EDIT: BRANDY

Thời điểm chạng vạng tối, Lưu Linh lại đi tìm Thẩm Yến.

Đây cơ hồ trở thành thói quen hàng ngày của nàng.

Mặc kệ cả ngày tiếp xúc nhiều hay ít, nói với Thẩm Yến mấy câu, thái độ của Thẩm Yến đối với nàng tốt hay xấu, cứ đến tối trước khi chuẩn bị nghỉ ngơi, Lưu Linh đều sẽ thay một bộ y phục mới, chải lại tóc tai, ăn vận, trang điểm xinh đẹp, lộng lẫy như một con Khổng Tước kiêu ngạo, yểu điệu, duyên dáng chạy đến chỗ của Cẩm Y vệ ‘liếc mắt đưa tình’ với Thẩm đại nhân.

Mấy ngày đầu Cẩm Y Vệ còn cản nàng lại, sợ quận chúa lẻn vào điều tra tin tức cơ mật, làm ảnh hưởng đến chính sự của Cẩm Y Vệ. Thời gian dài, Thẩm đại nhân cũng chẳng quan tâm, mà bọn họ cũng học thành thói quen.

Thẩm Yến bận bịu công việc của Cẩm Y Vệ gần hai canh giờ mới xong. Lưu Linh cũng chẳng hối hả, hấp tấp, bình bình thản thản ngồi chờ chàng.

Thẩm Yến mệt mỏi bước ra khỏi phòng nghị sự, Lưu Linh phất tóc, chậm rãi đuổi theo bước chân chàng.

Thẩm Yến tiến vào phòng, Lưu Linh tự nhiên bước theo. Chàng nhìn cũng chẳng thèm nhìn nàng một cái, lấy một trái đào trên bàn ném về phía sau lưng. Lưu Linh luống cuống chân tay một hồi mới may mắn bắt được, cũng phải nói lực đạo đối phương sử dụng quá chuẩn xác, quả đào vừa vặn rơi xuống lòng bàn tay nàng. Lưu Linh vui vẻ hỏi: “Cha ta à?”

Thẩm Yến nhàn nhạt đáp: “Dĩ nhiên không phải, chỉ là run tay ném bừa.”

Lưu Linh ôm chặt quả đào trong ngực, nhìn Thầm Yến thần sắc lạnh nhạt đi ra phía sau bình phong thay thuốc.

Đúng là một người trong ngoài bất nhất.

Nàng im lặng cúi đầu, nhoẻn miệng cười.

Lưu Linh đi theo vào trong, từ ngực áo lấy ra hộp thuốc trị thương tốt nhất, nói: “Ta giúp huynh bôi thuốc.”

Vừa ngước lên đã nhìn thấy Thẩm mỹ nhân đứng bên cạnh giá treo y phục, chậm rãi cởi áo. Trên cánh tay băng một dải lụa trắng, máu tươi thấm ra ướt đẫm. Nàng thoáng run lên, vết máu tuy loang lổ không nhiều nhưng vẫn khiến nàng kinh hãi. Thẩm Yến thì vẫn thế mặt mày vô cảm không thể hiện gì, giống như vết thương gớm ghiếc kia chẳng phải của chàng, hời hợt kéo dải băng dính máu thịt nhầy nhụa kia xuống.

Lưu Linh trấn định, vội vàng bê rượu và bông băng chạy qua.

Hai người đều nhất thời im lặng.

Lòng Lưu Linh thoáng rối loạn. Nàng nhớ tới hành động, lời nói lúc chiều tối hẳn đã làm tổn thương tới Thẩm Yến.

Thời điểm đối mặt mới Lục Minh Sơn, nàng vô cùng tỉnh táo, nhưng cũng không tránh khỏi xúc động nhất thời. Ngay trước mặt Thẩm Yến nàng đồng ý lên núi gặp Lục Minh Sơn. Khi ấy chàng không nói một lời, giống như một kẻ xa lạ, căn bản không muốn dính dáng tới chuyện yêu hận tình thù phức tạp giữa nàng, Lục Minh Sơn và Nhạc Linh.

Vở kịch vừa kết thúc, chàng lập tức xoay người rời đi.

Lưu Linh nhất định phải làm cho rõ ràng với Lục Minh Sơn. Từ lúc biết được sự việc nàng vẫn chưa có đủ dũng khí để nói chuyện trực tiếp, thẳng thắn, giải quyết phân minh quan hệ của Lục Minh Sơn và mình. Đến bây giờ, khi mọi thứ lũ lượt rủ nhau ập đến cùng một lúc nàng nhất định phải lý trí, phải kìm nén sự xấu tính và nóng nảy của bản thân để hai người đường ai nấy đi một cách triệt để nhất.

Nhưng nàng không thể ở tại đây, ngay lúc này --- giải quyết chuyện này được. Họ đang đi cùng Cẩm Y Vệ, mọi động tĩnh xung quanh đây Cẩm Y vệ đều nắm trong lòng bàn tay, Lưu Linh không muốn đẩy Thẩm Yến vào tình cảnh lúng túng, xấu hổ hơn.

Thẩm Yến có thể hiểu.

Cho nên chàng mới không tham dự vào chuyện này.

Kể cả vào lúc Nhạc Linh trở nên cuồng loạn, ép Lưu Linh giao Linh Bích ra, Thẩm Yến cũng chỉ lẳng lặng đứng ngoài quan sát, không hề có động thái thay Lưu Linh giải quyết.

Nhưng dù tỏ vẻ bàng quan nhưng trong lòng chàng rõ ràng mọi sự, vì thế đương nhiên không thể giấu nổi khó chịu, tức giận, không thoải mái, tất cả nhưng tâm tình đó làm lòng chàng chẳng yên ổn được.

Lưu Linh nhìn chàng, lần nữa tự chế giễu bản thân: Không thể giải quyết mọi thứ sạch sẽ, ổn thỏa còn kéo Thẩm mỹ nhân vào, nàng đúng là phạm lỗi lớn.

Gió từ khe cửa ùa vào, ánh đèn khẽ động, hai người trong phòng đều mang tâm tư riêng, bầu không khí có điểm cứng ngắc.

“Ta sai rồi. Xin lỗi. Thực sự xin lỗi.” Lưu Linh mở miệng.

Sắc mắt Thẩm Yến đột ngột thay đổi, mạnh mẽ đẩy Lưu Linh ra, đứng dậy chạy ra ngoài. Nhưng chàng chưa kịp đi ra, đã không nhịn được, khom người, che miệng phun ra một ngụm máu tươi. Lưu Linh chạy sát theo phía sau chứng kiến toàn bộ, rất rõ ràng.

“...”

Sắc mặt nàng tái mét. Nàng biết mình rất tồi tệ, nhưng không ngờ mình lại quá đáng đến thế này, khiến cho Thẩm đại nhân vừa nghe nàng nói chuyện xong, lập tức muốn nôn?

Thẩm Yến quay đầu, nhìn biểu cảm trên khuôn mặt nàng, liền hiểu cô nương này lại suy nghĩ nhiều.

Chàng chần chờ một lát, định mở miệng, Lưu Linh đã nhanh hơn. Nàng tiến đến phía trước một bước, rút chiếc khăn lụa sạch sẽ trong ống tay áo, dịu dàng lau đi vết máu trên khóe môi Thẩm Yến.

Lưu Linh cúi thấp đầu, mí mắt dần đẫm lệ, lẩm bẩm: “Là lỗi của ta, ta đã khiến huynh bị thương nặng đến thế. Ta không ngờ bản thân lại tệ hại đến vậy, liên lụy huynh đến mức này… Thẩm Yến không bằng, không bằng, chúng ta…”

Chúng ta đường ai nấy đi vậy.

Nàng khiến Thẩm Yến chịu khổ như thế.

Chàng đối xử với nàng tốt đến vậy.

Mặc dù nàng ích kỷ, nhưng cũng biết không nên làm tổn thương người làm nhân này, vậy mà cứ hết lần này đến lần khác làm chàng gián tiếp bị thương.

Từ ngày quen biết Thẩm Yến đến nay, nàng đã làm được gì cho chàng, còn Thẩm Yến đã vì nàng mà nhẫn nhịn rất nhiều.

Còn nàng từ lúc sinh ra đã mang vận mệnh của kẻ bị ruồng bỏ.

Người nào ở bên cạnh nàng đều không tránh khỏi vận rủi quấn thân, chịu đủ mọi khổ sở, mệt mỏi, khó khăn. Dù nàng có hảo cảm với Thẩm Yến thì đa sao? Nàng cũng đâu thể kéo con người tốt đẹp này cùng bị đày đọa với mình, huống hồ nàng thực sự rất thích Thẩm Yến.

Cứ thế chia tay, có lẽ Thẩm đại nhân sẽ không bị làm khó như hiện tại nữa.

Thế nhưng cổ họng nàng như bị nhét đầy cát, mấy chữ kia nặng tựa ngàn cân, khó lòng bật ra được.

Một giọng nói khác trong đầu khẽ thầm thì: Nếu cả Thẩm Yến cũng đi, sẽ không còn ai bên cạnh nàng, có lẽ nàng chẳng thể tiếp tục giữ được bản thân không tuột dốc nữa.

Nước mắt từng giọt, từng giọt tí tách rơi xuống.

Nước mắt lẳng lặng rơi, mặt mày vẫn đạm mạc như cũ, không chút biến hóa. Thẩm Yến cúi đầu nhìn nàng, người không hiểu thực sự nhìn không ra nàng đang rơi lệ.

Chàng nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng thở dài, kéo nàng lại gần, cánh tay bị thương, ôm nàng hơi mệt, chàng dứt khoát kéo nàng đến bên giường ngồi xuống, đặt nàng ngồi trên đùi mình, tựa đầu lên ngực chàng: “Không bằng thế nào? Rõ ràng nàng không tình nguyện, vì sao còn cứ cố nói ra? Nàng ngay cả khóc cũng khóc không thành tiếng… Nàng… ta,” Chàng bất đắc dĩ cười một tiếng, duỗi lòng bàn tay dịu dàng lau đi hàng nước mắt đang chảy dài trên gò má xinh đẹp của nàng, “Ta nên nói gì đây?”

Lưu Linh thầm nghĩ: Làm sao ta biết huynh nên nói gì?

Thẩm Yến trầm ngâm một chút, chậm rãi lên tiếng: “Lưu Linh, đừng khóc, nhìn nàng tim ta muốn nát thành từng mảnh, nàng cứ khóc như vậy ta thực sự lúng túng, không biết phải làm sao.”

“...”

Da gà, da vịt thi nhau nổi lên. Một câu nói đầy tình ý như vậy bị Thẩm đại nhân dùng giọng điệu máy móc, như đọc thần chú gọi hồn nói ra… quả thực khó cảm thụ.

Lưu linh kinh sợ, nước mặt lập tức ngừng chảy, cảm giác bi thương lúc nãy đã chẳng còn sót lại chút gì.

Nàng giương đôi mắt ướt sũng, sạch sẽ chăm chăm nhìn Thẩm Yến, ngơ ngác, thất thần, quên cả khóc.

Lưu Linh không thường rơi lệ, mà Thẩm Yến cũng không rành an ủi người khác.

Lưu Linh lại thích ứng rất nhanh, Thẩm Yến cũng bình thản vô cùng.

Tựa như giữ cõi u minh, chẳng có gì khiến người ta ngạc nhiên được nữa.

Khi hai người họ ở bên nhau, chẳng có gì đáng để lo lắng, buồn phiền cả.

Chàng không đề cập đến điểm yếu của nàng, nàng cũng không đóng vai một cô nương đáng thương, bị ủy khuất cần người dỗ dành, an ủi.

Khi bị bắt nạt phải có người dỗ mới có thể nín khóc chỉ có đám tiểu cô nương chưa trưởng thành.

“Nín rồi?” Thẩm Yến rất hiểu Lưu Linh.

Lưu Linh ôm cổ chàng, không lên tiếng, lại bày ra vẻ mặt mỹ nhân lãnh đạm, kiêu ngạo, nàng không muốn dùng hình tượng nhu nhược, yếu đuối đối mặt với Thẩm Yến.

Thẩm Yến lúc này mới hết lo lắng, nói: “Vừa rồi nàng thực sự khóc nhanh quá, ta chưa kịp giải thích, kỳ thực ta thổ huyết là bởi vì ăn uống không điều độ, cho nên dạ dày bị tổn thương.”

Lưu Linh ngạc nhiên, chớp chớp mắt mấy cái, dưới ánh mắt nhìn thấu hết thảy của Thẩm đại nhân nàng đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ.

Nàng muối nói gì đó, nhưng Thẩm Yến đã lên tiếng trước, điệu bộ chậm rãi, thong dong: “Đương nhiên, việc nàng khóc không vô nghĩa --- dù sao việc ta thổ huyết nàng cũng chẳng hoàn toàn vô can.”

“...”

Lưu Linh cảm thấy Thẩm đại nhân rõ ràng đang trêu chọc nàng.

Thật thật giả giả, nàng luôn không rõ ý đồ chân thực của người nam nhân trước mặt.

Nhưng mà tại thời điểm này đây, nàng không vội vã muốn đoán cho ra.

Lưu Linh tựa lên cổ chàng, nước mắt còn đọng lại, lướt qua gò má nàng chảy lên cổ Thẩm Yến, hô hấp ấm áp, và giọng nói còn mang chút giọng mũi nũng nịu nho nhỏ vang lên: “Thẩm Yến, ta có thể ngày ngày nấu cơm cho huynh. Huynh không được thường xuyên bỏ bữa nữa.”

Có lẽ chỉ có người hoàn toàn thờ ơ với việc bị chàng chế nhạo như nàng mới có thể ép Thẩm Yến đầu hàng.

Thẩm Yến nhất thời kinh ngạc nhìn nàng.

Lưu Linh là cô nương không thích nói nhiều, nàng ghét nhất xen vào việc của người khác.

Nàng biết Thẩm Yến có thói quen ăn uống rất xấu. Nết ăn cơm của chàng kén chọn, lại thích bắt bẻ, phàm là những món chàng không thích, nhất quyết sẽ không động vào. Dù sao cũng có vô số lý do thích hợp để không phải ăn, cũng chẳng ai dám ép Thẩm đại nhân không được bỏ bữa.

Nàng đã hai lần đề cập chuyện này với Thẩm Yến, Thẩm Yến chỉ đáp qua loa, lấy lệ, Lưu Linh cũng không nói nữa.

Vấn đề này cứ thế bị lãng quên như thể không hề tồn tại, Thẩm Yến đã không thèm coi trọng sức khỏe của mình, Lưu Linh cũng lười quản chuyện của bản thân chàng.

Nhưng hiện tại, Lưu Linh cũng bởi vì chàng tận tâm tận lực muốn thay đổi suy nghĩ u ám, tâm lý muốn tìm đường chết của nàng bao lâu nay...

- -- Linh Tê, Linh Bích từng đề cập với Thẩm Yến, nhiều năm như thế, kẻ duy nhất khiến quận chúa lãnh đạm, thờ ơ hết mực với thế gian, kẻ duy nhất khiến  vì người đó cân nhắc, lo lắng, cũng chỉ có Lục Minh Sơn - tên ăn cháo đá bát khi xưa trong lúc đầu óc quận chúa động kinh, cứu về.

Cuộc sống của Lưu Linh trước nay giống như đầm nước đọng, nàng không hy vọng người khác kỳ vọng vào nàng, cũng chưa từng trông cậy vào người khác.

Hiện giờ, nàng lại muốn thay đổi cách nghĩ này.

Vì ai, không cần đoán cũng biết.

Trong lòng Thẩm Yến có chút cảm giác khó chịu.

Lưu Linh luôn cảm thấy nàng chưa từng một lần nỗ lực vì chàng, chưa từng làm cho chàng điều gì. Nàng luôn nói xin lỗi chàng, nhưng kỳ thực nàng đã bỏ qua rất nhiều, vậy mà chính nàng lại không biết, hãy đúng hơn là không thèm để ý.

Thẩm Yến thuần bất ngờ chủ đề: “Lưu Linh, nàng thích ta sao?”

“Ta không thích huynh vậy mỗi ngày đều tìm huynh là muốn đơn thuần đàm luận nhân sinh, lý tưởng với huynh chắc? Huynh cảm thấy mình xứng à?” Giọng điệu nàng vẫn thế cao ngạo, chẳng lọt tai chút nào.

“Vậy nàng nghĩ xem, chiều nay lúc nàng và Lục Minh Sơn, ở trước mặt ta hẹn hò cùng lên núi nói chuyện, nàng nghĩ tâm tình ta lúc ấy thế nào?”

“... Ta sai rồi.”

“Không. Nàng không sai. Nàng không muốn đẩy ta vào tình huống khó xử, muốn dứt điểm mối quan hệ giữa nàng và hắn ta. Nhưng nàng cũng không thèm giải thích với ta một lời, nàng không giải thích, ta sẽ hiểu lầm, sẽ nghĩ nàng không bỏ xuống được ân tình khi xưa với Lục Minh Sơn. Một khi hiểu lầm đã sinh ra, ta sẽ không thoải mái, nàng cũng lâm vào đau khổ, dằn vặt. Mà nàng biết rồi đó, hết thảy bi kịch đều thường xuất phát từ hai chữ hiểu lầm….”

“Ừ. Huynh nói đúng.” Lưu Linh ngây người, khi chàng cúi đầu nhìn mình, nàng cực kỳ thấu hiểu lòng người bày ra bộ mặt ủng hộ, thấu hiểu, nhưng trong lòng lại thầm nhủ: Chàng ta đang nói mấy lời vô ích gì thế? Thao thao bất tuyệt, buồn ngủ quá, nghe không hiểu gì cả, còn buồn ngủ nữa…

“Cho nên, tình cảm giữa ta và nàng khác biệt thế nào, chúng ta cần lẫn nữa trao đổi rõ ràng.” Thẩm Yến kết luận, sau đó mở miệng muốn tiễn khách, kéo Lưu Linh sắp bị thôi miên trong lòng đứng dậy: “Đã muộn rồi, có thời gian chúng ta sẽ sắp xếp một buổi để thảo luận tiếp, nàng về đi.”

Thảo luận tiếp? Lúc nào? Bao giờ?

“...”

Tự nhiên bị đẩy ra ngoài cửa, Lưu Linh trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mặt không đổi sắc mở miệng: “Nói tới nói lui, cuối cùng Thẩm đại nhân đang uyển chuyển đề nghị ta ngày mai đừng ‘hẹn nhau gặp mặt’ với Lục Minh Sơn? Cho dù có hẹn cũng phải hẹn với Thẩm đại nhân nói chuyện trước, rồi mới đến lượt hắn?”

Lúc này bọn họ đã đứng ngoài cửa, cuộc hội thoại của hai người đương nhiên bị đám thị nữ nghe được.

Cả nhóm đưa mắt nhìn nhau, đều để lộ biểu cảm hoang mang tột độ: Mạch não của Thẩm đại nhân với quận chúa đều cấu tạo khác người trần mặt thịt như các nàng thì phải. Các nàng hoàn toàn không hiểu tại sao quận chúa có thể rút ra được kết luận này, mà Thẩm đại nhân còn thể hiện nét mặt ngầm thừa nhận nữa chứ.

Thẩm Yến không thèm đáp lời, chỉ nhàn nhạt nói: “Ta không có nói như thế.” Sau đó lạnh lùng đóng cửa lại.

Lưu Linh theo phản xạ lùi lại tránh không bị cánh cửa đụng trúng mũi. Nhớ đến khuôn mặt vân đạm phong kinh của Thẩm mỹ nhân, Lưu Linh vui vẻ nhướng mày, xoay người rời đi.

Nàng đã biết phải làm thế nào để Thẩm mỹ nhân nhà mình vui vẻ.

Còn về phần Lục Minh Sơn?

Lỡ hẹn thì lỡ hẹn thôi.

Ai rảnh quan tâm hắn ta có tức giận hay không?

Sau nửa đêm tất thảy đều an tĩnh vô cùng, Thẩm Yến cũng đã chìm vào giấc ngủ. Chàng ngủ không sâu, nghe được tiếng bước chân bên ngoài, lập tức mở mắt, ánh mắt trong trẻo, lạnh lùng, hoàn toàn tỉnh táo.

Lại nhíu mày nghe ngóng thêm chút nữa, cơn buồn ngủ tiêu tán triệt để, chàng thở dài một hơi đi ra mở cửa, gặp Lưu Linh tạo hình như một nữ quỷ, đưa tay đang chuẩn bị gõ cửa phòng chàng.

Nhìn thấy Thẩm Yến chủ động mở cửa trước, nàng cũng không quá kinh ngạc.

“Nữ quỷ tân nhiệm! Nàng ăn mặc thế này định ra ngoài hù chết ai à?”

Thẩm Yến cảm thán, kéo thẳng nàng vào trong phòng.

Lưu Linh bĩu môi, cũng không trách chàng vì buông lời trêu chọc. Thật sự cái bộ dạng tóc đen, váy trắng, tay ôm hộp gấm, mặt mày không điểm phấn tô son này có đôi phần nhợt nhạt.

Bên ngoài trời quá lạnh, đôi con người của nàng đen huyền, âm u. Trời đã về đêm bên ngoài sương mù giăng kín lối, nàng một mình nương theo ánh trăng đi trên đường, ống tay áo lớn bay phần phật, phiêu dật theo gió quả thực rất có phong thái của một hồn ma bóng quế.

Thẩm Yến nói nàng là “nữ quỷ”, hình ảnh so sánh này rất chuẩn xác, dễ liên tưởng.

Lưu Linh tiến lên, thấp giọng nói: “Ta đã cho người đi hỏi thăm, Nhạc Linh sau khi sinh non xong, bọn họ chỉ lo chăm sóc cho nàng ấy. Nhạc Linh một mực ôm Lục Minh Sơn khóc lóc sướt mướt. Đứa bé vô tội đã qua đời… Bọn họ chỉ tùy ý vất bỏ như rác rưởi. Lúc Linh Tê tìm thấy đứa bé, đã bẩn thỉu không ra hình dạng gì. Bọn họ đã không muốn, ta cũng chẳng việc gì phải làm chuyện không đâu. Ta đã tìm một chỗ thỏa đáng, đem đứa nhỏ chôn cất cẩn thận.”

“... Nàng có biết mình lại xen vào chuyện người khác rồi không? Người ta là phụ mẫu còn không để ý, nàng quan tâm làm gì.” Phòng không đốt nến, hai người mượn ánh trăng quan sát đối phương, Thẩm Yến tựa cửa chăm chú nhìn Lưu Linh. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vẫn còn mang theo hơi lạnh.

“Ta mơ thấy đứa bé chết thảm đó.” Lưu Linh không lảng tránh vấn đề, tiếp tục nói rõ: “Nó chỉ là một sinh linh vô tội, giữa thiên địa mờ mịt, tối tăm nó cứ một mực nhìn ta khóc.”

“Đây không phải là lỗi của nàng.” Thẩm Yến thấp giọng, “Nhạc Linh mới là mẫu thân của nó, nàng ta biết rõ tình trạng thân thể của mình thế nào, nhưng vẫn cố tình tranh chấp với Linh Bích. Cả nàng cả ta đều biết rõ, Linh Bích làm sao có sức lớn đến vậy, vung tay đã dễ dàng đẩy ngã một người? Linh Tê cũng có mặt tại hiện trường, nàng ta chính là nhân chứng. Lưu Linh, đây chỉ là mưu đồ xấu của nhạc Linh, nàng không cần ôm trách nhiệm về mình.”

“Ta biết.” Lưu Linh vẫn bình thản, không xúc động: “Nhưng ta không ngủ được, đành phải cho người đi tìm đứa bé, tiễn nó đoạn đường cuối cùng, cho nó một nơi an nghỉ. Đứa nhỏ bị chính mẹ đẻ vứt bỏ, lại gặp phải một chủ tử bao che người mình. Nó vô tội như vậy chỉ là không gặp may mà thôi. Ta không sao cả, chỉ muốn cho nó được thanh thản nghỉ ngơi.”

“Cho nên nàng đến tìm ta?” Thẩm Yến nắm cằm Lưu Linh, tim như một vật đè lớn, trong sự xót xa có cưng chiều, yêu thương.

Nàng luôn tỏ ra bất cận nhân tình, thực tế lại là kẻ bề ngoài vô tình, tâm địa bồ tát.

Phương diện này của Lưu Linh, có lẽ chỉ những người đặc biệt gần gũi, thân cận nàng mới biết được.

Nếu như Lưu Linh ngoan độc, tàn nhẫn, đáng ghê tởm, đáng chết vạn lần như những lời đồn thổi ngoài kia, mấy cô nương tâm tư đơn thuần như Linh Tê, Linh Bích đã không trung thành tuyệt đối với nàng đến thế. Chẳng có kẻ nào mù quáng đến nỗi không thể phân biệt rõ đúng sai, thu phục nhân tâm cốt yếu chính là ngươi có sẵn sàng dùng chân tình đổi lấy chân tình hay không.

“Nàng là một cô nương tốt. Đừng tự dằn vặt mình nữa.” Thẩm Yến vươn tay ôm Lưu Linh, đặt lên trán nàng một nụ hôn.

Chàng đỡ lấy hộp gấm trong ngực Lưu Linh, biết trong đây nhất định là đứa bé số khổ kia. Thẩm Yến an tĩnh chớp mắt, trước cái nhìn “Chàng nói ta phải làm sao bây giờ” của Lưu Linh, chàng chỉ thản nhiên ngẩng đầu, nhàn nhạt đáp: “Lưu Linh, chúng ta đi leo núi đi, tìm cho đứa bé này một chỗ yên nghỉ, thuận tiện ngắm mặt trời mọc.”

Đã là rạng sáng, hai người đầu óc không bình thường, một ăn mặc như nữ quỷ, một tràn đầy phấn khởi đề nghị lên núi ngắm mặt trời mọc.

Nữ tử giống nữ quỷ nhướng mày, không sợ bị ánh nắng chiếu vào hiện ra nguyên hình, thoải mái đồng ý: “Được, chúng ta đi thôi.”

Thẩm Yến xoa xoa tóc nàng, nhắc nhở: “Ước định của nàng với Lục Minh Sơn…”

“Cũng đâu hẹn cụ thể thời gian.” Lưu Linh căn bản không để trong lòng.

Thẩm Yến nhìn nàng bật cười.

Lưu Linh nheo mắt lườm chàng, khiến Thẩm đại nhân trong ngoài bất nhất, không tự nhiên cười nổi nữa, đành cúi đầu, nhàn nhạt nói: “Đi thôi.”

Hai người đều thuộc trường phái hành động, nói là làm, lập tức chuẩn bị lương khô và nước, ngoài ra không mang theo gì nhanh chóng khởi hành. Leo núi cốt là ở không khí.

Mà tất thảy kế hoạch này không người nào biết. Cẩm Y Vệ đương nhiên không dám thăm dò hành tung của Thẩm Yến, còn đám thị nữ bị Trường Nhạc quận chúa nhẫn tâm vứt bỏ ở nhà, chỉ đành ngồi ngáp trong phòng đèn đuốc sáng trưng thầm nghĩ: Quận chúa không muốn các nàng theo hầu, chiếu theo thói quen hành xử khác người của quận chúa, nhất định là lại đi tìm Thẩm đại nhân, quận chúa chê các nàng phiền không muốn các nàng quấn rầy hai người. Nhưng cũng may Thẩm đại nhân là một chính nhân quân tử đáng tin cậy, chắc chắn sẽ bảo vệ quận chúa bình an.

Nhưng càng nàng có nghĩ nát óc chắc cũng không ngờ, một con người đáng tin như Thẩm đại nhân lại chủ động bắt cóc quận chúa mang lên núi.

Lưu Linh theo Thẩm Yến leo núi.

Đường đi lên không dễ dàng, quanh co, khúc khuỷu, còn có nhiều hố bẫy thú, nàng thường xuyên phải vịn vào Thẩm Yến mới không bị ngã sảy chân ngã xuống. Có những đoạn đường hẹp đến mức cảm giác như sắp giẫm lên mây, bước kế tiếp không biết nên đặt chân ở đâu.

Hai người cũng không đi nhanh, vừa đi vừa cẩn thận quan sát tình hình xung quanh.

Lưu Linh và vì đứa bé đang nằm trong hộp gấm, sợ sơ xảy sẽ làm rơi. Còn Thẩm Yến là vì… nàng đoán rằng do thói quen nghề nghiệp, cho nên đi tới một nơi xa lạ, Thẩm Yến mới cẩn trọng, quan sát, nghiên cứu địa hình kỹ càng như thế.

Trên thực tế Thẩm yến đang nhìn những cạm bẫy được cài cắm, mai phục cẩn thận trên đường.

Ngay lúc Lục Minh Sơn đề nghị muốn dẫn Lưu Linh lên núi. Thẩm Yến đã cảm thấy có điểm kỳ lạ. Chàng không tin Lục Minh Sơn, nhưng việc mâu thuẫn giữa Lục Minh Sơn và Lưu Linh chàng cũng không muốn quản. Chàng không nói gì bởi vì chàng tôn trọng Lưu Linh. Tuy vậy chàng cũng không lơ là việc bảo hộ nàng an toàn.

Thẩm Yến vốn định sẽ tự mình lên núi một chuyến xem xét tình hình, việc mang Lưu Linh theo chỉ là ý tưởng bộc phát bất ngờ.

Đến giữa sườn núi, rốt cuộc Lưu Linh cũng tìm được một nơi ổn thỏa, muốn chôn đứa bé tại đây.

Đến lúc này hai người mới trợn mắt phát hiện, họ căn bản không mang theo xẻng hay đồ vật nào có thể đào đất. Lưu Linh vô cùng tự nhiên đưa mắt nhìn về phía cây tú xuân đao bên hông Thẩm Yến.

Mặt Thẩm Yến bỗng chống đen như mực: Nàng định lấy Tú Xuân đao đào đất????

Lưu Linh thở dài, ngồi xổm xuống, tự dùng tay đào. Nàng ngồi xuống không bao lâu, tay còn chưa dính đất, Thẩm Yến đã kéo nàng ra phía sau, ngồi xổm xuống dùng Tú Xuân đao miệt mài cào đất lên.

Đứng sau lưng Thẩm Yến, hai mắt Lưu Linh khẽ cong lên, tràn đầy nhu tình, nàng vươn người tới nhào đến bên lưng Thẩm Yến, ôm chặt cổ chàng. May mà Thẩm Yến ngồi vững, không bị nàng xô ngã.

Thẩm Yến lành lạnh hỏi: “Nàng lại phát điên rồi đấy à?”

“Không có.” Lưu Linh vươn cổ, bờ môi mềm chạm vào gò má chàng, trước lời nói lơ đễnh, khó nghe của Thẩm đại nhân, nàng chỉ cười hì hì, khẽ thì thầm: “Ta cảm thấy huynh thật tốt.”

“Trước giờ ta vẫn rất tốt.” Trước thái độ tâng bốc của Lưu Linh chàng không quá cảm động, nhưng tương đối hài lòng.

Lưu Linh nhịn không được càng áp người sán lại gần, cả cơ thể dán lên lưng chàng, ôm lấy khuôn mặt chàng hôn loạn.

Hai tay Thẩm Yến đầy đất, không nhịn nổi nữa, dọa dẫm: “Nàng còn như thế, có tin ta ném nàng xuống dưới chân núi không?”

“Huynh không nỡ.” Lưu Linh khanh khách cười, càng ôm Thẩm Yến chặt hơn.

Sau khi thu xếp ổn thỏa cho đứa bé kia, Lưu Linh mới cơ hồ có thể thoải mái thở nhẹ một hơi. Thẩm Yến cảm nhận được rõ ràng cả người nàng nhẹ nhõm, thoải mái hơn hẳn lúc trước.

Phía xa xa, đường chân trời bừng lên vài tia sáng ban mai yếu ớt đầu tiên, màu đen nơi giáp ranh giữa bầu trời và mặt đất dần dần nhạt bớt, một khoảng không dần dần bị nhuộm lên lớp cam vàng nhè nhẹ. Nơi mặt đất dừng chân, nơi bầu trời khởi phát xuất hiện từng mảnh hoàng kim lấp lánh.

Sương mù dày đặc, xuyên qua biển xanh lục bạt ngàn, vô tận, một bản giao hưởng du dương của chim chóc, côn trùng, của những suối nước róc rách chảy,  từ từ đan vào nhau dệt lên bản hòa ca đón chào bình minh. Những đóa hoa không tên của núi rừng e ấp hé nở, mùi hương của cây lá, mùi ẩm ướt của đồng cỏ ngập sương, mùi ngai ngái của đất… tất thảy đều ngập tràn hương sắc, dồi dào sức sống.

Hai người hít một hơi thật sâu, lục phủ ngũ tạng như được thanh lọc, tâm trạng dễ chịu, thoải mái, tất cả mọi giác quan đều được thiên nhiên ôn nhuận, trong sạch tưới tắm, gột rửa.

Nàng và Thẩm Yến đứng ở đây nơi giao thoa giữa màu xanh của núi rừng bạt ngàn cùng màu xám của núi đá hùng vĩ.

Trên không trung sắc cam vàng lan rộng dần, màn đêm dần lui xuống, hàng vạn vì sao cùng mặt trăng rủ nhau chìm vào giấc ngủ, nhường chỗ cho mặt trời rực rỡ, bệ vệ từ đường chân trời phía xa chậm rãi đi lên.

Thẩm yến kéo tay nàng, gió núi trong lòng, hai người cùng đi về phía mặt trời mọc, đi tiếp l3n đỉnh núi.

Cảnh tượng đẹp đẽ, tinh khôi, an bình trước mắt khiến người ta không khỏi mường tượng đến 2 chữ ‘Vĩnh hằng’.

Lưu Linh không tin ‘Vĩnh hằng’, thế nhưng hai chữ tốt đẹp đó vẫn khiến lòng nàng rung động.

“Thẩm đại nhân, từ giờ trở đi, mỗi lần gặp một khúc ngoặt, chúng ta lại nói ra quan điểm của bản thân về tình yêu, được không?”

Nàng không cho Thẩm Yến thì gian cự tuyệt, chạy nhanh về phía trước một bước, đi đến khúc ngoặt phía trước, quay đầu nhìn chàng, thần sắc trên khuôn mặt người kia thoáng ngơ ngạc, lại có chút tịch mịch: “Thẩm Yến, ta tin mỗi lần tương ngộ đều là do vận mệnh an bài.”

“Nhất kiến trung tình?” Thẩm Yến đuổi theo nàng. “Nàng vừa gặp đã yêu ta rồi?”

“Không phải, ta không tin vào cái gọi là nhất kiến trung tình. Vừa gặp đã yêu, chỉ có thể là rung động trước mỹ mạo của đối phương, ta không nông cạn như thế.

Thẩm Yến thẩm nghĩ: Nàng còn chưa đủ nông cạn sao?

Lưu Linh coi như không nhìn thấy biểu hiện lơ đễnh của Thẩm Yến: “Tình yêu không thể duy trì chỉ bằng giây phút mỹ hảo lần đầu gặp gỡ được.”

Thẩm Yến không cười, lẳng lặng lắng nghe nàng.

Lưu Linh không phải đang đùa giỡn, nàng thực sự nghiêm túc nói với chàng quan niệm tình cảm của mình. Thế giới nội tâm của nàng trước nay chưa từng có ai chân chính bước vào được, nhưng hiện tại nàng lại chủ động, tình nguyện nói cho Thẩm Yến nghe.

Nàng nói rất nhiều, tất cả đều cực kỳ chân thành.

Nàng cảm thấy việc gặp nhau giữa thế gian bao người này đã là một loại duyên phận, nhưng tình cảm lại là thứ phải cố gắng mới có thể đạt được.

Việc gặp gỡ một người ấy chính là cơ hội mà trời cao ban xuống, nhưng có thể đi với nhau đến cùng trời cuối đất hay không, lại dựa vào chính bản thân mỗi người. Việc khư khư ngồi bó gối chờ đợi người định mệnh của mình, mà không chủ động tiến tới nắm lấy là một hành động đáng thương biết bao nhiêu.

Thẩm Yến vẫn yên lặng nghe nàng thủ thỉ. Ngẫu nhiên gặp phải đoạn đường khó đi, chàng chủ động đưa tay đỡ Lưu Linh. Tuy nhiên, nàng cũng không để cho Thẩm Yến đỡ, nàng muốn chàng dạy cho cách đi đường núi, cách phán đoán những vị trí nguy hiểm, sau đó tự lực cánh sinh vượt qua, sánh bước cùng chàng.

Thẩm Yến nghĩ, Lưu Linh vốn nên là một cô nương cực kỳ tự tin, rạng rỡ, cuộc đời nàng đáng lẽ ra luôn ngập tràn hy vọng, hạnh phúc, và lạc quan. Vậy mà trên thực tế nàng lại là một cô nương nội tâm tăm tối, lúc nào cũng bị những suy nghĩ tiêu cực bủa vây, bóp nghẹt, hờ hững, dửng dưng với sinh mệnh của chính mình.

Chàng còn muốn nghe nàng nói nhiều hơn nữa, nhưng trước mặt xuất hiện một lối ngoặt khác, Lưu Linh im lặng, chờ đợi nhìn Thẩm Yến.

Thẩm Yên suy tư một lát, ôn tồn nói: “Tình cảm ấy à? Ta nghĩ  trong quan hệ giữa hai người, không nên chỉ có một người liều mạng cố gắng. Nếu chỉ có một người luôn nỗ lực hết mình vì cả hai, như thế không công bằng.”

Lưu Linh ngơ ngác hỏi: “Một người cố gắng là không tốt sao? Nếu ta thích một người, tình nguyện làm tất cả cho người đó, giúp người đó chống đỡ mọi thứ, không oán không hối, cố gắng vì người, như thế có gì không tốt, có gì không bình đẳng?”

“Thời điểm bằng tuổi nàng, ta cũng nghĩ như vậy. Nỗ lực hết sức, hi sinh hết mình, nghe có vẻ đó là một phẩm chất đáng ca tụng, tung hô. Nhưng hiện tại ta cảm thấy chỉ có một người hết mình vì người kia, thật ra không còn là cố gắng cho cả hai nữa mà sẽ trở thành cố chấp. Đối với tình yêu, đối với tình thân, đối với tất cả mọi loại tình cảm trên đời, hành động đó mới là thứ khiến đối phương tổn thương lớn nhất.”

Sắc mặt Thẩm Yến nhàn nhạt, bình thản nói ra những lời này.

Lưu Linh thoáng ngạc nhiên, không ngờ nàng lại biết thêm một mặt vô cùng sâu sắc này của Thẩm Yến.

“Huynh đã từng yêu ai rồi?” Nàng hỏi.

Thẩm yến bật cười: “Chưa từng.”

“Có ai từng yêu huynh sao?”

“Không có.”

“... Vậy ai đã khiến cho huynh nghĩ kiểu nỗ lực này làm cho đối phương tổn thương?” Lưu Linh như có điều suy nghĩ nói.

Thẩm Yến cũng không phủ nhận, chỉ hỏi ngược lại: “Thế ra giờ chúng ta chuyển sang thảo luận tình sử của ta đó à?”

Lưu Linh không truy cứu đến cùng nữa. Chàng ấy chưa từng ép nàng nói về quá khứ của nàng và Lục Minh Sơn, nàng cũng sẽ không tò mò quá khứ của Thẩm Yến. Đây là cách thức thể hiện sự tôn trọng đối phương của hai người. Rất nhiều chuyện không cần vạch trần trước mặt, khiến người khác khó xử.

Lưu Linh đã hiểu, thời điểm nàng muốn vì Thẩm Yến nỗ lực, cố gắng, chàng đã tinh tế nhìn ra, uyển chuyển tìm cơ hội nói rõ cho nàng biết tâm ý của mình.

Như thế rất tốt.

Tình cảm của hai người họ cần nhất là sự thẳng thắn, chân thành.

Như Thẩm Yến nói, nàng và chàng không chung đường, hai người ở hai thế giới hoàn toàn khác biệt, hệt bầu trời và mặt đất, mãi mãi không thể giao thoa. Thẩm Yến dường như muốn bám trụ tại Cẩm Y Vệ, cống hiến cả đời tại đó. Lập trường, quan điểm của chàng quả thật rất đơn giản, rõ ràng. Dù có bất kỳ quan hệ lợi ích, hay gút mắc nào phát sinh cũng chẳng liên quan đến Thẩm Yến, chàng không động chạm vào, cũng không muốn dây dưa tới. Nhưng Lưu Linh lại khác, những mối quan hệ chồng chéo xung quanh nàng, những mắt xích bè phái chính trị, thận phận, quyền lợi, tất cả mọi thứ xiềng xích bủa vây nàng đều vô cùng phức tạp.

Tương lai phía trước nhìn đâu cũng chỉ thấy một vùng tăm tối, Lưu Linh càng tiến lên càng không nhìn thấy bất kỳ ánh sáng hy vọng nào.

Nhưng nhìn Thẩm Yến bên cạnh, quan sát nét mặt bình tĩnh, thong dong của chàng, Lưu Linh lại nghĩ: Được rồi, có thể ở bên người này, vốn đã là hy vọng xa vời, ta không muốn tham lam nhiều thứ, chỉ cần trân trọng thực tại, nâng niu người trước mắt, vậy là đủ.

Dưới ánh sáng ban mai tinh khiết, trong lành, hai người sánh đôi cùng bước đi.

Cuối cùng cũng trèo được lên đến đỉnh núi, thời khắc này, mặt trời đã hoàn toàn vươn mình thức dậy khỏi giấc ngủ dài. Vầng hào quang màu vàng rực rỡ, xuyên qua biển mây trắng tinh khôi, phá vỡ màn sương dày đặc tỏa sáng rực rỡ.

Thẩm Yến và Lưu Linh đứng tại mỏm đá cao nhất, lẳng lặng ngắm nhìn biển mây cuồn cuộn, sương mù dày đặc, phủ một lớp hoàng kim lấp lánh. Sóng mây lăn tăn, biển mây trải dài vô tận như không bao giờ kết thúc, lăn mãi, lăn mãi rồi tan vào làn khói vàng óng ả phía xa.

Màu đỏ bắt mắt của mặt trời ban đầu còn chìm trong mây trắng, nhưng dần dần từng sóng mây bị năng lượng khổng lồ kia đẩy lên, cả không gian hư ảo nhuộm  đỏ bắt mắt.

Đỏ rực, đỏ vàng, đỏ son… hàng ngàn gam màu đỏ chồng lên nhau, bao quanh vầng dương quyền lực nhất, phá tan mây bay phủ từ từ bay lên không trung.

Đó là màu của sự phồn thịnh, náo nhiệt chốn, màu sắc đại diện cho nhân gian hoa lệ, tấp nập.

Lưu Linh thất thần nhìn về phía mặt trời mọc, “Thẩm Yến, gặp nhau là định mệnh, yêu lại không phải như vậy. Nó là sự cố gắng của ta.”

Mây mù cuồn cuộn dưới chân nàng, cách nơi nàng đứng một bước chân thôi chính là vực sâu vạn dặm, nàng không chịu nổi dụ hoặc lại muốn tiến về phía trước.

Thẩm Yến đáp: “Có gì bên dưới mê hoặc nàng sao?”

Lưu Linh không nói nữa, cả hai đều biết đáp án.

Nàng chờ con người mồm miệng độc địa kia buông lời khiển trách, phê phán như tất cả mọi người từng làm và luôn làm.

Nhưng Thẩm Yến có thể hấp dẫn được nàng, thì chàng cũng chẳng phải kẻ bình thường, hành động lại càng không giống người thường.

Thẩm Yến kéo cổ tay Lưu Linh, kéo nàng đi lên phía trước: “Đi theo ta.”

“Thẩm Yến?”

“Đi theo ta.”

Phía trước chính là vực sâu vạn trượng, chàng dẫn nàng đi lên phía trước, 10 ngón tay đan chặt nhau, để nàng quên đi sự cái chết luôn thường trực trong đầu.

Hành động này nhìn như muốn dẫn nàng cùng sa đọa, nhưng không hiểu vì lý do gì Lưu Linh lại mặc sức tín nhiệm, mặc sức tin tưởng, giao toàn bộ mạng sống vào tay người nam nhân này.

Chàng mang nàng đến sát cạnh vực sâu vạn trượng, nơi đó có mây ngũ sắc bồng bềnh trôi, có mặt trời rực rỡ, có tiếng gió rì rào phóng khoáng, tự do, có tất thảy những gì nàng thích. Cho dù bên dưới chân là vạn dăm hư không, chàng cũng sẽ dắt nàng đi qua hết thảy…

Hai người ngồi sát bên vách núi, nơi này gió rất to. Nơi hai bàn tay giao nhau Lưu Linh cảm nhận được sự ấm áp của chàng, trống ngực đập thình thịch. Hai người cùng phóng mắt nhìn ra xa, nhìn biển mây lăn tăn gợn sóng, nhìn mặt trời bệ vệ, uy nghiêm đạp mây bay lên, mặc cho nơi này là miệng vách núi hiểm trở, hay đào nguyên trong truyền thuyết.

Mặt trời từ trong biển mây hoàn toàn bay lên, tráng lệ vô cùng. Thoáng chốc ánh vàng chiếu phủ nhân gian hoa lệ. Toàn bộ núi non trùng điệp đều bị ánh sáng rực rỡ kia ôm lấy.

Có đàn chim theo tiếng thông reo hân hoan, vỗ cánh bay về phía mặt trời chấn động cả một cánh rừng.

Lưu Linh quay đầu nhìn Thẩm Yến. Dung mạo anh tuấn vô song của chàng được ánh nắng sớm phủ lên càng thêm dịu dàng, ôn nhuận. Thẩm Yến chậm rãi nói: “Từ giờ trở đi, mỗi một con chim bay cao hơn chúng ta, ta sẽ hôn nàng một cái.”

Cánh chim thứ nhất vụt qua.

Nàng rướn người hôn lên khóe miệng Thẩm Yến.

Mắt thấy cánh chim thứ hai bay vút lên không trung.  

Thẩm Yến mới hơi lùi về phía sau, lại bị cô nương đối diện tiến lại hôn lên môi.

Một tiếng chim thánh thót vang trời, đánh thức cả núi rừng đang chìm trong giấc mộng. Tiếng vỗ cánh dồn dập, vô số loài chim rướn cổ hót vang chào đón bình minh.

Chim đua nhau hót, cả thế gian thức tỉnh.

Thẩm Yến và Lưu Linh răng môi quấn quýt, ý mật tình nồng.

Chàng một tay chống đất, một tay nhẹ nhàng ôm lấy eo giai nhân trong ngực.

Nàng rướn người về phía trước, hai tay ôm lấy khuôn mặt chàng, chuyên chú đắm chìm trong nụ hôn mãnh liệt.

Dưới chân vực thẳm vạn trượng, trên đầu mắt trời rực rỡ, diễm lệ. Xung quanh tiếng gió reo rì rào. Hai người ở gần nhau thật gần, tâm hồn và thể xác thân mật, quấn quýt vô cùng.

Lúc này Lục Minh Sơn vẫn đang đợi quận chúa tại chỗ hẹn, thời gian dần trôi, khuôn mặt hắn ta càng lúc càng trở nên vặn vẹo, khó coi.

- -----oOo------