Tiểu Hoa vừa gầy vừa trọc, thoạt nhìn như là một con ngựa già không sống được bao lâu.

Nhưng mà, chính một con ngựa như vậy, thế mà bằng vào sức mạnh bản thân, ăn luôn gần một nửa mã liêu* trong chuồng ngựa.

(*mã liêu: thức ăn cho ngựa)

Trong lúc đó cũng có con ngựa khác có ý đồ chen qua đoạt lấy thức ăn, nhưng đều bị nó đạp ra, còn có con ngựa bị nó cắn.

Người phụ trách quấy mã liêu là thân vệ của Tô Hành Dần, tên là Cửu Cửu.

Hắn tuổi khoảng đầu hai mươi, vô cùng am hiểu nuôi dưỡng ngựa, nhìn thấy một màn này nhịn không được nói: “Con ngựa này không phải ngựa bình thường đúng không? Lợi hại như vậy!”

“Chắc vậy.

Nó vốn là con ngựa hoang, bị người Nhung bắt vẫn luôn muốn chạy trốn nhưng không chạy thoát, cuối cùng thành cái bộ dáng như vậy.… Ta thấy nó đáng thương nên tiêu tiền mua nó về.” Ngôn Cảnh Tắc nói, ánh mắt không rời cái nồi cháo cho người ăn kia.

Hắn thật sự rất đói bụng……

Còn Tiểu Hoa, Tiểu Hoa không phải ngựa hoang bình thường, nó là con ngựa hoang đầu đàn.

Nó không chỉ tọa ủng mấy chục con ngựa cái, còn to gan lớn mật chạy đến gần chỗ người Nhung tụ cư, câu dẫn ngựa cái mà người Nhung nuôi.

Nó còn câu dẫn thành công, một hơi câu đi bảy tám con ngựa cái của cái bộ lạc đó.

Sau khi bộ lạc người Nhung phát hiện, lập tức tổ chức nhân thủ đi bắt Tiểu Hoa.

Bọn họ định bắt ngựa cái về, còn muốn bắt Tiểu Hoa lai giống.

Nhưng mà bọn họ dùng rất nhiều thủ đoạn, lăn lộn thật lâu, đã bắt sạch sẽ đám "bà xã" của Tiểu Hoa, chỉ là không bắt được Tiểu Hoa.

Đáng tiếc, tuy Tiểu Hoa chạy thoát, nhưng nó luyến tiếc những con ngựa cái đó của nó, chung quy cứ bồi hồi ngoài bộ lạc, định mang ngựa cái của mình đi.

Bồi hồi bồi hồi, rốt cuộc nó vẫn rơi vào bẫy rập của người Nhung, bị người Nhung dùng ngựa cái làm mồi mà bắt được.

Một con ngựa hoang như Tiểu Hoa, người Nhung một lòng muốn thu phục, chỉ tiếc là bọn họ đã dùng hết biện pháp mà Tiểu Hoa không chịu nghe bọn họ, còn làm bản thân đói đến hơi thở thoi thóp.

Nó thậm chí không chịu lai giống, bọn họ đem nó nhốt chung với đám ngựa cái của nó, nó còn điên cuồng mà đi cắn ngựa cái.

Người Nhung bắt nó thật sự không có biện pháp gì với nó, lại không cam lòng thả nó, cứ như vậy cầm cự.

Lúc ấy Ngôn Cảnh Tắc ra vẻ là thú y đi ngang qua bộ lạc này, biết được chuyện Tiểu Hoa bèn mua lại Tiểu Hoa, rồi tận tâm cứu trị.

Nguyên chủ vốn có một con ngựa tốt theo hắn vào sinh ra tử, đáng tiếc chết vào lúc Chu Chấn Nhung đuổi giết nguyên chủ.

Tiểu Hoa hiện tại tuy có hơi xấu, nhưng dưỡng dưỡng lại, chắc là cũng có thể uy phong lẫm lẫm.

Chỉ là…… Vì mua Tiểu Hoa, cùng với cứu trị Tiểu Hoa, tiền trên người hắn đã bị tiêu sạch sành sanh.

Sau đó lên đường hướng nam, vẫn luôn không gặp được bộ lạc người Nhung nào khác để kiếm tiền….

“Hóa ra là con ngựa hoang! Con ngựa này độ xương thân thật sự tốt, nếu điều dưỡng tốt nhất định có thể dưỡng khỏe." Hai mắt Cửu Cửu tỏa sáng, "Bên chỗ ta có rất nhiều ngựa cái, nếu ngươi đồng ý, có thể cho nó lai giống……”

Tuy Tiểu Hoa lớn lên xấu, nhưng nó hung ác như vậy....!Không ai không nhận nó là một con ngựa tốt!

Ngôn Cảnh Tắc: “……” Hắn còn chưa có xác định quan hệ với đối tượng, Tiểu Hoa bên này đã có người an bài cho nó một đám ngựa cái?

Vậy có phải quá không công bằng rồi không?

"Hí hí!" Tiểu Hoa ăn nó đến bên cạnh một con ngựa cái, đi cọ người ta.

Ngựa cái kia trước đó bị Tiểu Hoa cắn, cho Tiểu Hoa một đạp.

Tâm tình Ngôn Cảnh Tắc cuối cùng cũng tốt hơn một chút.

A Tu nhà hắn sẽ không đối xử với hắn như vậy!

"Cháo chín rồi!" giọng Trương Nhị Khuyết nổ vang trong phòng, tất cả mọi người vây quanh qua đó, Cửu Cửu cũng bất chấp chuyện lai giống, mắt trông mong mà chờ cháo húp.

Sơn trại này không có thổ phỉ, nhưng nồi chén gáo bồn linh tinh thật ra có thừa một ít, người phụ trách nấu cháo cầm chén, đem phân chia cháo vỏ cây trong nồi ra.

Tô Mặc Tu là nhị thiếu gia Tô gia, nhưng lúc theo chân bọn họ ở bên nhau cũng không có đặc thù, vẫn luôn ăn chung một cái nồi, thời điểm lương thực không đủ cũng kiên trì cùng bọn họ ăn số lượng như nhau.

Bởi vậy lúc này, mỗi chén cháo đều giống nhau như đúc.

Chỉ là mọi người đều chờ Tô Mặc Tu lấy trước.

Tô Mặc Tu bưng một chén cháo, lại không ăn, ngược lại đưa cho Ngôn Cảnh Tắc ngoài đám người: "Tranh thủ còn nóng ăn đi."

“Cảm ơn.” Ngôn Cảnh Tắc tiếp nhận cháo, cũng không sợ bỏng, mồm to húp lấy.

Cháo này bỏ thêm chút vỏ cây cỏ rễ, mang theo một hương vị chua xót, nhưng rốt cuộc vẫn là đồ ăn nóng hầm hập, càng đừng nói trong cháo còn cho muối vào.

Ngôn Cảnh Tắc một ngụm tiếp theo một ngụm, húp nước cháo trước, sau đó lại dùng hai nhánh cây nhanh chóng lùa hạt gạo vỏ cây dưới đáy chén vào miệng.

Hắn là người đầu tiên ăn xong.

Hắn thật sự rất đói bụng!

Đáng tiếc chính là, một chén cháo như vậy đi xuống, tuy hắn cảm thấy ấm áp thoải mái hơn rất nhiều, nhưng vẫn còn đói lắm.

Nếu có thể có mấy cái bánh bao thịt thì tốt rồi……

Lúc này, lại có một chén cháo được đưa đến trước mặt Ngôn Cảnh Tắc: “Cho ngươi.”

Ngôn Cảnh Tắc ngẩng đầu nhìn về phía Tô Mặc Tu đang bưng cháo.

Trời quá lạnh, bởi vậy khi mọi người vừa vào đã đóng cửa phòng lại.

Hiện tại ánh sáng chiếu trong phòng toàn dựa vào ánh lửa, mà trong ánh lửa thoạt sáng thoạt tối chiếu rọi, Tô Mặc Tu nhìn rất dịu dàng.

"Ngươi không ăn sao?" Ngôn Cảnh Tắc hỏi.

Cháo này mỗi người chỉ có một chén, chỉ một chút không nhiều, Tô Mặc Tu đưa chén của mình cho hắn, y sẽ không có cháo để ăn.

"Ta không thích ăn, ngươi ăn đi." Tô Mặc Tu nói.

“Nhị thiếu, cháo như vậy chúng ta cũng ăn mấy ngày rồi, trước đó ngươi đâu nói ngươi không thích đâu!" Trương Nhị Khuyết ồn ào khai.

Biểu cảm của Tô Mặc Tucứng đờ: “Ta ăn mấy ngày rồi, ngán rồi."

“Vậy ngươi cho ta ăn đi?” Trương Nhị Khuyết mắt trông mong mà nhìn cháo trên tay Tô Mặc Tu.

Ngôn Cảnh Tắc không đợi Trương Nhị Khuyết tiếp tục nói chuyện, bèn tiếp nhận cháo húp một ngụm, lại giương mắt đi nhìn Tô Mặc Tu, cười nói: “Cảm ơn.”

Tô Mặc Tu nhìn chằm chằm Ngôn Cảnh Tắc, hầu kết lăn lộn một chút: “Không cần cảm tạ.”

“Có thể gặp được các ngươi thật tốt quá, nếu không có các ngươi, nói không chừng ta sẽ đói chết.” Ngôn Cảnh Tắc chậm rãi ăn cháo, ánh mắt vẫn luôn không dời khỏi người Tô Mặc Tu, ánh mắt hắn rất chuyên chú.

Hô hấp Tô Mặc Tu trở nên dồn dập, y không nhìn Ngôn Cảnh Tắc nữa, có chút không được tự nhiên mà dời tầm mắt đi, lộ ra sắc đỏ trên vành tai.

Tô Mặc Tu quay đầu thì thấy Trương Nhị Khuyết, liền nói ngay: “Nhị khuyết, thu dọn một chút, chúng ta đi săn thú!”

Đám người Tô Mặc Tu tính toán ở lại Khung Sơn mấy ngày, là bởi vì tuy lương thực bọn họ ăn hết rồi, nhưng cỏ khô cây đậu gì đó cho ngựa ăn vẫn còn thừa một ít.

Những thứ đó cũng có thể ăn, dựa vào chúng, bọn họ còn có thể lại căng thêm mấy ngày.

Bọn họ là hơn một tháng đi tới Khung Sơn, trước tiên ở Khung Sơn mấy ngày, sau đó đi thảo nguyên tộc Nhung, mãi cho đến mấy ngày trước mới trở lại Khung Sơn.

Mà sở dĩ bọn họ làm như vậy là bởi vì Tô Mặc Tu thông qua đủ loại dấu hiệu phát hiện, Chu tướng quân có khả năng chạy trốn sang chỗ tộc Nhung.

Đáng tiếc bọn họ tới quá muộn.

Một đường này bọn họ đi tìm, tìm được thân vệ của Chu tướng quân đã bị bầy sói gặm đến thi cốt rơi rớt tan tác, tìm được mũ giáp của Chu tướng quân rơi xuống, nhưng không tìm được Chu tướng quân.

Thời điểm Chu tướng quân mất tích vẫn là mùa thu, trời chưa từng lạnh như vậy, cũng không có tuyết rơi, hiện tại cũng đã đại tuyết phong sơn.

Đã trôi qua hơn hai tháng, vẫn luôn không có tin tức của Chu tướng quân, Chu tướng quân sợ là…… Đã sớm không còn nữa.

Hiện giờ Tô Mặc Tu còn đợi ở Khung Sơn, kỳ thật đã không phải vì tìm người, mà là vì điều tra rõ Chu tướng quân chết như thế nào.

Chu tướng quân trước khi mất tích là ở cùng Chu Chấn Nhung.

Dựa theo lời Chu Chấn Nhung, bọn họ ở Khung Sơn gặp phải người Nhung, đánh không lại chỉ có thể chạy trốn, sau lại vô ý thất lạc nhau…… Sau đó thì không tìm được Chu tướng quân.

Nhưng một tháng trước, sau khi Tô Mặc Tu nhìn thấy dấu vết ở Khung Sơn này, y lại hoài nghi Chu Chấn Nhung.

Tô Mặc Tu am hiểu đọc sách, mười bốn lăm tuổi đã thi đậu tú tài.

Bắc địa người đọc sách ít ỏi, tuy y chỉ là một tú tài, nhưng trong mắt rất nhiều người cũng đã là người làm công tác văn hoá, hơn nữa thân phận y quý trọng, nên có rất nhiều người sau khi gặp chuyện phân tranh thì tìm y chủ trì công đạo.

Chuyện như vậy xử lý nhiều, dần dần, Tô Mặc Tu lại thích xử án, còn bắt đầu đi theo ngỗ tác* trạng sư** linh tinh học xử án.

(*ngỗ tác: tương tự khám nghiệm pháp y bây giờ, khám nghiệm thi thể.

**trạng sư: tương tự luật sư bây giờ, chuyên viết đơn kiện và biện hộ cho bị cáo)

Y tâm tư kín đáo, lại cực kỳ thông minh, cho tới bây giờ đã học được cực kỳ không tồi.

Tô Hành Dần bảo riêng tiểu nhi tử lại đây, kỳ thật là muốn tiểu nhi tử âm thầm điều tra rõ ràng, Chu Tĩnh Sơn rốt cuộc vì sao xảy ra chuyện.

Vốn dĩ, một tháng trước việc này có thể điều tra rõ, nhưng Tô Mặc Tu phát hiện Chu Tĩnh Sơn hẳn là đã trốn khỏi Khung Sơn.

Chu Tĩnh Sơn có khả năng còn sống!

Bọn họ cảm thấy tìm người càng quan trọng, bèn đi theo dấu vết Chu Tĩnh Sơn lưu lại, đi đến địa bàn người Nhung.

Phục sức trên người bọn họ chính là lấy từ người Nhung bên kia về.

Đáng tiếc bọn họ tìm thật lâu, tìm thế nào cũng tìm không thấy người, chỉ có thể trở lại Khung Sơn.

Khi cách một thời gian, bọn họ lại đi tìm chứng cứ Chu Chấn Nhung hại chết Chu Tĩnh Sơn bỗng khó khăn hơn rất nhiều, không thiếu được phải lưu lại mấy ngày.

"Được đó!” Nghe nói muốn đi săn thú, Trương Nhị Khuyết lên tiếng, bèn đứng dậy đi lấy vũ khí.

Tô Mặc Tu cũng lấy cung tiễn trên lưng mình ra, còn kiểm tra rồi một chút túi tên.

Ngôn Cảnh Tắc đi đến cạnh Tô Mặc Tu, hơi hơi mỉm cười: “Tiểu lang quân, ta theo chân bọn họ, gọi ngươi là nhị thiếu nha?”

Động tác Tô Mặc Tu khựng lại: "Được."

“Nhị thiếu, bên ngoài trời giá rét, gió cũng lớn…… Chỗ ta có một vại dương du*, ngươi thoa lên mặt một chút?" Ngôn Cảnh Tắc lấy ra một cái vại nhỏ nút gỗ cho Tô Mặc Tu.

(*một loại dầu có tác dụng chống nắng chống nẻ, người ở khí hậu khắc nghiệt dùng để bảo vệ da)

“Không cần.” Tô Mặc Tu nói, nói xong liền có hơi ảo não.

Y cự tuyệt như vậy, người trước mắt có khi nào không cao hứng không?

Với lại mặt y….

Y thường tới lui trong nhà cũng sẽ thoa dương du trên mặt, nhưng hơn một tháng nay màn trời chiếu đất……

Mặt y cũng không biết biến thành cái dạng gì rồi!

Y còn hơn một tháng không tắm rửa!

Tô Mặc Tu tốn chút thời gian mới kiềm chế được xúc động muốn sờ mặt mình và ngửi thử nách mình.

“Dương du này dùng tốt lắm, ngươi thử xem đi.” Ngôn Cảnh Tắc lại cười.

Tô Mặc Tu trực diện nụ cười này, hô hấp cũng đã quên, chỉ cảm thấy trong đầu một mảnh trống trơn, theo bản năng duỗi tay nhận lấy.

Ngôn Cảnh Tắc đem bình trên tay phóng tới tay Tô Mặc Tu, lúc đưa sang còn dùng ngón út cào lòng bàn tay Tô Mặc Tu một chút, thấp giọng nói: “Muốn ta giúp ngươi thoa không?"

Tô Mặc Tu: “!!!” Y có phải, đang bị câu dẫn hay không?

Hiện tại…… Y phải làm sao bây giờ?

Cả người Tô Mặc Tu đều cứng lại rồi, đúng lúc này, một bàn tay to đột nhiên từ bên cạnh vươn tới, trảo một cái đã bắt được cái bình kia: “Nhị thiếu, hắn cho ngươi thứ gì vậy?”

Nói rồi, Trương Nhị Khuyết liền vặn bình ra: “Dương du? Tiểu bạch kiểm, ngươi không phải nói trên người của ngươi không có gì ăn sao? Sao còn có dương du?”

Nói rồi, hắn còn dùng ngón tay chấm chút dương du, liếm một chút.

Ngôn Cảnh Tắc: “……”

Tô Mặc Tu: “……”

Trương Nhị Khuyết lại nói: “Dầu này thật thơm, hồi nãy làm cháo mà bỏ vô cháo thì….

Cửu Cửu, ngươi cầm dầu này đi pha trà đi!”

Cửu Cửu rất nhanh tới đây lấy dầu, Trương Nhị Khuyết lại nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc: “Trên người của ngươi còn có cái gì khác để ăn không?”

Ngôn Cảnh Tắc vỗ vỗ quần áo của mình: “Trên người ta cái gì cũng không có.”

“Hầy.… nhưng cũng coi như ngươi có lương tâm, biết đưa dương du cho nhị thiếu ăn.” Trương Nhị Khuyết nói.

Ngôn Cảnh Tắc lộ ra một nụ cười xấu hổ mà lại không mất lễ phép.q

Tô Mặc Tu đột nhiên có hơi muốn đánh Trương Nhị Khuyết.