Chúng Tôi Ở Chung Nhà

Chương 19: Chủ thuê nhà bị áp bức đau khổ

Edit: Tiểu Ngọc Nhi Beta: Tiểu Ngạn Sau đêm say sưa đó, ở trong mắt Tiền Phỉ, cuối cùng Lý Diệc Phi cũng khôi phục dáng vẻ bình thường. Sáng thứ hai đi làm, theo thường lệ Tiền Phỉ định đi trước, nhưng đến cửa đã thấy Lý Diệc Phi đã đem bản thân chăm chút sạch sẽ gọn gàng, ra dáng con người.

“Đi cùng nhau đi.” Anh ta nói một câu như vậy.

Tiền Phỉ khó hiểu: “Cái quái gì thế? Mới ở nhà một tuần đã ngu đi rồi à, đã không biết đường đi làm rồi à?”

Lý Diệc Phi liếc xéo cô một cái: “Chị hai à, tôi nói này chị có thể nói mấy lời hay ý đẹp được không?”

Tiền Phỉ cười ha ha: “Đừng, đừng gọi thân thiết như vậy, tôi không chịu nổi đâu! Nhà tôi không nuôi nổi loại đại thiếu gia được nuông chiều từ bé như chú!” Cô dừng lại một chút, có chút kỳ quái hỏi, “Chú nói đi có phải tính cách này của chú do từ bé được ba chiều quá không?”

Lý Diệc Phi gật đầu, làm vẻ không ai sánh bằng nói: “Nếu nhà cô có được một bé trai vừa thông minh tuyệt đỉnh vừa đáng yêu bụ bẫm, cô cũng sẽ không nhịn được mà chiều chuộng nó muốn chết.”

Tiền Phỉ không nhịn được nữa, “Chị đây thèm vào! Lời của chú không thể bớt hãm và bớt xấu hổ chút à? Chị cảm thấy ba chú thật oan ức, thói quen của chú như vậy mà còn bị chú nói là do ông ấy dạy dỗ chú, đồ vong ân bội nghĩa!”

Lý Diệc Phi liếc mắt nhìn cô, “Tính cách lão già có chút phức tạp, có rất nhiều chuyện chỉ bằng chỉ số thông minh của cô thì cũng không hiểu hết được. Tôi nói này thế rốt cuộc cô có đi hay không? Nếu không sẽ muộn đấy!”

Tiền Phỉ vội vàng thu lại cái miệng lắm lời trêu chọc, hai người cùng nhau đi ra cửa.

Trên đường đến trạm tàu điện ngầm, ở ngay quán hàng ven đường Tiền Phỉ mua bánh rán trái cây, Lý Diệc Phi vẻ mặt ghét bỏ đứng chờ ở bên cạnh.

Tiền Phỉ quay đầu nhìn thấy vẻ mặt của anh ta , không nhịn được hừ một tiếng: “Tôi đã nói nhà tôi nuôi không nổi thiếu gia như anh mà! Ít xem thường lương thực giản dị của nhân dân lao động chân chính đi!”

Lý Diệc Phi nhìn cô nhận một cái bánh rán trái cây rồi đi, ngăn cô lại nói: “Cô chỉ mua một cái? Của tôi đâu?”

Tiền Phỉ bị tên này làm cho hồ đồ, “Không phải chứ, vừa rồi lúc mặt chú nhìn bánh rán trái cây kia không phải vẻ mặt đó gọi là ‘ghét bỏ’ à?”

Lý Diệc Phi xùy một tiếng nói: “Vừa rồi tôi ghét bỏ không phải nhằm vào bánh rán trái cây, mà là vì trò hề của cô muốn chọn một cái trứng gà to hơn chút mà khiến chủ quán suýt nữa quỳ xuống đấy!”

Tiền Phỉ ném bánh rán trái cây về phía mặt Lý Diệc Phi, “Đừng khiến mình bị nghẹn chết nhé!”

※※※※※※

Trên tàu điện ngầm theo thường lệ vẫn là nhịp điệu có thể khiến người ta chen chúc đến mức mang thai cũng không biết cha đứa bé là ai.

Tiền Phỉ cảm thấy mình vì chen chúc mà sắp biến dạng rồi.

Đến trạm Quốc Mậu hai người đổi tuyến đi xe tuyến số 1. Khi chen lên xe tuyến số 1, Tiền Phỉ nói với Lý Diệc Phi: “Mỗi ngày lúc tan làm đều ở trên tàu điện ngầm, tôi đều có một loại xúc động không muốn sống nữa.”

Lý Diệc Phi nhìn cô nói: “Khi tôi chen trên tàu điện ngầm mỗi ngày chen tới không muốn sống nữa, vừa nghĩ tới cô vẫn còn sống như vậy, tôi lại không muốn chết nữa.”

Tiền Phỉ chen lên xe, dùng tay đẩy Lý Diệc Phi, “Cút! Anh đợi chuyến sau đi, tôi vừa nhìn thấy anh là chán ốm.”

Lý Diệc Phi thuận thế túm tay cô rồi cứ thế mà chen lên, “Yên tâm! Vì để cô tiếp tục chán ốm, tôi sẽ sống sót thật tốt.”

Tiền Phỉ phục rồi. Đây là người vừa mới thất tình sao? Chẳng lẽ một lần thất tình đã hoàn toàn đào ra một mặt đen tối trong lòng anh ta, anh ta bắt đầu muốn tận sức gây hoạ cho nhân loại rồi?

Cửa tàu chậm rãi đóng lại. Khi cửa tàu mở ra, Tiền Phỉ và Lý Diệc Phi còn có thể bảo trì chút khoảng cách, cửa tàu vừa đóng, không gian lập tức chật hẹp giống như chỉ cần tăng thêm cưỡng chế là có thể nổ tung bất cứ lúc nào, cô và Lý Diệc Phi dính sát vào nhau.

Phía sau Tiền Phỉ còn có người vẫn không ngừng đẩy rồi đẩy, vừa đẩy vừa hỏi: “Xuống trạm kế tiếp sao?”

Người phía sau đẩy một chút, Tiền Phỉ buộc lòng phải dùng sức dán lên người Lý Diệc Phi một chút.

Tiền Phỉ không nhịn được ngẩng đầu nhìn Lý Diệc Phi nói: “Sao tôi lại cảm thấy giống như đang ôm tạm biệt vậy nhỉ? Không được tự nhiên như vậy nè!”

Lý Diệc Phi cúi mí mắt xuống nhìn cô, “Đừng đè nặng tâm lý, ở trong mắt tôi từ đầu tới chân cô là một người đàn ông.”

Tiền Phỉ hận không thể nhổ bánh rán trái cây vào mặt tên này.

Tàu lại dừng, rất nhiều người chen về phía cửa muốn xuống tàu, Tiền Phỉ bị va ngã trái ngã phải, ngay khi cô thiếu chút nữa đứng không nổi, cô bị Lý Diệc Phi dùng cánh tay vây quanh, dồn tới góc toa tàu.

Anh ta che ở trước người cô, vây quanh cô trong không gian nho nhỏ giữa anh ta và toa tàu, ngăn cách thế giới chen chúc chật trội ở phía sau.

Tiền Phỉ ngửa đầu nhìn Lý Diệc Phi, đáy mắt có chút mơ hồ không rõ .

Lý Diệc Phi nhướng mày nhìn cô: “Trăm ngàn lần đừng nói với tôi là tôi rất đẹp trai cô muốn lấy thân báo đáp.”

Ánh mắt mơ hồ của Tiền Phỉ rất nhanh đã sáng trong trở lại.

Cô hướng anh dùng sức “Phi” một cái, cúi đầu.

“Anh làm tôi nhớ tới bạn trai cũ của tôi.”

Lý Diệc Phi nhỏ giọng nói một câu “Oh~Shit”.

※※※※※※

Hai người cứ đứng mặt đối mặt như vậy, Tiền Phỉ cảm thấy không nói lời nào có chút xấu hổ, vì thế bắt đầu tìm đề tài.

Nói mãi nói mãi, đề tài không biết làm sao lại chuyển tới trên người Hồ Tử Ninh.

Lý Diệc Phi hỏi cô: “Gần đây hình như không thấy cô và bạn trai hẹn hò nhỉ?”

Tiền Phỉ nói: “Chúng tôi liên lạc vài lần, anh ấy đang bận đi công tác, nói chờ làm xong việc sẽ tới tìm tôi.”

Lý Diệc Phi nhìn nhìn cô, bỗng nhiên nói: “Chủ tịch của toàn bộ các khách sạn cũng chưa bận việc bằng anh ta.”

Tiền Phỉ nói: “Lòng người ta mang chí lớn không được à!”

Lý Diệc Phi liếc cô một cái, “Không biết chừng là lòng đang ôm gái thì có!”

Tiền Phỉ hừ một tiếng với tên kia: “Chú nghĩ ai cũng giống chú không bằng!”

Lý Diệc Phi nói: “Cô tìm cơ hội hỏi đại diện chứng khoán một chút, bạn trai cô là người ngành nào, làm sao lại đi công tác đâu!”

Tiền Phỉ có chút khó hiểu: “Lý thiếu gia, sao chú lại hóng hớt như vậy!”

Cô có chút hoài nghi có phải vì bản thân tên này đã chia tay rồi, nên bắt đầu hoài nghi tất cả mối quan hệ tình cảm nam nữ trên thế giới này đều có vấn đề.

Cô ngẫm lại còn nói: “Tôi cảm thấy, bằng cấp bậc của Hồ Tử Ninh kia, có thể đại biểu chứng khoán cũng không biết anh ta là ai đâu. Nhưng mà anh đúng là nhắc nhở tôi, anh nói tôi có nên giúp anh ta ở trước mặt lãnh đạo nói vài tiếng giúp anh ta trải đường cho sự nghiệp sau này không?”

Lý Diệc Phi rất nhanh trả lời cô dứt khoát: “Không cần.”

Tiền Phỉ buồn bực hỏi: “Vì sao?”

Lý Diệc Phi cúi mắt xuống liếc cô, “Đại biểu chứng khoán có liên hệ tới công việc của chúng ta, người ta bận rộn như vậy, cô cũng đừng đem mấy chuyện nhỏ nhàm chán đó ra làm phiền người ta.”

Tiền Phỉ bị tên này trách móc có chút bực mình.

Rõ ràng là anh ta khơi mào chuyện Hồ Tử Ninh, cuối cùng cũng là anh ta mang một bộ mặt lạnh như băng thế này, thật đúng là thần cũng là tên này mà quỷ cũng chính là tên này.

※※※※※※

Thời gian của Tiền Phỉ dần dần khôi phục như trước, sáng sớm đi làm, giữa trưa đánh bài, buổi tối tan tầm về nhà.

Nhưng cũng có chỗ khác trước kia. Mỗi buổi sáng Lý Diệc Phi bắt đầu cùng cô đi làm, buổi tối nếu anh ta không có tiệc không đi chơi thì đều cùng cô tan tầm.

Tiền Phỉ cảm thấy biểu hiện của Lý Diệc Phi là một loại trạng thái bệnh, hẳn là tên này thiếu thốn tình thương của mẹ bây giờ gặp được một người như cô tràn ngập bản năng của người mẹ thật sự coi cô làm mẹ rồi.

Từ sau năm ngày đóng cửa kia, Lý Diệc Phi bắt đầu ăn cơm chùa của cô. Chút việc này cô cũng không quan tâm, một người ăn so với hai người ăn, chẳng qua cũng chỉ là thêm một đôi đũa.

Nhưng thói quen ăn uống của Lý Diệc Phi cực kỳ khiến cho người ta chán ghét. Khi bưng đồ ăn lên, tên kia luôn xẻ một nửa vào trong bát của mình trước. Tiền Phỉ cảm thấy phương thức ăn cơm này của tên này giống với cái gọi là ‘ăn mảnh’, Lý Diệc Phi lại dõng dạc nói cái này gọi là “Chú ý vệ sinh” .

Tiền Phỉ cũng lười so đo với tên này, điên đâu mà cùng tên này nói chuyện vệ sinh.

Nhưng Tiền Phỉ luôn cảm thấy tiếp tục ở chung với Lý Diệc Phi không được ổn, muốn tìm một cơ hội bảo anh ta tìm phòng khác chuyển đi. Nhưng lại cố kỵ anh ta vừa chia tay không bao lâu, trái tim thuỷ tinh bị thương của thiếu gia còn chưa khôi phục, nói ra lời này sẽ khiến anh ta mang lòng oán hận trả thù xã hội, nên cô đành áp chế suy nghĩ này trong đầu, chờ trạng thái của anh ta tốt hơn rồi lại đuổi anh ta ra ngoài cũng không muộn.

Khi nói chuyện với Diêu Tinh Tinh, cô hỏi: “Yêu tinh, bà nói cách làm này của tôi là đúng phải không? Tràn đầy tinh thần chủ nghĩa nhân đạo nhỉ?”

Diêu Tinh Tinh nói: “Phí Phí tôi nói bà thật đúng là đại thánh mẫu bậc nhất của tổ quốc! Ngay cả tâm lý của người ta bà cũng chăm lo! Tôi thấy bà cũng đừng lo lắng nên đuổi anh ta đi lúc nào, không chừng một thời gian nữa anh ta khôi phục xong lại mang tới một cô bạn gái mới đấy!”

Tiền Phỉ tỏ vẻ khiếp sợ: “Anh ta sẽ không tùy tiện như vậy chứ?”

Diêu Tinh Tinh nhạo báng cô: “Dựa vào những hiểu biết của tôi về mấy trò của tên kia mà kể cho tôi, không có mới là lạ đó!”

※※※※※※

Từ sau lần trước Tiền Phỉ dùng túi rác thu thập đồ của Quế Lê Lê, nhân tiện dọn dẹp qua phòng Lý Diệc Phi một lần, Lý Diệc Phi cứ như là thực tủy tri vị (*), nghiện rồi, mỗi lần phòng bừa bộn anh ta lập tức tìm Tiền Phỉ hỗ trợ dọn dẹp.

(*)‘Thực tủy tri vị’: Ám chỉ hành động đã thử qua một lần, luôn muốn làm tiếp lần sau.

Tiền Phỉ cực kì phẫn nộ hỏi anh ta dựa vào cái gì, tên này nói: “Dù sao tôi không sao cả, đến lúc đó trong phòng có gián sẽ bay nhảy khắp nơi đấy, đây là nhà cô mà!” Nhìn cô vẻ mặt vặn vẹo, tên này còn nhíu mày nói thêm, “Tôi không bảo cô làm không công, tôi tăng tiền thuê nhà cho cô!”

Tiền Phỉ bị vẻ xấu xa vô lại của tên kia đả bại hoàn toàn, chỉ đành không cam lòng giúp tên này thu dọn.

Có đôi khi Tiền Phỉ cực kì hoài nghi ba Lý Diệc Phi nuôi lớn tên này kiểu gì, thằng cha này luời đến mức ngay cả đồ lót cũng muốn mang ra ngoài giặt. Tiền Phỉ hỏi anh: “Anh là không có tay hay không có não? Giặt quần áo khó như vậy à? Giống như vậy, quăng quần áo vào trong máy giặt, đổ ít nước giặt hoặc bột giặt, rồi xả nước, ấn ấn mấy nút, sau đó cái gì cũng không cần quản, đơn giản như vậy mà anh cũng không làm được sao anh hai?”

Lý Diệc Phi lại nhìn máy giặt cười nhạt: “Mấy chuyện lặt vặt này không phải là việc thiếu gia tôi đây nên làm!

Tiền Phỉ thật muốn trét bột giặt lên mặt tên kia. Tự xưng mình là thiếu gia, thế mà không sợ quá khó coi à thế mà cũng nói ra được.

Sau đó cô còn thật không dám dạy Lý Diệc Phi cách dùng máy giặt, bởi vì có hai lần Lý Diệc Phi không biết trúng phải tà gì, thế nhưng cần cù tự động tay muốn giặt quần áo, kết quả hai lần đều chưa ngâm xong, chờ khi Tiền Phỉ phát hiện, trong nhà vệ sinh đã ngập nước sắp tràn ra phòng khách rồi.

Trong lúc cô phát điên thu dọn tàn cục, vị thiếu gia kia lại tươi cười đầy mặt đứng ở một bên khoanh tay, chứng cứ cực kì thuyết phục nói với cô: “Cô xem, tôi đã nói rồi, thiếu gia tôi không làm được mấy việc lao động chân tay này! Về sau khi nào cô giặt quần áo thì tiện giặt luôn cho tôi, tôi tăng tiền thuê nhà cho cô.”

Tiền Phỉ tức đến mức ném khăn, rốt cục không nhịn được đem câu nói vẫn nghẹn trong cổ phun ra: “Thiếu gia, tôi có thể van xin ngài đổi chỗ ở không! Ngài phát thiện tâm giơ cao đánh khẽ, đừng gây họa với một kẻ nghèo hèn như tôi!”

Lý Diệc Phi nhìn cô ngẩn người, sau đó tươi cười trên mặt dần dần thu hồi, giọng khàn khàn nói: “Mẹ tôi đã qua từ rất lâu, ba tôi đã nuôi tôi lớn, vốn hai chúng tôi sống nương tựa lẫn nhau, có thể chỉ vì một đứa con gái mà ông ấy đã cùng tôi cắt đứt quan hệ cha con, buồn cười hơn là chỉ vì đứa con gái đó cũng bỏ chạy theo người khác, mà tôi ngay cả quần áo cũng không giặt sạch, cô nói có phải tôi làm người rất thất bại?”

Tiền Phỉ bị mấy câu nói lẩm bẩm của tên kia mà trong lòng run sợ, thực sự sợ hãi mình không cẩn thận nói sai câu gì sẽ ép buộc thằng bé xui xẻo này đến đường cùng.

Từ nay về sau cấp bậc thánh mẫu của Tiền Phỉ lại tăng lên một bậc, không chỉ giúp Lý Diệc Phi dọn vệ sinh, mà còn giúp anh ta giặt quần áo.

Trong khi cô giặt quần áo cho Lý Diệc Phi phát hiện nhãn hiệu quần áo đều là thương hiệu lớn quốc tế. Nếu một bộ là hàng hiệu, cô còn có thể cảm thấy nó quả thật là hàng hiệu, nhưng bộ nào cũng thế thì Tiền Phỉ lại cảm thấy có chút không thể nào.

Cô hỏi Lý Diệc Phi: “Quần áo của anh, có ba phần tư đều là fake loại một đi?”

Lý Diệc Phi nhíu mi hỏi cô: “Sao cô lại đoán thế?”

Tiền Phỉ nói: “Chuyện này rất không khoa học đó mà, việc này không khớp với thân phận đi thuê nhà của chú! Nếu là hàng thật thì đống quần áo này đủ đặt cọc một phần rồi! Chú cần gì cùng chị đây ở chung nữa!” Nói xong lại vừa cầm quần áo nhìn vừa chậc chậc cảm khái, “Thật giỏi! Fake gần như giống thật! Có điều cái này cũng không phải là quan trọng nhất, quan trọng nhất là, tính cũng chú cũng hay thật! Có thể mặc đồ fake của chính hãng mà vẫn có thể tỏa sáng trong một đám có tiền, thực sự là cao siêu!”

Khi giúp tên kia giặt quần áo, cô luôn không nhịn được vừa ném quần áo vào máy giặt vừa giáo huấn thằng cha kia: “Đồ phá gia chi tử! Là cải trắng mà còn sĩ diện giả vờ làm đại thiếu gia con nhà quyền quý! Mỗi ngày thuê phòng ở còn thích hư vinh như vậy, hôm nay anh sửa soạn ăn mặc bảnh bao như vậy rốt cuộc là muốn làm gì?” Chửi rủa tên kia xong lại không nhịn được tự chửi bản thân mình, “Tôi đúng là ngu quá mà! Thế mà còn giúp anh giặt! Nên để anh mang ra ngoài giặt, cho anh không còn cơm ăn xem về sau anh còn dám tiêu tiền bậy bạ, ăn mặc bảnh choẹ hay không!”

Trong lúc cô lầm bầm lầu bầu, Lý Diệc Phi giống như đại gia tựa vào ghế sô pha xem kênh kinh tế tài chính.

“Chủ cho thuê nhà, đừng ầm ĩ, để tôi xem xong phân tích thị trường chứng khoán ngu ngốc này đã, ngày mai tôi lấy được tiền thưởng đập chết hắn!” Lý Diệc Phi cầm điều khiển từ xa cho âm thanh lớn hơn, “Ngoan ngoãn giặt đi, tôi tăng tiền thuê nhà cho cô!”

Tiền Phỉ nhìn vẻ mặt chuyên tâm nhìn TV của anh ta, cảm giác chán ghét bản thân càng thêm dâng trào. Nếu cô có chút cá tính, lúc này nên xông lên phía trước đoạt lấy điều khiển TV chỉ thẳng vào mũi thằng phá sản kia nói cho tên kia mau chuyển ra ngoài ở, nhưng cô phát hiện mình chỉ có thể nghĩ như vậy, hoàn toàn không có động lực thi hành nó. Vì thế cô tổng kết ra một câu, mệnh lao lực này của cô thuần tuý là do mình tự tìm, không trách được ai.

Sau lại có một lần Lý Diệc Phi mang một bộ quần áo nói với cô là phương pháp giặt của cô không đúng, không ném giặt chung vào trong máy được, hẳn là phải lấy ra giặt riêng bằng tay.

Đối với ý kiến của tên kia cô lập tức xì một tiếng coi thường: “Chỉ là một hàng fake loại một thôi mà có cần phải thế không, tôi có thể không cần phải coi trọng được không! Ngồi hưởng thành quả lao động nhiều như vậy không sợ bên ngoài đi dưới trời mưa bị sét đánh trúng sao?”

Lý Diệc Phi nhìn cô, vẻ mặt có chút vặn vẹo.

Cô nghĩ đến tên này là vì bị cô vạch trần chân tướng dùng hàng fake thêm lần nữa mà cảm thấy khó chịu, đành thở dài vỗ vỗ vai anh ta, “Được rồi được rồi, đừng mặt ủ mày ê, tôi thấy anh gần đây cũng không dễ dàng, về sau tha cho anh ở trước mặt tôi làm mộng con nhà giàu, được chưa? Nhưng mà nói thật, anh thực sự nên tiết kiệm một chút, loại hàng fake loại một này cũng không rẻ đâu nhỉ?”

Lời của cô còn chưa nói hết, công tác giáo dục cơ bản còn chưa triển khai, Lý Diệc Phi đã quay mặt bỏ đi rồi, bỏ lại cô một mình trợn trắng mắt với máy giặt.

Có hôm Lý Diệc Phi mua từ bên ngoài về một cái bàn là điện giá cao. Thời điểm nhìn thấy thứ kia, Tiền Phỉ cảm thấy tim mình đập rất nhanh rất loạn.

Quả nhiên Lý Diệc Phi cởi áo sơ mi mặc trên người ra ném cho cô nói: “Gần nhất công việc hơi bận, tuy là cái áo này còn dễ hỏng hơn mấy thứ quần áo kia nhưng tôi cũng không mang đi giặt, cô giặt xong rồi ủi luôn dùm tôi một chút! Đừng trừng, tôi tăng tiền thuê nhà cho cô!”

Tiền Phỉ thật muốn dùng bàn là điện ủi cái da mặt dày của anh mỏng đi một chút.

Từ đó hạng mục lao động của Tiền Phỉ lại tăng thêm một mục ủi quần áo. Mà động lực chống đỡ cô làm tất cả chuyện này chính là câu nói kia của Lý Diệc Phi: Tôi tăng tiền thuê nhà cho cô.

Nhưng sau đó hạng mục lao động của cô lại đa dạng thêm một nội dung khác..

Lại nói nội dung lần này còn quá đáng hơn.

Có một ngày Lý Diệc Phi đến gõ cửa phòng cô, tiết tấu dồn dập như lửa cháy tới mông. Cô mở cửa ra, còn chưa kịp hỏi gì, Lý Diệc Phi đã bỏ lại một câu “Mượn nhà vệ sinh của cô dùng một chút” rồi xông thẳng vào nhà vệ sinh.

Cô sửng sốt vài giây mới phản ứng lại đây là xảy ra chuyện gì, theo tới cửa nhà vệ sinh gõ cửa hỏi tên kia: “Anh hai à bên ngoài không phải có nhà vệ sinh chuyên dụng của anh sao!”

Lý Diệc Phi ở bên nói vọng ra: “Cái kia bị tắc .. rồi, tôi không hạ chân nổi.”

Tiền Phỉ chạy đến nhà vệ sinh của tên kia quan sát. Vừa nhìn thiếu chút nữa ngay cả cơm ăn hôm qua cũng bị ức đến suýt nôn ra.

So với hôm uống say kia không chỉ bẩn hơn một ít! Trách không được Lý Diệc Phi chưa bao giờ đi vệ sinh ở nhà, đều là sau khi đi làm về giải quyết ở khách sạn.

Tim cô thật sự đã muốn chết rồi!

Đúng lúc đó Lý Diệc Phi giải quyết xong từ cô phòng đi ra, nhìn cô nói: “Giúp tôi dọn dẹp một chút đi, tôi tăng tiền thuê nhà cho cô!”

Tiền Phỉ thật muốn nhặt cái thông cống lên nhồi vào mặt thằng cha kia.

“Vì sao bệnh lười không khiến chú chết yểu đi? Chú coi mình là thiếu gia thật à?!”

Từ nay về sau, Tiền Phỉ đi làm là chú chuột bạch nhỏ xinh, tan làm là hầu gái già bị áp bức, cô cảm thấy cuộc sống trong cảnh nấu cơm quét dọn giặt quần áo dọn nhà vệ sinh trở nên ảm đảm không ánh sáng. Chỉ đến khi thu tiền thuê nhà Lý Diệc Phi chủ động nộp thêm 300 đồng kia, mới làm cô cảm giác được một tia hi vọng của cuộc đời.

Nhưng mà ——

“Đây là hàng tháng cho tôi thêm ba trăm ?” Cô mở cờ trong bụng hỏi.

“Không, đây là một quý!” Đối phương thành khẩn vô hại đáp.

Tiền Phỉ đau khổ hạ quyết tâm, qua vài ngày nữa nhất định phải đuổi con ký sinh trùng vừa bẩn vừa không biết xấu hổ này ra khỏi nhà.