Hai người cố cúi xuống và cố cắn phần của mình. Môi chạm bờ môị Tiếng vỗ tay ầm ĩ. Thảo như nghe bên cạnh có tiếng thỡ dàị

- Anh Huy !

- Gì bé ?

- Anh buồn phải không ?

- Ddâu có.

- Nếu không thì cười đị

Nụ cười anh méo xệch :

- Em độc đáo quá Thảo, anh dám chắc con thằn lằn đó là do em bỏ vào chứ không phải do Hiếụ

Thảo gật đầu :

- Em chỉ muốn phá anh ấy chơi, không ngờ nó có ý nghĩa như vậỵ

- Hình như là số trời đã đi.nh.

Tay Thao bấm máy liên tục, cô bé vui thật sự một buổi tối quá tuyệt vơi.

Thảo đem chiến tích của mình kể cho Hạnh nghẹ Hạnh hết trợn mắt lại phùng má, cuối cùng cô cười rũ rượi :

- Mi gan thiệt, chắc bây giờ anh Hiếu chiều mi lắm.

- Hổng dám đâụ Về đến nhà ta bị anh ấy tụng cho hồi kinh dài lê thẽ.

- Sao bất công vẩy ?

- Anh ấy vì ta mà một phen nhồi máu cơ tim. Còn thêm một người vì ta mà đau buồn.

- Ai vậy ?

- Anh Tuấn Huy, có lẻ anh ấy với chị Ngân có tình cảm sâu nặng hơn anh Hai tạ

- Vậy người đáng trách không phải là chị Ngân, chị ấy không lập trường khi chọn bạn traị

Thảo thở dài :

- Xem ra phụ nữ là người để thay lòng chứ đâu phải đàn ông. Con gái mình xấu tính thật phải không Hạnh ?

Hạnh gật đầu :

- Ta còn nhớ câu nói của Meandre : " Ddàn bà đối với đàn ông là một tai họa thú vị "

- Ta thà chết chứ không thèm thú vị đó.

- Xì, nói nghe hay lắm, đến chừng mi có bồ đố mi cho người ta yên. Ddến chừng đó ta e không còn là tai họa thú vị mà là tai họa khủng khiếp nữa kìạ

- Ê, sao mi hay lên án ta quá vậy ?

- Vì mi không ghẹo người khac thì mi ăn ngủ không yên.

Thảo nhún vai :

- Ta tệ vậy sao ?

- Còn phải nghi ngờ.

Chuông vào lớp, hai cô lục đục đi vàọ Cô gọi năm người lên bàn trên để kiểm tra bàị Trong số đó có Thảo và Nhung, hai thái cực lại ngồi kế ben nhaụ Nhung toét miệng cười thân thiện, Thảo nói :

- Tớ không cho bồ cặp dê đâu, lớp phó.

Cô đọc câu hỏi cho năm bạn ghi vào giấỵ Thảo thấy Nhung loay hoay cô cười một mình. Mười lăm phút trôi qua, đến lúc nộp bài cô đưa cao tơ giấy kiểm tra của Nhung :

- Các em nhìn xem, cái này là cái gì vậy ?

Cả lớp cười ầm ĩ, trong tờ giấy của Nhung, Chữ nào chữ nấy to nhu cái tô lại chệch lạt khó coị

- Tuyết Nhung !

Nhung khép nép đứng lên

- Tại sao em làm bài kỳ vậy ?

- Thưa cô, em không có kính.

- Kính em đâu ?

- Da.... Lúc nãy nói rơi ra nhưng em tìm hoài không thấỵ

Cô nói :

- Các em tìm kính giúp bạn ấy xem.

- Cả lớp nhôn nhao hẳn lên. Hạnh huých cùi chỏ vô hông Thảo :

- vậy là Nhung cận thiệt chứ đâu phải giả bô..