nghênh Hi dường như cũng chẳng buồn đếm xỉa đến, vẻ mặt nhợt nhạt, lãnh đạm, đầy coi thường trò cười từ lúc bắt cho đến khi kết thúc. Hiển nhiên,’’Vật báu’’ tiểu thư kia là một vị khách trọ trước kia đã từng ở trong này gian nhà trọ cao cấp này.

Tuy thân thể bị tổn hại, nhưng Nghênh Hi lại thờ ơ, chỉ hồi tưởng lại quá khứ của mình, chợt thấy bản thân khờ dại đến gần như ngu xuẩn, trong lòng cô liền co rút lại ttừng cơn đau đớn…

Nếu như cô thật sự kết hôn với Hắc Diệu Tư, có lẽ cả đời này cô sẽ chẳng hay biết gì, cô sẽ vĩnh viễn không biết ngừoi chồng của mình là một người đàn ông như thế nào.

Xoay người, Nghênh Hi làm như không có chuyện gì tiếp tục thu dọn sàn nhà. Lão Trương ngơ ngác đứng ở trong phòng, bị kẹp giữa hai vị’’nữ chủ nhân’’, khiến lão toát mồ hôi lạnh.

15 phút sau, rốt cục Hắc Diệu Tư đại giá quang lâm tới nơi anh đã cũng với vô số phụ nữ xây’’ Tổ ấm’’

‘’A, Tư!’’

Vừa thấy bóng Hắc Diệu Tư, Jenny liền thay đổi sắc mặt, lập tức chạy nhào đến với bộ dáng lã chã chực khóc, làm cho người ta hoàn toàn không nhận ra cô chính là người con gái đầy tai ngược và dã man lúc nãy.

‘’Néu cầm tiền rồi chẳng lẽ vẫn còn không hiểu, lúc này người cần phải tránh đi là ai chứ nhỉ?’’ Vẻ mặt của Hắc Diệu Tư mặt không chút thay đổi, hất bàn tay của cô ta đang dính chặt trên người mình ra, lãnh khốc cười nhạo:’’ Chê chưa đủ tiền? Hay là…tiền bạc đã tiêu hết cả rồi?’’

Hai tay Jenny bị hất ra, gương mặt diễm lệ chợt tái nhợt đi.

‘’Anh thực vô tình, người ta rất nhớ anh mà, anh không biết sao?’’Jenny chớp chớp đôi mắt to đầy quyến rũ, giọng nói nghe thật điềm đạm đáng yêu.

Tuy tiền bạc càng nhiều càng tốt, nhưng cô ta cũng nói những lời thật lòng.

Cô ta không tin có người phụ nữ nào làm cho Hắc Diệu Tư’’được yêu’’ đến mất hồn với kỹ thuật cao siêu bằng cô ta.

‘’Cô muốn hai gái cùng chung một chồng, tôi cũng không phản đối.’’ Anh quẹt miệng, cười nhạt nói.

Ánh mắt dò xét xoi mói của anh vọng về phía cô gái đang đứng ở góc nhà…

Nghênh I thờ ơ, chăm chú nhìn mặt đất, dường như lời nói của anh hoàn toàn không có ảnh hưởng đối với cô.