Sở Phong thuận mắt nhìn lại, chỉ thấy tại mép cành cây bên cạnh buông xuống rất nhiều hoa, Những bông hoa này dài khoảng hai thước, hơi cong về phía trước, hoa màu vàng xanh, nhìn qua càng giống như là một trái chuối tiêu cực lớn.

Sở Phong nói :

-Đây là hoa của cây Hồ Tôn, tuy nhiên còn chưa có nở ra. Nghe đồn hoa này chỉ ở nở vào ban đêm, một khi nở ra, hết sức thần kỳ, có một không hai!

-Thần kỳ điểm nào?

Bàn Phi Phượng hiếu kỳ hỏi.

-Cô muốn biết?

Sở Phong cố ý úp úp mở mở.

Bàn Phi Phượng hừ một tiếng nói :

-Cố lộng huyền hư! Ta cũng không tin sẽ có bao nhiêu thần kỳ!

Sở Phong nhún nhún vai, bụng bỗng nhiên "Ùng ục ùng ục" kêu một tiếng, thập phần vang dội. Thì ra hắn đã bỏ chạy một đêm, bụng từ lâu đói kêu ầm lên.

Hắn than thở:

-Đáng tiếc cây này còn chưa có ra trái, bằng không có thể ăn no một trận.

Bàn Phi Phượng đương nhiên biết hắn một đường mệt mỏi, đang rất đói. Vì vậy chầm chậm từ trên người lấy ra một miếng lương khô, Sở Phong hai mắt lập tức nhìn chằm chằm vào miếng lương khô đó trong tay nàng, cổ họng nuốt nước bọ ừng ực, thầm nghĩ nàng thế nào cũng sẽ bẻ ra một nữa đưa cho mình mà,

Ai ngờ Bàn Phi Phượng "Sồn sột" cắn một miếng, đối với Sở Phong giả vờ làm như không thấy.

Sở Phong tức giận đến quay đầu đi, cũng không liếc mắt nhìn Bàn Phi Phượng. Bàn Phi Phượng thấy hình dạng buồn bực của hắn, tâm trạng vui sướng, lúc này mới bẻ ra một nửa, đưa cho Sở Phong:

-Này, cho ngươi!

-Đại trượng phu không ăn của bố thí!

Sở Phong giận dỗi nói.

Bàn Phi Phượng hừ lạnh một tiếng, nói :

-Ngươi không ăn ta liền ném xuống cho kiến ăn!

Nói rồi nhấc tay thật muốn ném miếng lương khô kia xuống.

Sở Phong biết nàng tính cách cương liệt, nói được thì làm được, vội vã một tay đoạt lấy, cắn từng miếng lớn nhai ầm ầm, hắn cũng không muốn đem cái bụng đói để tranh hơn thua với nàng.

-Ha ha, đại trượng phu cũng phải ăn của bố thí!

Bàn Phi Phượng thập phần đắc ý, Sở Phong cũng lười lên tiếng.

Ăn xong lương khô, Sở Phong thấy Bàn Phi Phượng thỉnh thoảng nhìn hoa này, biết nàng tâm sinh hiếu kỳ, bèn nói:

-Đừng nghĩ nữa, ngủ sớm đi, dưỡng đủ tinh thần ngày mai còn không biết có chuyện gì muốn phát sinh.

Nói xong hai tay duỗi ra phía sau, nằm ở trên thân cây, nhắm lại hai mắt.

Bàn Phi Phượng cũng quả thực mệt mỏi, vì vậy cũng nằm ở trên một thân cây, nhắm mắt lại, bất tri bất giác tiến nhập mộng đẹp.

Không biết qua bao lâu, Bàn Phi Phượng chậm rãi mở mắt, nàng chợt phát giác, không thấy Sở Phong đâu, cả hoang mạc vô biên vô hạn cũng chỉ còn lại có một mình nàng cô độc ngồi ở trên tàng cây, trong thiên địa phảng phất chỉ còn lại có một mình nàng!

Nàng vừa kinh vừa sợ lại ngơ ngác, cái loại cảm giác cô độc trơ trọi này khiến nàng vô cùng sợ hãi. Nàng liều mạng la lên: "Tặc tiểu tử! Tặc tiểu tử!"

Nhưng bất luận nàng gọi thế nào, thanh âm kia cũng chỉ lởn vởn tại cổ họng, căn bản gọi không ra, nàng càng thêm hoảng hốt, càng thêm liều mạng kêu to, càng là liều mạng kêu to, càng gọi không ra, càng gọi không ra, càng là kinh hãi...

-Phi Tướng Quân, Phi Tướng Quân...

Trong mông lung, nàng tựa hồ nghe được có người đang gọi mình, nàng bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, đã thấy Sở Phong đang trừng mắt nhìn mình.

Bàn Phi Phượng hầu như nghĩ ôm chầm lấy Sở Phong, ngực từng chút phập phồng, thì ra vừa rồi là gặp mộng, sợ bóng sợ gió một hồi! Đang muốn mở miệng, Sở Phong vội vã đem ngón tay đặt ở bên mép "Suỵt" một cái, ý bảo nàng không được lên tiếng, sau đó hướng một bên chỉ chỉ, nhỏ giọng nói :

-Những bông hoa kia lập tức sẽ nở.

Bàn Phi Phượng chấn động tinh thần, đem ánh mắt chuyển qua, dưới ánh trăng, những bông hoa kia quả nhiên đã rất phong mãn, từng đóa từng đóa nụ hoa đang chờ hé mở.

Hai người ngồi sánh đôi với nhau, nín hơi tĩnh khí, lẳng lặng nhìn. Bỗng nhiên, một cây hoa trong đó cuối cùng hé ra một cái lỗ hổng, sau đó lỗ hổng kia dần dần mở rộng, nứt ra thành ba, bốn cánh hoa, cánh hoa chậm rãi tách ra thành cái vòng , bao vây ở bên trong một nhuỵ hoa màu vàng kim cũng bắt đầu hé lộ.Tiếp theo những cánh hoa hoàn toàn tách ra, cả nhuỵ hoa cũng hoàn toàn hiển lộ ra ngoài, thần kỳ nhất chính là bông hoa từ lúc bắt đầu hé ra đến khi hoàn toàn tách ra hẳn, toàn bộ quá trình này chẳng qua là chỉ hoàn thành trong một hơi thở, mà càng khiến cho hai người xem mà cảm thấy mãn nhãn chính là những bông hoa khác cũng theo đó mà nở ra theo, từng đóa từng đóa tranh thơm khoe sắc, tuyệt vời thần kỳ nói không nên lời.

Hai người nhìn như si như say, hoàn toàn bị loại cảnh trí thần diệu này hấp dẫn.

Sở Phong đảo mắt thấy Bàn Phi Phượng mê say nhìn những bông hoa này, hoàn toàn chìm đắm tại trong cảnh tươi đẹp trước mắt, dưới ánh trăng có một loại điềm tĩnh, nhu mì, hơn nữa một thân kim phượng phục năm màu anh tư bột phát, lại có thêm một vẻ đẹp đoạt nhân tâm phách!

Bàn Phi Phượng chợt thấy Sở Phong ngơ ngác nhìn mình, trừng mắt phượng:

-Nhìn cái gì vậy!

Sở Phong cười nói:

-Thì ra Phi Tướng Quân xinh đẹp kinh người, nhịn không được nhìn một cái. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

-Hừ, dám giảo miệng, trước hết phải cắt đầu lưỡi của ngươi.

Miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng trong lòng lại là một trận thoải mái. Nói :

-Không ngờ trong thiên hạ lại có loại hoa thần kỳ như vậy, thật sự làm cho người ta thán phục.

Ánh mắt nàng lại chuyển hướng về phía những bông hoa đó.

Chỉ thấy trên tùng chùm nhuỵ hoa màu vàng kim đang chảy xuống mật hoa lóng lánh trong suốt, tản ra một mùi thơm thanh ngọt dịu mát.

Bỗng nhiên, con Uy Hồ Hầu kia vẫn đang trốn ở trong hốc cây lại không an phận thò đầu ra ngoài, bò đến trên một cây hoa, không ngừng dùng đầu lưỡi liếm mật hoa đang chảy ra trên nhuỵ hoa.

Bàn Phi Phượng nhỏ giọng nói :

-Tiểu gia hỏa này thật hiểu được thời cơ.

-Không chỉ có vậy, trò hay còn đang ở phía sau.

Sở Phong nhỏ giọng nói .

Bàn Phi Phượng thập phần kinh ngạc nhìn hắn, Sở Phong ý bảo nàng tiếp tục quan sát.

Con Uy Hồ Hầu kia bỗng nhiên lủi tới, ẩn phục tại trong cánh hoa bên cạnh, sau đó có một con bướm rất lớn bay vào trên nhuỵ hoa, thản nhiên nếm mật hoa ngọt ngào. Con bướm này hai cánh rất lớn, phía trên mép cánh có hình răng cưa, nhìn hình dạng giống như một cái cưa.

-Đó là Cự Xỉ Thiên Nga, chuyên ăn mật hoa của hoa này.

Sở Phong nhỏ giọng nói bên tai Bàn Phi Phượng. Bàn Phi Phượng bên tai bị Sở Phong thở khí khiến cho lỗ tai một trận nóng hổi, mà khi Sở Phong ghé sát vào bên tai nàng, cũng nghe được một tia mùi hương nhàn nhạt, u thanh say lòng người.

Giữa lúc con Cự Xỉ Thiên Nga đang thoả thích hưởng thụ mật hoa ngọt ngào, con Uy Hồ Hầu ẩn phục tại dưới cánh hoa đột nhiên thoát ra, nhào vào bên trong bông hoa, cắn một cái vào hai cánh Cự Xỉ Thiên Nga, Bàn Phi Phượng hầu như muốn kinh hô ra tiếng!

Con Uy Hồ Hầu kia cắn nuốt hai ba cái đã đem toàn bộ con Cự Xỉ Thiên Nga nuốt vào trong bụng, còn hết sức thỏa mãn lắc lắc cái bụng, liếm liếm miệng, sau đó trở về trong hốc cây.

Bàn Phi Phượng nói :

-Trách không được con thú này muốn chọn sống ở nơi đây.

Sở Phong nói :

-Bản tính khiến nó làm như thế, bằng không thì nó sớm đã chết đói rồi.

-Tuy nhiên con Thiên Nga kia cũng thực sự là thương cảm, lẽ nào nó không biết con Uy Hồ Hầu kia đang ẩn phục ở bên cạnh sao?

Bàn Phi Phượng trong ngữ khí mang đầy ý thương hại.

-Tham dục trục lợi, ai có thể chống đỡ được!

Sở Phong nói .

-Nghe ngụ ý của ngươi, cũng không giống một tên tặc tiểu tử mới ra đời.

Bàn Phi Phượng nghiêng đầu nói .

Sở Phong cười cười, thân thể dựa vào phía sau, nằm ở trên thân cây, nói :

-Vẫn là ngủ đi, trời cũng đã sắp sáng rồi!

Bàn Phi Phượng thấy hắn hai mắt phiếm hồng, hỏi:

-Ngươi một đêm không ngủ?

Sở Phong duỗi người, nói :

-Cô không phải muốn biết hoa này có bao nhiêu thần kỳ sao? Thế nào, không lừa cô chứ?

Nói rồi khép hai mắt lại.

Bàn Phi Phượng nhìn hắn, cắn môi, ánh mắt không tự chủ được rơi vào vết chỉ ngân cong cong trên mặt hắn. Hắn thực sự là hung thủ sát hại toàn môn Chấn Giang Bảo sao? Nội tâm nàng nổi lên một tia nghi hoặc.