"Tư Dận, hôm nay là sinh nhật của ba em, anh và em, hai chúng ta cùng nhau trở về nhà em nhé!" Lâm Tử Đồng nhìn thấy rốt cuộc hôm nay Tư Dận về nhà, liền cuống quít chạy vội ra, vừa hầu hạ anh cởi áo khoác, vừa nói.
Cô vốn cho là sau khi Ký Thu đã rời khỏi nơi này rồi, thế nào thái độ của Tư Dận cũng sẽ hòa hoãn hơn một chút. Nhưng không ngờ, khi không có Trình Ký Thu, anh lại vẫn không trở về nhà như cũ, thậm chí so với quá khứ lại càng tệ hại hơn nữa! Hôm nay là sinh nhật của ba cô, ông đã sớm nói muốn cả hai vợ chồng cùng nhau trở về. Nếu như lần này Tư Dận không trở về cùng với cô, [email protected]*dyan(lee^qu.donnn), cuộc hôn nhân mà cô đã phải chịu đựng trăm cay nghìn đắng, cố sức để giữ gìn cái vỏ ngoài hạnh phúc kia sẽ phải bị người ta thắc mắc!
"Một lát nữa tôi phải đến công ty rồi, có việc cần xử lý gấp, cô cứ bảo Quản gia chuẩn bị một phần quà lớn một chút, sau đó thay tôi đưa tới là được."
Tư Dận vừa kéo lại cà vạt, vừa nói với Lâm Tử Đồng, vẻ mặt không chút biểu cảm sau đó kéo giãn khoảng cách giữa mình với cô. Lâm Tử Đồng ngẩn người ra, không khỏi cắn chặt môi dưới. Cô vốn là thiên chi kiêu nữ, nhưng lại hết lần này tới lần khác, cứ phải giữ thái độ xun xoe, cố chịu đựng phải ăn nói khép nép để cầu xin anh …
"A Dận, làm ơn đi, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn chỉ là cùng em đi ăn một bữa cơm mừng sinh nhật của ba em thôi mà…"
Tư Dận xoay người nhìn người phụ nữ kia, cười lạnh: "Suy cho cùng là, tôi đến dự buổi lễ mừng sinh nhật này, chẳng qua ý muốn nói là nhà họ Tư của tôi bây giờ không còn giống như ngày xưa, cho nên mới phải dùng trăm phương ngàn kế để lấy lòng nhà họ Lâm, cho người ngoài nhìn thấy thể diện nhà họ Lâm của cô như thế nào đúng không?"
"Lúc trước nếu như nhà họ Tư của anh không bằng nhà họ Lâm chúng tôi, thì nhà họ Lâm của tôi cần gì lại phải nhìn xuống nhà họ Tư của anh chứ?" Rốt cuộc đến lúc này Lâm Tử Đồng cũng đã không còn nhẫn nại được nữa, tức giận thốt ra thành lời
"Vậy sao? Vậy thì hiện tại nhà họ Tư chúng tôi lại không muốn tiếp tục với cao đến nhà họ Lâm của các người nữa, hơn nữa, còn tương đối chán ghét, chỉ muốn tránh xa ra thôi."
Tư Dận tiện tay vớ lấy chiếc áo khoác, xoay người sau đó bỏ đi ra bên ngoài.
Lâm Tử Đồng không biết phải làm sao, chợt mất khống chế chạy vọt tới đứng ngăn ở trước mặt của Tư Dận: "Cái con hồ ly tinh kia đã đi rồi, anh vẫn còn nhung nhớ cô ta đến thế sao? Cô ta cầm tiền của anh đùa bỡn anh như vậy, anh lại vẫn còn nhớ mãi không quên được sao?"
"Lâm Tử Đồng, tốt nhất cô hãy câm miệng lại cho tôi!"
Vừa nghe Lâm Tử Đồng nhắc đến Ký Thu, sắc mặt của Tư Dận lập tức vọt biến đổi. Anh một phát túm luôn lấy bả vai Lâm Tử Đồng, tiếp đó đẩy Lâm Tử Đồng ngã dúi xuống ở bên cạnh: "Tôi không muốn còn phải nhìn thấy cô nữa!"
"Anh lại muốn đi ra ngoài tìm ai nữa đây? Anh tình nguyện tìm những loại phụ nữ không đứng đắn kia, chứ nhất định cũng chịu đụng đến tôi có phải không? Tư Dận, tôi nói cho anh biết, tôi có thể đấu thắng được Trình Ký Thu, thì tôi cũng có thể đấu thắng tất cả mọi người phụ nữ khác ở bên cạnh anh! @MeBau*[email protected]@ Anh nghĩ muốn vứt bỏ tôi sao, không có cửa đâu!"
Lâm Tử Đồng bò dậy, lại chạy đi cản đường Tư Dận giống như là đã bị phát điên lên rồi. Tư Dận lại dường như nghe được manh mối gì đó từ trong lời nói của Lâm Tử Đồng. Anh một phát túm luôn cổ áo của Lâm Tử Đồng, cười lạnh: "Không đứng đắn sao? Lâm Tử Đồng, vậy cô khác lên giường cùng với người đàn ông khác thì được coi là cái gì đây, hả? Chính cô mới là một phụ nữ ăn chơi phóng đãng, việc gì cô phải nói đến người khác chứ?"
Lâm Tử Đồng vừa nghe thấy Tư Dận nói như vậy, khí thế lập tức liền hạ xuống thấp, nhưng cô vẫn còn mạnh miệng kêu la: "Vì sao tôi lại phải lên giường của người đàn ông khác kia chứ? Anh đã cưới tôi, nhưng anh lại không chịu đụng vào tôi…, Dieenndkdan/leeequhydonnn Tư Dận, tôi cũng là người, tôi cũng có tình cảm, tôi cũng sẽ khó chịu!"
"Tốt lắm! Cô nói cô cũng là người, cô cũng có tình cảm, cô cũng sẽ khó chịu, vậy còn tôi thì sao đây? Tôi không thích cô, tại sao cô cứ trăm phương ngàn kế muốn được gả cho tôi? Tôi không đụng vào cô, đây chính là lý do để cô làm chuyện loạn xạ với người khác hay sao? Nếu như cô đã không thể rời bỏ người đàn ông kia, mà tôi cũng sẽ không hề đụng đến cô một cái như thế, vậythì, Lâm Tử Đồng, chúng ta ly hôn đi! Cô nghĩ muốn làm cái gì cũng có thể làm cái đó!"
Tư Dận một tay đẩy người phụ nữ trước mặt mình ra, nhẫn tâm mở miệng nói một câu.
"Ly hôn?" Lâm Tử Đồng chỉ buồn bã cười lạnh. Cô đã hao hết tâm trí tìm cách đuổi Trình Ký Thu đi như vậy, anh vẫn không cần cô sao?
Bất kể cô có làm thế nào đi nữa, vừa đấm vừa xoa, dù cô bức bách hoặc là van xin anh, sợ là Tư Dận cũng sẽ không liếc nhìn cô nhiều hơn một cái. Nhưng mà, anh bảo cô phải cam tâm thế nào? Làm thế nào để buông tay đây?
"Tư Dận, anh có nghĩ cũng đừng nghĩ! Tôi đã có thể đuổi Trình Ký Thu đi được, thì tôi cũng có thể đuổi từng người phụ nữ ở bên cạnh anh đi giống như vậy! Anh muốn ly hôn vớ tôi sao, được thôi, trừ phi tôi chết!"
Lâm Tử Đồng cứ như vậy kêu gào rống rít, giống như là đã phát điên lên rồi! Nhưng Tư Dận vẫn chỉ đứng ở nơi đó lạnh lùng nhìn cô đầy vẻ đe dọa.
Rốt cuộc Lâm Tử Đồng đã nói ra sự thật, rốt cuộc Lâm Tử Đồng đã thừa nhận, Ký Thu là bị cô ta ép phải ra đi.
Bằng cảm nhận của anh đối với Ký Thu, anh hiểu cô rất rõ, trừ Ký Thu thời điểm mới vừa mất tích, dưới cơn thịnh nộ đến rối loạn tâm trí, anh đã cho là Ký Thu tham tiền, cho nên cô mới chấp nhận cầm một khoản tiền lớn như vậy để rời đi. Nhưng sau này, khi anh đã tỉnh táo lại, cẩn thận nghĩ lại khoảng thời gian anh đã qua lại với Ký Thu trước kia, cô tính nết tuy bướng bỉnh nhưng thuần khiết và lương thiện. Hơn nữa, tình cảm của cô đối với anh cực kỳ sâu đậm, tuyệt đối sẽ không vì mấy triệu đồng tiền kia mà cô liền rời khỏi anh!
"Là cô đã ép Ký Thu bỏ đi, đúng không?." Tư Dận chậm rãi mở miệng hỏi, ánh mắt của anh lúc này trở nên lạnh buốt giống như khối băng ngàn năm.
Lúc này trong lòng Lâm Tử Đồng đã có ba phần hối hận, nhưng cô vẫn mạnh miệng nói chống đỡ: "Đúng như vậy đấy, đúng là tôi đã làm đấy! Nhưng mà tôi ép cô phải rời khỏi anh thì đã sao? Nếu như cô ta là người yêu tiền, dĩ nhiên cô ta sẽ lựa chọn nhận lấy tiền rồi bỏ đi. Còn nếu như cô ta không phải là người yêu tiền, chỉ yêu anh trọn vẹn, thì dĩ nhiên là cô ta sẽ không rời đi. Nói cho cùng, Tư Dận à, Trình Ký Thu kia cũng chỉ là vui đùa với anh một chút, coi anh giống như là cái máy rút tiền mà thôi!"
"Trong lòng cô ấy nghĩ như thế nào, chỉ có tôi mới có thể hiểu được. Lâm Tử Đồng, việc này không có một chút liên quan nào đến cô, không cần cô phải nhọc lòng phí tâm!"
"Vậy sao? Theo như anh đã nói, vậy thì, anh đã yêu cô ta rồi sao? Như vậy Tống Ương Ương thì thế nào? Chẳng phải anh đã coi Trình Ký Thu là một thế thân cho Tống Ương Ương đó sao? Thế nào mà hiện tại, một người thế thân lại trở thành một người trong tâm như vậy?"
"Ai nói Ký Thu là người thế thân?" Chẳng biết tại sao, đột nhiên nghe thấy Lâm Tử Đồng nói như vậy, đáy lòng Tư Dận lại cảm thấy khó chịu, như có một nỗi đau quặn thắt ập tới, làm cho anh không kiềm chế được lòng mình, lập tức phản bác ra tiếng.
"Không phải sao? Cô ta có dáng dấp giống như Tống Ương Ương, anh nói như thế nào đây?"
Lâm Tử Đồng nhìn vẻ mặt giờ phút này của Tư Dận, không nhịn được càng bộc phát ra sự ghen ghét.
"Đúng thế, lúc ban đầu bởi vì dáng dấp của Ký Thu giống như Ương Ương, cho nên tôi mới cố ý đến gần cô ấy, nhưng về sau này thì đã khác rồi! Đúng thế, tôi thừa nhận là tôi đã thích cô ấy!"
Tư Dận nặng nề gật đầu một cái, cũng chợt cười lên một tiếng đậm vẻ dịu dàng: "Đúng như thế, tôi đã thích Trình Ký Thu rồi! Lâm Tử Đồng, tôi muốn cùng ly hôn với cô, tôi muốn cưới Ký Thu, bất kể cô có đồng ý hay là không đồng ý, tôi cũng đã quyết định rồi!"
Tư Dận nói xong, một tay đẩy Lâm Tử Đồng ra, sải bước đi ra khỏi phòng ngủ, không để ý đến Lâm Tử Đồng đang kêu gào đến khàn giọng, xé phổi kia. Tư Dận giống như không nghe thấy gì hết, chỉ mấy bước anh đã lao xuống dưới lầu, lập tức lái xe chạy về hướng nhà trọ của Ký Thu.
Mở khóa cửa ra, trước một cánh vô cùng quen thuộc kia, Tư Dận cứ đứng ở ngoài cửa như vậy để ổn định lại tinh thần, nhưng giữa lúc này, anh chợt không dám cất bước để đi vào.
Rốt cuộc anh đến nơi này với tư cách gì đây? Rốt cuộc là anh muốn làm gì? Anh thích Ký Thu sao? Thích! Anh thừa nhận là mình đã thích cô, nhưng mà, đến tột cùng anh đã thích Ký Thu ở điểm nào? Thích cô, là bởi vì cô có vóc người giống như Ương Ương chăng? Hay là bởi vì bộ dạng mềm yếu dịu dàng của cô?
Tư Dận cảm thấy mình cũng không thể phân định được rõ ràng tình cảm của mình ra sao nữa. Nhưng anh chỉ biết, từ sau khi Ký Thu rời đi, chung quy anh không khỏi nhớ tới cô, mà khi nhớ tới Ký Thu, thì anh chỉ nghĩ tới chính cô, chứ không phải là Ương Ương! Bất tri bất giác, bóng dáng của Ký Thu đã ăn sâu bén rễ, cắm rất chặt ở trong lòng của anh rồi.
Tư Dận cười khổ một tiếng, cất bước đi vào trong phòng. Trong phòng, tất cả mọi thứ vẫn giữ nguyên vị trí như lúc trước.
Nghĩ đến khoảng thời gian một tháng trời được sống ở bên cạnh Ký Thu trước kia, nơi đáy lòng Tư Dận cảm thấy trong lòng trào dâng lên từng luồng cảm xúc ấm áp ngọt ngào. Khoảng thời gian ấy, nhẹ nhõm như thế, mà lại tốt đẹp đến thế, làm cho anh không cách nào quên nổi.
Anh biết Ký Thu sẽ không rời đi vì tiền! Cô thật sự rời đi như vậy, sợ là trong lòng cô đang có nỗi khổ tâm gì đó không nói ra được mà thôi!
Tư Dận đẩy cánh cửa phòng ngủ ra, chậm rãi đi vào bên trong. Anh nhìn khắp bốn phía, tất cả mọi thứ đều yên tĩnh, vẫn là bộ dạng gọn gàng sạch sẽ, giống như hàng ngày cô vẫn dọn dẹp bình thường.
Từng thứ vẫn được cô duy trì nguyên trạng, thậm chí cái lược vẫn được cô tùy ý để ở trên bàn trang điểm, tựa như mới sáng sớm hôm nay Ký Thu vẫn còn dùng chiếc lược kia để chải tóc! Tư Dận không nén nhịn nổi mà đi tới gần, ngón tay anh khẽ quẹt lên trên mặt chiếc gương, đã có một lớp bụi bậm thật mỏng phủ lên rồi! Ký Thu đã đi được bao nhiêu lâu rồi nhỉ?
Cô mới chỉ rời đi được một tháng, thế nhưng anh có cảm giác như đã từ biệt cô đến mấy năm rồi!
Tư Dận chậm rãi ngồi xuống ở trên giường. Trong gian phòng ngủ này hai người bọn họ có vô số những lần nồng tình mật ý! Lúc ấy anh không thèm để ý đến, mãi sau này anh mới phát hiện ra, tất cả những kỷ niệm ấy lại đã làm cho người ta phải lưu luyến như thế.
Ký Thu, nếu như… nếu như em trở lại, anh sẽ chân thành thừa nhận tình cảm của mình, anh sẽ nói một câu với em, “Anh yêu em, em có thể ở lại bên cạnh anh hay không?
Nhưng mà giờ phút này, hướng về phía gian phòng trống rỗng kia, anh có thể nói cho ai nghe được đây? Nói cho ai biết nữa đây? Ký Thu biến mất như thế, thậm chí…thậm chí, anh cũng không có cả dũng khí để đi tự đi tìm cô… Anh sợ mình không thực sự thương cô, sợ mình sẽ làm cô bị trễ nải…, Nếu như việc rời đi này, đối với cô mà nói, chính là mở ra một cuộc sống mới cho cô, vậy thì anh cũng nên buông tay!
Nhưng mà bây giờ, hàng ngày anh đều không ngừng nhớ nhung về cô, suy nghĩ về cô như vậy, nguyên nhân là vì sao đây?
Tư Dận không khỏi cười khổ. Anh đứng lên, ánh mắt chậm rãi lướt qua từng cái góc nhỏ ở trong phòng.
Tựa như lúc này anh muốn nhìn rõ lại thật kỹ càng tất cả mọi thứ một lần cuối vậy! Tư Dận thở dài, sau đó anh chậm rãi cất bước đi ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại, khóa cửa kỹ càng, đi ra khỏi căn phòng đã từng tràn ngập những cảm xúc ấm áp và ngọt ngào kia.