Về đến nhà, ma ma quản gia chạy lại hỏi: “Phu nhân, xin hỏi vị Tú Hà cô nương phải an trí thế nào?”

Ta nghĩ ngợi, “Tìm một viện nhỏ xa nhất hẻo lánh nhất, cung cấp chonàng cẩm y ngọc thực đầy đủ. Hạ nhân nha đầu cứ theo lệ đối xử với dinương mà làm, nhưng tuyển người phải chú ý, chọn người ít nói. Trước cửa viện sắp xếp mấy ma ma, không cho phép nàng ấy ra khỏi viện, cũng không cho người khác tuỳ ý đi vào. Nàng ấy có yêu cầu gì, cứ làm theo. Nếu là yêu cầu quá phận, thì báo lại cho ta, ta sẽ xem xét xử lý.”

“Dạ, nô tỳ đã rõ.”

Những người trong phủ này đều là hạ nhân do Hoàng thượng ban thưởng,ta nghĩ Hoàng đế đã muốn ta thu thập tình báo, thì những người trong phủ nhất định là người thân thế trong sạch. Tối thiểu mấy người thân cậncũng có thể tin tưởng.

“Hôm nay phu nhân mệt rồi, có cần để ngày mai hẵng gọi mọi người đến huấn thị?” (*huấn thị: dạy dỗ, chỉ bảo*)

Thân thể ngược lại không hề thấy mệt mỏi, mà có những việc, sớm làmthì ta đỡ lo chuyện nhân hoà.” (*Nhân hoà trong câu Thiên thời địa lợinhân hoà*)

Ta cùng Trương Lai ngồi ở chính sảnh, chờ bọn hạ nhân quỳ bái. Lướtqua lý lịch mọi người trong nhà, đều đã ký văn tự bán thân, như vậy làtốt rồi. Lúc trước đã quản lý tiêu cục có hơn trăm vị tiêu sư, cùng đầubếp, nha hoàn, sai vặt, chăm ngựa, quản lý binh khí, cũng phải hơn haitrăm người. Tiêu sư đều là quân nhân, tính cách đặc biệt, so với ngườibình thường thì khó quản lý hơn nhiều. Quản lý những người ở đây tấtnhiên cũng không phải việc khó.

“… Có công sẽ thưởng, có tội tất phạt. Nếu thu bạc của người ngoài,chân ngoài dài hơn chân trong, để ta biết được, trực tiếp dùng côn đánhchết. Đem việc tư của chủ tử trong phủ, nói bừa bãi ra ngoài, trực tiếpđuổi ra khỏi phủ. Còn nếu ỷ là người trong phủ Huyện chủ đi ra ngoài ứchiếp dân chúng lương thiện, lập tức giao cho phủ Đình Uý. Làm việc đúngphận, làm người trung thực, đến lúc mừng lễ năm mới, sẽ phát tiền thưởng gấp đôi. Chủ tử là ta không thích người khôn vặt mưu lợi bất chính,người ăn nói khéo léo, những người miệng lưỡi kém một chút lại tốt hơn,dù là người ngốc cũng được, không vấn đề gì. Chỉ cần trung thực, làmđúng bổn phẩn. Nếu muốn ở trong phủ sống thật tốt, thì đóng chặt miệngcác ngươi lại, lúc nào cũng phải nhớ nên nói cái gì không nên nói cáigì, hiểu chưa?”

“Dạ.”

“Giải tán đi.”

Hạ nhân trong phủ giải tán xong, ta dặn dò ma ma quản gia “Phủ Huyệnchủ kể từ hôm nay đóng cửa từ chối tiếp khách, đương nhiên là làm sao để không thất lễ với người khác, ngươi đã biết phải làm thế nào rồi chứ.”

“Dạ, nô tỳ đã biết.”

“Có người tặng lễ vật thì có thể nhận lấy, sao đó cầm thiếp của tađưa quà đáp lễ, quà đáp lễ giá trị cao hơn lễ nhận được một chút.”

“Dạ, nô tỳ đã nhớ.”

“Ta không thích xa hoa, tất cả chi phí trong phủ phải giản lược đi.Chỗ Tú Hà kia thì không cần phải giảm, nhưng cũng không thể quá mức, mọi thứ bà đều phải xem xét cẩn thận?”

“Dạ, xin phu nhân yên tâm.”

“Trong hoa viên để thừa ra một mảnh đất trống, rồi chuẩn bị mấy hạtgiống hoa quả rau cỏ gì đó, ta có việc cần dung”, Trương Lai có thóiquen trồng thứ gì đó trong nhà.

“Dạ.”

“Đầu bếp trong phủ am hiểu làm đồ ăn gì nhất?”

“Là đầu bếp bệ hạ tự mình tuyển trong Ngự thiện phòng đưa đến cho người, am hiểu làm đồ ăn cung đình.”

“Ta không thích ăn đồ ăn cung đình, bà cho hắn tìm thực đơn gia đình, bảo hắn học làm. Ta và lão gia ở phương Bắc lâu nay quen rồi, thích ănmì sợi, màn thầu. Nếu hắn có thể học làm mấy đồ điểm tâm của phương Bắc, ví dụ như Lương bì nhi gì đó thì tốt nhất.”

“Dạ, nô tỳ sẽ đi sắp xếp.”

Chúng ta nói xong việc trong phủ, rồi kiểm kê kho, khế đất, rồi ta mới thả bà đi quản lý và nội trợ.

Đi vào trong buồng, Trương Lai đang nghịch cùng tiểu hài tử, quay đầu sang nhìn ta cười nói: “Đã an trí xong hết rồi?”

Ta gật đầu, ngồi xuống cạnh chàng, “Đây là con gái của Cố Thịnh, bệhạ giao bé cho thiếp nuôi dưỡng, tên là Cố Nhược Lan, nhưng nói với bênngoài bé là Thập công chúa của bệ hạ, bởi vì mất cha mẹ mà giao chothiếp nuôi dưỡng. Chuyện nàng chàng biết là được rồi, đừng để lộ rangoài.”

“Nàng cứ yên tâm.”

“Ở ngoại thành chúng ta còn một trang viên, trong đó có hơn mười mẫuđất, một hồ cá, một vườn cây ăn quả, còn nuôi mấy con gà vịt ngỗng.Những thứ đó cũng đủ để làm ra bữa ăn hằng ngày, nếu nhiều hơn còn cóthể đem bán lấy tiền. Thôn trang đó để chàng quản lý, có được không?”

“Được, những thứ đó ta am hiểu nhất.”

“Ừm, chúng ta bây giờ bắt đầu cuộc sống mới, Thiếp nghĩ có lẽ phải ởlại kinh thành lâu đấy, hay là đưa cha đến đây, chàng cảm thấy thế nào?”

“Được, qua mấy ngày nữa dàn xếp xong xuôi, ta sẽ tự mình đến đón cha”, Trương Lai cười chất phác.

Ta mỉm cười tựa lên vai chàng, Hoàng đế nghĩ ta “Công minh”, vậy thìsau này tốt nhất ít qua lại với đám quan lại quyền quý. Dù sao cũngkhông có ai quen ta, ta chỉ cần ở nhà quanh năm là được.

Về phần tửu lâu, gánh hát tiệm thi hoạ, ta cân nhắc một lượt, vẫnkhông thể giao cho Trương Lai quản. Giao cho chàng, chàng tất nhiên sẽkết giao với những khách nhân kia, có hoà khí mới có thể phát tài. Vạnnhất xảy ra chuyện gì, dây dưa không nói rõ được với Hoàng đế, lậptrường “công bằng” của ta cũng mất luôn.

Trưởng quầy với chủ quản những chỗ đó, vẫn nên giao cho người mà Hoàng đế cho ta.

Tửu lâu cùng gánh hát thì cũng đươc, tiệm thi hoạ ta cảm thấy tácdụng không lớn lắm, chỉ nhằm vào số ít văn nhân, nhưng mà đối tượng muabán thi hoạ, tranh chữ quá ít. Không bằng đổi thành trà lâu, trà lâuquan trọng nhất là phải trang trí thanh nhã. Chi bằng đi tìm hoạ sĩ cung đình bàn bạc, quan trọng là phải để khách nhân cảm nhận được sự thanhtĩnh của nước suối trong rừng trúc khi ngồi trong trà lâu.

Lầu một cung cấp bình trà có sẵn, điểm tâm, cùng diễn tấu đàn cổ. Tầng này giá cả bình dân hoá.

Lầu hai đều là phòng riêng, cung cấp tên các loại trà quý, cái gì màdùng nước từ tuyết trên nói cao, cái gì mà làm từ sương sớm từ mầm mớinhú giữa tháng ba. Còn có các loại lá trà quý báu mà thưa thớt, nhữngthứ ta muốn đối với Hoàng đế không phải là việc khó. Hơn nữa thiếu nữpha trà rót nước, đương nhiên phải kiều mị thanh tú thuần khiết khôngthể đẹp hơn nữa, phải phủ hợp với hương trả vị trà. Hoặc là để khách tựmình pha trà, để bọn họ có cơ hội khoe khoang tài nghệ pha trà của mình. Trong phòng còn phải cung cấp giấy và mực thượng đẳng. Giá cả tầng nàyphải đắt như trên mây.

Như vậy văn nhân nhà thơ, mặc kệ là có tài hay không có tài, dù có am hiểu trà hay không, có tiền hay không có tiền, đều đến đây mà khôngthấy uổng phí?

Quyết định xong xuôi, ngày hôm sau ta viết mật báo cho người đem đến chỗ Hoàng thượng.

Tửu lâu ta không nghĩ được phải làm thế nào mới tốt nhất, về phầngánh gát, tìm được người hát tốt thì người ta căn bản không muốn làm con hát, người nghèo thì lại hát không hay. Ta đành từ từ tìm kiếm, tìmđược một gánh hát hơi kém nhưng rất có tiềm năng. Thật sự những câuchuyện được diễn chưa có bước phát triển nào mới. Những bài đó đã ngheđi nghe lại đến phát chán, mà lại còn hát không tốt, cũng may vẫn còn có người muốn nghe.

Mọi chuyện ta xử lý từng bước từng bước, cơm cũng đã ăn xong xuôi.

Về chuyện trà lâu, cùng ngày Hoàng đế phúc đáp lại hai chữ “Đồng ý”,lại còn đưa tặng đến một quan văn thất phẩm nhàn nhã Khang Việt. Takhông ngờ tâm phúc của Hoàng đế lại là một quan viên chức quan thấp nhưvậy. Cũng có thể mặt khác, ta không ngờ một viên quan nhỏ nhoi lại làtâm phúc của Hoàng đế.

Khang Việt rất hứng thú với ý tưởng của ta. Thảo luận thêm về địađiểm, hắn cho rằng phải chọn chỗ náo nhiệt, như vậy khách mới nhiều. Tacảm thấy chọn chỗ có phong cảnh đẹp, dù hơi vắng vẻ một chút, chỗ tốtkhông sợ ngại phải đi xa. Bởi vì ai cũng có ý kiến của riêng mình, đànhphải báo lại Hoàng thượng, Hoàng thượng đồng ý với ý kiến của ta.

Sau đó thảo luận đến việc trang trí. Như thường lệ, trà lâu đều dùngđồ bằng gỗ, trang trí thô sơ đến mức trầm trọng, chỉ treo mấy bức tranhchữ.

Ta đề nghị trang trí đơn giản. Tường bốn phía trà lâu tốt nhất làmbằng trúc. Có thể tháo dỡ được. Sau khi dỡ xuống thì phủ lên vải trắngmỏng manh, có thể nhìn thấy cảnh sắc mờ mờ bên ngoài, sau đó xung quanhquán trà trồng rừng trúc.

Khang Việt nói trồng hết rừng trúc thì đơn điệu quá, nên bốn phía mỗi loại cảnh trí. Ta nghĩ một lúc, đồng ý.

“Như vậy mỗi hướng trồng một loại cây được không, hoa đào của mùaxuân, hoa quế của mùa thu, hoa mai của mùa đông, hoa có thể chọn vào mùa hè thì lại càng nhiều”, hắn hào hứng đề nghị.

Ta nghĩ một lúc, “Hoa mai mùa đông không tệ, vừa thưởng tuyết vừangắm mai, vừa uống trà. Nhưng mà hoa quế quá thơm, hoa đào quá đẹp, sẽảnh hưởng đến cảm giác thanh nhã khi thưởng trà. Mùa thu dùng cây Phongđi, đặt thêm mấy tảng đá, đào một hồ cá, nuôi vài con cá chép, là phongmàu đỏ rơi trên mặt đất hoặc rơi xuống mặc nước, cũng là một cảnh đẹp.Rừng trúc nhất định phải làm, ta nghĩ nhất định có người muốn thể nghiệm sự phong nhã của rừng trúc thất hiền cổ đại. Còn cung cấp cho khách cần câu cùng thuyền nhỏ, nếu bọn họ có hứng thú thả câu trên hồ.”

Hắn cười ha ha, “Chúng ta sắp xây trà lâu thành lâm viên rồi.”

Ta hơi lo lắng nói: “Đúng vậy, nếu xây như thế, không biết sẽ tốn bao nhiêu tiền, Hoàng thượng có đồng ý hay không? Hơn nữa nếu Hoàng thượngđồng ý, tương lai chúng ta không thu được thành phẩm nào bù lại, khôngphải là không còn mặt mũi nào gặp Hoàng thượng sao.”

“Vậy thì có sao, Hoàng thượng vốn không trông cậy sẽ kiếm được tiền.”

“Mặc dù là thế, chúng ta xây trà lâu dụng tâm như thế, phí thu lạinhất định không thấp, nếu mở cửa mà khách không nhiều, không phải làngược với ý định mở trà lâu ban đầu của chúng ta sao?”

“Cô cũng quá coi thường đám quan lại quyền quý trong kinh thành rồi,bọn họ lắm tiền lắm. Yên tâm đi, mặc kệ là đắt bao nhiêu, bọn họ nhấtđịnh sẽ bỏ ra.”

Thảo luận việc trang hoàng xong, lại thảo luận đến việc huấn luyệnthiếu nữ pha trà, lá trà cùng nước pha trà, Khang Việt vội vàng tiếncung tìm Hoàng đế nói ra ý kiến của chúng ta. Bởi vì ta không tiện xuấtđầu lộ diện, nên chuyện sau đó không mấy liên quan đến ta. Đối với ta mà nói, khá là nhẹ nhàng, chỉ cần động miệng là có người làm hộ rồi.

Phụ trách công tác trực tiếp đương nhiên là Khang Việt, từ kiến tạohoa, đến trồng cây làm cảnh, đến thu thập lá trà cùng nước pha trà, cònchế bình sứ chuyên dụng đựng nước…, làm hắn mệt đến ngất ngư. Thườngxuyên đến chỗ ta càu nhàu, hoặc có vấn đề gì thì tìm ta quyết định.

Dù sao ở nhà chuyện ta có thể làm cũng không nhiều, coi như là cóngười cùng ta nói chuyện phiếm. Khang Việt vừa rời khỏi, ta đột nhiêncảm thấy choáng váng đầu óc, nha đầu Tiểu Thanh vội vàng đỡ ta lêngiường, sau đó vội vàng gọi Trương Lai cùng sư phó mới trở lại Kinhthành.

Mời đại phu đến, sau khi bắt mạch xong, nói rằng ta đã mang thai hơn hai tháng.