Nhờ hai người Tiểu San, Thiến Thiến tích cực tuyên truyền mà trong vòng 2 tiếng đồng hồ ngắn ngủi, toàn bộ phòng thu phát bộ phận tổng hợp trên dưới đều biết Kha Uyển Trúc có một người bạn trai cùng làm ở Phong Thị, cao to đẹp trai, lại rất đàn ông, còn giữ chức vụ cao.

Không lâu sau, mấy người ham vui cũng bắt đầu trò cá cược mới xem ai là bạn trai Uyển Trúc, cửa trên là phó tổng tài, cửa dưới là các trưởng phòng, chức vụ càng cao tiền cược càng lớn. Ngày đầu tiên mở cược, mọi người ở phòng thu phát đều đặt cược [trừ Uyển Trúc]; ngày thứ hai, các phòng khác của bộ phận tổng hợp cũng nghe tin mà đến; ngày thứ ba, tầng trên tầng dưới cũng gửi tiền đến; mà từ ngày thứ tư trở đi, các bộ phận của Phong Thị đều âm thầm quan sát lẫn nhau không thôi.

Kỳ thật Uyển Trúc cũng không phải nhân vật tai to mặt lớn gì, cũng không phải là đại mỹ nữ người ta nhìn một lần liền không thể quên, thậm chí là một người rất bình thường, người ta cần phải gặp cô vài ba lần mới có thể nhớ rõ cô là người nào. Tính rõ ra, cả Phong Thị người quen biết cô chỉ chiếm không đến một phần ba mươi.

Nhưng trong số các tính xấu trời sinh của con người, ham mê cá cược lại vững vàng là một trong các tính xấu đó, hơn nữa tò mò cũng là động lực để nhân loại phát triển, tự nhiên cũng cần cổ vũ thêm nhiều nữa. Mặt khác, trong thời gian làm việc buồn tẻ nhàm chán, có cái này chấn hưng tinh thần cũng là chuyện tốt.

Nhưng lợi hại nhất vẫn là thủ pháp tuyên truyền của nhóm người cầm đầu – -

“Rất có thể là phó tổng tài Phong Thị đó.”

Oa! Phó tổng tài Phong Thị! Nhưng đó là nhân vật lớn đấy nha!

Trừ tổng tài ra [nghĩ cũng không dám nghĩ], phó tổng tài là người đàn ông độc thân số 1, tương lai tốt đẹp của bao thiếu nữ đề phó thác trên người hắn, nếu như hắn bị người nào đó không tên không họ chấm mất rồi, vậy tương lại của các cô gái kia biết phải kêu ai?

Cho nên trong 10 ngày trở lại đây, ngày nào cũng có người đến phòng thu phát nhìn Uyển Trúc, lại hỏi chút thông tin từ nhóm cầm đầu Tiểu San, Thiến Thiến, sau đó lại trở về tự tìm kiếm mục tiêu được đặt cược. Phòng thư ký thậm chí còn mở một cuộc cá cược khác: Ai là bạn gái của phó tổng tài?

Tất nhiên những chuyện đó Uyển Trúc không có gan tiết lộ cho Phong Tông Hàn đến nửa điểm. Hắn sẽ không tức giận, mà tuyệt đối sẽ la ó đòi tham gia náo nhiệt, thậm chí còn đem chủ đề cá cược này nâng cao thêm, đem phong ngôn phong ngữ truyền càng xa, chỉ sợ thiên hạ không loạn!

Mặc dù làm đối tượng cho người ta cá cược không thoải mái gì, đặc biệt là ngày nào cũng phải đối diện với ánh mắt khinh miệt nghi ngờ của nhóm người tự nhận mình có tư cách bay lên cành cao làm phượng hoàng, thật đúng là như ngồi trên bàn chông, một ngày như một năm.

Nhưng cũng vì lẽ đó Uyển Trúc càng không mong Phong Tông Hàn sớm công khai. Nghĩ mà xem, những người ngưỡng mộ phó tổng tài đã đáng sợ như vậy rồi, vậy mấy người si mê Phong Tông Hàn còn đáng sợ đến mức nào nữa?

Thôi vậy, Phong Tông Hàn, anh vẫn là nên tránh thì hơn, mỗi đêm nói chuyện điện thoại là cô thỏa mãn lắm rồi, đợi anh xong việc rồi thì trốn tới sa mạc không có người hẹn hò, tốt nhất là bình thường ở công ty có gặp mặt thì cũng như cũ xem như không quen biết, cô vẫn còn trẻ, không muốn bị người ta ám sát đâu!

Thế nhưng Phong Tông Hàn lại thầm nghĩ muốn mau mau ăn táo xanh nhỏ, những cái khác đều không nằm trong phạm vi lo lắng.

Cho nên ngày hôm đó, phó tổng tài Vu Khiêm tự mình hộ tống Phong Tông Hàn đến kiểm tra phòng điều tra thị trường bộ phận tổng hợp, liền thuận tiện ghé qua văn phòng ngay cạnh đó thông báo cho Uyển Trúc.

“Kha tiểu thư, phiền cô đi xin nghỉ trước.”

Không phải chứ? Thực sự là phó tổng tài sao? Mọi người phòng thu phát đồng dạng giương to mắt, mở to lỗ tai.

“Xin nghỉ?” Uyển Trúc ngạc nhiên lặp lại. “Tại sao?”

Vu Khiêm hiền hòa cười.

“Bởi vì buổi chiều cô có việc.”

“Tôi buổi chiều có việc?” Uyển Trúc vò vò đầu mình không hiểu làm sao. “Tôi có sao?”

“Cô có, cô có thể xin nghỉ làm việc công.”

“Nghỉ làm việc công?” Uyển Trúc mờ mịt, tỏng nháy mắt hiểu ra liền à một tiếng. “Buổi chiều tôi phải ra ngoài công tác sao?”

Vu Khiêm gật đầu. “Coi như vậy đi.” Vẻ cười cũng vô cùng khả nghi.

“À, được, tôi đi xin nghỉ.”

Phòng thu phát phải ra ngoài công tác là chuyện vô cùng thường xuyên, chỉ là … cần phó tổng tài đích thân đến thông báo sao?

Mọi người đều hướng con mắt nghi hoặc về phía cô, nhưng Uyển Trúc vẫn tự nhiên như bình thường, chỉ có bản thân cô biết phó tổng tài không phải bạn trai mình, nhưng cũng vì cái vẻ trấn định như không của cô, lại làm mọi người càng thêm nghi ngờ.

Rốt cuộc là có phải hay không?

Đột nhiên, có mấy người vọt đến chỗ Tiểu San cược thêm, lại gọi điện đến phòng thư ký đánh cược, Uyển Trúc chỉ có thể buồn cười âm thầm lắc đầu.

12 giờ kém 5 phút, mọi người đều đã sẵn sang đến giờ là lên đường, sẵn sang mau mau giải quyết cơm trưa để quay lại đợi, xem xem Uyển Trúc rốt cục là cùng ai ra ngoài công tác. Đúng lúc này, một bóng người như cơn bão ào ào tiến vào. Dáng người thật cao! Ngoại hình thật tuấn mĩ! Nụ cười thật tinh nghịch! Bộ dạng rất … quen thuộc!

Tổng tài!

Mọi người liền á khẩu ngây người nhìn Phong Tông Hàn đang ghé một mông ngồi lên bàn của Uyển Trúc.

“Xong chưa? Anh đói sắp chết rồi đây, em mau mau một chút!”

“Hả?” Uyển Trúc kinh hô: “Anh chạy đến đây là cái gì hả?”

“Này, Tiểu Muội, anh không phải bảo Vu Khiêm thông báo cho em rồi sao? Em vẫn chưa xin nghỉ à?” Phong Tông Hàn không có gì cũng hét ầm lên (*): “Anh mặc kệ, anh mặc kệ! Bảo Vu Khiêm giúp em xin nghỉ, chúng ta mau đi thôi! Anh đói sắp chết rồi đây!”

(*nguyên văn là 大惊小怪: đại kinh tiểu hoài: không có gì cũng kinh ngạc quá mức, nôm na là chuyện bé xé ra to, nhưng để thành ngữ này ở đây có vẻ không xuôi lắm)

“Xin nghỉ?” Uyển Trúc ngạc nhiên nhìn hắn. “Là anh bảo em xin nghỉ? Em phải ra ngoài làm việc cùng anh?”

“Phải, phải!” Phong Tông Hàn không kiên nhẫn đáp lại. “Em không đi anh liền vác em đi đấy!”

“Được rồi, được rồi.” Uyển Trúc đồng ý, một bên đem văn kiện vừa mới hoàn thành bỏ vào trong ngăn kéo, đồng thời đưa mắt nhìn trộm 4 phía, tiện đà than thầm một tiếng: Xem ra cô không sống nổi qua ngày mai rồi!

“Đi thôi.”

Nhìn thấy tổng tài kéo Uyển Trúc ào ào đi mất như cơn bão, mọi người đều khiếp sợ choáng váng, không thể suy nghỉ, vẫn còn u mê nhìn theo.

Không phải chứ?

Lẽ nào là tổng tài?

Chỉ có Tiểu San với Thiến Thiến nghĩ nhiều hơn một câu: Nhà cái thông sát!

(Nhà cái thông sát: nhà cái thắng, người chơi đều thua hết)

Ăn cơm trưa xong, Phong Tông Hàn lại kéo Uyển Trúc đến một căn nhà 2 tầng ở đường Trung Hiếu Đông đoạn số 6 (**), bốn phía xung quanh là một khoảng sân vườn lớn, ở đó có một kến trúc sư đang đứng chờ.

“Anh vừa mới mua chỗ này, ở đây thích hợp cho em nuôi động vật.” Phong Tông Hàn giải thích.

“Đến đây, nói cho anh ta em thích thiết kế như thế nào, anh sẽ cho bọn họ mau trang hoàng, làm nhà mới của chúng ta.”

“Vậy …” Uyển Trúc nhìn trộm hắn. “Tang tiểu thư thì sao?”

Phong Tông Hàn trào phúng ha một tiếng, lập tức lôi Uyển Trúc đi đến tảng đá lớn trong vườn ngồi xuống.

“Tháng sau là cô ta sinh rồi, thời gian này anh sẽ đẩy mạnh việc chuẩn bị hôn lễ, trang hoàng nhà mới của chúng ta, cô ta sẽ tưởng anh đang chuẩn bị cưới cô ta. Đương nhiên anh sẽ sắp xếp người theo dõi bọn họ, xem bọn họ định dùng quỷ kế gì để đối phó với việc xét nghiệm DNA đây.”

Khuôn mặt hắn tràn đầy ý cười.

“Đến lúc bọn họ muốn giao đứa bé cho anh, anh sẽ lật tẩy lời nói dối của bọn họ, để công sức của bọn họ tan thành bọt biển, dùng hết tâm cơ tạo ra đứa bé mà lại chẳng dùng được gì, để xem bọn họ xử lý như thế nào mới tốt. Chậc chậc, đến lúc đó sắc mặt bọn họ khẳng định rất đặc sắc, nhất định là vừa hồng vừa đen, vừa xanh lại vừa trắng!”

Uyển Trúc không khỏi nhíu mày.

“Như vậy có được không?”

Phong Tông Hàn ôm lấy cô.

“Là bọn họ chơi xấu anh trước, còn có thể trách anh chơi lại sao? Huống chi anh cũng không thể vì một đứa bé không rõ cha là ai mà cưới cô ta? Cô ta tự mình làm sai thì cũng nên tự mình thu dọn tàn cuộc, không phải sao? Anh chỉ hơi lợi dụng cơ hội chơi lại bọn họ một chút mà thôi, cũng không làm ra cái gì gọi là trả thù cả.”

“Là không sai, nhưng …” Uyển Trúc than nhẹ: “Vẫn cảm thấy cô ta thật đáng thương, vì muốn có được anh, lại thành ra làm hại bản thân mình, kết quả cái gì cũng không có được, còn rước lấy phiền toái, em thực buồn thay cho cô ta.”

Phong Tông Hàn không khỏi yêu thương ôm cô thật chặt.

“Em quá lương thiện rồi, nhưng anh chính là yêu em ở điểm đó nhất, lúc đầu nếu như không phải là em lương thiện, anh đã sớm biến thành con mèo chết rồi!”

“Hả?” Uyển Trúc bối rối nhìn hắn. “Anh nói cái gì cơ?”

“Ách …” Phong Tông Hàn hài hước nháy mắt. “Anh nói anh yêu em.”

Hai má đột nhiên đỏ bừng.

“Cái gì vậy, sao tự dưng lại nói với người ta cái này!” Uyển Trúc xấu hổ cúi gầm mặt, thấp giọng nói.

“Này, nói lại với anh một câu đi chứ!” Phong Tông Hàn lắc lắc cô. “Anh nói anh yêu em rồi, em cũng phải nói chứ!”

Mặt lại càng đỏ, cô vùng mạnh ra khỏi người hắn chạy ra xa.

“Không náo loạn với anh nữa, em đi tìm kiến trúc sư!”

Phong Tông Hàn nhìn theo bóng lưng của cô lắc lắc đầu.

“Thực ngốc! Đến lúc này rồi còn không nghĩ đến!”

** Đường Trung Hiếu Đông: là con đường giao thông huyết mạch của Đài Bắc, thuộc tổ hợp 5 tuyến đường cao tốc liên tỉnh, kéo dài theo hướng đông tây, gồm có 7 đoạn. Con đường này tập trung rất nhiều cơ quan, tổ chức của chính phủ Đài Loan, cũng tập trung nhiều cửa hàng, trung tâm mua sắm, … Đoạn số 6 của đường Trung Hiếu Đông: phía Tây nối với đường Vĩnh Cát và Trung Hiếu Đông đoạn số 5, phía Đông nối với đường Hướng Dương và Trung Hiếu Đông đoạn số 7. Có một bài hát tên là ‘Đi 9 vòng quanh đường Trung Hiếu Đông’ của 动力火车, nghe khá hay, nhóm này còn có một bài khác cũng rất hay trong phim 蔷薇之恋 – Tường vi chi luyến, chính là phim ‘Bông hồng tình yêu’ của S.H.E. Aizz ~ lan man nhiều quá, ai muốn nghe lên GG search nhé ^^! Đây là ảnh đường Trung Hiếu Đông đoạn số 4.

Thấy Uyển Trúc làm các cô buôn bán một phen lời như vậy, Tiểu San cùng Thiến Thiến đương nhiên phải tận tình làm người bạn tốt, muốn khuyên nhủ Uyển Trúc trước khi lún vào quá sâu thì phải nhanh chóng dứt ra. Cho nên buổi sáng hôm sau, Uyển Trúc vừa đến văn phòng, ba lô vừa buông xuống liền bị Tiểu San cùng Thiến Thiến từ đâu chạy tới vây lại.

“Tiểu Trúc à, tổng tài đã đính hôn, lại còn sắp làm cha rồi đó.”

“Đúng, tổng tài rất phong lưu, không thích hợp với cậu đâu!”

Uyển Trúc có miệng mà không thể nói, chỉ âm thầm cười khổ. Tiểu San cùng Thiến Thiến đương nhiên sẽ không nói hai ba câu như thế là xong, cũng không lo lắng thời gian làm việc sắp đến, mặc kệ mà lôi kéo Uyển Trúc ngồi xuống, liền bắt đầu bài giảng con cà con kê hòng dùng lời lẽ thức tỉnh Uyển Trúc.

“Phải đó, anh ta đích thực là rất anh tuấn mê người, toàn công ty từ cao đến thấp làm gì có ai không vụng trộm thích anh ta?” Tiểu San còn nói: “Tớ còn có một tập san của anh ta, đều là tin tức báo chí liên quan đến anh ta, ảnh chụp, còn cái gì mà tạp chí Time, tạp chí Forbes, Hoa hoa Nữ lang, Giai nhân thanh tú, v.v…tớ đều thu thập hết lại, nhưng tớ nhiều lắm cũng chỉ là nằm mơ giữa ban ngày mà thôi, cũng chưa từng si tâm vọng tưởng, cho dù anh ta thực sự muốn chơi đùa cùng tớ, tớ còn hơi sợ đó! Anh ta lúc nào chẳng là tay phải cầm tay trái buông, tớ mới không mong thành một trong những phế phẩm của anh ta.”

“Tớ không muốn đả kích cậu, Tiểu Trúc,” Thiến Thiến nói tiếp: “Nhưng cậu xem anh ta chơi bời với nhiều phụ nữ như vậy, có người nào không phải người mẫu, minh tinh, nữ cường nhân, đại mỹ nữ không xinh đẹp gợi cảm thì cũng là con nhà gia thế, còn cậu thì …” Cô nhẹ nhàng liếc mắt trái phải nhìn Uyển Trúc, sau đó thở dài một tiếng.

“Cậu là ngọt ngào, nhưng không đủ diễm lệ, cũng không có hương vị gợi cảm quyến rũ, càng không phải là thiên kim thế gia, cậu lấy cái gì để níu kéo anh ta? Anh ta cùng lắm chỉ là thấy mới mẻ với cải vẻ ngây thơ đơn thuần của cậu thôi.” Đến tột cùng là bạn tốt, cũng không thể nói cô quá bình thường chứ?

“Trước khi qua lại với cậu, chắc chắn anh ta đã nói: không nói chuyện tình cảm, không nói chuyện hôn nhân, mọi người chỉ cần happy ở chung với nhau mà thôi, có đúng không?” Tiểu San liếc xéo Uyển Trúc.

Uyển Trúc không tự giác chớp chớp mắt: sai rồi, anh ấy ngay từ đầu đã nói yêu tớ, mà còn muốn cưới tớ nữa kia.

Nhưng Tiểu San lại hiểu lầm, cô cứ tưởng thái độ của Uyển Trúc nghĩa là: vậy phải làm sao?

“Đúng chứ, tớ nói rồi mà,” Cô đắc ý nói: “Với người phụ nữ nào anh ta cũng nhắc nhở trước như thế, chờ chơi chán rồi, anh ta mới ung dung bỏ đi mà không thấy tội lỗi. Mấy đại mỹ nữ đó còn có thể có tư cách, có điều kiện suy tính một chút, xem mình có thể giữ anh ta lại không, mà cậu thì sao? Thôi đi, Tiểu Trúc, cậu nhiều lắm chỉ là tiểu gia bích ngọc, là điểm tâm ăn sáng, cũng không phải là Konica(*)!”

(*nguyên văn柯尼卡: kha ni tốt, có một chữ trùng với họ Uyển Trúc, ở đây chơi chữ ám chỉ cô họ Kha cũng không phải là tiểu thư tập đoàn Konica, còn Konica là cái gì thì mọi người biết rồi)

Thiến Thiên lay lay Uyển Trúc.

“Phải đó, Tiểu Trúc, bỏ đi, mọi người đều nói tính tình tổng tài rất thoải mái, cậu trực tiếp nói với anh ta, anh ta sẽ không giận đâu.”

Uyển Trúc bị bọn họ nói trái một câu phải một câu làm cho không hiểu được thế nào mới tốt, mắt nhìn thấy trưởng phòng đang nhíu mày với bọn họ liền chớp lấy cơ hội.

“Mau về chỗ thôi, trưởng phòng đang lườm chúng ta kìa!”

Tiểu San không tình nguyền liếc mắt một cái, còn lưu lại một câu: “Mời đợi tập sau”

Mới cùng Thiến Thiến lư lại một đám khói chạy về chỗ của mình.

Cũng không còn thời gian mà diễn tập sau nữa, hơn 10 giờ, Phong Tông Hàn lại đến mang Uyển Trúc đi ‘ra ngoài công tác’. Đồng nghiệp mặc dù rất kinh ngạc, cũng chỉ có thể vì Uyển Trúc than thầm không thôi.

Phong Tông Hàn từ trước tới nay luôn duy trì nguyên tắc thỏ không ăn cỏ gần hang (*), cho tới nay cũng không liên quan đến nhân viên công ty, để tránh ảnh hưởng đến công việc. Hôm nay lại phá vỡ nguyên tắc, mà lần đầu tiên lại là một cô gái ngây ngốc đơn thuần, xem bộ dạng cô ta là không cự tuyệt nổi mị lực nam tính của Phong Tông Hàn. Nhưng nếu đã như vậy, đa số nhân viên nữ trong công ty cũng không thể ngăn nổi sự bất an nghi hoặc đang dâng lên.

(*thỏ không ăn cỏ gần hang: kiểu như mình nói là không dây vào con thầy, em bạn, gái cơ quan)

Nếu như tổng tài đã muốn chơi bời với mình, thì mình có đủ định lực để từ chối hắn không?

Vẫn còn những ánh mắt hằn đỏ của các nữ đồng nghiệp, mặc dù đỗ kỵ cũng không nhịn được phải đi cá cược một phen: Tổng tài giữ hứng thú với Uyển Trúc được bao lâu?

Nói cách khác, mọi người đều cho rằng Uyển Trúc chẳng qua chỉ là món điểm tâm mà Phong Tông Hàn nhất thời cảm thấy thích thú mà thôi. Hơn nữa, cho dù mê luyến hắn, không có phụ nữ nào lại chịu làm một khách qua đường của hắn mà thôi, nhưng cũng không có cách nào thoát được hấp dẫn chí mạng của hắn.

Cổ nhân nói: Nữ nhân họa thủy, tị chi tắc cát. (phụ nữ đều mang đến tai họa, tránh được ắt sẽ bình an)

Mà nay phụ nữ đều phải kêu lên:Namnhân tai nan, diệt chi tắc an.

Cho dù lúc trước vì đứa bé mà buộc phải đính hôn, nhưng Phong Tông Hàn vẫn như cũ không bỏ được tật phong lưu bên ngoài, thậm chí sau hôm đính hôn còn cùng một cô người mẫu Thụy Điển đi du thuyền đến Ma rốc đánh bạc, một tuần sau lại cùng nữ minh tinh người Nhật đi Italia đấu giá cổ vật, sau lại đổi thành cùng nữ bá tước đến Paris uống champagne. Tang Nhược Quyên cũng vô lực ngăn cản hắn. Chỉ có thể lấy lí do cho dù hắn ta có chơi bời như thế nào thì cũng sẽ trở về bên mình để tự an ủi bản thân.

Nhưng không thể ngờ được đêm trước ngày kết hôn, hắn lái xe bị tai nạn hôn mê mấy tháng, tỉnh lại rồi thì tự dưng lại đổi ý, kiên trì yêu cầu xét nghiệm DNA cho đứa bé rồi mới tiến vào kễ đường. Người nhà họ Tang trong lòng có khuất tất, mà cái quan trọng nhất trước mắt là làm sao để qua được cái xét nghiệm DNA kia.

Lúc nhà họ Tang đang trăm phương nghìn kế giăng lưới bắt cho được con cá chạch Phong Tông Hàn thì lại không cẩn thận nghe được tin đồn làm người ta bất an – -

Phong Tông Hàn lại đi câu con gái nhà người ta! Chuyện này không có gì đáng ngạc nhiên, đáng ngạc nhiên là ở chỗ khi trước đều là con gái quấn lấy hắn ta, lần này có vẻ như là Phong Tông Hàn ngược lại đi quấy rầy đối phương, thậm chí người ta là viên chức Phong Thị.

Lấy thân phận tổng tài, Phong Tông Hàn ngày ngày quang minh chính đại bắt người ta cùng hắn ‘ra ngoài công tác’. Càng khả nghi chính là, trước đây hắn đều tranh đi công tác, hiện tại nếu không phải giao cho Vu Khiêm thì cũng cử tổng giám đốc mới nhậm chức.

Cái vị nữ tổng tài nóng bỏng của tập đoàn truyền thông Pháp kia đến Đài Loan, trước đây đều do Phong Tông Hàn tự mình chiêu đãi hết lòng. Lần này lại giao cho bộ phận đối ngoại của công ty xử lý.

Mà ‘giao tình’ của Phong Tông Hàn với phụ nữ ngắn nhất là 12 tiếng, dài nhất là không quá 1 tuần, lần này dây dưa với cô gái kia đã hơn 1 tháng, điều này càng làm người ta hoài nghi,

Không cho rằng Phong Tông hàn sẽ yêu thương đứa con gái nào đó, lại cũng không nhịn được muốn xóa bỏ nghi kị trong lòng. Hội nghị Tang gia quyết định đứa con gái kia tốt nhất là tự mình biết rõ không cần quá kiêu ngạo, nếu như có dã tâm thừa dịp đưởng sủng là làm quá, bọn họ trước hết sẽ cho cô ta biết chút uy lực của mình, cho cô ta biết cô ta đang chống lại ai, hiểu rõ ai mới là Lão Đại.

Vì thế, khi đã qua thời gian sinh dự tính, vào lúc làm người ta lo lắng nhất, mà Phong Tông Hàn tuyệt không hỏi thăm lấy một câu, lại cùng đứa con gái kia ‘ra ngoài công tác’, Từ Tuyết Phân rốt cục nhịn không được mang theo con gái đến Phong Thị diễu võ giương oai.

Nghe ngóng rõ Phong Tông Hàn thông thường hơn 1o giờ đều đưa đứa con gái đó ra ngoài, Từ Tuyết Phân tính toán trước 9 giờ đã kéo đến.

Vị hôn thê của tổng tài tự nhiên không ai dám ngăn cản, mẹ con hai người như hai con hổ xổng chuồng thẳng hướng phòng thu phát ở tầng 6 lao tới, vừa mới bước một bước vào văn phòng, Từ Tuyết Phân đã không kiêng dè mở mồm rống to.

“Ai là Kha Uyển Trúc?! Lập tức lăn ra đây cho ta!”

Tiểu San cùng Thiến Thiến rụt rè bước ra khỏi thang máy, hai người đùn đấy nhau đi đến văn phòng của tổng tài, dừng lại một chút trước bàn của thư kí Mạc Thanh Phong. Mạc Thanh Phong nhìn sắc mặt hai người đầy sợ hãi, tựa như có thể tùy lúc mà bỏ chạy lấy người, bất giác cảm thấy thú vị liền cười cười.

“Có việc?”

Hai cô gái lại đùn đẩy nửa ngày, Tiểu San mới ngập ngừng nói: “Chúng tôi là nhân viên phòng thu phát bộ phận tổng hợp, chúng tối muốn … muốn gặp tổng tài.”

“Phòng thu phát?” Mạc Thanh Phong khẽ nhếch hai hàng lông mày. “Tổng tài đang có một cuộc họp quan trọng, hay là các cô nói với tôi tìm tổng tài có chuyện gì, tôi xem xem lúc nào nói với anh ấy thì thích hợp.”

Thiến Thiến do dự nhìn trộm Mạc Thanh Phong.

“Cái này … là thế này, vị hôn thê của tổng tài Tang tiểu thư đến tìm Tiểu Trúc, vừa khóc vừa mắng Tiểu Trúc, cho nên chúng tôi muốn …”

Không cần suy nghĩ!

“Đi theo tôi!” Mạc Thanh Phong vội vội vàng vàng dẫn Tiểu San cùng Thiến Thiến đi đến trước cửa phòng họp. “Chờ!”

Đứng ở ngoài nhìn vào, bọn Tiểu San thấy Mạc Thanh Phong khẩn cấp đi đến phía đầu bàn hội nghị, cúi người nói vài câu vào tai tổng tài, vốn dĩ đang nở nụ cười thoải mái, khuôn mặt tổng tài lập tức thất sắc, toát ra cỗ lửa giận bừng bừng, mắng to một tiếng “Mẹ nó, con tiện nhân” Lúc sau, có bóng người như hỏa tiễn lao ra, như cơn gió xẹt qua hai người, chỉ chớp mắt đã không thấy tăm hơi.

Hai cô gái không khỏi ngây người.

Hai cô chỉ là nhìn không vừa mắt thái độ kiêu ngạo chuyên chế của mẹ con họ, cho nên muốn thử xem tổng tài có đồng ý thay Uyển Trúc nói vài câu hay không. Xem xét hơn một tháng nay, hình như tổng tài thực thích Uyển Trúc, bởi vậy điều này cũng có khả năng.

Mà không ngờ tới tổng tại lại phát hỏa như vậy, cái này cũng thật kì lạ.

Ai chả biết tổng tài cực kì ít khi nổi giận, một năm tính ra cũng chưa đến một lần? Lại càng không thể vì phụ nữ mà nổi giận. Phụ nữ đối với hắn ta mà nói cũng chỉ là hàng hóa, là đồ chơi, cũng không phải là cái gì không có được, căn bản không phạm vào cái gì gây tổn thương đến họ.

Mà hắn ta bây giờ lại vì Uyển Trúc mà nổi lên cuồng giận!

Tại sao?

Hai cô gái lại đưa mắt nhìn nhau, tiện đà đồng thời rời bước theo sau, đi cùng Mạc Thanh Phong, theo sau Vu Khiêm.

Phong Tông Hàn vừa bước ra khỏi thang máy đã nghe thấy tiếng nói đều châm biếm miệt thị của Tang Nhược Quyên.

“Nói cho cô biết, đừng nghĩ cái vẻ tội nghiệp của cô có thể giữ được anh ấy ít lâu, anh ấy chẳng qua chỉ là thay đổi khẩu vị mà thôi, đợi đến khi thấy hết mới mẻ rồi, cô cứ ngồi đó mà chờ người ta cười cô chết, tôi một chút cũng không đồng tình cô, thực là tiện nhân!”

“Câm mồm!”

Lại nhìn thấy Uyển Trúc cắn môi, nước mắt lưng tròng, bộ dạng đáng thương, tất cả lí trí của Phong Tông Hàn như bay đi đâu hết. Hắn chạy vọt vào văn phòng, xẹt qua mẹ con tang Nhược Quyên – -suýt nữa xô ngã bọn họ, trước con mắt của toàn bộ nhân viên phòng thu phát ôm Uyển Trúc vào lòng, đồng thời cuồng nộ mắng Tang Nhược Quyên:

“Cô mới là con mẹ nó khốn nạn!”

Tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.

Một lúc sau, Từ Tuyết Phân mới kinh hãi kêu lên:

“Cậu sao có thể nói như vậy? Nhược Quyên là vị hôn thê của cậu! Nó chẳng qua là bất mãn đứa con gái này biết hai đứa sắp kết hôn còn cố tình dây dưa, cho nên mới …”

“Tôi đáng chết mới không lấy cô ta!”

“Cái gì?!” Mẹ con họ cùng sợ hãi kêu lên. “Cậu nói vậy là có ý gì?”

“Chính là ý đó. TÔI KHÔNG LẤY TANG NHƯỢC QUYÊN!” Phong Tông Hàn sắc mặt đen sì gằn giọng từng chữ từng chữ một nói ra.

“Nhưng đứa bé …”

“Gặp quỷ, đứa bé đó căn bản không phải con tôi!”

Toàn bộ nhất thời nổi lên tiếng xì xào.

Phong Tông Hàn vẫn tiếp tục rống giận: “Các người nghĩ tôi ngu như vậy sao? Nghĩ rằng cấu kết với bác sĩ làm báo cáo giả thì qua mặt được tôi chắc? Mẹ kiếp! Tôi chẳng qua là đang chơi lại các người thôi, xem các người còn định giở trò gì, các người còn tưởng thật!”

Mẹ con Tang Nhược Quyên nhất thời đứng im như trời trồng (Nguyên văn石柱: cột đá)

Đang nép trong ngực Phong Tông Hàn, Uyển Trúc ngẩng đầu đẩy hắn.

“Đừng nói nữa, Tông Hàn, ở đây nhiều người như vậy, không phải …”

“Anh càng phải nói!” Phong Tông Hàn đã bị lửa giận chiếm lĩnh, hai mắt vằn đỏ.

“Định chơi tôi? Hừ! Con của Paul phải không?”

Hai mẹ con họ đồng thời thở hắt ra một hơi.

“Các người thực sự là đủ vô sỉ, dám lấy con của thằng khác đổ lên đầu tôi, không muỗn các người khó xem còn không biết xấu hổ, cư nhiên dám đến đây làm loạn! Mẹ kiếp! Thực sự là đủ ngạo mạn, có muốn tôi giúp các người lên trang nhất báo hay không?”

Uyển Trúc nhị không được lại kéo kéo hắn.

“Tông Hàn, xin anh đừng nói nữa, bọn họ đã đủ …”

“Đủ vô sỉ!” Phong Tông Hàn cướp lời. “Bọn họ đáng chết cư nhiên dám đến mắng em? Em mới là người anh yêu, mới là người anh muốn lấy, bọn họ cư nhiên dám đến mắng em?!”

Toàn bộ lại nổi lên tiếng xì xào lần nữa.

“Tông Hàn, đừng lại …”

“Trong thiên hạ bọn họ chính là vô sỉ nhất, loại phụ nữ đáng chết không biết xấu hổ, đĩ điếm chính là đĩ điếm, dâm phụ chính là dâm phụ, thực sự là con mẹ nó một đôi cứt chó, bọn họ quả thực là …”

Vu Khiêm cùng Mạc Thanh Phong vừa vào cửa đồng dạng kinh sợ đánh giá Phong Tông Hàn như sắp phát điên.

“Cậu ta điên rồi.” Vu Khiêm bình luận.

“Thực sự rất giống.” Mạc Thanh Phong tán đồng.

Vu Khiêm hai mắt tràn đầy hứng thú.

“Tôi lần đầu tiên thấy cậu ta phát hỏa.”

Mạc Thanh Phong ngạc nhiên.

“Lần đầu tiên? Cậu ta trước kia cũng không …”

“Trước kia?” Vu Khiêm cười xùy một tiếng. “Trước kia đó không gọi là phát hỏa, gọi là tức giận, cũng có thể là không vui. Bây giờ mới gọi là phát hỏa, phát nộ, phát rồ, tùy cậu gọi thế nào thì gọi, dù sao cậu ta cũng giận đến phát điên rồi.”

“Ừ …” Mạc Thanh Phong nghĩ nghĩ. “Cũng đúng, tôi cũng chưa từng nghe cậu ta mắng người khó nghe như vậy.”

Mà Kha Quý Thương nghe chuyện liền đến nhìn thấy vừa kinh ngạc cũng thật vừa lòng cười nhẹ.

Cuối cùng cũng công khai rồi, mình biết cậu ta thật lòng với Tiểu Muội mà.

Mà Tiểu San cùng Thiến Thiến thì thất vọng toàn tập.

Biết thế đã mở cuộc cá cược ‘tổng tài và Uyển Trúc có kết quả không’ rồi!

Uyển Trúc nghe lời cha liền cứng rắn lôi Phong Tông Hàn đang mắng người không ngừng đi ra.

Vu Khiêm tự mình lái xe đưa Uyển Trúc cùng Phong Tông Hàn đến nhà họ Kha, nghe nói Phong Tông Hàn ở nhà họ Kha là toải mái tự tại nhất. Mạc Thanh Phong phụ trách tiễn mẹ con họ Tang có khả năng bị mất tích. Trong Phong Thị râm ran tin đồn, Tiểu San cùng Thiến Thiến lại mở cuộc cá cược mới.

Tổng tài cùng Uyển Trúc khi nào thì kết hôn?

Chập tối tan làm về nhà, Kha Quý Thương vừa vào cửa đã thấy Phong Tông Hàn đã bình tĩnh trở lại đang cùng Uyển Trúc, Đại Tiểu Bì thành một đôi đang vui vẻ chơi đùa, ông không khỏi lắc đầu thở dài.

Chu Tố Nghi lau tay vào tạp dề rồi đưa ra đón.

“Có chuyện gì? Lúc sáng tổng tài của ông đến, mặt nhăn như khỉ ăn ớt(*), Uyển Trúc vừa dỗ vừa khuyên, sau đó tôi lại phải chạy đi lấy bánh pudding thanh long cậu ta thích ăn nhất cho cậu ta, lúc đó mới chuyển giận thành vui.”

(*nguyên văn là mặt thối như ăn SHIT)

Bỏ cặp táp xuống ghế xong, Kha Quý Thương mới đi đến đứng bên cửa sổ.

“Sau này không cần gọi cậu ta là tổng tài, gọi tên cậu ta là được rồi!” Ông dùng đầu hất hất chỉ Phong Tông Hàn.

Chu Tố Nghi ngạc nhiên nhìn sang Phong Tông Hàn.

“Vì sao?”

“Xem bộ dạng hai đứa nó không lâu nữa sẽ kết hôn, bà không thể gọi con rể là tổng tài được, phải không?”

Vẫn còn chưa hiểu lắm.

“Ông sao tự dưng lại nói thế?” Chu Tố Nghi lại hỏi.

Kha Quý Thương cười cười.

“Biết cậu ta lâu như vậy, tôi vẫn là lần đàu tiên nhìn thấy cậu ta phát hỏa lớn như thế, thực sự y như khủng bố!”

Càng nói Chu Tố Nghi càng mơ hồ!

“Này, rốt cục thì ông đang nói cái gì?”

Kha Thụy Văn, Kha Thụy Long vừa vặn về theo sau bỏ cặp lên sô pha, liền đi đến kêu lên:

“Cha, mau nói cho bọn con biết, mọi người đều nói hôm nay phát điên, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”

“Phát điên?” Kha Quý Thương nhún vai. “Ừm, cũng không kém nhiều lắm. Sáng nay, mẹ con nhà họ Tang đến công ty mắng Tiểu Muội, mắng nó đến mức nó khóc nước mắt nước mũi ròng ròng, tổng tài … à, Tông Hàn biết được, cũng không quản hôm nay có cuộc họp thường niên với các lãnh đạo cao cấp, lao một mạch ra ngoài đi cứu Tiểu Muội, đem mẹ con Tang tiểu thư mắng cho một hồi, mà … uhm, mắng thực sự rất khó nghe, cái gì Tam Tự Kinh, lời thô tục nào cũng đem hết ra mắng.”

Ông che miệng ho.

“Nói thực ra, chúng ta trước kia đều tưởng cậu ta ít khi giận dữ, nhưng so với hôm nay, phải nói là cậu ta chưa từng nổi giận mới đúng.”

“Thực sự đáng sợ như vậy?” Kha Thụy Long nghẹn lời.

“Đâu chỉ đáng sợ, thực là điên ý.” Kha Quý Thương thở dài nói. “Nếu cậu ta phát hỏa với cha như vậy, cha khẳng định mình cũng khiếp sợ.”

“Thực đáng tiếc.” Kha Thụy Long lẩm bẩm: “Lần sau nhất định phải nhanh chân đến xem mới được.”

“Em muốn xem? Vậy thì dễ ợt,” Kha Thụy Văn nhăn nhở cười cười: “Đi chọc cho Tiểu Muội khóc là được rồi.”

“Đi! Thần kinh à!” Kha Thụy Long xùy một tiếng. “Muốn xem cũng phải là xem cậu ta phát hỏa với người khác, việc gì phải tự tìm phiền phức cho bản thân?”

“Còn có,” Kha Quý Thương lại cười, cười đến cực kỳ vừa lòng. “Cậu ta còn công khai tuyên bố Tiểu Muội là người cậu ta yêu, là người cậu ta muốn cưới.”

“Hả? Công khai rồi?” Kha Thụy Long kinh ngạc.

“Cũng đến lúc rồi,” Kha Thụy Văn lầm bẩm: “Cá cược khó coi như vậy, Tiểu Muội cũng chịu đủ ấm ức rồi.”

Kha Quý Thương đảo mắt nghi ngờ nhìn hắn.

“Con nói cái gì?”

“A!” Kha Thụy Văn cùng em trai nhìn nhau một cái, nhanh nhẹn mở mồm: “Không có gì! Không có gì!”

Kha Quý Thương trừng mắt nhìn bọn hắn nửa ngày, anh em hắn vờ như không thấy, đến tận lúc Chu Tố Nghi kéo kéo ông, ông mới hừ một cái quay sang nói vợ: “Cậu ta cũng biểu thị thái độ rồi, cho nên tôi mới nói đến lúc nên gọi cậu ta bằng tên rồi.”

“Hả? Gọi tên?” Kha Thụy Long lại quay lại: “Vậy bọn con thì sao? Bọn con phải gọi cậu ta là gì?”

Kha Quý Thương nhếch mi.

“Các con nói xem?”

“Chúng con nói?” Dừng một chút, hai anh em quay sang nhìn nặt đối phương đồng thời kêu lên: “Anh (em) là anh vợ cậu ta, cậu ta là em rể anh (em), đương nhiên là …” lại đồng thời giơ ngón tay lên. “Gọi tên!”

“Oa! Thích quá!” Kha Thụy Long vui sướng.

Kha Thụy Văn thì trực tiếp hô to: “Này, em rể tương lai Tông Hàn, cậu được lắm!”

Kha Thụy Long tự nhiên không cam chịu ở phí sau cũng chạy lên trước đuổi theo, miệng gọi còn to hơn anh trai: “Em rể tương lại Tông Hàn, anh vợ cậu về rồi đây!”

Đang nằm trên cỏ lại bị Đại Bì đè nặng, Phogn Tông Hàn ngẩng đầu lên.

“Làm sao?”

Hai anh em đều đồng dạng có vẻ mặt buồn cười.

“Không sao, Tông Hàn, chỉ là … hắc hắc, lâu rồi không gặp, Tông Hàn, cho nên hỏi thăm cậu một chút gần đây có khỏe không, Tông Hàn?”

“Phải đó, phải đó, Tông Hàn, cậu lâu rồi không đến nhà chúng tôi, Tông Hàn, cậu nên thường xuyên đến đây, Tông Hàn, mẹ tôi rất nhớ cậu đó, Tông Hàn!”

Phong Tông Hàn nghi hoặc đưa mắt nhìn hai người bọn họ, cuối cùng quay sang Uyển Trúc nhướn lông mày hỏi:

“Bọn họ bại não hả?”

Uyển Trúc cười bò lăn ra đất. hai anh trai của cô hết tiếng này đến tiếng khác gọi ‘Tông Hàn, Tông Hàn’, cô đã sớm biết bọn họ muốn làm gì rồi.

“Anh … anh chính là làm bọn … bọn họ thích … thích một chút mà!”

“Thích một chút?” Phong Tông Hàn híp mắt, lập tức nở ra nụ cười ái muội làm người ta nổi da gà, thản nhiên ngồi xuống. “Được thôi, quả chối hay cái chai, tùy hai người chọn!”

Hai anh em đồng thời ngây người. “Cái gì mà chuối hay chai …” Bỗng dưng dừng lại rồi rống giận: “Mẹ nó, bọn tôi không phải thủy tinh(*)!” Kha Thụy Long kêu lên.

(*thủy tinh: tiếng lóng trên mạng chỉ đồng tính nam BL, người Đài Loan hay dùng từ này, còn về phần quả chuối với cai chai thì chịu, có hủ nữ yêu Đam Mỹ nào không ???)

Phong Tông Hàn hai tay nắm chặt ở phía sau, dùng ánh mắt làm người ta rét run quét qua quét lại trên người hai anh em họ Kha.

“Không phải sao?”

“SHIT, đương nhiên không phải!” Kha Thụy Văn mãnh liệt lắc đầu.

“Thế sao mấy người gọi tên tôi như vậy, nghe như đang gọi người yêu(*)?” (*nguyên văn亲爱: honey, sweetheart)

“Người yêu …” Hai anh em dở khóc dở cười nhìn nhau. “Đâu có?”

“Sao lại không có?” Phong Tông Hàn nói tiếp, chầm chậm đứng dậy. “Nói thực cho dù hai người thực sự là thủy tinh thì cũng không sao, đều là đàn ông cả, tôi đương nhiên hiểu làm thế nào để hai người vui vẻ.” Hắn nhăn nhở cười cười dùng bả vai huých Kha Thụy Văn. “Thế nào? Có muốn vui vẻ một chút hay không?”

Kha Thụy Văn bị dọa chết khiếp nhảy ào một cái ra xa y như con ếch.

“Cậu … cậu có bệnh!”

Phogn Tông Hàn sụp mặt tỏ vẻ đáng thương hề hề.

“Ôi, anh làm tổn thương trái tim tôi rồi đây này!” Thuận tiện quay sang cho Kha Thụy Long cái nháy mắt đầy ái muội. “Anh thì sao? Cực kì vui đó.”

Kha Thụy Long cả kinh lảo đảo lui xuống vài bước, hai tay còn run run.

“Không cần, không cần, tôi mới không cần!”

“Thực sự không cần?” Phong Tông Hàn nói xong, lại từng bước từng bước tiến đến chỗ họ.

Không có âm thanh đáp lại, hai người kia đã sớm chạy trốn mất dạng chỉ lưu lại cái đuôi khói mù(trong truyện tranh khi bị đuổi, nhân vật thường co giò chạy, tác giả thường vẽ thêm mấy đụn khói để tăng hiện quả hình ảnh – cái này làm mình nhớ lại Chaien đuổi Nobita ), Phong Tông Hàn nhún vai xoay người, mắt nhìn thấy bóng người đứng ở cửa sổ cười to không ngừng.

“Bác thì sao? Bác trai, có muốn …”

“Không muốn!” Kha Quý Thương cũng xoay người chạy mất.

Phong Tông Hàn lại nhìn Chu Tố Nghi, khóe miệng vừa hé ra, Chu Tố Nghi đã xua tay vội vã nói:

“Đừng tìm tôi, đừng tìm tôi, tôi phải đi nấu cơm!” Tiếng mất, người cũng không thấy đâu.

Phong Tông Hàn lại nhún vai, tiện đà chậm rãi xoay về phía sau, Uyển Trúc vừa ôm bụng ngã xuống đất liền vừa cười vừa kêu lên:

“Không cần, không cần …”

“Không cần?” Phong Tông hàn từng bước từng bước đến gần, khí thế uy hiếp mười phần. “Bọn họ đều chạy hết, chỉ còn mình em, em dám nói không cần?”

“Không cần!” Uyển Trúc muốn trốn, nhưng lại không dứt được cười, muốn đi lại thành bất động, lại càng hoảng. “Thực sự không cần mà!”

“Em còn dám nói không cần?!”

“Không cần … cứu mạng a!”

“Được, kêu lại, kêu to lên chút!”

“Cứu mạng a! Cha, mẹ, anh cả , anh hai, cứu mạng a!”

“Bọn họ không nghe thấy, kêu to thêm chút nữa!”

“Cứu mạng a! Cứu … a, ha ha, ha ha ha … đừng … em sợ nhột … ha ha ha … đừng …”