Chúng Mình Đều Là Bé Ngoan

Chương 25: Phiên ngoại Sói và em bé chăn dê (6)

Thái độ của Chu Phóng mềm mại hơn, khiến không ít người đau mắt. Nhưng hiển nhiên, Dương Minh thấy chẳng sao, anh thích Chu Phóng chỉ ngồi một chỗ nghiêng đầu, bộ dạng thả hồn nhưng thực ra là rất sốt ruột. Bởi vì, chẳng bao lâu Chu Phóng lại chứng nào tật nấy. Chỉ có điều, giờ thì cậu đã ngoan đi nhiều, bất luận là đến đâu, bao giờ về, đều báo với Dương Minh một tiếng. Chỉ cần không phạm vào điều cấm kỵ, nói chuyện với Dương Minh rất ổn.

Lúc đi chơi cùng bạn bè, Chu Phóng rõ ràng không tập trung. Vốn dĩ, buổi tối cậu không dám đi uống rượu, đến lúc nhớ tới sinh nhật của một ông bạn học từ nhó, muốn từ chối cũng không từ chối được, đến tặng qua, định phủi mông bỏ đi thì bị tóm lại.

“Tôi có việc.” Chu Phóng thực sự không muốn ở lại.

Đối phương chẳng chút nể tình, bật cười: “Cậu thì có việc gì? Tôi mới là có việc đây này. Chu Phóng, cậu tưởng có mặt dự sinh nhật tôi là tôi nể mặt chắc, thẳng toẹt không được nhé.”

Chu Phóng bị cuốn lấy, thoát không nổi, lẩm bẩm: “Sinh thì cũng sinh rồi, cái gì mà sinh với nhật chứ.” Cậu gọi cho Dương Minh, nói sẽ về muộn. Dương Minh không để ý lắm, bảo cậu chú ý, tối về lái xe cẩn thận.

“Ở lại thì có gì vui chứ.” Chu Phóng bất mãn chẳng thèm nói lý. Cậu chống tay lên bàn bia, ôm gậy, rút một điếu thuốc.

Một người bạn nhìn cậu, nói: “Chu Phóng, cậu đừng có trọng sắc khinh bạn đấy. Nam tử hán đại trượng phu, chữ nghĩa ở giữa, chữ tình hai bên…”

Chu Phóng ngậm điếu thuốc: “Đi chết đi, sao tôi lại vớ phải đám súc sinh các cậu chứ.” Đến lượt cậu đi bóng, Chu Phóng nhằm vào quả số 8: “Đây là con số may mắn của tôi. Thế này nhá, tôi cho quả này vào lỗ, các cậu để tôi đi; còn nếu không, tôi mời các cậu mười bữa cơm.”

Người được mừng sinh nhật tối nay nghe vậy, vội chen vào: “Ai thèm cơm của cậu, hội này không ăn cơm vẫn sống. Ông đây còn mới mời cả đám trăm bữa cơm ấy.” Nói đoạn, gọi thêm mười chai rượu, mở ra cả loạt, “Thấy chưa? Muốn cược thì phải cược cái này. Cậu thắng, lập tức cho cậu về; thua, uống hết chỗ rượu này, hơn nữa còn không được về. Đừng bảo tôi không nể mặt bạn học cũ. Chúng ta còn ngồi cùng bàn từ hồi tiểu học, thằng nhãi cậu từ bé đến giờ toàn bắt nạt tôi, không vẽ bậy lên bàn thì lấy bút chì chọc. Cái gọt bút chì cũng là phi tiêu lợi hại…”

“Rồi, đừng nói nhiều nữa, cược thì cược.” Chu Phóng phất tay, xoay lại trừng hai người khác, “Hai người đứng cách xa xa chút, giở trò cũng phải nguy trang thêm vài cái lá chứ.”

Hai người kia sờ mũi, đồng loạt lùi xuống, hòa vào đám người, tiếng huýt sáo vang khắp phòng. Chu Phóng bị mấy tiếng ồn đó gây bất ổn, đánh lệch một cái, trái bóng chạm vào sát mép lỗ, đụng vào thành bàn rồi bắn ngược lại. Cậu tức điên người, vứt gậy.

“Tay trơn, lại lần nữa được không?”

“Cậu không biết chữ tín viết thế nào hả?” Chủ trì buổi sinh nhật chỉ thiếu nước xoa bụng cười ha ha, hưng phấn chạy đi mở rượu, “Chấp nhận cược thì hãy chấp nhận thua đi, hiểu chưa? Bữa sinh nhật này thật quá đã, tôi đợi bao nhiêu năm rồi, thật hiếm khi cậu vấp ngã. Tôi vui lắm, tôi muốn lên sân khấu phát biểu cảm nghĩ, bày tỏ tình cảm từ đáy lòng.”

Chu Phóng trừng mắt nhìn mười chai rượu, với tửu lượng của cậu, uống xong mười chai thì chỉ có nước chui xuống bàn mà đi. Phải cầu xin thì còn gì là mặt mũi nữa. Chu Phóng gọi cho Dương Minh, báo địa chỉ: “Hai mươi phút nữa tới đớn em.”

Tên chủ tiệc nói tới nói lui, vẫn không quên hỏi: “Chu Phóng, cậu đang sống cùng ai à? Ngay đây à? Đưa chúng tôi qua thăm quan nhá?”

“Cậu xem cậu ấy là gấu trúc trong vườn thú từ bao giờ vậy?”

“Không phải cậu ở cùng cô nào đấy chứ…”

Chu Phóng dở khóc dở cười, đoạt rượu từ tay tên bạn: “Tôi uống, được chưa?” Mọi người lớn tiếng hò reo. Đám người này cũng chẳng khác Chu Phóng, chơi bời thế này sao đã hài lòng, ép người khác say mèm là chuyện thường. Lúc Dương Minh chạy tới, sắc mặt Chu Phóng đã như bị nướng, vừa đỏ vừa nóng. Cũng may uống được bia, không tới nỗi say đến bất tỉnh nhân sự. Dương Minh lại gần Chu Phóng, xốc cậu lên, chẳng buồn mở mồm.

Người chủ trì đi theo cả hai ra tận xe, đưa một chai nước khoáng: “Chơi hơi quá chớn, làm phiền anh rồi.”

Dương Minh vẫn lãnh đạm mà gật đầu.

Người chủ trì nhìn chiếc xe xa dần, vừa trở về đã thấy nghi hoặc, kéo một anh bạn khác lại hỏi: “Tên đón Chu Phóng ban nãy có phải Dương Minh không?”

Anh bạn kia đang kể chuyện tán gái, nghe vậy cười rũ rượi, nhìn người chủ trì: “Làm sao có thể, trông giống thôi.”

Người chủ trì cũng gật đầu: “Cũng phải.”

.

Dương Minh sợ Chu Phóng ngồi xe khó chịu, hạ cửa sổ xuống, cởi cúc áo cổ của cậu ra. Chu Phóng vắt tay lên trán, cảm thấy mình thở ra toàn hơi rượu, ngồi không bao lâu thì buồn nôn. Dương Minh dừng xe ven đường, dìu Chu Phóng xuống. Chu Phóng không đứng thẳng nổi, phải cầm lấy tay anh. Cậu nôn hết những gì trong dạ dày ra.

Dương Minh đưa nước cho Chu Phóng, vỗ vỗ lưng cậu: “Khá lên chưa?”

Chu Phóng gật đầu, súc miệng xong thì đáp: “Cái đám trứng thối kia nhất định  đang cười em.”

“Sao em lại uống đến mức này? Không uống được còn tỏ vẻ cái gì.”

“Đứng ở ngoài một lát, khó chịu.” Chu Phóng thuận thế, gác đầu lên vai Dương Minh. Dương Minh cũng nhân thể ôm lấy cậu.

“Em chỉ muốn về sớm một chút, ai ngờ đám khốn kia nhất quyết không cho.”

Dương Minh cười, thì thầm hỏi: “Cứ đứng vậy à? Nhiều người qua lại đấy.”

“Mặc kệ.” Chu Phóng nói.

“Lạnh không?” Buổi tối có sương, nhiệt độ có phần hạ thấp. Anh lại cười, “Tai em nóng lắm.”

Chu Phóng hơi ngẩng lên. Cồn vẫn chưa tan đi hết, thế giới trong mắt cậu chẳng thể đứng yên, cứ khẽ lay động, toàn bộ đều phất phơ. Đứng trên đường quốc lộ có thể thấy được ngọn hải đăng xa xa, ánh đèn cũng bất định, những chiếc xe vun vút mà lao qua trước mắt. Chu Phóng chợt phát hiện, cậu thực sự yêu cái người đang đứng đây. Vì vậy mà cậu cảm thấy cả đầu ngón tay cũng đau buốt.

Chu Phóng nhẹ nhàng nắm lấy tay Dương Minh. Rất nhẹ. Lại từ từ siết chặt. Chặt đến nóng lên, cơ hồ suýt chút là ngửi được mùi mồ hôi trên đó.

Dương Minh như phát giác ra điều gì. Dưới ánh đèn đường nhu hòa, ánh mắt ấm áp của anh trở nên dao động.