Không đợi Trần Tĩnh gọi, ta xoay người bước đi, ta cảm thấy mình rất buồn cười, ta không biết mình vì cái gì phải quay trở lại, dù rằng Tô Vãn hòa hảo cũng là chuyện nằm trong dự kiến, bởi vì Tần Lãng từ đầu đến cuối đều nhất quyết không buông, mà Tô Vãn cũng không hoàn toàn cự tuyệt anh ta.

Đương nhiên, ta không có tư cách để tức giận, ta và Tô Vãn đã chia tay, hơn nữa còn là do ta nói trước, bây giờ mặt dày trở về nhìn thấy cái không nên thấy, cho dù ghen tị đến phát điên cũng chỉ là tự chuốc lấy phiền nhiễu. Thật ra như vậy cũng tốt, chỉ khi nào chặt đứt hết thảy ảo tưởng, thì khi đó mới có thể chân chính hết hi vọng.

Ta đem quà đặt ở bàn phục vụ, lấy tấm thiệp mừng sinh nhật bên trong ra, sau đó gửi cho Trần Tĩnh một tin nhắn, nhờ nàng đưa dùm cho Tô Vãn, nhưng không cần báo rằng ta đã về.

Nếu không phải vì không có xe, ta đều muốn chạy suốt đêm về Thượng Hải, ta thuê một phòng khách sạn ở tạm, dòng nước từ vòi sen cuốn trôi đi một thân phong trần. Sau khi nằm trên giường, ta mới phát hiện, ta thế nhưng không rơi một giọt nước mắt nào, nước mắt của ta kể từ ba tháng trước đã cạn rồi, hiện tại mỗi khi nghĩ đến Tô Vãn, chỉ có ưu thương, không có nước mắt.

Trần Tĩnh gọi điện thoại cho ta, nói bên kia đã xong, hỏi ta đang ở nơi nào.

Ta cảm giác mệt mỏi muốn chết đi, chỉ đáp, “cậu không cần tới, sáng mai tôi đi rồi.”

Trần Tĩnh không thuận theo, đòi nhất định phải lại đây, không còn cách nào, ta đành phải đọc địa chỉ khách sạn cho nàng, dù cho không muốn gặp Tô Vãn thì cũng không có lý do nào không gặp Trần Tĩnh.

Nửa tiếng sau, tiếng chuông cửa vang, ta ra mở cửa, chỉ thấy Trần Tĩnh đứng trước cửa, biểu tình trên mặt phức tạp, ta nhìn ra được có một tia thông cảm. Ta không khỏi cười khổ, mời nàng vào, Trần Tĩnh lại không nhúc nhích, sau nó dịch sang bên cạnh vài bước, Tô Vãn từ một bên bước ra.

Trần Tĩnh nói, “tôi là phụ trách dẫn đường, hiện tại nhiệm vụ đã hoàn thành, tôi về trước, con gái tôi vẫn còn chờ tôi ở nhà không chịu ngủ.”

Ta như khúc gỗ gật gật đầu, đến khi muốn giữ lại Trần Tĩnh thì Trần Tĩnh đã đi mất, vì thế, chỉ còn ta và Tô Vãn đứng đối mặt với nhau. Tô Vãn mặc váy dài ở bữa tiệc, khoác áo khoác ngoài, thật đoan trang, còn ta chỉ mặc áo choàng tắm, bên trong cái gì cũng không có.

Tô Vãn mở lời:

“Cậu định để cho mình đứng bên ngoài luôn sao?”

Ta có chút kích động đứng né ra cho nàng vào, nhìn Tô Vãn đi đến bên giường ngồi xuống, mới đóng cửa lại.

Không khí có chút xấu hổ, một mặt là do quan hệ hiện tại của chúng ta, người yêu đã chia tay ngay cả bạn bè cũng không phải, về phương diện khác, ta gấp gáp trở về từ Thượng Hải, khi lâm trận lại bỏ chạy, có điểm giống trong vở hài kịch. Ta không biết Trần Tĩnh đã nói gì với Tô Vãn, càng không biết Tô Vãn đến đây có mục đích gì, đầu óc một mảnh hỗn loạn, cũng chỉ có thể đi qua.

Tô Vãn sau khi quan sát khắp phòng, ánh mắt mới dừng trên mặt ta, lòng ta không nhịn được run lên, đã bao nhiêu lâu rồi Tô Vãn không dùng ánh mắt đầy thương yêu như vậy để nhìn ta, tựa như giữa chúng ta chưa hề phát sinh bất cứ chuyện gì, nàng vẫn là người bạn tốt mà mỗi khi ta gặp khó khăn đều không tiếc cả mạng sống để giúp đỡ.

Ta cố gắng phá tan sự xấu hổ, mỉm cười gượng gạo nói:

“Sinh nhật vui vẻ.”

Tô Vãn nói cám ơn, sau đó lấy món quà mà ta tặng từ trong túi xách ra, ngay cả chào hỏi cũng chưa thực hiện, liền thản nhiên thay quần áo. Cởi áo khoác, tháo xuống váy dài, động tác trên tay nàng không ngừng nghỉ, nhưng ta lại giống như đang xem một thước phim quay chậm, dáng người xinh đẹp của Tô Vãn từng chút từng chút hiện ra trước mắt ta, bụng bằng phẳng, bộ ngực cao ngất, cặp đùi thon dài. Ta bỗng nhiên cảm giác được miệng lưỡi khô nóng, có phản ứng như thế này tuyệt nhiên không hề kì quái, bao nhiêu đêm tịch mịch ở Thượng Hải, ta ảo tưởng cùng Tô Vãn mây mưa thất thường, Tô Vãn chính là cây thuốc phiện, xinh đẹp đến khiến cho người ta phát nghiện.

Tô Vãn mặc vào bộ váy ta tặng nàng, hỏi ta, đẹp không?

Ta đã lấy lại được tinh thần, gật gật đầu:

“Đẹp.”

Đối với sở thích của Tô Vãn từ lâu ta đã rõ như lòng bàn tay, ta biết nàng thích phong cách quần áo gì, cũng biết nàng mặc quần áo gì thì đẹp.

Tô Vãn không có ý định thay ra, nàng lấy kéo trong ngăn tủ đưa cho ta, nhờ ta giúp nàng cắt nhãn, hành động của Tô Vãn thật tự nhiên, tự nhiên giống như chúng ta vẫn là trước kia, chưa hề có gì thay đổi.

Ta đi đến sau lưng Tô Vãn, nhìn đến nhãn nằm bên trong cổ áo, do dự một chút, bàn tay đi vào.

Đây vốn là hành động bình thường, nhưng giờ phút này lại có vẻ thân mật khăng khít, ta đã hết sức cẩn thận nhưng vẫn chạm phải da thịt của Tô Vãn, giống như cảm giác bị điện giật, làm cho tim ta đập mạnh. Ngược lại Tô Vãn vẫn đứng yên không nhúc nhích, ta không nhìn thấy biểu hiện của nàng, ta không biết trong lòng nàng bây giờ đang nghĩ gì.

Buông kéo xuống, ta rót cho Tô Vãn ly nước, ta vẫn luôn cảm thấy châm trà là một hành động lạ lẫm và khách khí, chỉ khi có khách đến thì mới mời trà.

Tô Vãn không đón nhận mà là nhìn chằm chằm vào ta, hỏi:

“Hôm nay cậu vì sinh nhật mình mà gấp gáp trở về sao?”

Ta muốn phủ nhận, ta muốn nói rằng mình trở về là vì công việc, tiện đường ghé qua, thế nhưng chỉ há miệng thở dốc, không phát ra âm thanh. Ta lại nhớ đến cảnh tượng náo nhiệt kia, Tô Vãn và Tần Lãng đứng cạnh nhau, chúng tinh củng nguyệt (sao sáng vây quanh mặt trăng), giống nam nữ diễn viên trong phim, bọn họ thật hạnh phúc, bọn họ được mọi người chúc phúc.

Ta không phủ nhận, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

“Vậy tại sao qua cửa không vào?”

Lý do đã rất rõ ràng, Tô Vãn lại hỏi có phần ép người.

Ta thu hồi phân tâm, thản nhiên trả lời:

“Trong hoàn cảnh như vậy, mình đến không thích hợp.”

Tô Vãn chăm chú nhìn ta:

“Có cái gì không thích hợp, trừ khi cậu có suy nghĩ khác.”

Ta nổi giận, nhịn không được nữa, lớn tiếng nói:

“Vậy cậu muốn mình làm sao bây giờ, chẳng lẽ mình đi vào nói với cậu, chúc mừng cậu và Tần Lãng quay lại với nhau, hay là chúc hai người hạnh phúc sau tân hôn?”

Tô Vãn lại thở phào nhẹ nhõm một hơi:

“Qủa nhiên là ghen tị, xem ra cậu vẫn còn để ý đến mình.”

Ta sững sờ.