Lưu Linh có cần để ý đến hôn phu hay không? Trước quyền lực của hoàng gia, những thứ lẽ thường kia vốn chẳng có mấy phân trọng lượng. Nàng muốn theo đuổi Cẩm Y Vệ, hơn nữa dưới thái độ quyết đoán, tác phong ngang ngược của nàng, đám gia nô, thị nữ Quảng Bình vương phủ cũng chẳng dám ho he nửa câu.

Bởi vậy mới xảy ra một màn kỳ quặc có một không hai như sau: Phía trước đội quân của Cẩm Y Vệ phi nước đại bụi đất mù mịt, cố sức chạy thật nhanh, đằng sau xe ngựa của Quảng Bình Vương phủ không nhanh không chậm bám theo sát nút.

“Thẩm đại nhân, ngài xem!” Một Cẩm Y Vệ cưỡi ngựa chạy lên trước, chỉ cho Thẩm Yến sự bám đuôi dai dẳng của đoàn người ngựa Quảng Bình vương phủ.

Chàng lạnh nhạt liếc một cái liền quay đầu lại, kéo dây cương, “Tăng tốc.”

Cẩm y vệ phía trước đột nhiên tăng tốc, Quảng Bình vương phủ bên này chạy bằng xe ngựa, hơn nữa còn mang theo cơ man là đồ đạc, có muốn cố, cũng không theo kịp. Dương Diệp cầm đầu bọn thị vệ khó xử đến trước xe ngựa, giải thích với quận chúa. Rèm sa mỏng màu đỏ đính châu ngọc sa hoa nhoáng lên một cái, cửa xe ngựa mở ra, Lưu Linh vươn đầu ra xem xét tình hình.

Xa xa đoàn người Cẩm Y Vệ sắp không nhìn thấy bóng lưng, nàng lạnh lùng phân phó: “Dắt cho ta một con ngựa tới đây.”

Trường Nhạc quận chúa cưỡi ngựa không tệ, tuy nhiên không thể đọ ngang với Cẩm Y Vệ đang lúc thi hành công vụ được. Nàng cầm chặt dây cương, vững vàng điều khiển ngựa, tốc độ so với lúc ngồi xe nhanh hơn rất nhiều, nhưng khoảng cách với đoàn người ngựa phía trước vẫn tương đối xa. Đối phương còn cố tình tăng tốc, rõ ràng là muốn cắt đuôi nàng.

Lưu Linh nhướn mày, vươn tay ra lệnh cho Diệp Diệp: “Cung của ta.”

“Quận chúa!” Dương Diệp thoáng kinh hãi.

Từng cơn gió mạnh thi nhau quật đến, Lưu Linh cầm chắc cây cung bằng da trâu trong tay, nàng căn bản không có ý định nhắm chuẩn, cực kỳ tùy ý kéo cung bắn một mũi tên về phía trước.

Dư lực từ dây cung phản phệ lại khiến cổ tay nàng đau nhói, nàng rũ tay xuống, nhìn theo mũi tên xé gió bay đi, xoẹt qua mông ngựa, khiến con ngựa lồng lên hoảng loạn một chút. Cẩm Y Vệ lập tức không chế được cục diện, quay đầu kinh ngạc nhìn Lưu Linh, đã thấy quận chúa tiếp tục giương cung.

Một khắc sau, Thẩm Yến giục ngựa chạy đến chỗ nàng, hai người cùng tìm nơi yên tĩnh thương lượng.

Núi xanh tịch liêu, mây đen in bóng dưới dòng nước, gió thổi rì rào. Gió lấy hai người làm trung tâm, lưu luyến thổi quanh, lúc chậm rãi, lúc mãnh liệt. Lưu Linh chống cằm, vô cùng thản nhiên lên tiếng: “Thẩm đại nhân muốn hẹn ta nói chuyện gì? Muốn đàm luận quy tắc trò đuổi bắt sao?”

“Chỉ là muốn nói sơ qua về tiễn thuật của người.” Thẩm Yến thấy sự ác ý trong mắt nàng, nhàn nhạt mở miệng: “Kỹ thuật của người quá kém, nâng tay hơi thấp, thời gian thả tên lại muộn… Trình độ kém như vậy, thật sự không nên khoe mẽ, khuyên quận chúa lần sau đừng mặt dày phô trương tài nghệ trước mặt người khác nữa.”

“...” Lưu Linh đen mặt, không thể tưởng tượng được nhìn chàng.

Thẩm Yến đối diện với đôi mắt lạnh lùng như băng tuyết của nàng, đáy mắt chàng có chút trách cứ lại mang theo sự áp bách không hề che giấu. Dường như chàng đang cực kỳ đèn nén giận dữ, nhưng cuối cùng chỉ đành xoay người bỏ đi, tự kết thúc câu chuyện trong bực dọc.

Vóc dáng chàng rất cao lớn, lưng thẳng tắp tựa cán bút, bách triết bất hồi (*).

(*) Bách triết bất hồi (百折不回), trong bài thơ số 120 Độc Tưởng công huấn từ, có nghĩa là: Trăm cản không lùi. Thành ngữ chỉ ý chí kiên cường, dẫu gặp bao nhiêu trở ngại cũng không lùi bước. Thành ngữ này lấy tích từ bài văn bia Thái úy huyền kiều của Thái Ung đời Hán: “Cao minh trác dị, vi chúng kiệt hùng, kỳ tính tật hoa thượng phác, hữu bách triết nhi bất não” (Cao sáng khác thường, anh hùng hào kiệt hơn đời, tính ông tài hoa mà mộc mạc, gặp trăm ngàn cản trở cũng không lay chuyển). Thành ngữ “Bách chiết bất não” cũng được viết thành “Bách chiết bất hồi” (trăm ngàn cản trở cũng không lùi bước).

Lưu Linh nhìn chàng lại không nỡ tức giận nữa.

Nàng đứng tại chỗ, dùng giọng điệu yếu ớt, mềm mỏng nói: “Thẩm Đại nhân, huynh định đi luôn vậy sao. Huynh có tin ta lập tức ra đầu đường tấp nập nhất ở đây bày bán yêu bài của huynh không, người nào trả giá cao nhất sẽ thuộc về người đó. Yêu bài của Thiên Hộ  Cẩm Y Vệ, hẳn cũng đáng giá không ít tiền? Huynh yên tâm, đừng lo lắng ta bán mấy thứ đồ không được phép mà bị bắt, dù sao ta cũng là quận chúa, vẫn đủ sức bán đứt tấm yêu bài của huynh.”

Thẩm Yến thả chậm bước chân.

Lưu Linh khí định thần nhàn như đang nói chuyện phiếm thường ngày với chàng: “Hay là ta cho thợ chế tạo ra mấy trăm tấm yêu bài giống cái của huynh, sau đó phân phát mỗi người một cái? Trò này mới vui, Cẩm y vệ nhiều như chó, đại nhân Thiên Hộ nhan nhản khắp nơi.”

Thẩm Yến đi được vài bước, cuối cùng cũng chịu ngừng lại. Chàng quay người, chăm chú nhìn nàng, như thể đang kiểm định nhưng lời nàng nói là thật hay giả.

Lưu Linh lùi lại phía sau một bước, gió đánh tới từ phía sau, khiến tà váy của nàng phiêu phiêu tung bay.

Thần thái cô nương trước mắt bình thản, ung dung, híp mắt nhìn chàng, khuôn mặt trẻ trung trời sinh mỹ lệ, khiến bất kỳ nam nhân nào cũng không thể rời mắt.

Thẩm Yến nhìn nàng hồi lâu, không nói, Lưu Linh cố tình hỏi: “Bị ta mê hoặc rồi?”

“...” Thẩm Yến thu lại tầm mắt, cảm thấy thật khó hiểu. Nhưng vẫn không chịu rên nửa tiếng, tiếp tục quay đầu bỏ đi.

Có lẽ đây là lần đầu tiên chàng đụng phải một cô nương ‘có một không hai’ như vậy, khó có thể tưởng tượng trên đời lại tồn tại một thiếu nữ kỳ quặc giống Lưu Linh. Chàng khinh thường giao lưu với loại người này, lãng phí thời gian.

Lưu Linh đi theo bóng lưng Thẩm Yến, ánh mắt chuyên chú quét qua bả vai rộng, vòng eo thon, đôi chân dài, rồi đến hoa văn tinh xảo trên áo chàng. Ánh mắt nàng dần dần trở nên hờ hững, ảm đạm. Một làn gió thổi qua trêu đùa sợi tóc mai bên má, nàng thản nhiên vén lại tóc ra sau tai ---

Dù chàng ta có hung dữ thế nào, người thắng cuối cùng vẫn là ta thôi.

- --------

Chạng vạng tối, hai nhóm người mới đến được khách di3m, người của Quảng Bình Vương vậy mà lại ngồi chung bàn ăn cơm với Cẩm Y Vệ dưới lầu. Bọn thị nữ hiếu kỳ vểnh tai nghe lén Thẩm đại nhân hàn huyên chuyện gì với quận chúa nhà mình, càng tò mò lý do tại sao Cẩm Y Vệ lại đột ngột thả chậm tốc độ để đám người Quảng Bình vương phủ có thể theo kịp.

Lưu Linh nhận chén trà nhài Linh Bích, Linh Tê ân cần đưa tới, nghe hai thị nữ thiếp thân mồm năm miệng mười rôm rả thảo luận.

Ban đầu nàng không nói một lời, miệng kín như bưng, vào thời điểm 2 nha hoàn chuẩn bị từ bỏ, đuôi mắt Lưu Linh mới hơi liếc nhìn đám người phục sức xanh lá xen lẫn màu thiên thanh bên dưới. Đôi mắt hạnh tăm tối, ảm đạm của nàng thoáng sáng lên, giương cánh môi hồng nhàn nhạt đáp: “Ta dùng nhan sắc đẹp tuyệt trần của bản thân buộc Thẩm đại nhân khom lưng. Đúng không Thẩm đại nhân?”

Mấy nữ nhân ngẩng đầu, vốn Thẩm Yến cùng vài tên Cẩm y vệ đang đi lên lầu 2, đúng lúc đi ngang qua nơi các nàng ngồi. Vừa vặn nghe được lời bông đùa của nàng.

Cùng đứng trên cầu thang có 1 cẩm y vệ trẻ tuổi thấp giọng thì thầm: “Là loại sắc đẹp ‘không biết xấu hổ’ chứ gì.”

Giọng nói này cực kì nhỏ, tiếc rằng chung quanh vô cùng yên tĩnh, nhân vật chính của câu chuyện vừa vặn nghe trúng.

Lưu Linh đón ánh mắt của tất cả mọi người, lạnh lùng đập mạnh mặt bàn gỗ, trừng mắt mắng Thẩm Yến: “Ngươi nói ai không biết xấu hổ?”

“…” Thẩm Yến một chữ cũng không nói, thoáng dừng chân, quay đầu, nhất thời kinh ngạc.

Thiếu niên trẻ tuổi đứng  sau lưng chàng xấu hổ, ấp úng nói: “Cái đó… là…. ta… ta…”

Vị cẩm y vệ trẻ tuổi kia vô cùng bối rối, cúi đầu không biết nên nói gì, lại được Thẩm Yến bước lên chắn phía trước.

Thẩm Yến như có điều suy nghĩ đứng ở đầu bậc thang, rũ mắt nhìn Lưu Linh. Lưu Linh ngửa đầu, đứng ở dưới bậc thang, lạnh lùng nhìn chàng. Nàng khoanh tay trước ngực, mặc dù đứng ở chỗ thấp hơn, nhưng khí thế lại chẳng chịu thua kém ai, tất cả mọi người có mặt đều cho rằng lần này quận chúa chắc chắn không dễ dàng buông tha Thẩm đại nhân.

“Không phải Thẩm đại ca…” Cẩm y vệ phía sau cảm thấy mình nên đứng ra nhận lỗi.

Thẩm Yến bình thản cắt lời: “Ta chỉ nói sự thật, chẳng phải mắng quận chúa.”

Chàng có năng lực và kinh nghiệm đối phó với cơn giận của Lưu Linh, nhưng thủ hạ thì chưa chắc.

“Vậy huynh có thể nói năng kín đáo một chút.” Thái độ Lưu Linh hơi dịu lại, đến ngay cả bản thân Thẩm Yến cũng không đoán được sẽ qua cửa dễ dàng như thế.

Tất cả mọi người sau phút giây bàng hoàng ngạc nhiên, không ai bảo ai đều nhẹ nhõm thở phào. Cả hai bên đều không muốn làm căng, trở mặt tại đây. Trong thời khắc cả hai nhóm vuốt ngực thầm than may mắn, ai trở về phòng người ấy, chỉ có Thẩm Yến lặng lẽ nhìn theo Lưu Linh như có điều nghiền ngẫm.

- ----

Lần này chàng xuất hành làm nhiệm vụ: áp giải trọng phạm triều đình - Vân Dịch về Nghiệp Kinh, thuận tiện thẩm vấn hắn ta vài việc liên quan. Người đã rơi vào tay, nhưng vẫn chưa thể thả lỏng, không biết chừng còn có quân tiếp ứng, bất kỳ thời điểm nào cũng có thể nhảy ra cướp phạm nhân, vì vậy thời thời khắc khắc đều phải nâng cao cảnh giác.

Buổi tối, Thẩm Yến đọc xong bản điều tra, ra khỏi phòng muốn phân phó thuộc hạ vài việc, vừa mở cửa đã thấy Trường Nhạc quận chúa chậm rãi đi đến.

Thấy chàng đột nhiên mở cửa, Lưu Linh cũng hơi kinh ngạc, “Đúng là không có cách nào chống lại duyên phận, ta mới đến, Thẩm đại nhân đã ra cửa đón ta rồi.”

“Đêm khuya sương nặng, quận chúa có chuyện gì?” Thẩm Yến đóng cửa, khách khí lại lạnh nhạt.

“Muốn gặp Thẩm đại nhân có thể coi là chuyện được không?” Lưu Linh bình tĩnh hỏi.

“…”

“Không tính? Vậy ta không có việc gì.” Dưới ánh mắt lạnh nhạt của đối phương, Lưu Linh vẫn khí định thần nhàn, không mặn không nhạt đáp.

Thẩm Yến xuống lầu, mặc dù bước chân bình ổn, nhưng bước chân dài, tốc độ cũng tăng nhanh. Lưu Linh cũng chẳng vội, yên lặng đi theo sau.

Nàng không phải kiểu người thích chuyện trò, còn Thẩm Yến không hẳn là loại người tích chữ như vàng, không thích nói chuyện, nhưng khi hai người ở chung, Thẩm Yến luôn không nói một lời, Lưu Linh thì ngược lại, mồm miệng hết sức hoạt bát, có điều lời nói ra quá sắc bén: “Đêm đã khuya, ta đi  một mình hơi sợ, huynh đi cùng ta được chứ?”

Thẩm Yến lẳng lặng theo nàng

“Thẩm đại nhân có rảnh giúp ta chút không?”

“Không.”

“Thẩm đại nhân biết dọc đường đi có nơi nào chơi vui không?”

“Không.”

“Vậy Thẩm đại nhân có nhìn ra ta định đem Yêu Bài của Thẩm đại nhân làm tín vật định tình không?”

Thấy đối phương đã chịu chú ý vào cuộc đối thoại,  Lưu Linh khẽ nhoẻn miệng cười, trả lời thay y, “Không, ta thích định tình thì định tình, Thẩm đại nhân đâu thèm quan tâm chứ.”

“Ta để ý.” Thẩm Yến không thể nhịn được nữa.

Trong bóng đêm, Lưu Linh nghiêng đầu, đáy mắt hạnh xinh đẹp lãnh đạm đột nhiên có vài phần vô tội, đáng yêu. Nàng vẫn cố tình đùa dai nói:  “Nhưng ta không quan tâm.”

Thẩm Yến nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt tối tăm như 1 cái động không đáy. Cơ mặt chàng hơi kìm nén, mơ hồ có lửa phát ra. Cũng may đã đi được tới cửa khách sạn, chàng liếc mắt quét tới, gió đêm lạnh lẽo, ngoài có mưa nhỏ bay nay, Trường Nhạc quận chúa sống an nhàn sung sướng, khẳng định sẽ không đuổi theo chàng nữa. Thẩm Yến chẳng thèm để ý làn mưa nhỏ, nâng bước đi thẳng.

“Ơ này!”

Thẩm Yến bước càng nhanh hơn.

“Thẩm mỹ nhân của chúng ta chân dài, tùy tiện bước nhanh vài bước là có thể ném người ta ra xa một vạn tám ngàn dặm rồi.” Giọng điệu chế nhạo vẫn văng vẳng bên tai

Thẩm mỹ nhân? Chúng ta?

Thẩm Yến quay đầu, một chiếc dù màu lam khói che ở trên đỉnh đầu của chàng.

Chàng hơi chậm chạp cúi đầu, thấy Lưu Linh vươn tay, nâng dù cho mình.

Đêm tĩnh lặng, mưa nhỏ triền miên, dù đứng dưới ô, nhưng dung nhan kia vẫn vô cùng xinh đẹp. Thần sắc nàng hờ hững, đáy mắt lạnh nhạt, lại có một loại mị lực và cố chấp như lửa bập bùng cháy bên trong. Thẩm Yến vóc người cao, Lưu Linh giơ ô thật sự mệt, nhưng vừa nghĩ làm như thế là vì để “Thẩm mỹ nhân” không dính mưa, nàng chẳng thấy mệt mỏi chút nào.

Mưa đêm lất phất, thanh âm Thẩm Yến đè thấp xuống, cực kỳ lạnh: “Thẩm mỹ nhân?”

Lưu Linh mỉm cười:   “Nói nhầm, là Thẩm đại nhân.”

Thẩm Yến thu hồi ánh mắt, tiếp tục cất bước, Lưu Linh nâng dù đi theo phía sau.

Tiếng bước chân phía sau như có như không, vô cùng nhẹ nhàng nhưng kiên định, đến cùng chàng vẫn không đành lòng, bèn quay đầu, ánh mắt ẩn nhẫn khắc chế. Một lúc lâu sau, Thẩm Yến đưa tay cầm ô giúp nàng. Một tay kia nâng lên, che chở cho Lưu Ly, tránh để mưa bụi làm ướt vai nàng.

“Tấm lòng Thẩm đại nhân của chúng ta thật tốt, không nỡ để ta làm công việc của nha hoàn chạy vặt đây mà.” Lưu Linh nhìn màn mưa, “Ta đột nhiên nhớ tới trích đoạn mượn ô trên cầu Đoạn Kiều (*). Huynh xem chúng ta như vậy, thật giống tình tiết khởi đầu của những câu chuyện tình yêu đẹp.”

(*) Trích Bạch Xà Truyện. Ngày Thanh minh, Bạch Xà biến phàm xuống núi, hóa thân thành Bạch Nương Tử. Nàng và Tiểu Thanh cùng đến Hàng Châu, bên cầu Đoạn Kiều đi chơi nhưng gặp phải mưa. Nhờ có Hứa Tiên cho mượn ô, 2 người từ đó quen biết nhau.

Thẩm Yến bổ sung, “Trong chuyện xưa Đoạn Kiều cho mượn ô, cuối cùng Hứa Tiên phụ Bạch nương tử. Đúng thế, giống chúng ta, cảnh đẹp, ý vui, điềm tốt.”

“…” Thẩm Yến vậy mà lại chủ động trêu chọc nàng!

“Thẩm đại nhân, Vân Dịch bên kia…” Phía trước có mấy tên Cẩm y vệ vượt màn mưa vội vàng chạy tới, nhìn thấy Thẩm Yến và Trường Nhạc quận chúa đang cùng đứng dưới một tán ô, “nhàn nhã đi dạo” trong màn mưa.

Lúc Thẩm Yến nhìn lại, mấy người lập tức thu hồi ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, rất có tính chuyên nghiệp, thận trọng báo cáo chi tiết công vụ.

Tất nhiên là Thẩm Yến muốn đi xử lý chính sự, nhưng mà Lưu Linh cứ kè kè ở bên cạnh, cảm giác có chút khó làm. Chàng còn chưa cân nhắc xong, Lưu Linh đã đưa ô cho chàng, thản nhiên nói, “Thẩm đại nhân của chúng ta có bản lĩnh như vậy, tiểu nữ đương nhiên không dám trễ nải công việc của huynh.”

Nàng nâng cằm với chàng, đôi mắt cong cong, sau đó xoay người đi vào trong màn mưa. Nàng không bung dù, cũng không chú ý người phía sau đang la hét thất thanh.

“Quận chúa…” Tiếng mưa ào ào đổ xuống, Lưu Lin phảng phất như nghe thấy ngữ điệu phức tạp của Thẩm Yến vút qua bên tai

Nàng cười: Không tin Thẩm Yến không động tâm.

- -----oOo------