Chiếc xe lăn bánh boong boong vào khu đô thị mới Phú Mỹ Hưng, dừng lại ở một toà dinh thự Tây rộng lớn, trên cổng phía bên phải đó là hai chữ Ngôi Sao to đùng.

-Oaa! Đẹp quá! Mà hình như ngôi biệt thự này không phải thuộc sỡ hữu của nhà mày thì phải?- Như thắc mắc, biệt thự nhà họ Hồ Phan rất nhiều, nhưng Như chưa nghe dến căn biệt thự Ngôi Sao này.

-Ừ! Biệt thự này xây cách đây năm năm thôi.

Hình như đây là biệt thự của bạn anh Minh! Nhưng anh ấy đã chính tay vẽ và thiết kế đấy nhé haha- Nó suy nghĩ rồi nói tự hào

-Của ai mặc kệ, quan trọng là chúng ta sẽ ở đây, tuyệt vời!!!- Như theo nó bước xuống xe, bấm chuông trước tường.

“Kính coong”-Chào hai tiểu thư, cậu Thiên Minh đã dặn tôi chờ hai thiểu thư ạ.- Một người đàn ông đứng tuổi bước ra mở cửa, kính cẩn chào nói.

-Dạ, chào bác ạ!- Cả hai lễ phép cuối chào, làm ông quản gia ngạc nhiên.

Tuy cao sang nhưng họ không kiêu căng như những cô gái khác.

Như và nó bước vào mà không khỏi trầm trồ khen ngợi, đó là ngôi biệt thự với kiến trúc phương Tây, cửa sổ sát đất cao lấp lánh xen kẽ với từng bức tường kiên cố màu trắng ngà.

Cách đó không xa phía bên trái là một ngôi nhà kính được thiết kế hình vòm, bên trong là một vườn hoa đầy màu sắc, có cả dâu tây nữa, chính giữa nhà là hồ bơi, ở hai bên rìa hồ là một dải dài các cánh hoa hồng, mỗi ngày đều được các người làm lựa chọn những bông hoa đẹp nhất, rồi bứt cánh ra rải vòng quanh mép hồ bơi, khung cảnh rất thiên nhiên và lãng mạn.

Đằng sau biệt thự là khu rừng nhân tạo rộng lớn với hàng trăm cây xanh, cây gỗ quý báu và cả cây ăn quả hay cây cảnh, chính giữa rừng là sân cỏ rộng lớn, có thể chơi nhiều môn thể thao trên sân.

Bên trong, chính giữa sảnh phòng khách là bộ sofa trắng sữa trang nhã cao quý, nền nhà được lau chùi bóng loáng.

Tiếp đến là hai dãy cầu thang xếp đối diện nhau, đều dẫn lên bàn ăn, phòng ốc rất nhiều, có thể ví như khách sạn hạng sang ngàn sao vậy.

Mọi thứ đều xa hoa đắt tiền.

-Đẹp quá! Không ngờ anh hai..

à quên, bạn anh hai giàu đến vậy, nhiều khi còn hơn cả nhà mình đấy chứ!- Nó tấm tắc khen ngợi.-Ừ ừ, quá tuyệt!! Good good!!- Như cũng hùa theo.

Ông quản gia căn dặn người làm trong nhà đem đồ của họ lên các phòng rồi mỉm cười, sai người chuẩn bị đồ dùng cá nhân, nước tắm và mang thức ăn lên bàn ăn, quay ra Như và nó kính cẩn nói- Mời hai tiểu thư ăn lấy lại sức rồi lên phòng nghỉ ngơi ạ!

-Vâng! Cảm ơn bác!- Như lễ phép nói, tươi cười nhìn ông lão.

Nó và Như ăn uống no nê, sau đó kéo nhau lên phòng, vì nó không mang đồ đạc gì nên nó và Như ra ngoài đi mua sắm, sẵn tiện đi chơi luôn.

------17.00h----Tại công ty Queen’s---

Trong căn phòng sáng sủa, trên chiếc gế salon dài có một thân hình mểm mại nằm đó, đó là Quỳnh My, cô thật sự rất mệt sau chuyến đi thị sát sản phẩm, cô về công ty nghỉ ngơi.

-Trời ơi! Quỳnh My mau dậy ngay!!!- Tiếng hét đó không ai khác là của Thái An.

Cô vốn dĩ tưởng My đã an toạ tại nhà hàng để ký hợp đồng với Brian, ai ngờ My lại nằm ngủ ở đây.

-Ơ, chị, sao lại..- My mở mắt, nhìn quanh căn phòng thấy Thái An, ánh mắt lại rơi trên chiếc đồng hồ trên bàn làm việc.

-Aaa, chết rồi!- My hoảng loạn chỉnh sửa lại áo quần , xách giỏ chạy ra xe, vội vội vàng vàng bỏ lại phía sau một gương mặt giận dữ của Thái An.

----17.30----tại nhà hàng Paris----

-Ký hợp đồng quan trọng mà cô ta lại đến trễ như vậy, thật không ra gì, nếu công ty cô ta mà không có mẫu mã mới để quảng cáo cho Hồ Phan, tôi đã cho công ty đó biến mất trên thị trường trang sức rồi, hừ.- Thiên Minh hừ lạnh, hậm hực làu bàu.

(Đâu có dễ)

Trong lúc ấy, có một cô gái xinh đẹp lao đến bàn của Minh, cô nói gấp gáp- Mau mau chuẩn bị giấy tờ đi, mà sao giờ này ông ta chưa tới ta, tới trễ hơn mình sao?! Mà anh ngồi đó làm gì, mau chuẩn bị đi.

Quỳnh My gắt gỏng, gương mặt xinh đẹp đỏ lên vì chạy nhanh, cô nghĩ cái tên Brian gì đó chắc là một lão già bụng phệ, nên mới đến trễ như thế.

-Cô nói cái gì?!- Mặt Thiên Minh đanh lại, khẽ rít lên giận dữ khiến Quỳnh My sợ hãi, giật mình, cô nào biết cái người mình sai vặt khi nãy là ông chủ tịch trẻ tuổi của Hồ Phan.