Edit: Hinh

Đây là lần thứ hai Lục Nghi Ninh đến nhà Chu Từ Lễ.

Đôi dép lê cô từng mang vẫn đặt ở kệ giày chưa cất đi, nó lớn hơn cỡ chân của cô 4 số, khi đi cứ phát ra tiếng lẹp bẹp, có cảm giác giống như hồi nhỏ mang trộm giày lão Lục, cảm giác có hơi ngu ngốc.

Bảo Bối nằm co lại trong cái ổ ở lối vào, cuộn mình thành một cục bông nhỏ. Thức ăn cho mèo Chu Từ Lễ đổ vào chén đựng trước khi đi lúc trưa nó chỉ ăn hai miếng, lười nhác híp mắt, tinh thần không ổn lắm.

Chu Từ Lễ đưa cô lên lầu rồi xuống cửa hàng tiện lợi mua gì đó ăn. Khi đi đến khu đồ rửa mặt, anh cầm một chiếc bàn chải đánh răng trên kệ đựng hàng hóa lên, nhìn thấy khăn mặt bên kia liền theo bản năng mà mua một cái màu hồng phấn.

Đợi đến khi bỏ vào giỏ mua sắm, động tác của anh thoáng dừng lại, kinh ngạc nhìn về phía cái giỏ.

Từ khi nào anh lại hiểu rõ sở thích của Lục Nghi Ninh như vậy?

Trở về nhà, lấy chìa khóa mở cửa ra, cánh cửa gỗ dần mở rộng, hình ảnh cô gái ngồi xổm trên mặt đất im lặng dỗ dành con mèo đập vào mắt.

Lục Nghi Ninh nghe thấy âm thanh, bèn ngẩng đầu nhìn anh, ”Bảo Bối bị thế này lâu chưa?”

Chu Từ Lễ đặt đồ trong tay lên tủ, cúi đầu đổi dép, đồng thời nói với cô tình trạng của Bảo Bối mấy ngày nay, sau đó lại cầm đồ đã mua đến phòng bếp.

Lục Nghi Ninh đi theo anh, ”Có gì cần tôi hỗ trợ không?”

Chu Từ Lễ lấy một bịch sữa ra khỏi túi mua đồ, đổ vào trong cái chén trong suốt, rồi đổ ngũ cốc trong túi vào trộn lên một chút, thuận miệng hỏi: ”Bữa tối muốn ăn cái gì?”

Lục Nghi Ninh: ”Đây là đồ của Bảo Bối hả?”

Chu Từ Lễ cúi đầu ừ, lại nhướng mày, ý cười nồng đậm, ”Em cũng muốn nếm thử à?”

Có lẽ là sự tò mò của cô quá rõ ràng, khiến anh nghĩ cô muốn cướp đồ ăn với Bảo Bối.

Lục Nghi Ninh chép miệng, ”Không đâu, tôi còn đang chờ thưởng thức bữa cơm do chính tay giáo sư Chu nấu cơ.”

”Quá muộn rồi, ăn đồ nhẹ dễ tiêu hóa.”

Anh gục đầu xuống lấy một bó rau ra, ngón tay đặt trên đồ ăn, mở vòi nước rửa sạch.

”Không sao cả, anh làm cái gì tôi ăn cái đó.” Lục Nghi Ninh mở to mắt, có chút tâm tư muốn lấy lòng, ”Tôi không kén ăn.”

Chu Từ Lễ hất cằm về phía chén sữa trên bàn, ”Đem cho Bảo Bối đi, xem nó có uống không.”

Lục Nghi Ninh nghe lời làm theo, cô cầm chén thủy tinh đến lối vào, bỏ chén xuống. Con mèo đang cuộn tròn ngẩng đầu lên, ánh mắt ướt át nhìn chằm chằm cô một lát rồi lại mất hứng cúi đầu, vươn đầu lưỡi liếm sữa trong bát hai miếng.

”Bảo Bối, sao mày không ăn nhiều tí đi, ăn không no sẽ rất khó chịu đó.” Lục Nghi Ninh lấy tay vuốt vuốt đầu nó, mềm giọng dỗ, ”Mày không ăn, Chu Từ Lễ sẽ lo lắng đó.”

Bảo Bối rầm rì vài tiếng, vô cùng nể mặt cô, lại ăn hai miếng nữa.

Chu Từ Lễ đang nấu cháo, muốn đi ra xem tình hình, kết quả lại thấy một người một mèo đang mắt to trừng mắt nhỏ, Lục Nghi Ninh còn muốn nói đạo lý với nó, khuôn mặt nhỏ nhắn rất nghiêm túc.

”Em đi tắm trước đi, khăn mặt thì cần phải rửa trước khi dùng, mấy đồ gì đó đều ở trong túi này, em có cần gì thì nói với tôi.”

Lục Nghi Ninh cong môi, nhìn xung quanh, “Phòng tắm ở đâu?”

Chu Từ Lễ: ”Phòng ngủ chính.”

Bầu không khí cứng lại một lát, tim Lục Nghi Ninh không kiềm được đập nhanh.

”Ừm.” Cô cứng ngắc xoay người, thấy anh ra hiệu là căn phòng trong cùng, ”Tôi, vào đây.”

Chu Từ Lễ như nhớ đến gì đó, gương mặt trở nên mất tự nhiên, ”Trên giường có một cái áo sơ mi, em mặc tạm đi.”

Dây thần kinh mới buông lỏng ra lại lần nữa căng chặt, cô gật gật đầu đi vào phòng, tiện tay đóng luôn cửa. Phòng ngủ chính trang trí cũng tương tự phòng khách, phong cách trắng đen, khăn trải giường màu xám, có một cái áo sơ mi đặt phía trên, rất nổi bật.

Đồ dùng tắm rửa trong phòng tắm cũng rất đầy đủ, có điều đồ dùng của đàn ông độc thân cũng chỉ giới hạn trong mấy loại dầu gội đầu và sữa tắm thôi.

Lục Nghi Ninh là một người rất hưởng thụ, phòng tắm trong nhà cô là một bồn tắm lớn, đủ loại tinh chất chứa đầy cả ngăn kéo.

Có điều, bây giờ cô không có dục vọng hưởng thụ. Lục Nghi Ninh mở vòi sen ra điều chỉnh nhiệt độ, vội vàng tắm xong, sau đó mặc áo sơ mi Chu Từ Lễ cho, dùng khăn mặt lau khô mặt rồi trở lại phòng khách.

Ngoại trừ mùi sữa tắm, trên quần áo còn có mùi gỗ trên người Chu Từ Lễ.

Không phải là mùi của xà phòng, mà là giống mùi nước hoa nam nào đó hơn, nhưng rất nhạt.

Bóng đêm tối đen, tấm màn trong phòng khách nửa đóng, chiếc đèn trên bàn ăn tỏa ra ánh sáng ấm áp, kim đồng hồ vừa chỉ qua 10 giờ.

Đã khuya rồi.

***

Điện thoại của Chu Từ Lễ đặt trên bàn rung lên, âm thanh cách một lớp cửa kính không truyền đến phòng bếp.

Lục Nghi Ninh cầm điện thoại đi đến, mở cửa ra, ”Điện thoại anh reo.”

Trên tay người đàn ông đeo một cái bao tay, đang xử lý một con cá bị mổ bụng, anh nâng mắt nhìn lên, khi đang định cởi bao tay ra, Lục Nghi Ninh đã giúp anh nhận máy, trực tiếp đi lên dán điện thoại vào tai anh.

Một giáo viên cùng đi công tác gọi đến, hỏi có phải ngày mai tập hợp ở trường học không.

Viện trưởng đã nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần, đêm khuya lại gọi điện thoại hỏi, có vẻ hơi dư thừa.

Chu Từ Lễ rũ mắt, trả lời người phụ nữ kia, âm thanh hơi lạnh nhạt.

Một tay Lục Nghi Ninh cầm điện thoại, tay kia thì bức rức không biết nên để đâu, bọn họ đứng quá sát nhau, gần như là vừa ngẩng đầu, cô đã có thể chạm vào hàng mi dài đen của người đàn ông.

Sau 3 phút, Chu Từ Lễ nói tạm biệt.

Tầm mắt Lục Nghi Ninh lơ lửng, vẫn cầm điện thoại, cho đến khi chống lại đôi mắt tối đen của anh, cuối cùng lý trí cũng quay về.

”… Gọi xong rồi?”

Chu Từ Lễ thản nhiên nhìn cô, ”Giơ lâu như vậy, tay không mỏi à?”

Ngón tay đang cầm điện thoại không nhịn được co rút, ”Camera còn nặng hơn cái này, mỗi ngày tôi vẫn khiêng nó chạy xung quanh như thường.”

Chu Từ Lễ hơi hiểu ra, ”Nói cũng đúng.”

Lục Nghi Ninh ngại ngùng sờ mũi, xoay người đi ra ngoài.

Tầm mắt Chu Từ Lễ dời lên người cô, áo sơ mi nam rộng thùng thình, vạt áo che khuất nửa đùi của cô gái. Dưới đầu gối có một vết thương rất nổi bật, buổi chiều đã bôi thuốc rồi, lát nữa phải nhắc nhở cô lấy cồn khử trùng.

Buổi tối không nên ăn đồ quá ngọt, Chu Từ Lễ chỉ nấu canh cá và hai món rau.

Tư thế ăn của Lục Nghi Ninh rất đúng mực, tuy rằng đã đói muốn chết rồi nhưng cô vẫn lấy thìa khuấy canh trong chén, đợi cho bớt nóng hơn mới húp một ngụm.

Một hương vị không giống khi dì giúp việc trong nhà làm, cô ngẩng đầu hỏi: ”Anh bỏ thêm gia vị hả?”

Má Chu Từ Lễ khẽ động, anh nuốt đồ ăn trong miệng xuống, dùng đôi mắt đen yên tĩnh nhìn cô, ”Có bỏ thêm chút vỏ cam để khử mùi tanh.”

Lục Nghi Ninh vốn tưởng rằng đàn ông như Chu Từ Lễ mà nấu cơm thì sẽ chẳng có gì đặc biệt, không ngờ lại có thể làm tinh xảo ngon miệng như vậy. Cô gục đầu xuống tiếp tục ăn cơm, thật cẩn thật lấy đũa tách thịt cá ra.

Chu Từ Lễ ăn rất ít, sau khi giải quyết xong chén canh là gần như không động đũa nữa. Anh dùng một tay chống cằm, buồn chán nhìn cô gái đối diện, dáng vẻ cô cúi đầu ăn cơm rất giống con thỏ, hai má phồng lên, biên độ nhai nuốt rất nhỏ.

Lục Nghi Ninh cơm nước xong chủ động phụ trách rửa chén, sợ Chu Từ Lễ từ chối theo khuôn phép nên nhanh chóng bưng chén dĩa vào bếp.

Chu Từ Lễ không nói nữa, đi vào thư phòng lấy hộp thuốc khẩn cấp ra. Anh cầm hộp thuốc trở về phòng khách, dọn dẹp lại mọi thứ trong hộp, Bảo Bối vẫn luôn nằm trong ổ bước chân đến chui vào vòng tay anh, đuôi quấn lên cánh tay anh, mềm mại kêu một tiếng.

Lục Nghi Ninh lau khô chén dĩa xong đẩy cửa đi ra. Người đàn ông ngồi trên sô pha nâng mắt lên, ”Có thể tự khử trùng không?”

Bước chân Lục Nghi Ninh khựng lại, thầm tính toán khả năng mình mà chạy trốn rồi bị anh kéo trở về lớn bao nhiêu.

Cồn nhỏ lên miệng vết thương thật sự rất đau.

Cô nhăn mũi lại, rầu rĩ lên tiếng: ”Có thể không thử trùng không?”

Chu Từ Lễ bình tĩnh nói: ”Không thể.”

Anh nói xong, cảm thấy giọng điệu quá mức cứng rắn, lại thêm một câu nữa, ”Không xử lý tốt sẽ để lại thẹo. Em là con gái, không thể không để ý.”

Lục Nghi Ninh khẽ thở dài, chấp nhận số phận ngồi lên sô pha, tháo dép trên chân xuống, ngón tay cô cọ qua miệng vết thương rướm máu, thật ra cũng không có cảm giác gì lắm.

Bình thường bận rộn ngược xuôi, vì chụp được cảnh đẹp mà ngã xuống khỏi tảng đá cũng là chuyện hay gặp.

Có điều, đã rất lâu rồi không ai kiên nhẫn nhắc nhở cô phải khử trùng, vì con gái sẽ để lại thẹo, không thể không để ý.

Thật ra cũng đã từng có, trước kia cô chơi trèo tường với đám con nít trong sân rồi bị ngã, khi về nhà mẹ sẽ nhẹ nhàng răn dạy vài câu, sau đó lấy hộp thuốc ra giúp cô xử lý miệng vết thương.

Miệng thì nói, ”Ninh Ninh, con là con gái, sau này phải chú ý một chút.”

Lục Nghi Ninh đặt bông thấm cồn lau lau nơi bị trầy da, càng nghĩ càng khó chịu, hốc mắt cô chua xót, suýt nữa thì khóc.

Động tác cầm bông đụng vào miệng vết thương càng mạnh hơn, Chu Từ Lễ đưa tay ngăn cản hành vi gần như là tự mình hại mình của cô.

Anh đẩy tay cô ra, trong giọng nói có chút bất đắc dĩ, ”Xuống tay mạnh như vậy, không đau à?”

Lục Nghi Ninh hít mũi, ủ rũ nói, ”Không đau chân, đau lòng.”

Cô vẫn cúi đầu, biểu cảm trên mặt ẩn vào bóng tối, Chu Từ Lễ không biết được là vui hay buồn. Mãi cho đến khi giọng mũi dày đặc của cô truyền đến, anh mới hiểu ra cô gái này đang khóc.

Lục Nghi Ninh không thích nói chuyện riêng, đặc biệt là chuyện riêng vừa buồn vừa không thoải mái.

Cô lấy tay lau mắt, ”Chu Từ Lễ, hôm nay tôi rất không vui vẻ, tôi cũng rất cố gắng muốn để mình vui vẻ lên, nhưng mà không thành công.”

Chu Từ Lễ im lặng một lát, hơi nghiêng người về phía trước, ”Cách ngày mai còn một tiếng.”

”…?” Lục Nghi Ninh điều chỉnh cảm xúc lại, giương mắt nhìn anh.

Sau đó, cô thấy người đối diện chậm rãi nâng cánh tay lên, bàn tay đặt lên đỉnh đầu cô, thong thả xoa xoa, ”Nếu hôm nay không có cách khiến mình vui vẻ thì ngày mai lại bắt đầu, đừng nhớ mãi đến chuyện khiến mình không vui.”

Lục Nghi Ninh im lặng nửa ngày, vươn đầu lưỡi liếm đôi môi khô khốc, nói một câu, ”Lần này, anh không xem tôi thành Bảo Bối chứ?”

Động tác của Chu Từ Lễ khựng lại một lát, ý cười trên mặt càng nồng đậm hơn, ”Lần này không có.”

Lục Nghi Ninh: ”Vậy là được.”

Cô cứ nghĩ Chu Từ Lễ lúc tỉnh táo sẽ không chủ động làm động tác vô cùng thân thiết như vậy.

Sáng ngày mai Chu Từ Lễ phải đến sân bay sớm, nên hai người cũng không thức quá muộn, 11 giờ vào phòng.

Hôm nay cực kỳ mệt, Lục Nghi Ninh chi mới nằm xuống hơn 5 phút đã đi tìm Chu Công chơi cờ. Ván cờ này chơi rất lâu, gương mặt của ông ta cũng giống mặt cha cô, hơn nữa thủ đoạn chơi xấu cũng không kém, chơi cờ chưa đã nghiền, cuối cùng hai người chuyển sang chơi bài, thua một ván thì lại chơi một ván nữa.

9 giờ sáng hôm sau, khi Lục Nghi Ninh thức dậy thì mặt trời đã lên cao.

Chu Từ Lễ tập thể dục về sẵn tiện mua bữa sáng, bánh bao và sữa đậu nành, cô lấy tay xem độ ấm, vẫn còn nóng.

Bảo Bối nằm trên sô pha, nghe thấy tiếng động liền nâng đầu lên nhìn cô, trên bàn đặt bệnh án của bệnh viện thú cưng và thời gian hẹn trước.

Tối hôm qua Chu Từ Lễ đã dùng sạc dự phòng sạc đầy pin lại cho cô, dùng một ngày chắc cũng không có vấn đề.

Lục Nghi Ninh mở Wechat, kêu Lâm Tấn An đến đây đón cô, sẵn tiện sai cậu ta tới phòng làm việc lấy quần áo luôn.

Chưa đến 10 phút, đối phương trả lời: 【 Chị, chị chuyển nhà hả? Giá nhà ở đó không rẻ đâu. 】

Lục Nghi Ninh khinh thường,【 Đừng có nói nhảm, mau đến đây đi. 】

Lâm Tấn An: 【 Mỉm cười.jpg. 】

***

Từ phòng làm việc của Tây Tác đến tiểu khu bằng xe mất nửa tiếng, Lâm Tấn An lái một chiếc xe công việc của phòng làm việc đến, đứng dưới tiểu khu, lấy điện thoại ra gọi.

Lục Nghi Ninh qua loa bảo cậu ta dừng xe lên lầu đi, bây giờ cô không thể ra khỏi cửa được.

Lâm Tấn An vừa nghe vậy thì chỉ số kinh hoàng trong đầu lập tức tăng lên, gì mà không thể ra khỏi cửa, sáng sớm còn kêu cậu ta tới đưa quần áo, có khi nào tối qua Lục đại tiểu thư luẩn quẩn trong lòng mà chơi tình một đêm không đây?

Càng nghĩ càng không hiểu, mãi cho đến khi đứng trước cửa nhà, cậu ta nhấn chuông cửa, sau khi đợi vài giây, cô gái mặc áo sơ mi trắng của nam lười biếng đi mở cửa, dựa vào cửa nhà nói: ”Chỉ có tầng 12 thôi đấy, cậu chạy bộ lên đây hả? Chậm vãi.”

Lâm Tấn An sợ đến mức không ngừng lấy tay níu túi đồ, ”Mẹ nó, chị cô đơn vắng lặng đến vậy hả? Còn hẹn một thằng mà ngay cả quần áo cũng không mua nổi cho chị một bộ?”

Lục Nghi Ninh ngoài cười trong không cười giật lấy túi đồ trong tay cậu ta, sau đó không biến sắc xoay người, ”Cạch” một tiếng, đóng cửa nhà lại.

Lực đóng cửa quá lớn, nổi lên một trận gió, Lâm Tấn An vuốt vuốt tóc mái bị gió thổi ngược về phía sau.

Cậu ta hiểu rồi, không phải hẹn hò. Mà là bà chủ của cậu ta đang nuôi tiểu bạch kiểm.

Lục Nghi Ninh xách giỏ mèo lên, sờ sờ đầu Bảo Bối, ”Bé ngoan, chị đưa cưng đi khám bệnh.”

Gương mặt Bảo Bối đầy mệt mỏi, cọ tay cô hai cái cho có lệ rồi vùi đầu vào trong giỏ. Sau khi chắc chắn đã tắt hết đèn trong phòng, Lục Nghi Ninh đẩy cửa rời đi. Người ngoài cửa dùng đôi mắt trông mong nhìn cô, sau đó dừng trên cái giỏ mèo.

Một người một mèo mắt to trừng mắt nhỏ hơn 1 phút đồng hồ, Lâm Tấn An chớp mắt mấy cái: ”Chị, con mèo này là thằng đó nuôi hả?”

Lục Nghi Ninh thản nhiên nói: ”Mèo nhà giáo sư Chu.”

Lâm Tấn An gật gật đầu, ”… Không phải của thằng đó à.”

Nói xong những lời này, cậu ta đi hai bước rồi bỗng dừng chân lại, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng liền cứng ngắc xoay đầu, biểu cảm hơi mờ mịt, ”— Chị bao nuôi Chu Từ Lễ?”

Lâm Tấn An không thể tìm thấy một từ ngữ nào để hình dung cơn sóng cuộn trào trong nội tâm mình hiện tại.

Lục Nghi Ninh cười ha ha hai tiếng: ”Nghĩ gì đấy, mà thật ra tôi cũng muốn lắm.”

Vốn hôm nay phải đến tạp chí xem hiệu quả in ấn, nhưng bệnh của Bảo Bối lại quan trọng hơn, Lục Nghi Ninh liền tránh nặng tìm nhẹ cho Lâm chủ biên leo cây.

Bệnh viện thú cưng Thụy Hi ở ngay bên cạnh tiểu khu, đi qua hai con đường, bảng hiệu của bệnh viện đập vào mắt.

Cùng một phong cách với cái danh thiếp Chu Từ Lễ đưa cô, chữ nghệ thuật màu sắc rực rỡ.

Phô trương, không nhìn nổi.

Thật muốn tự mình trả tiền đổi nhà thiết kế cho cái bệnh viện này ghê.

***

Kinh Châu vừa mới có một cơn mưa, cơn gió mang theo chút ẩm ướt lướt qua lối đi dưới mặt đất, tàu điện ngầm thong thả chạy đến, sau đó là một đám người chen chúc ra vào.

Chu Từ Lễ và các giáo sư khác tìm ghế ngồi xuống, anh cúi đầu mở điện thoại, trên màn hình xuất hiện mấy tin nhắn được gửi từ nửa tiếng trước.

Lục Nghi Ninh chụp giấy khám bệnh gửi đến, sợ anh không nhìn rõ nên chụp tận hai tấm.

Giáo sư nữ bên cạnh giả vờ như vô tình nhìn vào màn hình điện thoại của anh, ”Giáo sư Chu, mèo nhà anh lại đưa đến cửa hàng thú cưng hả?”

Chu Từ Lễ khẽ giương mắt lên, không dấu vết dời điện thoại đi, ”Ở nhà bạn.”

Mặt giáo sư nữ ngẩn ra, người của viện Văn học đa phần đều đã nghe nói Chu Từ Lễ vô cùng yêu thương con mèo của anh, lúc đầu là các sinh viên nữ theo đuổi anh truyền ra, cuối cùng thì nhận được lời xác nhận của người trong cuộc.

Hơn nữa, cái avatar vừa rồi, là con gái thì phải.

Tàu điện ngầm dừng ở ga tàu, phát ra tiếng thông báo, Chu Từ Lễ xoa trán đi theo đám người xuống tàu.

Mặt trời bên ngoài đã bên cao, nhiệt độ lớn hơn thành phố S 5 độ.

Những tình nguyện viện của Kinh Đại đứng trước cổng trường đón tiếp các giáo sư trao đổi ở các trường khác, người được phân công đến nhóm Chu Từ Lễ là một cô gái nhỏ. Đối mặt với mấy người đàn ông ngập tràn khí thế, cô gái có hơi rụt rè, ”Xin chào, giáo sư Chu, thầy có cần em đưa đi tham quan trường học một chút không ạ?”

Giáo sư nam đi chung cười nói: ”Giáo sư Chu tốt nghiệp trường Kinh Đại các em đó, nên chắc không cần tham quan đâu.”

Chu Từ Lễ cúi đầu trả lời tin nhắn, nghe vậy hơi ngẩng đầu lên cười khẽ, nhưng không nói chuyện.

Hai má cô gái đỏ lên, đưa bọn họ vào cổng trường, đi qua các lầu dạy học, mọi người tập hợp ở sân thể dục bên ngoại.

Ánh mặt trời xuyên qua các khe hở giữa kẽ lá mà chiếu rọi, các đốm nhỏ rơi xuống đầy đất. Ánh nắng nhẹ nhàng di chuyển theo cơn gió, có hơi chói mắt.

Chu Từ Lễ híp mắt nhìn về phía xa xa, bức tường nhỏ ở sân thể dục không biết từ khi nào đã được xây thêm vài tầng. Anh hơi suy nghĩ rồi lấy điện thoại ra chụp một tấm.

Cô gái vẫn đứng bên cạnh anh nhỏ giọng mở miệng: ”Sân thể dục đã từng được tu sửa lại, bức tường phía trước lúc đó thấp hơn bây giờ một ít.”

Chu Từ Lễ rũ mắt cười nhạt, ”Lúc tôi còn ở trường, có người trèo từng qua bức tường đó.”

”— Không thể nào, đã học đại học rồi mà.” Cô gái kinh ngạc, ”Muốn ra ngoài thì hoàn toàn có thể đi bằng cổng.”

Chu Từ Lễ nâng cổ tay nhìn đồng hồ, nụ cười không tắt, ”Có lẽ là cô ấy hơi đặc biệt chăng.”

Nhưng mà, Lục Nghi Ninh có lẽ hơi đặc biệt trong miệng giáo sư Chu bây giờ đang cào cửa sổ nhìn bác sĩ thúc ép Bảo Bối ói ra, nó dùng gương mặt không còn gì luyến tiếc nằm trên bàn phẫu thuật, vô cùng đáng thương.

”Ting” một tiếng, có tin nhắn mới.

Cô nửa dựa vào tường mở ra xem, Chu Từ Lễ gửi một bức ảnh đến, ánh nắng chói chang, bức tường bị phơi nắng nên trở nên trắng xóa. Nếu không thấy có huy hiệu của Kinh Đại, Lục Nghi Ninh tuyệt đối sẽ không liên hệ bức tường này đến bức tường thấp bé năm năm trước.

”…” Anh muốn nhắc nhở cô cái gì đây?

Hay là, cười nhạo cô cái gì?

Trong đầu Lục Nghi Ninh hiện lên gương mặt cười như không cười của người đàn ông. Ngón tay cô co rút, đánh một hàng chữ:【 Bức tường thấp như vậy, tôi vẫn có thể leo qua như thường. 】

Bác sĩ đẩy cửa phòng ra, cầm thứ gì đó đi xét nghiệm, khi đi ngang qua người cô thì dừng chân lại, anh ta là một chàng trai trẻ tuổi, có đôi mắt xếch lên, rất giống hồ ly.

”Sao Chu Từ Lễ lại không tự đến?”

Cái người đàn ông hận không thể kề dao trên cổ anh ta để Bảo Bối hết bệnh đó, không ngờ lại không báo trước câu nào mà nhờ một cô gái đưa Bảo Bối đến đây.

Lục Nghi Ninh chần chừ hai giây rồi đứng đắn giải thích: ”Anh ấy đi công tác, tôi là bạn của anh ấy.”

Bác sĩ nhướng mày, rất hứng thú, ”Cô là bạn gì của anh ta? Tôi quen anh ta lâu như thế sao lại không biết?”

”— Tôi…” Lục Nghi Ninh cứng họng, gương mặt đầy bực bội, ”Là bạn gì thì có liên quan gì tới anh chứ?”

Người đàn ông vẫn không tức giận, trêu đùa: ”Tôi biết rồi, là bạn chưa bước vào cửa.”

Lục Nghi Ninh im lặng, yên tĩnh đi vào phòng, không muốn tiếp tục nói chuyện với người đàn ông cho cô ấn tượng xấu từ ánh nhìn đầu tiên này nữa.

***

Buổi giao lưu giữa các trường diễn ra không lâu, lần đầu quyết định là vào 7 giờ tối, lần này đề tài đại học S chuẩn bị có liên quan đến việc phục hồi văn vật, Chu Từ Lễ là giảng chính, trước khi hội nghị bắt đầu, anh ngồi sau hậu trường lật xem tài liệu.

Điện thoại đặt trên mặt bàn sáng lên, vị kia ở bệnh viện thú cưng gọi đến.

Sau khi nói sơ qua về tình hình bệnh của Bảo Bối, anh ta thuận miệng nói: ”Tính tình cô bạn nhỏ của anh cũng ghê lắm nha.”

Chu Từ Lễ khẽ mím môi, tín hiệu trong phòng không tốt lắm, anh bước đến bên cửa sổ, ”Cô bạn nhỏ gì?”

”Cô gái đưa Bảo Bối đến hôm nay không phải học sinh của anh chắc? Má nó, Chu Từ Lễ, ngay cả học sinh của mình mà anh cũng xuống tay được hả?”

Giọng nói cố tình ra vẻ khoa trương của người đàn ông khiến anh khó chịu, âm thanh xuyên qua loa điện thoại rơi vào trong tai, giống y như pháo hoa đang nổ.

Chu Từ Lễ nhíu mày, hơi đưa điện thoại ra xa, ”Chu Ôn Lan, câm miệng.”

Phía đối diện im lặng, bắt đầu suy nghĩ xem lời này của anh là tức giận bao nhiêu rồi.

Con người Chu Từ Lễ rất ít khi tức giận, anh sống giống như một ông cụ non vậy, thích dưỡng sinh, bởi vì tức giận không chỉ gây đau gan mà còn ảnh hưởng đến hình tượng quân tử dịu dàng như ngọc của anh.

Từ khi Chu Ôn Lan bắt đầu có ký ức thì cái ông chú nhỏ hơn anh ta 4 tuổi này đã bắt đầu bày vẻ mặt không hiểu tình người ra rồi, một khi anh tức giận sẽ trầm giọng gọi tên đầy đủ của đối phương, cũng tương đương với khái niệm người bình thường sắp đấm bạn.

”Bỏ đi bỏ đi, tôi câm miệng.” Anh ta nhận sai, ”Hôm nay tôi trở về thì thấy chú Hai, ông cố có mời một bác sĩ ở Mỹ về khám bệnh, vẫn chưa có kết quả, khi nào có tôi sẽ báo anh cho.”

Chu Từ Lễ: ”Đã biết.”

Nghe thấy âm thanh cúp máy, anh bỏ điện thoại xuống. Đứng im một lát, lại mở danh sách liên lạc ra, tầm mắt dừng lại ở số điện thoại cuối cùng, mắt tối đen.

Phía bên kia, hai chân Chu Ôn Lan gác lên bàn, ngón tay đặt trên đùi nhẹ nhàng gõ gõ, trợ lý cầm báo cáo kiểm tra bước vào, kết quả phân tích sơ bộ là do ăn nhầm bánh ngọt khó tiêu gây giảm cảm giác thèm ăn dẫn đến suy dinh dưỡng.

Anh ta rũ mắt, lấy một tấm danh thiếp mới nhận được lúc chiều trong trang sách ra.

Tấm thẻ màu đen mạ vàng kim, phía trên ghi ba chữ ”Lục Nghi Ninh”, công ty sở hữu là phòng làm việc Tây Tác.

Chẳng trách Chu Từ Lễ lại không vui, dự dưng bị chụp cái mũ tình thầy trò, với linh hồn đứng đắn cổ hủ của anh thì nhất định sẽ không chấp nhận được.

Người bình thường đều đặt số điện thoại thành ID Wechat, Chu Ôn Lan thử nhập số vào, kết quả là ra tài khoản chính thức của Tây Tác, anh ta nhíu mày, chuyển qua liên hệ với số cá nhân của Chu Từ Lễ, lấy lý do là bác sĩ muốn cho lời khuyên để xin ID Wechat của cô gái miệng lưỡi sắc bén kia.

Một tiếng sau, Chu Từ Lễ trả lời.

Giới thiệu liên hệ, cộng thêm một câu cảnh cáo: Không có chuyện gì thì đừng làm phiền cô ấy.

”— Tôi giống loại người đó lắm sao?” Chỉ có tin nhắn thoại mới biểu hiện được sự phẫn nộ của anh ta.

***

Buổi tối, Lục Nghi Ninh sắp xếp cho Bảo Bối xong thì bắt đầu xử lý công việc trong tay. Cuối tuần này cô có một bộ ảnh cần phải chụp, trong khoảng thời gian đó cũng có không ít tổ chế tác tìm đến cửa, muốn mời cô chỉ đạo quay phim.

Bộ phim đứng đầu chính là 《 Đại Tần 》, là hạng mục quay chụp trọng điểm phía trên gửi xuống.

Gọi video hội nghị với Lâm Tấn An, cậu ta vừa nhận được tin tức mới nhất: ”Chị, chị biết ai là diễn viên chính của bộ đó không!!!”

Lục Nghi Ninh lười biếng dựa vào ghế, không nhanh không chậm mở mắt nhìn cậu ta, ”Ai cơ?”

Nhận phim phóng sự, chắc sẽ không phải là tiểu thịt tươi đang hot, mà cũng chẳng được mấy người thuộc phái thực lực trong giới có thể diễn được Tần vương.

”Là Tống Diễm.” Trong giọng nói của Lâm Tấn An không giấu được đắc ý, ”Nếu chị nhận làm hướng dẫn quay phim thì nói không chừng có thể kích thích anh ta đó.”

Lục Nghi Ninh bình tĩnh nói: ”Cậu muốn tôi công khai làm khó dễ anh ta?”

Lâm Tấn An: ”Công khai đương nhiên là không có khả năng, nhưng làm mấy chuyện xấu ngầm thì em thấy chị rất am hiểu.”

Lục Nghi Ninh trực tiếp tắt cuộc gọi, sau khi hít sâu hai lần, điều chỉnh cảm xúc xong mới gọi lại cho tổ chế tác của 《 Đại Tần 》, tỏ vẻ cô đồng ý nhận công việc hướng dẫn quay phim này.

Tuy rằng Lâm Tấn An theo cô không lâu, nhưng vẫn rất rõ với tính cách có thù tất báo của bà chủ.

Chọc đến cô, có thể tiếp tục bình yên vô sự mà sống vui vẻ ung dung sao? – Đương nhiên không thể.

Lục Nghi Ninh cúp điện thoại, thật muốn xem xem vị tiểu thịt tươi họ Tống này rốt cuộc có bao nhiêu can đảm mà dám tìm người vây đánh cô.

Qua khoảng 15 phút.

Chỉnh sửa xong mấy tấm ảnh, Lục Nghi Ninh nhìn điện thoại, đã 10 giờ tối rồi.

Lúc này chắc phải cho Bảo Bối uống thuốc, cô ngáp vài cái, lấy thuốc bột nhận được hôm nay ra, đổ vào miệng nó rồi cứng rắn đổ nước vào.

Chụp một bức ảnh gửi Chu Từ Lễ cho anh an tâm, lướt đến phía dưới thì có thông báo muốn thêm bạn tốt.

Nhấn vào trang chủ của người nọ, tên Wechat rất thơ văn, là Ôn Lan tiên sinh. Nhưng cái avatar rực rỡ màu sắc kia, Lục Nghi Ninh gần như vừa nhìn một cái đã nhận ra, đây là phong cách của bệnh viện thú cưng Thụy Hi.

Vừa mới nhấn chấp nhận thêm bạn, bên kia đã lập tức gửi yêu cầu gọi đến.

Lục Nghi Ninh trợn to mắt, chơi cái trò gì đây? Đêm khuya quấy rối phụ nữ chưa chồng à.

Cô nghĩ nghĩ, con người của vị bác sĩ đó rất không đứng đắn, nhưng có thể là định nói về chuyện của Bảo Bối, ngón tay cô động đậy, nhấn nghe máy.

Chu Ôn Lan: ”Ê, có nghe được không?”

Lục Nghi Ninh khẽ ừ: ”Đã hơn nửa đêm rồi, anh có việc gì không?”

”Có chứ, tôi muốn tìm hiểu tình huống hiện tại của Bảo Bối.” Người đàn ông vẫn dùng giọng điệu lười nhác không để ý như trước, ”Dù sao cũng là con của tôi và Lễ Lễ mà.”

Lục Nghi Ninh lạnh lùng nghe anh ta nói.

”Con người Lễ Lễ ấy à, bên ngoài tuy rằng có vẻ không quan tâm, nhưng thật ra lại rất chân thành với tôi và Bảo Bối.”

”…” Hình như tín hiệu không được tốt lắm, Lục Nghi Ninh cảm thấy tín hiệu đã bị tên đàn ông đầu óc không bình thường bên kia ăn mất rồi.

Chu Ôn Lan: ”Nói chuyện đi chứ bạn.”

Lục Nghi Ninh nhíu mày nhìn con mèo đang không tình nguyện uống sữa, ”Bây giờ người có đầu óc không bình thường cũng có thể làm bác sĩ?”

Chu Ôn Lan nghẹn lời, ho nhẹ vài tiếng rồi trở lại bình thường, ”Nói đến đâu rồi nhỉ, cô miêu tả tình hình hiện tại của Bảo Bối xem.”

Lục Nghi Ninh cười lạnh, ”Không phải nó là con anh à, dựa vào quan hệ huyết thống là cảm nhận được ngay.”

Đối phương lập tức im lặng, sau đó, cúp điện thoại.

Người đàn ông này tuyệt đối có quan hệ với Chu Từ Lễ!

Lục Nghi Ninh định đợi đến 10 giờ rưỡi, nếu Chu Từ Lễ không chủ động gọi cho cô, cô sẽ —

Giây tiếp theo, không đợi cô nghĩ xong, trên màn hình hiện lên dãy số điện thoại của Chu Từ Lễ mà cô đã sớm khắc sâu vào não.

Lục Nghi Ninh mở cửa đi ra ban công, sau đó mới nhận, nhỏ giọng hỏi: ”Anh vẫn chưa ngủ?”

”Ừm, vừa mới họp xong.” Giọng của Chu Từ Lễ hơi mệt mỏi, ”Tình hình hôm nay Ôn Lan đã nói với tôi, làm phiền em rồi.”

Lục Nghi Ninh lập tức gán cái tên trong miệng anh với cái ID nham hiểm kia, ”Quan hệ của anh và tên bác sĩ kia, rất tốt?”

Chu Từ Lễ hơi im lặng, lạnh nhạt nói: ”Không được tốt lắm.”

”Tôi nói này.” Lục Nghi Ninh thở phào một hơi, ngập ngừng nói, ”Đầu óc của tên đó không được bình thường lắm đâu.”

Chu Từ Lễ cong môi cười, ”Tôi là chú nhỏ của anh ta.”

Lục Nghi Ninh: ”…”

Thật sự xin lỗi, cô muốn rút cái câu đầu óc không được bình thường đó về.

Chu Từ Lễ đã đoán được hai người chung sống không hòa thuận lắm, ”Nếu nó làm phiền em thì không cần nể mặt tôi, cứ dạy bảo là được.”

Âm thanh khẽ khàng của người đàn ông truyền ra khỏi điện thoại, tốc độ thong thả, chữ cuối còn không có cơ hội tới được tai cô.

Kinh Châu và thành phố S cách xa vạn dặm.

Sao cô lại có một loại cảm giác rõ ràng như thế.

Giống như là, Chu Từ Lễ đang kề sát tai cô, nhỏ giọng nói.