Tống Tử Đô đánh bại Bàn Phi Phượng, lại đánh bại Đường Chuyết, mà Sở Phong làm nhục Tây Môn Phục, lại làm nhục Thanh Bình Quân, tranh kiếm chủ chỉ có thể là cuộc chiến giữa hai người. Đây là việc mọi người không ngờ tới, nhưng lại là điều mọi người mong chờ nhất.

Đúng lúc này, từ sơn môn truyền đến một tiếng hô to:

- Đệ tử Cái Bang Hoàng Phủ Phẫn Kích đến phó hội!

Lời còn chưa dứt, một thân ảnh 'đạp đạp đạp đạp' lướt qua sơn môn, nhún mấy cái lên xuống đã lướt tới dưới kiếm đài, lại phi thân nhảy lên cao, hai chân rơi xuống tự do, 'thình', cả kiếm đài bị đạp rung lên.

Chỉ thấy người này thân hình cao lớn, lưng hùm vai gấu, mày rậm mắt to, miệng lớn mắt lớn, sắc mặt đỏ đậm giống như táo chín, dù mặc bộ quần áo rách nát đầy mụn vá nhưng cũng không thể che được khí thế cương mãnh hùng hồn của hắn. Nguồn: http://truyenfull.vn

Hắn ôm quyền quay về phía mọi người:

- Đệ tử Cái Bang Hoàng Phủ Phẫn Kích phụng mệnh bang chủ, đặc biệt tới đây giải quyết một chuyện.

Cái tên Hoàng Phủ Phẫn Kích vô cùng xa lạ, đa phần mọi người đều chưa nghe qua, nhưng hắn vừa lên đài đã hiển lộ thân thủ, tuyệt không tầm thường. Cái Bang đột nhiên phái hắn tới phó hội, thực ra là muốn làm gì?

Có người lén nhìn sang Sở Phong, suy đoán tất cả là vì chuyện của Hoàng Phủ trưởng lão.

Quả nhiên, Hoàng Phủ Phẫn Kích quay người lại, ôm quyền nói với Sở Phong:

- Sở công tử, mời!

Sở Phong cũng đoán được mục đích đến đây của hắn, bèn phi thân lên đài, chắp tay:

- Xin hỏi làm sao để kết thúc?

Hoàng Phủ Phẫn Kích nói:

- Nếu ta thắng, Sở công tử phải theo ta về Cái Bang một chuyến, nếu Sở công tử thắng, chuyện của Hoàng Phủ trưởng lão sẽ xóa bỏ.

- Được! Một lời đã định!

- Sở công tử rất thẳng thắn!

Hoàng Phủ Phẫn Kích giơ hai tay ra:

- Ta không biết dùng kiếm, chỉ dùng song chưởng đối chiến, còn Sở công tử không cần để ý, mời rút kiếm!

Sở Phong mỉm cười, hữu chưởng hơi duỗi về phía trước:

- Hoàng Phủ huynh, mời!

- Được! Xem chiêu!

Tả chưởng Hoàng Phủ Phẫn Kích đặt ở trước bụng, hữu chưởng vỗ ngang ra, chính là thức thứ nhất trong Hàng Long Thập Bát Chưởng, Kháng Long Hữu Hối.

Sở Phong thấy chưởng pháp hùng hậu cương mãnh thì không đỡ, lắc mình tránh ra. Hoàng Phủ Phẫn Kích thu hữu chưởng về, tả chưởng đánh ra, Long Chiến Vu Dã. Sở Phong dẫn nghiêng tả chưởng, mượn lực dẫn đi chưởng kình. Hoàng Phủ Phẫn Kích liên tục vỗ hữu chưởng, liên tiếp đánh ra các chưởng pháp Kiến Long Tại Điền, Dược Long Tại Uyên, mỗi một chưởng đều có sức mạnh khai thiên liệt địa, lực bạt thiên quân.

Mọi người dưới đài thầm kinh ngạc, không ngờ chỉ một tên đệ tử vô danh của Cái Bang mà lại có tạo nghệ thâm hậu như vậy, xem ra Cái Bang thực sự là nơi tàng long ngọa hổ, mà Bá Thúc Ngao cũng rất biết dùng người, có lẽ Cái Bang sẽ rất nhanh quật khởi.

Sở Phong song chưởng vòng dẫn đẩy kéo, không hề đón đỡ, nhìn như bị chưởng phong của Hoàng Phủ Phẫn Kích dồn ép, nhưng thực tế lại rất bình tĩnh ứng đối.

Hoàng Phủ Phẫn Kích thấy Sở Phong không dám đón đỡ thì lại càng từng bước ép sát, vận chưởng như gió, rất nhanh đã đánh xong bộ Hàng Long Thập Bát Chưởng, nhưng vẫn không mảy may làm gì được Sở Phong.

Hoàng Phủ Phẫn Kích hét lớn một tiếng, tả chưởng đặt ở trước bụng, hữu chưởng vỗ ngang ra, lại bắt đầu từ đầu, sử ra thức thứ nhất, Kháng Long Hữu Hối.

Lần này Sở Phong không tránh né, tả chưởng đặt ở trước bụng, hữu chưởng vẽ ra một hình vòng cung đánh ra, 'Oanh' một tiếng, hai chưởng va chạm, cả kiếm đài hơi bị chấn động.

Hoàng Phủ Phẫn Kích thu lại hữu chưởng, tả chưởng lại vỗ ra, Sở Phong cũng thu hữu chưởng lại, tả chưởng cũng vỗ ra, lại 'Oanh' một tiếng, hai chưởng lại va chạm.

Hai người một chưởng nối tiếp một chưởng đánh ra, ngay cả chiêu thức cũng giống nhau, trên đài nhất thời "oanh oanh" ầm lên, mỗi khi hai chưởng va chạm, kiếm đài lại chấn động, trong lòng mọi người cũng chấn động theo.

Mười tám tiếng vang qua đi, hai người vẫn đứng đối mặt, mà ngay tại lúc hai người đối chưởng thì có một tên võ sĩ Đông Doanh đang chậm rãi đi tới Thanh Thành sơn, tay trái cầm Thái đao võ sĩ, hơi cúi đầu, hai mắt hơi nhắm.

Hoàng Phủ Phẫn Kích lại để tả chưởng trước bụng, hữu chưởng lại vỗ ngang, lại bắt đầu sử ra thức thứ nhất của Hàng Long Thập Bát Chưởng, Kháng Long Hữu Hối.

Hắn nghĩ rằng Sở Phong cũng sẽ sử ra một chiêu Kháng Long Hữu Hối để đối chưởng với mình, nhưng Sở Phong vòng tả chưởng một vòng rồi đột nhiên lướt tới trước, khuỷu tay phải thúc mạnh vào sườn trái Hoàng Phủ Phẫn Kích. Hoàng Phủ Phẫn Kích vội thu người lại, một chiêu Tiềm Long Vật Dụng khiến thân hình chuyển ngay, chân phải tung lên, chiêu Thần Long Bài Vĩ quét ngang mặt Sở Phong. Sở Phong liền hạ thấp người, chân phải sạt đất quét vào chân trái Hoàng Phủ Phẫn Kích. Hoàng Phủ Phẫn Kích đã giơ chân phải lên, chỉ có chân trái làm trụ đỡ cơ thể, đành phải đạp mạnh mũi chân, lui ra sau hai thước.

Sở Phong tranh bước tới trước một bước, xoay nửa người nhẹ nhàng đẩy hữu chưởng tới, Hoàng Phủ Phẫn Kích dựng tay lên đỡ, ngay lúc song chưởng tiếp xúc, Hoàng Phủ Phẫn Kích chợt phát hiện, hữu chưởng của Sở Phong nhìn như nhẹ nhàng nhưng không ngờ hùng hậu vô cùng, mới ngăn cản mà cả người đã bị đẩy ra hai thước, trong khi đó Sở Phong đã đánh tả chưởng ra.

Hoàng Phủ Phẫn Kích phi thân nhảy lên, chiêu Phi Long Tại Thiên đảo ngược người lại, song chưởng vỗ mạnh xuống đỉnh đầu Sở Phong. Sở Phong lui nhanh lại, đoạn quét chân phải vào Hoàng Phủ Phẫn Kích đang ở giữa không trung.

Hoàng Phủ Phẫn Kích dùng hai tay ngăn cản, 'bang', cả người bị đá văng ra hai trượng, suýt chút nữa rớt khỏi kiếm đài, nhưng người chưa ổn định thì Sở Phong đã như một đạo lưu quang vọt tới trước mắt, ngón trỏ ngón giữa tay phải hợp lại, như kiếm đâm thẳng cổ họng hắn.

Né tránh đã không kịp, bỗng nhiên Hoàng Phủ Phẫn Kích vung tay phải đấm thẳng tới ngực Sở Phong, đánh một kích liều chết. Song chỉ như lưỡi dao của Sở Phong trước khi chạm đến cổ họng của Hoàng Phủ Phẫn Kích lại đột nhiên mở ra, chỉ có sượt qua.

Hoàng Phủ Phẫn Kích ngạc nhiên, vội thu quyền lại, nhưng đã muộn, quyền phong đã chạm đến ngực Sở Phong, 'thịch', Sở Phong đột nhiên ngửa người về phía sau, lại tung người rơi vào bên kia kiếm đài.

Hoàng Phủ Phẫn Kích liền ôm quyền:

- Hoàng Phủ Phẫn Kích cam bái hạ phong! Từ nay về sau, Cái Bang sẽ không đề cập tới việc của Hoàng Phủ trưởng lão nữa, Cái Bang và Sở công tử cũng không còn ân oán.

Sở Phong chắp tay, nói:

- Mời Hoàng Phủ huynh chuyển lời cho bang chủ quý bang, ngày khác tại hạ nhất định sẽ đăng môn thỉnh tội!

Hoàng Phủ Phẫn Kích lại ôm quyền, sau đó nhảy xuống kiếm đài, nhanh chóng đi thẳng xuống núi.

Như vậy, chẳng khác nào Cái Bang ở trước mặt võ lâm thiên hạ đã xóa bỏ thù hận với Sở Phong, đây là việc Sở Phong không ngờ tới.

Hắn phi thân đáp xuống bên người Ngụy Đích, hai người nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên một tia an ủi. Trong lòng họ thủy chung vẫn cảm thấy Hoàng Phủ trưởng lão là do họ gián tiếp hại chết, hôm nay cuối cùng cũng giải quyết được việc này, tích tụ trong lòng tất nhiên được giải tỏa.

Ngụy Đích nói:

- Hoàng Phủ Phẫn Kích đột nhiên xuất hiện, hình như là do Bá Thúc Ngao an bài.

Sở Phong gật đầu nói:

- Ta cũng cho là như vậy. Ngày đó sau cái chết của Hoàng Phủ trưởng lão, Cái Bang vẫn phái người phục kích ta, nhưng mỗi lần đều có người lưu lại ám hiệu trên đường cho ta biết, xem ra chính là do Bá Thúc Ngao âm thầm giúp đỡ, hơn nữa lúc ở Thập cửu chiết cốc hắn cũng từng xuất thủ tương trợ. Lần này trước mặt võ lâm thiên hạ, hắn lại mượn kiếm hội để giải quyết việc Hoàng Phủ trưởng lão, để cho ta không còn phải gánh vác việc này nữa, quả là nhân vật lớn!

Ngụy Đích nói:

- Khó trách huynh nói muốn đăng môn thỉnh tội, xem ra huynh muốn kết giao với vị bang chủ Cái Bang này?

Sở Phong chỉ cười.

Được rồi, vì một trận của Hoàng Phủ Phẫn Kích mà trời đã hoàng hôn, chỉ còn lại một trận của Tống Tử Đô và Sở Phong. Mà ngay tại lúc này, bỗng có một tia khí tức không bình thường nhẹ nhàng tiến đến, ngoài sơn môn đã hiện ra bóng hình của một tên võ sĩ Đông Doanh.