Ta và Tô Vãn biết nhau từ thời trung học, khi đó chúng ta đều rất đơn thuần, cả ngày hào hứng bàn chuyện tiểu thuyết, già mồm cãi láo vì mấy tình yêu sướt mướt trong đó, thảo luận xem lớp nào thì nhiều trai đẹp, lớp nào thì nhiều gái đẹp, trong lớp ai yêu ai. Chúng ta cũng từng tưởng tượng tương lai của mình sẽ như thế nào, ta tương đối giống với các cô gái bình thường, ta nói ta muốn tìm một anh đẹp trai, phải đặc biệt anh tuấn, Tô Vãn thì nói nàng thích một người sống nội hàm, tốt nhất nên đeo kính, bộ dáng tao nhã. Cả ta và Tô Vãn đều không ngờ rằng, mười mấy năm sau chúng ta lại có mối ràng buộc như vậy, chúng ta yêu đối phương, chúng ta làm tổn thương đối phương.

Tình yêu là gì?

Sách nói, tình yêu chân chính, là khi yêu, biết quý trọng nhau, tình yêu chân chính, là khi không thể yêu, biết cách buông tay.

Đạo lý kỳ thật rất đơn giản, nhưng muốn tìm ra được ranh giới giữa yêu và không yêu cũng rất khó khăn.

Ta yêu Tô Vãn, không thể phủ nhận, nhưng là ta không thể qua được khúc mắc ở trong lòng mình, hai nữ nhân cùng một chỗ, phải chịu biết bao nhiêu lời chê trách.

Tô Vãn nói thật lâu trước kia nàng đã thích ta, lâu đến mức khiến nàng sinh ra ảo giác nó đã tồn tại ngay lần đầu chúng ta gặp mặt.

Trong tình yêu không có công bằng hay không công bằng, không có thời gian ngắn hay dài, không có ưu điểm của ai hay khuyết điểm của ai, nếu đã yêu rồi thì sẽ bao dung hết tất cả, nếu không thì có thể gặp thoáng qua, cho nên mới nói tình yêu là ma chướng, không có đạo lý chính xác.

Tình yêu có thể đi đến bao xa?

Thiên trường địa cửu là nói dối, từ một đôi vợ chồng trẻ cho đến đôi bạn già, chỉ có tóc trắng xóa nắm lấy tay nhau mới là tương nhu dĩ mạt (1) chân chính, thế nhưng đoạn đường mưa gió này, có bao nhiêu người đủ kiên trì để đi đến cùng.

Cho đến hiện tại ta cũng không biết ta và Tô Vãn có thể đi đến bao xa, ta không vững lòng, bị một chút suy sụp, ta liền chia tay với Tô Vãn. Nhưng ta lại không cam lòng, không cam lòng rõ ràng là hai người yêu nhau, lại phải trời Nam đất Bắc, cho nên ta quay trở lại, nhưng lại chứng kiến cảnh đối phương cùng người khác.

Tô Vãn nói ta còn đế ý đến nàng, ta tại sao có thể không để ý, nếu không để ý, ta sẽ không buông xuống cái tôi cùng lòng tự tôn còn sót lại, sau khi bỏ chạy thật xa lại một lần nữa xuất hiện trước mặt nàng, chúc nàng sinh nhật vui vẻ.

Thế nhưng Tô Vãn không như ta nghĩ, ta nghĩ nàng sẽ giống ta, mỗi đêm đều khó ngủ, ta nghĩ nàng sẽ giống ta, cự tuyệt những người theo đuổi mình, ta nghĩ nàng sẽ giống ta, chờ mong một ngày nào đó đối phương đột nhiên xuất hiện trước mặt mình.

Tô Vãn nói:

“Mình và Tần Lãng chỉ là quan hệ đồng nghiệp với nhau, cái cậu thấy chỉ là do các đồng nghiệp khác trêu đùa.”

Ta nhàn nhạt cười:

“Cậu không cần phải… giải thích với mình.”

Trong lòng bồi thêm một câu, thật sự chúng ta mới chính là cái gì cũng không phải, cho nên cậu có quyền kết giao với bất cứ ai, cho dù là hư tình giả ý, gặp dịp thì chơi.

Tô Vãn nhìn ta trong chốc lát, đột nhiên đưa tay kéo ta, ta không ngờ tới được hành động bất ngờ của nàng, đứng không vững, trực tiếp đụng vào vai nàng, sau đó cả hai cùng ngã lên giường lớn phía sau lưng nàng, cánh tay Tô Vãn vòng lại ôm ta vào trong lòng.

Ta có chút buồn bực, nàng làm như vậy là có ý gì? Rõ ràng chúng ta còn chưa nói gì, rõ ràng hiện tại chúng ta cái gì cũng không phải, lý trí của ta rất muốn tách ra khỏi người nàng, rồi lại tham lam nhớ đến sự ấm áp của nàng. Bao lâu rồi ta và Tô Vãn không gần nhau như thế, mùi thơm ngào ngạt của Tô Vãn quấn lấy ta, bộ ngực đầy đặn mềm mại đè ép ta, ta hít thở không thông, cũng bị cuốn vào, không còn giãy dụa nữa, nhắm mắt lại, tựa vào cổ của nàng.

Nước mắt âm thầm rơi xuống, một giọt lại một giọt dừng trên cổ Tô Vãn, ta dùng âm thanh nhỏ đến cơ hồ không nghe được, nói:

“Tô Vãn, cậu thực sự là ma chướng của mình, muốn trốn chạy nhưng không làm được.”

Tô Vãn vuốt tóc ta:

“Vậy không cần phải trốn chạy, mình luôn luôn ở đây chờ cậu.”

Ta ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn nàng, gương mặt Tô Vãn mang theo ôn nhu cùng nụ cười cưng chìu, đó chính là những thứ quen thuộc của ta. Tim vẫn đang phiêu đãng không chắc chắn đột nhiên như tìm được nơi nương tựa, loại cảm giác trống rỗng nhất thời biến mất không thấy tăm hơi, chỉ cảm thấy vô cùng dạt dào và ấm áp.

Nguyên lai mọi bất an cùng không xác định của ta đều đến từ Tô Vãn, ta sợ lạnh lùng, sợ xa cách, một khi Tô Vãn có dấu hiệu đó, biểu hiện của ta sẽ càng trầm trọng hơn, ta sợ bị vứt bỏ, nên ta tình nguyện chọn cách tự mình rời đi.

Ta là một người nhát gan trong chuyện tình cảm, nhưng ta đã trở lại, cố gắng của ta chính là vì sự quyến luyến không dứt đối với Tô Vãn, ta yêu nữ nhân này, vô luận trên danh nghĩa tình bạn hay là tình yêu, cho dù ta tránh được một lần, hai lần, ba lần, ta vẫn sẽ quay về, ta không muốn đánh mất Tô Vãn, chỉ có thể ép mình trở nên dũng cảm hơn.

Tô Vãn nâng mặt của ta, nói:

“Dương Thần, cậu biết không? Mình tự cho bản thân một kì hạn, chính là sinh nhật mình, mình luôn ở đây chờ cậu về, nếu cậu không quay lại, mình sẽ thừa nhận rằng tính cách con người không phải ngày một ngày hai có thể thay đổi, cho dù cậu không dũng cảm, cho dù cậu do dự, mình cũng phải đến tìm cậu, để cậu trở lại bên cạnh mình, bởi vì mình biết trong lòng cậu có mình. Trần Tĩnh có nói cho mình biết, trước khi đi Thượng Hải, cậu đã khóc kể với nàng cả đêm, mình không hề biết thì ra cậu quan tâm đến mình như vậy, cậu nói cậu muốn cùng mình cả đời, mà mình vẫn nghĩ cậu muốn một cuộc sống giúp chồng dạy con như bình thường, là do mình cho tới nay đều xem nhẹ cảm thụ của cậu, mới khiến cậu không có lòng tin ở mình, là do mình lấy tiêu chuẩn của bản thân áp đặt lên cậu, mới khiến cậu phải chịu áp lực lớn như vậy, tha thứ cho mình được không? Đem áp lực của cậu chia sẻ với mình được không? Mặc kệ sau này gặp khó khăn gì, chúng ta cũng cùng nhau đối mặt được không?”

Ta sớm khóc không thành tiếng, lần đầu tiên ta cảm thấy Tô Vãn đã hiểu ta, nàng hiểu được tình cảm của ta đối với nàng, cũng hiểu được nỗi lo trong lòng ta, không phải ta không muốn cùng nàng một chỗ, mà là không dám cùng nàng một chỗ, Tô Vãn dũng cảm hơn nhiều so với ta, nàng có thể làm được rất nhiều chuyện mà ta không dám làm, nàng cần cho ta thời gian, ta mới có thể đuổi theo nàng.

Ta nói với Tô Vãn:

“Cùng mình một chỗ, cậu sẽ mệt chết đi.”

Tô Vãn nói:

“Không có cậu, toàn bộ sinh mệnh của mình đều mất đi ánh sáng.”

Lời nói của Tô Vãn vẫn luôn động lòng người như xưa.

Nàng từ trong túi xách lấy ra chiếc hộp nhung quen thuộc, mở ra:

“Không cho phép trả lại mình.”

Ta đáp:

“Mình sẽ không trả lại cho cậu, mình chỉ tặng cậu thôi.”

Trong mắt Tô Vãn nổi lên thủy quang động lòng người, cùng với kim quang trên nhẫn hòa trộn, nàng đem nhẫn đeo vào ngón áp út ở tay trái ta, nữ nhân xinh đẹp này đã chấm dứt thời đại thặng nữ của ta, ta yêu nàng.

Không ai biết kì hạn của tình yêu là bao lâu, cũng không ai biết ngày mai trời đầy mây đen hay là ánh nắng tươi sáng, ta chỉ biết miễn là cả hai còn yêu nhau, xin hãy quý trọng lẫn nhau, bớt đi một chút thương tổn, nhiều thêm một chút yêu thương, cuộc sống sẽ trở nên dễ dàng hơn.

Hành đáo thủy cùng xử, tọa khán vân khởi thì (2), tất cả những ai đang yêu nhau, ngủ ngon.

———————————————————————————-

(1) Tương nhu dĩ mạt: điển cố trích trong “Nam Hoa Kinh – Trang Tử”.

Chuyện kể rằng có hai con cá bị sa vào vùng nước cạn, để sinh tồn, hai con cá nhỏ dùng miệng hà hơi ấm cho nhau, tình cảnh như thế làm cho người cảm động.

Nhưng sinh tồn như thế không phải là bình thường, thậm chí là tội nghiệp. Đối với hai con cá mà nói, lý tưởng nhất là chúng bơi được ra biển rộng lớn vô tận, mỗi con có nơi thuộc về riêng bản thân chúng. Cuối cùng, bọn chúng quên mất vùng nước cạn kia. Mỗi con ở một phương, sống hạnh phúc, quên đi lẫn nhau, quên đi những ngày sống dựa vào nhau.

(2) Hành đáo thủy cùng xử, tọa khán vân khởi thì: Đi theo nguồn nước đổ, ngồi ngắm mây trời bay.

HẾT