Cổ Chân Nhân

Chương 484: Thanh Thiên Bích Không, Hồ Tiên Kim Hoàng

Dịch: Tiểu Bạch

***

“Không hổ danh là một đại ma đầu.” Phương Nguyên thở ra một hơi.

Cổ Bích Không là một loại kỳ độc, vốn là đã tuyệt tích. Ở Nam Cương cũng chỉ có tứ đại y sư mới có thể chữa trị.

Nếu Phương Nguyên muốn lấy không khiếu của Long Thanh Thiên, nhất định sẽ phải chạm đến cổ độc. Nếu hắn bị trúng độc, không tới một canh giờ, toàn thân của hắn sẽ hóa thành ánh sáng xanh tiêu tán đi.

Rất ít cổ sư bị trúng độc Bích Không mà còn may mắn sống sót.

Vũ Thần Thông Vũ gia được coi là trường hợp cực kỳ đặc biệt.

Cho dù Phương Nguyên liều mạng trúng độc, cũng chưa chắc có thể thu được cổ trùng. Áp chế của thiên địa nơi này quá yếu, Long Thanh Thiên hoàn toàn có thể nổ tung từng con cổ trùng một.

Lợi ích còn thua kém nguy hiểm, Phương Nguyên đương nhiên sẽ không mạo hiểm.

“Như vậy, tiên nguyên còn thừa lại sẽ dùng hết cho Long Thanh Thiên. Tư chất của cổ Cuống Rốn Thú Lực chỉ có thể dừng lại ở tám thành chín.”

Trong lòng Phương Nguyên hơi tiếc nuối. Kết quả, thiên tân vạn khổ cũng không đạt được chín thành chín như dự tính.

“Rốt cuộc cũng là do thực lực của ta quá yếu. Mấy chuyện mưu tính này, chỉ có thể làm hết sức mình, thuận theo ý trời mà thôi.”

Sự việc của Long Thanh Thiên đột ngột, khiến Phương Nguyên có chút trở tay không kịp.

Phương Nguyên chung quy là người không phải thần, không cách nào thay đổi đến tầng cấp như ý muốn.

Mặc dù hắn có trí nhớ của kiếp trước, cũng nhớ được mọi chuyện khá rõ ràng, nhưng chi tiết này, chỉ cần người trong cuộc không nói, ai mà biết được?

Huống chi, từ lúc hắn trùng sinh đến nay, hắn đã thay đổi không ít chuyện. Chuyện của Long Thanh Thiêncó phát sinh trong kiếp trước hay không thì rất khó nói.

“Cổ Cuống Rốn Thú Lực thì cũng thôi đi, nhưng cái hỏng bét nhất chính là khu vực này đã trúng cổ độc Bích Không, sớm muộn gì cũng bị độc phát. Đến lúc đó, khu vực này sẽ bị rữa nát, hóa thành ánh sáng, hình thành một lỗ thủng to lớn.”

Phương Nguyên nhìn khu vực trước mắt, màu xanh đang không ngừng lan ra bên ngoài.

Lỗ thủng như vậy sẽ gia tăng sự suy vong của phúc địa, đồng nghĩa với việc địa linh suy yếu.

“Đổi lại phúc địa trẻ hơn, chỉ cần tiên nguyên sung túc, cho dù không giải được độc cũng có thể loại bỏ khu vực bệnh hoạn này. Nhưng phúc địa ở đây thật sự quá già nua, tiên nguyên thiếu thốn. Một khi lỗ thủng bị hình thành, nó chẳng khác nào một cọng rơm đè chết lạc đà. Thời gian để cho ta luyện cổ không nhiều lắm. Ta nhất định phải tranh thủ thời gian.”

Đến đây, sự tàn sát vô tình của Phương Nguyên rốt cuộc cũng đã kết thúc. Hắn quay lại đại điện, giành giật từng giây, tiếp tục luyện cổ.

Thời gian trôi qua từng ngày, áp lực Xuân Thu Thiền mang đến càng lúc càng tăng.

Mỗi ngày Phương Nguyên chỉ ngủ nửa canh giờ, điên cuồng ép tiềm lực của mình ra.

Dưới sự cố gắng liều mạng của hắn, tuy quá trình luyện cổ có không ít lần thất bại, nhưng tiến triển tổng thể vẫn tương đối nhanh, khiến địa linh cũng phải tán thưởng.

Khi Phương Nguyên đang cất bước về phía thành công, đệ đệ thân sinh của hắn cũng đang hăng hái.

Trung Châu, núi Thiên Thê.

Chính giữa phúc địa Hồ Tiên, trên núi Đãng Hồn, Phương Chính đang cố gắng leo lên, vượt qua từng người một.

Trong khoảng thời gian này, y giống như con của thần gió, thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

“Là y, Phương Chính của Tiên Hạc Môn. Y lại vượt qua thêm một người nữa.” Có người đố kỵ nói.

“Phương Chính...” Nhìn theo bóng lưng không ngừng leo lên của Phương Chính, ánh mắt Bích Hà tiên tử hiện lên sự phức tạp.

“Tên nhóc này quả nhiên có gì đó quái lạ. Nhìn tốc độ của y, chỉ sợ y là người đầu tiên đăng đỉnh.” Ngụy Vô Thương vốn có địch ý với Phương Chính, lúc này không thể không thừa nhận Phương Chính là người có khả năng chiến thắng rất lớn.

Phương Chính dùng cả tay và chân cố gắng trèo lên.

Y thở hổn hển, dưới sự trợ giúp của Thiên Hạc thượng nhân, y đã lần lượt vượt qua tinh anh của mười phái khác.

Cuối cùng, trên đỉnh đầu của y chỉ còn lại ba người.

Tiêu Thất Tinh, Ứng Sinh Cơ, Phượng Kim Hoàng.

“Tên nhóc này rốt cuộc đã lọt vào tốp thứ nhất, không uổng hắn vận dụng cổ Ngã Tố của mình.” Hạc Phong Dương vẫn duy trì sự chú ý, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, không khỏi thở phào một hơi.

“Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, người chiến thắng sẽ là một trong bốn người đó.” Một vị cổ Tiên thì thầm.

“Tốc độ của Tiên Hạc Môn rất nhanh. Haha, nhưng hươu chết vào tay ai, chưa đến thời khắc cuối cùng còn chưa nói được chính xác.”

“Đúng vậy, Tiên Hạc Môn chỉ đang đứng vị trí thứ tư, chênh lệch quá rõ ràng. Tiếp theo còn phải nhìn xem y có thể vượt qua được hay không.”

Các cổ Tiên trao đổi với nhau.

Tranh đoạt truyền thừa đến giờ phút này đã bước vào giai đoạn sau cùng.

Trong đại điện, một luồng ánh sáng đủ mọi màu sắc to bằng vại nước trôi nổi giữa không trung.

Phương Nguyên khống chế luồng ánh sáng, hai mắt đỏ bừng, tràn ngập tơ mắt: “Hai phần Liễu Thạch Hoàng.”

Lập tức, phù điêu trên tấm gạch bên trong đại điện Thanh Đồng hóa thành thực thể, chính là Liễu Thạch Hoàng.

Đây là vật liệu bằng đá có từ thời thượng cổ, xưa nay khó gặp, được địa linh mang đến, phân ra ba phần, chủ động bay vào ánh sáng đủ màu.

Phương Nguyên rót tinh thần vào, không dám qua loa. Khi ánh sáng đủ màu biến thành màu vàng hoàn chỉnh, hắn mở miệng nói: “Ba mươi con cổ Tuyết Cầu.”

Ba mươi con cổ Tuyết Cầu tập trung vào luồng ánh sáng vàng. Chùm ánh sáng to bằng vại nước vẫn vàng mênh mông như cũ nhưng thể tích không ngừng thu nhỏ lại.

Cuối cùng, chùm sáng hóa thành một cục đá màu vàng, chẳng chút thu hút.

Phương Nguyên cẩn thận cầm lấy cục đá, thở phào nhẹ nhõm. Lần luyện cổ này kéo dài hai ngày một đêm. Rốt cuộc đến lúc này mới tạm có một kết thúc.

Hắn cực kỳ mệt mỏi, nằm trên mặt đất ngủ thật say, hận không thể ngủ bảy ngày bảy đêm cho đã.

Nhưng chưa đến nửa canh giờ, hắn lại bị địa linh lay tỉnh.

Cục đá này không thể tồn tại được lâu, qua một khắc nó sẽ bốc hơi tiêu tán. Đến lúc đó, Phương Nguyên xem như phí công nhọc sức, dùng giỏ trúc mà múc nước, hết thảy phải bắt đầu lại từ đầu.

“Luyện cổ thật sự rất vất vả, nhất định phải là cổ sư Lực đạo, còn phải tinh thông Luyện đạo. Cho dù ta có được trí nhớ kiếp trước và nội tình, cũng cảm thấy nó quá khó khăn. Nhiều lần thất bại trong gang tấc, nguy hiểm vô cùng. Khó trách kiếp trước, không ai có thể luyện thành cổ Không Khiếu thứ hai.”

Cổ Không Khiếu thứ hai cao đến lục chuyển, luyện chế tiên cổ đúng là không tầm thường.