Sở Phong lẩm bẩm:
- Thần Thủy cung chủ này cũng không tệ, lần sau nếu thiếu bạc thì cứ treo mộc lệnh rồi xin cô ta mới được!
Đang muốn rời khỏi đây, phía sau bỗng vang lên tiếng gọi:
- Tiểu tử, thì ra ngươi trốn tận đến chân núi Thái Sơn?
Sở Phong quay đầu lại nhìn, chính là Tiêu Dao Tứ Sửu cùng nhóm người thuyền gia.
Sở Phong ngạc nhiên nói:
- Các ngươi còn chưa quay về Tiêu Dao Tân hả?
Tứ sửu trừng mắt nói :
- Chúng ta đã tìm tiểu tử ngươi mất ba ngày đấy!
- Ba ngày?
Sở Phong kinh ngạc nói :
- Ta say đến ba ngày?
Tứ sửu nhốn nháo nói:
- Chúng ta sao biết được ngươi đã say mấy ngày? Chúng ta tìm ngươi từ Lương Sơn cho đến tận Thái Sơn, đã tìm ba ngày rồi đấy!
Sở Phong nhìn qua thuyền gia hỏi:
- Thuyền gia, đã xảy ra chuyện gì thế?
Thuyền gia nói:
- Ngày ấy chúng tôi cùng tứ sửu đánh một trận, khi quay đầu lại đã không thấy tiểu huynh đệ đâu nên liền đi tìm cậu, rồi tìm thấy cậu bị say nằm trên đất, đang định nâng cậu dậy thì nào ngờ bỗng có một nữ tử che mặt xuất hiện tóm cậu đi!
- Tóm?
Sở Phong ngạc nhiên nói .
- Đúng vậy!
- Tóm thế nào?
- Thì tóm như thế này!
Thuyền gia nói rồi đưa tay tóm cổ áo sau gáy tiểu thương, xách bổng cả người tiểu thương lên.
Sở Phong trừng mắt nói :
- Cái gì! Cô ta bắt ta đi như thế hả?
Thuyền gia cười nói:
- Đúng vậy! Tiểu huynh đệ bị cô ta bắt đi giống như cá chết ấy chứ!
- Không đúng! Giống như một cục bùn nhão chứ!
Lão nông phu xen mồm vào.
- Nhưng ta lại thấy giống như một cái đòn gánh!
Tiểu thương cũng phụ họa.
Nhóm người thuyền gia anh một câu tôi một câu nghị luận bộ dáng lúc đó của Sở Phong thế nào, Sở Phong bị bọn họ nói cười khiến cho tức anh ách trong lòng, lẩm bẩm:
- Lí nào lại vậy, cô ta dám không nể mặt bắt ta đi như thế? Lần sau phải chuốc cho cô say rồi tóm ngực cô!
Nhóm người thuyền gia nghị luận một phen, rồi tiếp tục nói:
- Chúng tôi thấy cô ta bắt cậu đi rồi chớp mắt đã không thấy đâu, vừa định đuổi theo thì bỗng nhiên lại có bốn lão già xuất hiện, họ trông rất khủng khiếp, râu mi trắng xóa nhưng tóc còn đen thui, rất dọa người. Họ hỏi chúng tôi có gặp qua tiểu huynh đệ không, chúng tôi cũng không dám giấu diếm liền nói tiểu huynh đệ đã bị người khác bắt đi... Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Tứ sửu ngắt lời nhốn nháo nói:
- Tiểu tử, ngươi thấy bọn họ thật không có cốt khí gì cả, bốn lão già kia vừa giương lông mi lên thì họ cái gì cũng nói hết. Nếu là tứ sửu chúng ta thì cho dù mất đầu chúng ta cũng không hé môi một tiếng!
Thuyền gia trừng mắt nói:
- Bốn tên sửu quái các ngươi thì biết cái gì, bốn lão già kia không có hảo ý gì với tiểu huynh đệ, chúng ta mặc dù nói thế, nhưng mà lại cố ý chỉ sai phương hướng cho họ, khiến cho họ tìm không được tiểu huynh đệ, cái này gọi là dùng đầu óc!
Sở Phong nhớ tới lời nói của Thần Thủy cung chủ: "Ta không mang ngươi tới đây thì ngươi sớm đã đi gặp Diêm vương rồi!" Xem ra cô ta cũng không có hù dọa mình, không biết bốn lão già kia là nhân vật nào nữa?
Thuyền gia hỏi:
- Tiểu huynh đệ, cô gái che mặt kia là ai? Vì sao lại bắt ngươi đi?
Sở Phong cười nói:
- Cô ấy đến thúc dục ta nộp hội phí!
- Hội phí?
Nhóm thuyền gia ngạc nhiên.
- Đúng vậy, cổ muốn kéo ta gia nhập bang hội của cổ nên ép ta giao nộp hội phí, còn sử dụng mỹ nhân kế nữa!
- Mỹ nhân kế?
Nhóm thuyền gia trừng to mắt.
Sở Phong mặt mày hớn hở nói:
- Đúng vậy, cô ta kêu hai cô nương xinh đẹp như hoa nhường nguyệt thẹn đi ra, nói: 'Chỉ cần ngươi nhập hội, bọn họ sẽ là người của ngươi', còn ta hả, không thèm liếc mắt nhìn họ đến một cái, chỉ nói một chữ: 'Không!'
Thuyền gia không khỏi dựng thẳng lên ngón cái nói :
- Định lực của tiểu huynh đệ thật kinh người!
Sở Phong đỏ mặt, nhưng miệng lại nói:
- Đương nhiên! 'Sắc tức thị không, không tức thị sắc' mà!
- Thì ra tiểu huynh đệ còn tinh thông phật đạo, bội phục, bội phục!
- Có chút lĩnh ngộ, có chút lĩnh ngộ!
Sở Phong cảm thấy đắc ý.
Thuyền gia thấy ngón tay Sở Phong đang kẹp một miếng vàng lá liền hỏi:
- Miếng vàng lá này...
- Cô ấy cho ta!
Nhóm thuyền gia rất là hoang mang, hỏi:
- Cô ta không phải thúc giục cậu giao nộp hội phí sao, sao lại...
Sở Phong nói :
- Cô ấy thấy ta trong người không có đồng nào, nên đưa ta một miếng vàng lá!
Thuyền gia lại dựng thẳng lên ngón cái nói :
- Vị bằng hữu che mặt đó của tiểu huynh đệ thật đúng là không chê vào đâu được!
Sở Phong cười cười, nói :
- Được rồi, ta không có việc gì, các ngươi cứ quay về Tiêu Dao Tân đi!
Thuyền gia và tứ sửu lại nói:
- Chúng ta không quay về, chúng ta muốn đi theo tiểu huynh đệ!
Sở Phong nói :
- Các ngươi theo ta không có ích gì đâu, ta còn đang bị người khác truy sát nữa đấy!
Thuyền gia vỗ ngực nói :
- Tứ bảo chúng ta cũng không phải là loại người tham sống sợ chết!
Tứ sửu cũng vỗ ngực vang lên "Bịch bịch bịch bịch" nói:
- Tứ sửu chúng ta cũng không phải hạng người tham sống sợ chết!
Sở Phong nhíu mày, tứ sửu nói:
- Tiểu tử! Tứ sửu chúng ta tại Tiêu Dao Tân cũng có chút danh tiếng, nếu có người tìm ngươi phiền phức, chúng ta còn có thể giúp ngươi giải quyết!
Thuyền gia nói:
- Các ngươi xem lại mình đi! Dựa vào bản lĩnh của các ngươi mà còn dám nói giải quyết!
Tứ sửu cả giận nói:
- Chúng ta giải quyết không được, chẳng lẽ bốn tên lừa đảo các ngươi thì có thể sao?
Tiểu thương cười hắc hắc nói:
- Chúng ta dùng mưu kế, có cái gì mà giải quyết không được?
Tứ sửu cười hô hô nói:
- Ôi chết cười, biết dùng đầu óc cũng sẽ không bị Bài Vân Chưởng truy sát lên đến tận Lương Sơn, còn không biết xấu hổ nói dùng mưu kế!
Tám người tám cái miệng lại bắt đầu bô bô tranh cãi ầm ĩ.
Sở Phong nhíu mày, "Cheng" rút ra trường kiếm cổ:
- Câm miệng! Nếu không đi ta chém các ngươi trước!
Tám người lập tức im lặng nhìn nhau, thuyền gia đột nhiên tiến lên trước một bước, dán mắt nhìn vào trường kiếm cổ trong tay Sở Phong, ánh mắt rất là kinh ngạc.
Sở Phong giương kiếm lên:
- Thế nào hả thuyền gia, có phải muốn thử xem lưỡi kiếm thế nào không?
Thuyền gia không có trả lời, nhưng ghé sát mắt vào lưỡi kiếm tỉ mỉ nhìn kỹ, lão nông phu, thương nhân, tiểu thương cùng với tứ sửu cũng tiến lên nhìn chằm chằm vào thanh kiếm, còn mồm năm miệng mười bắt đầu tranh luận về nó.
- Làm sao thế?
Sở Phong hỏi.
Thuyền gia nói:
- Kiếm này chúng ta đã thấy qua!
- Thấy qua?
- Đúng vậy! Năm đó mấy huynh đệ chúng ta vừa lúc đặt chân đến Tiêu Dao Tân, có vị thiếu niên lang quân tới để qua sông, thanh kiếm sau lưng hắn chính là thanh kiếm này của tiểu huynh đệ, chẳng qua lúc đó kiếm này không có vỏ kiếm.
Sở Phong thầm nghĩ: "Vỏ kiếm là sau khi mình xuống núi mới chế tạo."
Thuyền gia tiếp tục nói:
- Lúc đó chúng ta thấy thanh kiếm này rất thú vị, còn bảo vị thiếu niên lang quân kia tháo xuống cho chúng ta xem một lúc. Nói đến mới nhớ, thiếu niên lang quân kia có phần giống hệt như tiểu huynh đệ!
Sở Phong ngạc nhiên nói :
- Giống ta?
Thuyền gia nói:
- Đúng vậy, chỉ khác là trên mặt tiểu huynh đệ có thêm một vết chỉ ngân, nên chúng ta nhất thời nhớ không ra!
Sở Phong bỗng nhớ tới lúc mà lão đạo sĩ giao thanh kiếm này cho mình có lẩm bẩm nói qua một câu: "Ài! Rốt cuộc cũng phải quy về nguyên chủ!"
Hắn lúc đó cũng không có để ý, hiện tại xem ra chẳng lẽ thiếu niên lang quân kia có quan hệ rất lớn với mình? Chẳng lẽ chính là phụ thân mình sao? Thanh trường kiếm cổ này vốn chính là vật của phụ thân mà?
Thuyền gia tiếp tục nói:
- Chúng ta vốn muốn có chủ ý với thiếu niên lang quân đó, có điều thấy trong tay hắn còn ôm một đứa bé nên không đành lòng, cuối cùng chở hắn qua sông!
Sở Phong kinh ngạc nói :
- Trong tay hắn ôm một đứa bé sao?
- Đúng a, nhìn qua có lẽ chưa tới một tuổi!
Sở Phong thầm nghĩ: "Nói như vậy, đứa bé đó nhất định là mình rồi", thế là vội hỏi:
- Thuyền gia, ông có nhớ đó là vào bao nhiêu năm trước không?
Nhóm người thuyền gia khoa tay múa chân một lúc mới nói:
- Chắc là hai bảy, hai tám năm trước thì phải?
Hai bảy, hai tám năm trước?
Sở Phong ngạc nhiên, lúc đó thì mình còn chưa sinh ra, lại vội hỏi:
- Thuyền gia, ông có nhớ lầm không thế?
Thuyền gia ngẩn người, nói:
- Vậy có lẽ là hai sáu, hai bảy năm trước...
- Chắc cũng không đúng a?
- Vậy...chắc là hai bốn, hai lăm năm trước...
Sở Phong quả thật bị y khiến cho tức đến chết, chỉ đành hỏi:
- Đứa bé kia dáng dấp thế nào, có giống ta không?
Lần này lại đến phiên thuyền gia kinh ngạc, nhìn Sở Phong nói :
- Đứa bé kia là gái mà, sao lại giống tiểu huynh đệ được?
- Cái gì, là gái hả?
Lần này thì Sở Phong quả thật bị ngây dại!