Sau cơn mưa, măng trúc xanh rờn, tươi tốt.

Bầu trời vẫn âm u, nặng nề, rặng núi phía xa phủ một màu xám ảm đạm, buồn bã. Trời và núi dưới lớp mây mờ ủ ê như hòa làm một, sà xuống sát mặt đất, cảm tưởng giơ tay lên là có thể chạm tới.

Thẩm Yến cùng vài huynh đệ Cẩm y vệ đi ra khỏi rừng, dọc theo con đường mòn vắng vẻ trong miếu. Thẩm Yến lật lại lời khai mới nhất của Vân Dịch, trầm tư suy nghĩ lại những chuyện đã xảy ra. Ngoại trừ một bộ phận Cẩm Y Vệ sẽ ở lại đóng giả “Nhân sĩ giang hồ” dụ kẻ muốn giải cứu Vân Dịch, toàn bộ phải nhanh chóng khởi hành về Nghiệp Kinh.

Đúng lúc này, phía trước truyền đến tiếng động.

Thẩm Yến dẫn đầu, đi tới. Cách 1 bức tường rộng đám người Quảng Bình vương phủ đang sốt sắng chuẩn bị. Dương Diệp chỉ huy thận vệ, người, ngựa đóng gói, khuân vác hành trang chờ lệnh xuất phát.

Dù từ xa đã thấy người của Cẩm y vệ, nhưng Dương Diệp bận tới mức không qua chào hỏi được, chỉ đành vội vàng gật đầu với Thẩm Yến.

La Phàm đi theo sau Thẩm Yến sờ mũi, không hiểu gì, “Bọn họ đang thu dọn gì vậy? Không phải quận chúa muốn chúng ta hộ tống nàng hồi kinh sao? Nàng không định đi trước chúng ta đấy chứ?”

Cảm tình của La Phàm đối với quận chúa đã chuyển từ vô cùng có hảo cảm sang cực kỳ chán ghét, bởi vậy ngữ điệu của cậu ta khi nói câu này không khỏi để lộ sự phấn chấn, vui vẻ.

Không ai trả lời.

Thẩm Yến cụp mắt. Hàng lông mày dài, cùng hốc mắt sâu thăm thẳm che giấu đi cái nhìn thâm thúy tựa biển cả của chàng. Chàng không để ý chuyện bên kia lắm, ánh mắt vẫn dán vào quyển trục trên tay. Bỗng dưng, khóe mắt thoáng lướt qua bóng dáng giai nhân, một tia sáng lóe lên nơi đáy mắt chàng, đôi mi run run chớp động.

Trên con đường nhỏ ven rừng trúc, có một đoàn người chậm rãi tiến đến.

Lúc này, đám cấp dưới phía sau đều đã nhận ra sự có mặt của người kia, nhao nhao cúi người thỉnh an, chỉ có mình Thẩm Yến chậm chạp không chịu phản ứng.

Sau đó bờ vai chàng liền bị người kia vỗ mạnh.

Tuy va chạm không nhỏ, nhưng thân thể chàng vẫn thẳng tắp, không chút xoay chuyển, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.

Đối phương đụng phải chàng buộc phải lui về phía sau, Thẩm Yến chỉ vươn tay đã giữ chặt cổ tay đối phương.

Thanh mảnh, mềm mại, trắng nõn.

Thẩm Yến đối diện với đáy mắt băng tuyết, giá lạnh của nàng.

Dường như hôm nay thiếu nữ này có gì đó không đúng lắm.

Mặc dù Lưu Linh vẫn xinh đẹp cao nhã như lúc trước, sang trọng lại mỹ lệ. Tay áo thêu hoa bay lên, thắt lưng đeo ngọc bội, con ngươi hờ hững hơi cụp xuống, tóc đen phấp phới quét qua gò má, như một bức tranh mỹ nữ bay lên trời được vẽ cực kỳ cẩn thận, giống như gió xuân thổi trên mặt sông, vô vàn xinh đẹp có một không hai.

Dung mạo nàng không chẳng có gì thay đổi, vẫn là cái đẹp đánh thẳng vào giác quan người đối diện, thay đổi chính là tâm trạng của nàng – – từ đêm đó, đã ba ngày Thẩm Yến chưa gặp lại Lưu Linh.

Chàng nghĩ rằng, có lẽ sau chuyện kia, trong lòng nàng sẽ cảm thấy phiền chán, xấu hổ, lòng tự trọng cũng bị tổn thương nặng nề đến mức không còn muốn tiếp tục nhìn thấy mặt chàng nữa.

Thẩm Yến không hiểu nổi cảm xúc hiện tại của bản thân là thế nào, chàng không ngờ đến việc 2 người sẽ chạm mặt, thời gian giống như bị đình chỉ, hai người mặt đối mặt, nhìn thẳng vào mắt đối phương, không chút trốn tránh.

“Quận chúa muốn làm gì?” Thẩm Yến thoáng trầm mặc, sau đó không khách khí mở miệng, “Nếu không phải là chuyện cực kỳ quan trọng, hy vọng quận chúa đừng tự ý rời đi.”

Lưu Linh không trả lời, kiêu căng hỏi ngược lại:  “Ta đã bán mình cho ngươi sao?”

“Không.” Thẩm Yến không bị lời nàng kích động, bình tĩnh đáp “Quận chúa biết Cẩm y vệ có nhiệm vụ trong người, nếu người muốn đồng hành cùng chúng ta, hy vọng có thể nghe theo sự sắp xếp của ta.”

“Vậy thì không cần đi cùng các ngươi là được.” Lưu Linh bâng quơ đáp, mắt thấy sắc mặt Thẩm Yến đột nhiên trở nên khó coi, nàng có cảm giác vui vẻ khi trả được thù.

Nàng chẳng thèm nhìn Thẩm Yến lấy một cái, vai cách vai, nàng ngó thấy chàng nâng tay lên, hình như có ý muốn giữ lấy nàng. Ngực nàng theo đó mà đập thình thịch, nhưng chỉ lát sau Thẩm Yến đã từ bỏ ý định đó. Thời điểm nàng nhìn chàng lần nữa, chỉ còn thấy đôi mắt lạnh nhạt, đáp lại mình. Cả hai cùng im lặng.

Hừ.

Kiêu ngạo hết sức.

Ta cũng chẳng phải không có ngươi là không thiết sống.

Lưu Linh thầm mắng Thẩm Yến trong lòng, vừa vặn Dương Diệp cho người dắt ngựa đến, nàng kẹp chặt bụng ngựa, giữ chặt cương, lao vút đi. Mấy hộ vệ phía sau thấy thế cũng nhao nhao nhảy lên ngựa đuổi theo quận chúa.

Thẩm Yến bình tĩnh nhìn đoàn nhân mã rời đi, một lúc sau mới lên tiếng:  “Đi hỏi thử xem, nàng muốn đi đâu, làm gì?”

“…” mãi một lúc lâu sau La Phàm mới phản ứng lại kịp, “Thẩm đại nhân, huynh đang nói chuyện với đệ hả? ‘Nàng’ là chỉ quận chúa ư? Huynh, huynh… Sao huynh không tự mình đi hỏi đi.”

Thẩm Yến:...

Lam Phàm bất đắc dĩ xoay người, đi dò la tin tức.

Lưu Linh chỉ dẫn theo Dương Diệp cùng nhóm thân vệ, còn nha hoàn và sai vặt vẫn ở lại chùa, tất nhiên không có khả năng có thể tự rời đi sớm được. La Phàm đến tìm Linh Tê, Linh Bích dò hỏi tình hình, mới nghe 2 nàng nói quận chúa muốn đi săn.

“...”

Thẩm Yến không biết phải phản ứng thế nào khi nghe tin tức này.

Mưa tầm tã mấy ngày, trời đất âm u, đường vừa trơn, lại lầy lội vô cùng nguy hiểm,  Trường Nhạc quận chúa lại có hứng thú đi săn thú vào lúc này? Cho dù không chọn ngày tốt, thì cũng không nên chọn cái ngày thời tiết xấu như thế này chứ.

Nghĩ đến vẻ mặt nàng lúc vừa rồi, thật sự khó chịu, muốn mắng lại không thể mắng, Thẩm Yến chỉ đành bật cười, cảm xúc bỗng nhiên dịu lại, chỉ biết âm thầm thở dài: Nàng thật biết tỏ vẻ.

Cũng may mức độ này, Thẩm Yến vẫn có thể chấp nhận được.

Thẩm Yến cùng cả đội sắp xếp hành trình kế tiếp, đợi đến khi quận chúa cùng thị vệ của nàng trở về, ngày hôm sau mặc kệ mưa chưa tạnh, cũng không thể chậm trễ thêm nữa, phải lên đường quay về Nghiệp Kinh. Chàng dặn dò mọi người sắp xếp hành trang, thu dọn lều trại, chớ để hôm sau đến giờ xuất phát lại luống cuống tay chân.

Tin tức cũng được truyền cho đám người của Quảng Bình vương phủ, Linh Tê Linh Bích biết đoàn mình đi cùng Cẩm y vệ, cho nên sau khi Thẩm đại nhân phái người đến thông tri, các nàng lập tức ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, bắt đầu thu dọn đồ của quận chúa.

Tất cả sinh hoạt thường ngày của Lưu Linh, gần như đều do 2 nàng cùng nhau lo liệu, nhưng điều này cũng không thể chứng minh rằng quận chúa không giữ bí mật với bọn họ.

Ví dụ như – –

“Linh Tê, ta không cẩn thận làm rớt thư của quận chúa rồi… Mau đến giúp ta nhặt chúng lại với.”

“Ai, sao cô lại không cẩn thận như thế, nhanh thu vào nào, đừng để quận chúa phát hiện.”

Linh Tê nhặt mấy phong thư bị rớt dưới giường lên, nàng cũng không định xem trộm thư của quận chúa, chỉ là trong lúc vô tình tùy tiện đảo qua, cảm thấy như có gì đó không ổn lắm, vì thế nàng liếc nhìn lần nữa, vừa thấy nội dung trong lá thư, hai mắt trợn càng lúc càng lớn. Hoàn toàn không thể tin nổi.

“Cô đang làm gì đó?” Thấy tỷ muội tốt chưa thu dọn xong thư, Linh Bích liền tiến đến giúp, nhưng thần sắc cũng bàng hoàng không khác mấy so với Linh Tê.

Sau đó cả hai không hẹn mà cùng quay sang nhìn nhau, bất bình tức giận, nắm chặt tay, rồi cùng rơi vào trầm mặc:  – – “Lục công tử phản bội quận chúa… haizzz….”

“… Quận chúa có  biết chúng ta lén lút bàn tán sau lưng người về việc bắt cá hai tay không nhỉ?”

Nghe tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài, hai vị thị nữ càng thêm trầm mặc.

Chắc chắn là biết rõ.

Buổi chiều ngày hôm đó, các nàng ngồi trong lương đình, là những bề tôi trung thành và tận tâm 2 nàng không thể không mặt ủ mày chau lo lắng vấn đề này được.

Có lẽ vì quá kích động cho nên 2 tiểu nữ tử không để ý khống chế âm lượng, đến khi quay đầu lại đã thấy quận chúa sắc mặt nghiêm nghị, lạnh lùng đứng đằng sau.

Quận chúa không nhìn 2 thị nữ, mà là bức tường phía sau. Linh Bích, Linh Tê thấp thỏm lo lắng, bối rối đứng trước mặt chủ nhân, vò đầu bứt  tai suy đoán tâm trạng của quận chúa lúc này.

“Hình như ta vừa thấy Thẩm Yến đi qua chỗ đó.” Lưu Linh nói.

Sắc mặt Linh Tê, Linh Bích trắng bệch. Vấn đề 2 nàng đang thảo luận sôi nổi ban nãy chính là quận chúa hồng hạnh xuất tường!

Nếu vừa rồi Thẩm đại nhân thật sự ở đây…”Quận, quận, quận chúa, muốn chúng em đi xem...Thẩm đại nhân… không?”

Lưu Linh lắc đầu, chậm rãi cụp mắt, khóe miệng nhẹ câu lên, nói thì thầm một mình: “Chàng ấy là của ta.”

Thẩm Yến nghĩ như thế nào, là chuyện của Lưu Linh nàng, không quan hệ gì với người ngoài.

Nhớ lại chuyện hôm nãy, Linh Tê, Linh Bích không dám ho he gì nữa, nhìn ra cửa sổ nhỏ bên ngoài – – ngày ấy, nhất định quận chúa đã nghe thấy các nàng gièm pha mình, nhưng vẫn không nói một lời.

Không nói một lời!

- ----------

Đêm hôm đó trời lại đổ mưa rả rích, không khí ẩm ướt, lành lạnh. Không gian yên tĩnh, gió đêm xào xạc rung động rèm che. Tiếng mưa trống rỗng, buồn bã gõ xuống mái hiên cô tịch, vang vọng trên hành lang dài vắng vẻ. Hoa đình tịch liêu, những thảm hoa dại lặng lẽ nở rộ, màn mưa nhẹ nhàng phủ lên vạn vật, hơi nước mờ ảo bao trùm những rặng núi tịch mịch xa xa. Cửa sổ khép hờ, mưa bụi theo đó len lỏi vào trong khiến căn phòng có chút lạnh.

Linh Tê đứng dậy đóng cửa sổ, lúc thò người ra, nàng thoáng sững sờ.

Cùng lúc đó, cửa bị một lực đạo không nặng không nhẹ gõ hai lần.

“Là Thẩm đại nhân.” Linh Tê lên tiếng thông báo.

Lúc cửa mở, quả nhiên là Thẩm Yến. Thân hình chàng cao ráo, chỉ để lộ nửa sườn mắt, đang không nhanh không chậm thu dù dưới hiên, vị trí chàng đứng vừa hay giao thoa giữa bóng đèn hắt ra và màn đêm u tối, nhìn thoáng qua có cảm giác đẹp đến quỷ dị.

Mấy tầm mắt của thị nữ đều dừng ở trên tay chàng, khớp xương rõ ràng, ổn trọng có lực.

Thời điểm chàng ngước mắt nhìn lên, ánh sáng trong phòng rọi vào khuôn mặt tinh tế của chàng, khiến người đối diện thoáng sửng sốt, quả nhiên như Trường Nhạc quận chúa vẫn thường miêu tả, --- ngoại hình đẹp mắt, khí chất thanh lãnh, con người trời sinh đã hội tụ hào quang.

“Ta tới trả lại dù cho quận chúa” Thẩm Yến quét mắt nhìn vào trong phòng, nhíu mi, “Nàng ấy vẫn chưa trở lại?”

Thị nữ khổ tâm lắc đầu – – Thẩm đại nhân thực khách khí, cả ngôi chùa đều ở trong tầm kiểm soát của Cẩm y vệ. Quận chúa có trở về hay không, Thẩm đại nhân hẳn là người rõ nhất. Nhưng vì để ý mặt mũi quận chúa, Thẩm đại nhân còn đặc biệt đích thân tới tận nơi, quả là người tốt bụng, chu đáo.

Thẩm Yến gật đầu, không nói nhiều.

Trời đang mưa, đến lúc này mà vẫn chưa trở về, chàng nhất định phải phái người đi tìm thôi.

Đúng lúc này, có gã sai vặt chạy chậm tới, vừa thở phì phò, vừa cúi người thỉnh an. Sau đó vội vàng nói: “Thẩm đại nhân… Hai vị tỷ tỷ, bên ngoài chùa có một nữ khách tới đây, nói là muốn xin ở lại tránh mưa.”

Linh Bích không kiên nhẫn nói: “Đi nơi khác mà tránh! Ngươi không nói với nàng là ở đây có quý nhân, không muốn bị mấy kẻ rảnh rỗi quấy rầy à?”

“Ta nói rồi” Gã sai vặt giải thích, “Cũng báo danh hào của quận chúa ra, nhưng cô nương kia cứ khăng khăng nhận là tri kỷ của quận chúa, quen biết đã lâu, cũng có thể xem như bạn bè thân thiết.”

“…” Linh Tê, Linh Bích đều giật mình.

Tính nết quận chúa ‘một lời khó nói hết’, bạn bè cũng chỉ có vài người. Khó có được một cô nương dám quang minh chính đại nhận mình thân quen với quận chúa.

Tuy rằng nghi ngờ, nhưng có Thẩm Yến ở bên canh, 2 thị nữ cũng cảm thấy yên tâm hơn– – sợ cái gì? Cho dù Dương Diệp không ở đây, thì vẫn còn Thẩm đại nhân cơ mà.

“Cho nàng vào đi.”

Đi theo gã sai vặt tiến đến là một cô nương y phục vải thô.

Nàng đi từ trong màn mưa đi ra, nhỏ bé và mong manh như ánh trăng, khí chất thanh thuần, phong thái cũng rất được. Có điều mặc dù có trang dung tinh xảo che giấu, nhưng vẫn không che được vẻ tiều tụy, tái nhợt. Nhìn thấy 2 thị nữ thiếp thân của quận chúa, lại còn có nam tử mặc quan phục màu xanh, biểu cảm nàng có chút rụt rè.

“Ngươi rốt cuộc là ai? Ta chưa bao giờ gặp ngươi.” Linh Bích nhanh mồm nhanh miệng hỏi.

Nàng kia dừng một chút, lấy hết dũng khí tiến về phía trước một bước, “Ta họ Nhạc, tên một chữ Linh. Minh ca… Ta quen biết quận chúa qua Lục công tử.”

Linh Bích còn có chút mơ mơ hồ hồ chưa phản ứng lại kịp, Linh Tê bên cạnh mặt đã trầm xuống, khó chịu buông lời: “Ngươi chính là nữ nhân đã phá hư chuyện tình cảm giữa quận chúa và nghi tân đại nhân????”

Ánh mắt Thẩm Yến ngưng lại, hàng mày thoáng chốc nhíu chặt.

- -----oOo------