Ba người ra khỏi trại, Thừa Ảnh dắt ngựa, theo đường rừng đi về phía trấn dưới chân núi.

Vùng thôn dã này vốn đã hẻo lánh tĩnh mịch, mà lúc này mặt trời đã lặn xuống lưng chừng sườn núi, trên đường núi đến nửa cái bóng người cũng không có. Ngẫu nhiên chỉ có vài chú chim bị kinh động, đập cánh phành phạch, loạn xạ bay đi mất.

Thừa Ảnh xưa nay ít nói, đi ở đằng trước không rên một tiếng. Trong xe ngựa càng nặng nề hơn, Hoắc Tam xếp bằng ngồi đối diện Hàm Quang. Màn đen của cái đấu lạp buông xuống trước mặt, đen sì một mảng. Nếu Thừa Ảnh là đầu gỗ, thì tên này là khối gạch.

Hàm Quang không nhịn được, liền lên tiếng trêu ghẹo: “Phu nhân, ở đây không có ai, người đội đấu lạp không thấy nóng sao?”

“Lúc không có ai, không phải gọi phu nhân.” Từ dưới đấu lạp phát ra một câu với giọng điệu khiển trách trầm thấp như kiếm sắt chặt ngọc. Dù không nhìn thấy mặt nhưng sát khí nồng nặc. Đấu lạp cũng không bỏ xuống.

Hàm Quang cười: “Vậy lúc không có ai, người cũng đừng đội đấu lạp nữa. Người không ngại nóng, nhưng ta nhìn lại thấy nóng nha.”

Hoắc Tam không cho ý kiến.

Hàm Quang lại cười gọi: “Phu nhân.”

Một tiếng “bộp” vang lên, Hoắc Tam gỡ đấu lạp xuống. Vẻ mặt đương nhiên là núi băng ngàn năm ngàn dặm tuyết thổi.

Hàm Quang mỉm cười, chỉ cảm thấy thú vị. Người này không đùa được đâu. Không giống Thừa Ảnh, hắn như núi băng ngàn năm đá ngầm vạn năm, đao chém không động đậy, hắt nước không nhúc nhích, thật chẳng thú vị gì.

Trên người Hoắc Tam có vết thương, nên xe ngựa không dám đi nhanh. Lúc đến được trấn, trời đã xế chiều.

Thừa Ảnh tìm được nhà trọ, muốn hai phòng hảo hạng. Hàm Quang buồn bực trong lòng, tối sao mà ngủ? Lẽ nào chỉ cho hai người họ ngủ?

Khóe mắt nàng liếc qua, ngó hai nam nhân kia, thầm than trong bụng. Đúng rồi, hai người họ đang đóng giả vợ chồng mà, e rằng họ phải ngủ cùng trên suốt đường đi đến ải Đông Dương.

Hàm Quang đỡ “Giang phu nhân” vào phòng, hỏi Thừa Ảnh: “Đại ca, chúng ta đi ăn cơm trước, hay là đến y quán trước?”

Thừa Ảnh trút được gánh nặng, hành lễ với Hoắc Tam: “Ta đi mời đại phu đến nhà trọ, công tử chờ một chút.”

Hoắc Tam chỉ khẽ ừ một tiếng, hình như có hơi mệt mỏi.

Thừa Ảnh vừa đi, trong phòng liền yên tĩnh hẳn. Hoắc Tam vẫn không nói gì như cũ, ngồi ngay ngắn như con tò he. Dưới đấu lạp, không nhìn thấy gương mặt của hắn, nhưng Hàm Quang mơ hồ cảm thấy hắn đang nhìn nàng. Bộ dạng quả thật lại giống địch ngoài sáng ta trong tối vậy.

Nét mặt Hàm Quang luôn hí ha hí hửng, thật ra vừa ra khỏi trại trong lòng đã hết sức cẩn thận. Thanh đao Thanh Long Yển Nguyệt Đao mà xưa nay nàng vẫn dùng đương nhiên không thể mang đi, như vậy gây chú ý quá mức. Nàng lấy một đôi bảo đao Uyên Ương của Ngu Hổ Thần, tên gọi là Vân Quyển Vân Thư, luôn mang theo bên người, không dám rời tay khi nào cả. Thấy vẻ mặt trước lúc đi của Ngu Hổ Thần, đưa Hoắc Tam đến ải Đông Dương dường như vô cùng nguy hiểm.

Nàng đặc biệt tự tin đối với công phu của chính mình và Thừa Ảnh. Nhưng trên người Hoắc Tam có thương tích, ngộ ngỡ gặp nguy hiểm nào, hắn sẽ trở thành một gánh nặng. Ngu Hổ Thần lại nói nàng có chết cũng phải bảo vệ hắn chu toàn, mà nàng còn chưa muốn chết, cho nên mọi chuyện phải cẩn thận vẫn hơn.

Thừa Ảnh mới đi khỏi, nàng đã đến mở cửa sổ trước sau nhìn chung quanh một chút, đem địa thế xung quanh nắm rõ trong lòng. Đây là nhà trọ duy nhất ở trấn trên. Vào cửa lớn là sân nhà, phía Tây có một lối đi nhỏ thông qua hậu viện, tiếp đó là vựa củi, nhà bếp và chuồng ngựa.

Không qua bao lâu, Thừa Ảnh mời một đại phu đến.

Hàm Quang canh ở cửa. Đại phu xem vết thương cho Hoắc Tam, băng bó lại vết thương, sau đó lại đưa một ít thuốc trị thương.

Thừa Ảnh cho đại phu hai lượng bạc.

Đại phu có phần kinh ngạc: “Cái này, chẩn bệnh không nhiều bạc lắm.”

Hàm Quang nhẹ giọng cười nói: “Không nhiều đâu. Ngộ nhỡ có ai hỏi, ngươi hãy nói đến nhà trọ bắt mạch cho một vị phu nhân họ Giang, hỉ mạch.”

Khóe miệng Thừa Ảnh giật giật, nhìn Hàm Quang dở khóc dở cười. Hàm Quang quay đầu lại nhìn, quả nhiên, Hoắc Tam sát khí đầy mặt, đáy mắt cũng đầy ám khí, lườm nàng như nhốt nàng trong một cái lồng không một kẽ hở.

Hàm Quang càng cười rạng rỡ hơn: “Giang phu nhân, ta nói như vậy có phải rất thỏa đáng?”

Hoắc Tam nghiến răng nghiến lợi ói ra hai chữ: “Thỏa, đáng.”

Thừa Ảnh quay người đi, đôi mày kiếm run run. Hắn chợt lách người ra khỏi phòng trọ, ném lại một câu: “Ta đi bưng cơm nước.”

Hoắc Tam giận dỗi, lôi quần áo nữ nhân trên người ra, vừa đi đến giường vừa ném, quần áo kéo dài trên mặt đất.

Hàm Quang khe khẽ chạy qua, nhặt từng xiêm y bên giường, tỉ mỉ xếp xong rồi đặt nó trên giường. Lúc này nàng mới dịu dàng cười nói: “Nếu như chỉ vì vài câu nói của Hàm Quang vừa rồi, mà công tử đã bị kích động, thì làm sao có thể giả nữ trên suốt đường đến ải Đông Dương được đây?”

Hoắc Tam nghe vậy, vẻ mặt đóng băng giận dữ lập tức hòa hoãn hơn nhiều, giống như một khúc Thập diện mai phục chuyển sang Xuân giang hoa nguyệt. Trong phòng lúc này cảnh vật mờ mờ. Cánh cửa sổ nhỏ bị ánh nắng soi bóng vào trong phòng, phủ lên mặt hắn. Sắc mặt tái nhợt của hắn có thêm một chút ôn nhu, lại vì màu áo trắng bên trong, nho nhã điềm đạm mà thoáng qua như tiên giáng trần.

Hàm Quang đứng dậy đến ngồi xuống cạnh bàn, thản nhiên nói: “Đại trượng phu co được dãn được, mặc quần áo nữ nhân thì đã làm sao? Ta cũng thường hay mặc y phục nam nhân.”

Hoắc Tam hơi nhíu mày, cái này giống nhau sao?

Thừa Ảnh bưng cơm tiến vào, đặt lên bàn.

“Bữa cơm đơn giản, mong công tử không chê.”

Bốn món một canh, không tính là đơn giản. Hoắc Tam nhìn chiếc bát sứ thô ráp và đôi đũa tre, lại nhíu mày.

Hàm Quang và Thừa Ảnh nhìn nhau, không hiểu như thế là có ý gì.

“Thừa Ảnh, ngươi đi mua một đôi đũa bạc đến đây.”

Hàm Quang chợt ngộ ra, chẳng lẽ hắn đang sợ thức ăn có độc?

Thừa Ảnh đáp vâng một tiếng, xoay người ra ngoài.

Hàm Quang nhìn một bàn đầy thức ăn, chờ mãi đến khi bánh bao không còn chút hơi nóng nào, vẫn không thấy Thừa Ảnh trở về. Trong lòng nàng có phần lo lắng, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn đôi đao Uyên Ương bên góc bàn, trong lòng nổi trôi vô số ý nghĩ.

Trên cầu thang vang lên tiếng bước chân, Hàm Quang vội đứng dậy, nắm chặt Vân Quyển Vân Thư trong tay, đứng cạnh cửa.

“Là huynh.”

Nghe thấy tiếng của Thừa Ảnh, Hàm Quang thở phào nhẹ nhõm, mở cửa cho Thừa Ảnh vào.

Thừa Ảnh lấy một đôi đũa bạc từ trong tay áo, hai tay dâng lên trước mặt Hoắc Tam.

Hoắc Tam nhận lấy, đưa mắt liếc nhìn. Hoa văn trên đôi đũa bạc đã có màu đen, liền nhăn mày hỏi: “Sao lại là thứ có người đã dùng qua?”

“Cửa hàng đồ bạc đã đóng cửa từ lâu, tìm qua mấy con phố đều là như vậy, đành phải đến một hộ giàu có mua một đôi.”

Hoắc Tam buông đôi đũa bạc. Hắn có bệnh thích sạch sẽ, không bao giờ dùng đồ người khác đã dùng qua sao?

Hàm Quang thấy hắn người đang ở hiểm cảnh nhưng vẫn không chịu nhập gia tùy tục. Nàng tự tiện ngồi xuống, cầm lấy đôi đũa tre, còn không quên lôi kéo Thừa Ảnh sang: “Đại ca mau ngồi xuống ăn đi, thức ăn nguội hết rồi.”

Thừa Ảnh đứng yên không chịu nhúc nhích.

Hàm Quang ăn nửa cái bánh bao, thấy Hoắc Tam vẫn không chịu đụng đũa, chỉ là đôi mắt vẫn nhìn mình chằm chặp. Nàng cười lớn: “Hoắc công tử, ta ăn không sao, ngươi cũng sẽ không sao.”

Hoắc Tam cầm một cái bánh bao, khẽ gật đầu với Thừa Ảnh, “Ngồi xuống ăn đi.”

Hàm Quang phát hiện, Hoắc Tam từ đầu đến cuối chỉ ăn bánh bao, không đụng vô đũa. Hàm Quang âm thầm bội phục, bệnh sạch sẽ đạt đến cấp độ này, thật là không dễ.

Ăn cơm xong xuôi, Hàm Quang đứng dậy muốn đến phòng sát vách, Thừa Ảnh nói: “Hàm Quang, muội ngủ đến nửa đêm trước, nửa đêm về sáng huynh sẽ đến gọi muội.

Hàm Quang ngẩn người, “Sao thế, không phải huynh ngủ cùng hắn sao?”

“Nghĩa phụ đã nói, để muội thay huynh gác đêm.”

Hàm Quang đến phòng sát vách, đóng cửa phòng. Nhất thời, nửa khắc trôi qua cũng không buồn ngủ, những suy nghĩ quanh quẩn trong đầu tất cả đều là Hoắc Tam. Phụ thân quan tâm đến an nguy của hắn như vậy, không chỉ muốn canh lúc đêm hôm, gặp chuyện còn phải lấy cái chết bảo vệ đến cùng. Hắn ta rốt cuộc là ai?

“Hàm Quang.” Có hai tiếng gõ cửa nhẹ nhàng. Thừa Ảnh bưng một chậu nước nóng vào phòng.

Hàm Quang nói cảm ơn, nhận chậu nước nóng đặt lên trên thau rửa mặt. Nàng rửa mặt xong thì quay sang hỏi: “Ca, Hoắc Tam đó, rốt cuộc hắn là ai?”

Gương mặt vừa được nước nóng rửa qua, có một màu hồng hào thoải mái, giống như mưa phùn rơi trên khóm hoa hải đường.

Thừa Ảnh đưa mắt sang chỗ khác, trả lời: “Muội đừng hỏi nhiều. Nghĩa phụ đã nói một câu thế này, biết càng nhiều chết càng nhanh.”

Hàm Quang cười nói:” Vậy thì cũng phải chết một cách minh bạch. Dù sao cũng là một đời người, vẫn không thể chết mơ hồ được.”

Thừa Ảnh ngước mắt lên, nói một câu giống như lời thề: “Có huynh ở đây, sẽ không để muội chết.”

Hàm Quang không biết có phải bản thân mình hoa mắt hay sao mà lại cảm thấy trong đáy mắt hắn hiện lên một luồng sáng nồng cháy, nhưng cũng nhanh chóng biến mất.

Hàm Quang ngủ thẳng đến nửa đêm về sáng, rồi bị một tiếng gõ cửa rất nhỏ gọi dậy. Nàng mới cầm đao Uyên Ương, nhẹ nhàng mở cửa phòng.

Thừa Ảnh đứng ở cửa, gật đầu với nàng.

Hàm Quang đi vào căn phòng bên cạnh, khẽ khàng gài then cài cửa, đi tới trước giường.

Hoắc Tam nằm nghiêng bên phải để ngủ.

Hàm Quang sợ hắn đè vết thương dưới nách, liền muốn giúp hắn nằm thẳng. Ai dè nàng vừa mới đặt tay lên vai Hoắc Tam, hắn thoáng cái đã ngồi dậy.

“Ngươi định làm gì?”

Hàm Quang không ngờ hắn lại cảnh giác như thế, có thể nhận ra hắn xưa nay cũng chưa từng ngủ an giấc. Ánh trăng xuyên qua khung cửa sổ, chút ánh sáng rải rắc trên nền nhà. Nhờ ánh trăng lờ mờ, nàng có thể thấy khuôn mặt hắn như đang đối mặt với kẻ thù.

Hàm Quang bỗng muốn chọc hắn, “Thế nào? Sợ ta vô lễ với ngươi sao?”

Hoắc Tam hừ một tiếng.

Hàm Quang dịu dàng nói: “Ngươi nằm thẳng tốt hơn, ta sợ ngươi đè lên miệng vết thương.”

Hoắc Tam hơi run người một chút: “Vết thương bên sườn trái.”

Hàm Quang à một cái, ngồi xuống bên giường.

“Ngươi ngủ đi.”

Hoắc Tam nằm xuống, một lúc lâu sau vẫn không ngủ được. Bên người có một người xa lạ đang ngồi đó, hắn có chút không quen. Chẳng ngờ một lát sau, hắn phát hiện Hàm Quang đã dựa lưng vào trụ giường ngủ khò.

Cái này mà gọi là gác đêm sao? Hắn đưa tay muốn đẩy nàng dậy. Ngờ đâu tay hắn vừa chạm vào người nàng, nàng bỗng cầm tay hắn, thấp giọng nỉ non gọi một tiếng: “Nương.”

Cuộc đời này của hắn đã từng có rất nhiều danh xưng, nhưng bị người ta gọi là nương lại là lần đầu tiên. Hắn nhất thời có một ác tâm, vứt tay nàng xuống.

Hàm Quang giật mình tỉnh giấc, đao đã tuốt ra khỏi vỏ.

Ánh đao lóe sáng trong đêm, Hoắc Tam yên tâm hơn. Nàng xuất chiêu cực nhanh, không thua gì thủ lĩnh ngự lâm quân Tần Chiếu Lam.

Hàm Quang tỉnh táo trở lại, thấy trong phòng không có động tĩnh gì, quay đầu nhìn Hoắc Tam.

Hoắc Tam nằm thẳng để ngủ, tiếng hít thở kéo dài khe khẽ.

Lúc này đã là canh tư, Hàm Quang xưa nay có thói quen luyện công sáng sớm. Nàng bị Hoắc Tam làm giật mình, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất. Nàng cầm đao ngồi xuống trước cửa sổ.

Giấc mơ vừa rồi, nàng lại thấy mẫu thân. Cả người bà là máu, ôm Tiêu Luyện thả người từ trên vách núi.

Bóng đêm quạnh quẽ, mọi âm thanh đều ngủ yên. Ký ức năm nào bị giấc mơ kia thức tỉnh, rõ như chỉ mới hôm qua. Năm ấy, nàng mười hai tuổi còn Tiêu Luyện mười tuổi. Hai nước Lương Thương khai chiến, phụ thân mang binh trấn thủ thành Kinh Phong. Không ai biết đường hầm dưới cửa Bắc đã bị chiếm khi nào. Đêm khuya, khi quân Lương đột nhiên xuất hiện trong thành giống như từ trên trời rơi xuống. Thành Kinh Phong đêm hôm đó giống như Tu La địa ngục, máu chảy thành sông, thây phơi đầy đất.

Ngu Hổ Thần đem theo tàn binh liều mạng chống cự, không màng đến gia quyến. Là Giang Nhất Nhạn đã liều mạng đưa họ ra khỏi thành. Khi quân Lương đuổi theo, Hàm Quang và Thừa Ảnh được Giang Nhất Nhạn giấu ở trên cây. Hàm Quang trơ mắt nhìn Giang Nhất Nhạn bị chém chết ở dưới gốc cây. Nàng cũng mắt mở trừng trừng nhìn mẫu thân ôm đệ đệ nhảy xuống núi. Thừa Ảnh bịt chặt miệng nàng. Nàng đã dùng sức cắn đứt một miếng thịt trên ngón tay giữa của hắn. Mùi vị máu và nước mắt hòa lẫn, nàng suốt đời khó quên.

Từ ngày ấy trở đi, nàng và Thừa Ảnh liền vùi đầu tập võ luyện công giống như phát điên. Thế nhưng, đã không còn ai ôm nàng kêu một tiếng tỷ tỷ.

Không còn ai nữa.

Bảo đao Uyên Ương, nương đã từng nói, nàng và Tiêu Luyện mỗi người một thanh…

Tay nàng xoa nhẹ Vân Quyển, nắm chặt lại.

Nàng ngồi đờ đẫn ở đó một lúc. Đột nhiên, ngoài cửa sổ ánh đỏ chợt lóe lên, vài tiếng vút vút vang lên. Vài cái hỏa tiễn xuyên qua cửa sổ, ghim trên bàn. Cái cửa sổ trong nháy mắt đã bốc cháy. Hàm Quang kinh hãi, lập tức đứng dậy đến trước giường.