Sở Phong và Tống Tử Đô đứng đối diện nhau trên kiếm đài. Mặt trời đã ngả về Tây, chỉ còn sót lại một vệt sáng cuối chân trời. Dưới đài đã lặng ngắt như tờ, chỉ chờ hai người đánh trận cuối cùng.
Sở Phong và Tống Tử Đô đang muốn rút kiếm thì từ xa vệt sáng cuối cùng cũng biến mất, hầu như đồng thời trong lúc đó.
"Coong -- "
Một hồi chuông nặng nề xa xăm truyền đến.
Tống Tử Đô lơ đãng nhíu mày, rồi chợt mỉm cười nói:
- Sở huynh, xem ra trận đánh giữa hai ta đành phải gác lại ngày mai rồi.
Mỗi môn phái hay có một số quy củ đặc biệt. Tại Thanh Thành sơn, khi tiếng chuông chiều vang lên, đệ tử Thanh Thành phải tụng [Thanh Tĩnh kinh], đẩy dục vọng nhập tĩnh, trên núi không được có kiếm quang nhấp nhoáng nữa.
Sở Phong lắc đầu, thở dài:
- Quả là lắm bất ngờ nhỉ!
Nói xong tung người ra sau, hạ xuống kiếm đài.
Mọi người "ài" thở dài, đang muốn giải tán thì chợt có người nhảy lên đài, quay về Tống Tử Đô quỳ phịch xuống, la to:
- Oan uổng! Chấn Giang Bảo chết thảm quá đi! Cầu Tống thiếu hiệp chủ trì công đạo!
Mọi người giật cả mình, vừa nhìn người đó thì thấy là cháu chắt bà con xa của Giang lão bảo chủ Chấn Giang Bảo, Giang Phục. Chính là người mà lần trước trên thọ yến Giang Nam tiêu cục gào khóc muốn Giang lão tiêu đầu làm chủ cho Chấn Giang Bảo.
Thì ra Giang Phục này là người có phần trung hiếu, gã nhận định Sở Phong là diệt môn hung thủ, vẫn muốn báo thù cho Chấn Giang Bảo, nhưng tự biết võ công thấp kém, không thể thành sự. Gã đoán Sở Phong tất sẽ tham gia kiếm hội, vì vậy cũng lên Thanh Thành chờ cơ hội.
Gã vẫn cứ nghĩ nếu Sở Phong là hung thủ diệt môn thì cửu đại môn phái cùng võ lâm thiên hạ nhất định sẽ hợp lại tiêu diệt, ai ngờ ba ngày trôi qua lại vẫn không có động tĩnh gì, thế là gã liều lĩnh lên đài kêu oan.
Giang Phục than thở khóc lóc:
- Tống công tử, các vị hiệp sĩ, hiện giờ hung thủ sát hại Chấn Giang Bảo ngay tại trước mắt, mọi người sao còn không giết! Các ngươi tự xưng võ lâm chính đạo, nhưng lại để mặc hung thủ nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, Giang bá phụ chết không nhắm mắt a!
Tống Tử Đô nhận ra người này, bèn nói:
- Giang huynh, việc của Chấn Giang Bảo có rất nhiều điểm đáng ngờ, vả lại cuối cùng không có người tận mắt thấy hung thủ. Để tránh giết phải người vô tội , cứ đợi sau kiếm hội chúng ta mới điều tra rõ ràng, rồi mới xử lý!
Giang Phục dập đầu xuống đất:
- Sở Phong giết người diệt môn đã rõ ràng, người qua đường đều biết. Võ Đang thân là võ lâm minh chủ, Tống công tử thân là đại công tử Võ Đang, sao lại không chịu chủ trì công đạo, để mặc hung đồ tiêu dao? Nếu Tống công tử không chịu đòi lại công đạo cho Chấn Giang Bảo, ta thà đập đầu chết trên đài cho rồi!
Nói xong gã lại đập đầu cái thịch lên mặt đài, lấy cái chết uy hiếp.
Gã vừa làm ầm lên, mọi người lại khẽ thì thầm, ánh mắt lén nhìn sang Sở Phong. Thanh Bình Quân thì càng thờ ơ lạnh nhạt, Giang Phục càng làm ầm ỹ, y càng hài lòng.
Bàn Phi Phượng nghe Giang Phục câu này hung thủ, câu kia hung đồ, sớm hận đến trừng mắt, vạch mũi thương một cái, muốn lên đài chọc cho gã một thương.
Sở Phong liền kéo nàng lại:
- Ta thấy người này cũng không phải kẻ giả dối gian tà, cũng tính hiếu nghĩa, chỉ là nhất thời không rõ chân tướng thôi, hà tất làm khó hắn!
Bàn Phi Phượng hừ một tiếng:
- Hắn còn dám nói bậy bạ, xem ta có đâm hắn thành tổ ong vò vẽ không!
Tống Tử Đô thấy Giang Phục dập đầu thình thịch lên mặt đài, giống như muốn đập cho chết thật vậy, y cau mày hai tay nâng Giang Phục dậy:
- Giang huynh, Chấn Giang Bảo chịu khổ diệt môn, chúng ta thân là võ lâm đồng đạo, sao lại bỏ mặc được? Chỉ là chuyện quan hệ trọng đại, không thể qua loa vọng đoán hung phạm. Giang huynh yên tâm, ngày sau chứng cứ xác thực rồi, Tống Tử Đô ta tất sẽ đích thân cho Giang huynh một cái công đạo!
Giang Phục còn muốn quỳ xuống, nhưng bị một cổ kình đạo vô hình thoáng chốc cuốn lấy toàn thân, căn bản quỳ không được. Gã đành chịu thở dài một tiếng, nước mắt rơi như mưa, biết có cầu xin cũng là phí công.
Có một người cũng lên đài cố khuyên Giang Phục, nghe giọng như là bằng hữu của gã. Giang Phục đành phải nước mắt rưng rưng xuống kiếm đài, mà lệ vẫn rơi không ngừng.
Mọi người lũ lượt giải tán, để mà nghỉ ngơi đủ tinh thần xem trận đánh ngày mai.
***
Sau giờ cơm tối, Mộ Dung nằm ở trên giường, trên người vẫn khoác chiếc áo choàng màu tím, nhắm hai mắt, nhưng không ngủ. Bởi vì trước khi vào phòng hắn thấy Sở Phong bỗng quay về hắn nở nụ cười, nụ cười rất giảo hoạt, như có ám chỉ...
Đang lúc nghĩ ngợi thì "vù", một bóng người xuyên cửa sổ mà vào, một thức "Hổ đói vồ dê" lao thẳng đến Mộ Dung trên giường. Mộ Dung mở mắt. Hắn không cần nhìn cũng biết người đến là ai, ngoại trừ Sở Phong, ai lại đi khuya khoắt chạy vào phòng mình thế này.
Mộ Dung không bật người dậy mà hai chân lại đá ra như tia chớp. Sở Phong nghiêng rồi xoay người tránh đi. Mộ Dung đá hai chân liên tục, một loạt cước ảnh như gió xoáy quét ra lia lịa.
Sở Phong chớp động vài cái ở giữa cước ảnh, hai tay bỗng nhiên ôm tới, "chụp chụp", đã tóm lấy hai chân Mộ Dung ôm lên hai vai mình.
Mộ Dung đã cởi giày, lộ ra hai bàn chân, thon dài rất đẹp, trắng mềm như tuyết, oa! Quả thật là đôi chân của một tiểu thư khuê các mà.
Sở Phong nhìn ngây người.
Mộ Dung liền đỏ mặt, quát một tiếng rồi hai chân kẹp lấy gáy Sở Phong, lại xoay một cái, Sở Phong bị xoay bay đi, đầu va vào tường, đánh phịch ngã xuống đất.
Mộ Dung giận còn chưa nguôi, lập tức bật người dậy, hữu chưởng lóe tử quang chụp xuống Sở Phong.
Nguồn truyện: TruyệnFULL.vnSở Phong sợ quá phải giơ tay nói:
- Đại ca, là đệ!
Mộ Dung biến chưởng thành quyền, "Oán hận" đấm một cái lên ngực Sở Phong, giận dữ nói:
- Đã biết là ngươi mà!
Sở Phong đứng lên, xoa xoa ngực, cười nói:
- Đại ca không cần dữ như vậy mà!
Ánh mắt lại không tự chủ được đảo qua hai bàn chân Mộ Dung.
Mộ Dung liền đỏ mặt, đoạn tung người ra sau rồi đi giày lại, sẵng giọng:
- Sao ngươi cứ thích nửa đêm xông vào phòng người ta?
Sở Phong ngượng ngùng nói:
- Đệ biết huynh có sở thích lạ, sợ đi cửa chính huynh không cho đệ vào, đành phải đi bằng cửa sổ.
Mộ Dung sẵng giọng:
- Ngươi mới có sở thích lạ! Ngươi đi bằng cửa sổ thì đi đi, sao lại ôm lấy chân người ta!
Sở Phong nói:
- Huynh đá đệ, đệ chỉ có thể ôm lấy thôi mà!
- Ngươi nhào tới vậy, người ta có thể không đá ngươi sao?
Mộ Dung lại có vẻ làm nũng như con gái.
Sở Phong thấy Mộ Dung như giận như nhõng nhẽo, nhịn không được lại nhìn hai bàn chân của hắn.
- Không được nhìn! - Mộ Dung quở trách.
Sở Phong cười nói:
- Không ngờ chân của đại ca thì ra là vậy...
- Không cho nói! - Mộ Dung vừa giận vừa tức.
Sở Phong nói:
- Không nói thì không nói. Thật ra cũng không có gì, chỉ là trắng chút, mềm chút, thon chút, nhỏ chút, có chút giống con gái...
- Ngươi còn nói! - Mộ Dung tức giơ tay phải nhấp nhoáng tử quang lên.
Sở Phong sợ thè lưỡi, liền nói:
- Đệ không nói! Đệ không nói! Đại ca bớt giận!
- Cũng không cho nói với người khác!
Sở Phong ngẩn ra, nhưng vừa nghĩ nghĩ liền cười nói:
- Cũng đúng! Đại ca là đại công tử Mộ Dung gia, nếu để người khác biết có đôi chân mềm mại như con gái, truyền ra ngoài thì mặt mũi biết để đâu!
- Ngươi... ngươi...
Mộ Dung hận đến cắn răng, quay người lại đưa lưng về Sở Phong, tấm áo choàng phất phơ lên.
Sở Phong ngạc nhiên nói:
- Đại ca ngủ sao còn khoác áo choàng? Ngủ được ngon hơn sao?
- Không liên quan đến ngươi! - Mộ Dung giận dỗi nói.
Sở Phong nói:
- Sao đệ cứ cảm thấy đại ca khoác cái áo choàng này nó có cái gì không thích hợp ấy, đại ca có thể cởi xuống cho đệ nhìn được không?
- Không thể!
Sở Phong nhún nhún vai, lẩm bẩm:
- Hờ hờ! Đợi ta tìm cơ hội nửa đêm lén cởi áo choàng của đại ca xuống để xem cho rõ!
Mộ Dung xoay ngoắt người lại, trừng mắt với Sở Phong:
- Ngươi dám!
Sở Phong liền nói:
- Nói chơi thôi, đại ca đừng tưởng thật! Đại ca mới trừng mắt giận càng trông giống con gái hơn đấy.
Mộ Dung sẵng giọng:
- Ngươi... ngươi có phải ngay cả đại ca cũng muốn trêu ghẹo không?
Sở Phong ngẩn ra, cảm thấy có chút là lạ. Mộ Dung cũng cảm thấy không thích hợp, hai người nhất thời không nói gì nữa, bầu không khí có chút xấu hổ.
Mộ Dung cắn cắn môi, quay người lại, nói:
- Ngươi... ngươi không đi cùng hồng nhan tri kỷ của ngươi, khuya khoắt chạy tới đây làm cái gì?
Sở Phong vỗ đầu:
- Ôi chao! Thiếu chút nữa quên mất, đệ tới để tìm đại ca hỗ trợ đấy!
Mộ Dung xoay người ngạc nhiên nói:
- Chuyện gì?
Sở Phong kéo lấy ống tay áo của Mộ Dung nói:
- Đại ca đi theo đệ!
Sở Phong kéo Mộ Dung đi ra khỏi cửa phòng, rồi đi thẳng đến gian phòng của mình.