Kim Khôn Thánh Lôi Thể trước tầng thứ ba, tương ứng với cảnh giới trước Đan Nguyên Cảnh.

Triệu Phong hiện nay, chỉ mới tu luyện đến tầng thứ hai đỉnh phong, chỉ bằng vào lực lượng khí lực của thân thể, đã có thể địch lại Chân Huyền Cấp.

Nếu như hắn đột phá tầng thứ ba, lập tức có thể dùng thân thể đánh chết Chân Chủ Cấp, dưới Đan Nguyên Cảnh là vô địch.

Mà ba tầng trước, chẳng qua chỉ là trụ cột của Kim Khôn Thánh Lôi Thể mà thôi.

- Khí lực sinh mệnh của ta hiện nay, còn chưa đủ. Không đúng, ta có thể trở về Mộng cảnh Thái Cổ, thu hoạch một ít tài nguyên mà.

Trong đầu Triệu Phong, đại khái đã có kế hoạch trùng tu.

Chẳng qua.

Tu hành luyện thể, khiến nhu cầu đối với tài nguyên, vẫn nằm ngoài dự đoán của Triệu Phong.

Đồng thời tu luyện Kim Khôn Thánh Lôi Thể và Ngũ Hành Phong Lôi Quyết, những tài nguyên cần thiết cũng không ít.

Triệu Phong lại tính toán.

Nếu như không sớm tiến vào “Mộng cảnh Thái Cổ”, vậy thì rất có thể hắn sẽ gặp phải nguy cơ tài nguyên lúc vẫn còn ở Đại Đan Nguyên Cảnh.

Ngoài ra.

Việc khôi phục linh hồn, cũng cần một số trân phẩm Hồn đạo hiếm có.

Chỉ khi lực lượng linh hồn khôi phục đến Hư Thần Cảnh, ý chí Đại Đế của Triệu Phong, mới có thể hoàn toàn hồi phục, trở lại đỉnh phong.

Trước mắt, trong tay Triệu Phong, cơ bản không có bao nhiêu tài liệu phương diện Hồn đạo.

- Tài nguyên a…

Triệu Phong nhíu mày, suy nghĩ tìm biện pháp.

Đến lúc này, hắn cuối cùng đã minh bạch, tại sao Bán Thần ấu đồng lại khao khát tài nguyên như vậy.

Đương nhiên.

Nếu như thành thành thật thật tu luyện, không mượn tư nguyên ngoại lực, trong mười mấy năm, hắn vẫn có thể khôi phục lại đỉnh phong.

Nhưng Triệu Phong lại không muốn chờ lâu như vậy.

- Trong ba năm, ta phải khôi phục lại cấp độ Vương Giả.

Ánh mắt Triệu Phong lóe lên.

Không lâu sau.

Trong lòng Triệu Phong, đã dần hình thành một kế hoạch phát tài.

Thứ nhất, thuần hóa Linh thú.

Nếu như có thể thuần hóa được nhiều phi cầm quý hiếm như Âm Minh Điểu, vậy thì tài nguyên sẽ đổ về cuồn cuộn.

Thứ hai, thăm dò mạo hiểm.

Đến một vài di tích cấm địa hung hiểm, thậm chí là Không Gian Bí Cảnh, khai thác một số trân bảo Thượng Cổ.

Thứ ba, nhiệm vụ Tông môn.

Hoàn thành một số nhiệm vụ cấp cao mà Tông môn giao cho, sẽ nhận được ban thưởng phong thú, còn đạt được tích điểm cống hiến, có thể đổi thành một số tài nguyên quý giá.

Nói một cách tương đối.

Cái thứ nhất và cái thứ ba, an toàn hơn, tiền lời cũng ổn định.

Còn cái thứ hai là “thăm dò mạo hiểm”, quả thật có tính nguy hiểm nhất định.

Lúc Triệu Phong còn đang suy xét…

- Triệu Phong.

Một thanh âm như sấm, từ ngoài sân truyền đến, thanh âm kia, thậm chí xuyên qua cả trận pháp phòng hộ.

- Ồ?

Triệu Phong đi ra khỏi phòng, chợt phát hiện ngoài sân có một Chấp Pháp giả của Tông môn mặc tử bào, tu vi đã đạt tới Đại Đan Nguyên Cảnh.

- Chấp Pháp đại nhân, có gì chỉ bảo?

Triệu Phong thoáng lộ dị sắc.

Dưới tình huống bình thường, nếu không vi phạm quy tắc Tông môn, sẽ không bị Chấp Pháp giả tới cửa chất vấn.

Dư quang trong khóe mắt hắn, nhìn về phía bên cạnh, chỉ thấy một vài tên đệ tử trung tâm, đang lộ ra biểu tình vui sướng khi người khác gặp tai họa.

Trong đám người.

Có cả đám người lúc Hoàng Vân Hổ, Vương Viên, Quảng sư huynh, lúc trước.

- Triệu Phong, ngươi đã ba tháng không hoàn thành nhiệm vụ Tông môn rồi. Bổn Chấp Pháp, đến đây cảnh cáo ngươi một lần, đồng thời tạm dừng cung cấp tài nguyên dành cho đệ tử trung tâm của ngươi trong ba tháng tiếp theo.

Chấp Pháp giả tử bào, đạm mạc quan sát Triệu Phong.

Khấu trừ cung cấp tài nguyên trong ba tháng, đối với đệ tử bình thường trong Tông môn mà nói, quả thật không phải việc nhỏ.

Cạnh tranh trong Tông môn hết sức kịch liệt, không có tài nguyên cung cấp, sẽ tụt hậu so với những người khác.

- Nếu nửa năm nữa, ngươi vẫn không hoàn thành nhiệm vụ. Vậy thì sẽ bị Tông phái trừng phạt.

Chấp Pháp giả tử bào nói xong, lại phiêu nhiên rời đi.

Triệu Phong đứng tại chỗ, khẽ giật mình, ba tháng này, hắn dốc lòng trùng tu “Kim Khôn Thánh Lôi Thể” và “Ngũ Hành Phong Lôi Quyết”, quả thật đã quên mất chuyện này.

- Trước hết, cứ hoàn thành một lượt nhiệm vụ trong một năm của Tông môn, thuận tiện kiếm chút tài nguyên luôn.

Triệu Phong đã có quyết định.

Tài nguyên trong ba tháng dành cho đệ tử trung tâm của hắn đã bị cắt xén, khiến hắn không khỏi cảm thấy đau lòng.

Ruồi gầy cũng là thịt, càng không nói đến việc Triệu Phong đang cần tài nguyên để trùng tu.

Vụt...

Hủy bọ trận pháp phòng ngự, Triệu Phong liền xuất quan, chuẩn bị điên cuồng hoàn thành nhiệm vụ, đồng thời đến những nơi hoang dã để thuần hóa vài đầu Linh sủng.

- Triệu Phong, ta chờ ngươi đã lâu rồi.

Một nam tử gầy gò nhảy ra, chặn đường Triệu Phong.

Kẻ đến, chính là Hoàng Vân Hổ.

Vì ngày hôm nay, hắn đã đợi gần một tháng rồi.

Bây giờ, hắn có mang theo phi cầm Linh sủng mượn được từ chỗ “Lục Vân Vương”, có thể chế ngự được Âm Minh Điểu của Triệu Phong.

- Thủ hạ bại tướng.

Triệu Phong liếc nhìn hắn một cái, vẻ mặt tràn đầy khinh thường.

Lời vừa nói ra, bầu không khí trên sân lập tức xôn xao.

Hoàng Vân Hổ thiếu chút nữa tắt thở, không ngờ bản thân lại bị một tiểu tử Chân Huyền Cấp “khinh bỉ”.

- Triệu Phong, lần trước ngươi dựa vào Linh sủng mà giương oai, không ngờ lại không biết xấu hổ mà nói ra lời này.

- Tiểu tử này… Đúng là không biết xấu hổ gì cả.

Những đệ tử trung tâm ở gần đó, đều cảm thấy xấu hổ thay Triệu Phong, đồng thời cũng rất buồn cười.

Trong đám người ở đây, đám đệ tử trung tâm đều biết Hoàng Vân Hổ lần này có chỗ dựa nên mới đến.

- Triệu Phong, ngươi không cần ứng chiến.

Một thanh âm thân thiết nhã nhặn của nữ tử truyền đến:

- Hoàng Vân Hổ, lần này mượn Song Túc Lôi Điểu của sư tôn “Lục Vân Vương”. Đầu lôi điểu đó, có tu vi Tôn Chủ Đại Đan Nguyên Cảnh…

Vạn sư tỷ?

Triệu Phong liếc mắt nhìn, liền phát hiện Vạn Dung sư tỷ đang từ xa đi tới. Khí chất của nàng nhàn tĩnh, lập tức thu hút ánh mắt của một vài nam đệ tử gần đó.

- Vạn sư tỷ đừng lo, chỉ là thủ hạ bại tướng, không đáng nhắc tới.

Triệu Phong cười lạnh nhạt.

Đối với vị Vạn sư tỷ này, hắn vẫn có hảo cảm nhất định, lúc vừa đoạt xá trọng sinh, chính là nàng ta đã trị liệu cho hắn.

- Tiểu tử, đừng vội càn rỡ.

Hoàng Vân Hổ lập tức nổi giận, nhiều lần bị một tên tiểu tử Chân Huyền Cấp khinh thị, hắn há có thể dễ dàng bỏ qua được.

Dứt lời.

Trong tay hắn lại xuất hiện một cái lệnh bài chất liệu đặc biệt, bên ngoài mơ hồ lưu chuyển một tia ý chí Vương Giả.

Khoảnh khắc tiếp theo…

Đùng…

Trong một màn lôi điện quang vân rực rỡ, xuất hiện một đầu Song Túc Lôi Điểu vĩ đại, hình thể so với Âm Minh Điểu của Triệu Phong, còn lớn hơn một chút.

- Ý chí Vương Giả?

Triệu Phong thấp giọng lẩm bẩm, hắn không khó để nhìn ra, dưới tác dụng của ý chí Vương Giả, mới có thể khiến cho Hoàng Vân Hổ trong khoảng thời gian ngắn, khống chế được đầu Song Túc Lôi Điểu này.

Bằng không.

Với tu vi Nửa bước Đan Nguyên Cảnh của Hoàng Vân Hổ, e rằng còn không đủ nhét kẻ răng cho Song Túc Lôi Điểu cấp Tôn Chủ trước mặt.

Vụt...

Triệu Phong cũng không chần chờ, vẫy tay một cái, một cự điểu hư diễm u ám như bóng ma, chở hắn bay thẳng lên trời cao.

Vụt... Vụt...

Hoàng Vân Hổ và Triệu Phong, bay đến trên khoảng không của một mảnh phế tích không người.

Phi cầm cấp bậc Đan Nguyên Cảnh, uy thế cường đại, va chạm lẫn nhau, khiến cho không ít thành viên trong Vạn Thánh Tông đều chú ý.

Phành phành phành...

Song Túc Lôi Điểu và Âm Minh Điểu, ở trên trời giao chiến cùng một chỗ.

Lúc này Hoàng Vân Hổ và Triệu Phong, đã kéo ra một khoảng cách.

Luận cấp độ, hai đại phi cầm của hai người, có sự chênh lệch rất lớn.

Lấy Triệu Phong làm ví dụ mà nói.

Ngoại trừ ý chí linh hồn và ưu thế huyết mạch đồng tử ra, chỉ riêng thực lực bản thể của hắn, khi đối mặt với Song Túc Lôi Điểu và Âm Minh Điểu, e rằng muốn chạy cũng không kịp.

- Ha ha ha… Tiểu tử miệng còn hôi sữa, lần này ngươi khó mà thoát được một kiếp.

Hoàng Vân Hổ cười lớn, vận chuyển Nửa bước chân nguyên, hóa thành một đạo quang trụ màu đất có đường kính hơn nửa trượng, bỗng nhiên đánh thẳng về phía Triệu Phong.

- Không hổ là đệ tử chân truyền.

Uy thế cường đại của Nửa bước Đan Nguyên Cảnh, khiến những đệ tử trung tâm ở gần đó, đền lộ vẻ hồi hộp.

Nụ cười trên mặt Vương Viên và Quảng sư huynh lại càng tươi hơn.

Chênh lệch giữa Chân Huyền Cấp và Nửa bước Đan Nguyên Cảnh, cũng không phải lớn bình thường.

Nếu như Triệu Phong là Chân Chủ Cấp, có lẽ còn có thể miễn cưỡng chống cự được đôi chút.

Nhưng Chân Huyền Cấp, gặp phải Nửa bước Đan Nguyên Cảnh, e rằng sẽ bị miểu sát trong nháy mắt mà thôi.

Vụt... Vụt...

Chỉ thấy, Hoàng Vân Hổ mang theo một luồng cự lực trầm trọng, đánh thẳng tới trước mặt Triệu Phong.

Nếu đổi lại là một cường giả Chân Huyền Cấp nào khác, rất có thể ngay cả sức phản kháng cũng không có.

- Hoàng Vân Hổ… Dừng tay!

Cách đó không xa, Vạn Dung sư tỷ, trên mặt đầy vẻ không đành lòng.

Thế nhưng.

Triệu Phong đang trôi nổi giữa không trung, lại lộ ra vẻ mặt khinh thường nhàn nhạt.

Vụt...

Sau lưng Triệu Phong, chợt mở ra một đôi cánh chim Phong Lôi rực rỡ trong suốt, trông rất sống động.

Ngay tại chỗ, thiểm điện tàn phong chợt lóe lên.

Phốc…

Hoàng Vân Hổ hung hăng vồ hụt một phen, toàn bộ thân hình, thiếu chút nữa lộn ngược.

- Cái gì?

Hoàng Vân Hổ chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, sau đó đâm trúng một cái hư ảnh.

Khoảnh khắc tiếp theo.

Hắn cảm thấy sau lưng truyền đến tiếng gió và lôi minh, toàn thân rét lạnh.

Một thân ảnh có Lôi Dực sau lưng, đã lướt đến sau lưng hắn.

- Phong Lôi Thủ Đao.

Tay phải Triệu Phong hình thái như đao, phiếm động ánh sáng kim loại, bên ngoài phát ra một trận đao mang Phong Lôi bén nhọn.

Rắc rắc…

Phong Lôi đao mang, được một luồng lực lượng to lớn thúc đẩy, thoáng cái đã trảm phá tầng Nửa bước chân nguyên mà Hoàng Vân Hổ vội vàng vận khởi.

- A…

Hoàng Vân Hổ hét thảm một tiếng, huyết quang sau lưng bắn tung tóe, thân thể bị “Phong Lôi Thủ Đao”, chém bay ra ngoài mấy chục trượng, đụng vào một tòa lầu các phế tích.

Một chém nặng nề đó, đã khiến hắn bị thương không nhẹ.

Những người đứng gần xung quanh xem chiến, đều ồ lên.

- Tốc độ thật nhanh.

- Phong Lôi Chi Dực, không ngờ lại có chút giống bí kỹ trong “Phong Lôi Quyết” của bổn Tông.

Chỉ có một vài người là nhìn ra manh mối khi hai người giao phong.

Đầu tiên.

Là Hoàng Vân Hổ khinh địch trước.

Tiếp theo, Triệu Phong dùng tốc độ kinh người và kỹ xảo phi hành của “đại sư”, nháy mắt đã lướt đến sau lưng mục tiêu, chém xuống một đao lôi đình.

Càng không thể tin nổi chính là.

Uy lực một trảm của Triệu Phong, cùng với khí lực kinh người, hoàn toàn đánh cho Hoàng Vân Hổ trở tay o kịp.

Một trảm này, dung hợp uy lực của hai đại công pháp Thánh quyết là “Ngũ Hành Phong Lôi Quyết” và “Kim Khôn Thánh Lôi Thể”.

- Khinh địch rồi…

Hoàng Vân Hổ cố gắng mở miệng, miễn cưỡng bò dậy.

Trên trời cao.

thiếu niên có hai cánh sau lưng, dáng vẻ tuấn mỹ xuất trần, giống như một thiên sứ chiến đấu.

- Triệu Phong… Đây là lực lượng của ngươi sao?

Trong mắt Vạn Dung chớp động sự khiếp sợ và nghi vấn.

Đối với thiếu niên mới gia nhập Tông phái không bao lâu như Triệu Phong, nàng cũng có hiểu biết nhất định.

Chỉ trong hai ba tháng ngắn ngủi, Triệu Phong làm sao có thể biến hóa kinh người như vậy?

- Phong Lôi Bạo Quyền!

Nắm tay của Triệu Phong, đánh ra một quyền, có cảm giác như kim loại, thúc đẩy một đoàn Phong Lôi rực rỡ bạo liệt.

- Địa Khôn Vô Cực.

Hoàng Vân Hổ toàn thân được bao bọc trong tinh quang màu đất, giống như một ngọn núi lửa nhỏ, chấn động hư không.

Phành phành phành...

Trong hư không, hai đạo thân ảnh, chính diện va chạm cùng nhau, không ngừng truyền đến âm thanh kinh lôi chấn vang.

Vụt...

Trong đó, có một thân ảnh Lôi Dực, nhanh chóng mượn lực thối lui.

Ọc…

Một thân ảnh được bao trùm trong hào quang màu đất, đột nhiên khóe miệng phun ra một búng máu, bị một trận sóng khí khổng lồ đẩy lui.

- Hoàng Vân Hổ, ngươi lại thua rồi.

Phong Lôi Chi Dực sau lưng Triệu Phong dần ảm đạm, sau đó thu liễm lại.

Vừa rồi đối kháng, hắn bằng vào khí lực phòng ngự cường đại và tốc độ phản ứng cao siêu, cho nên không hề bị thương gì.

Hoàng Vân Hổ thì thương càng thêm thương, sắc mặt trắng bệch, mất đi quá nửa chiến lực.

- Đều do ta mới đầu khinh địch, bị trọng thương, nếu không thì ít nhất kết quả cũng là 5:5.

Hoàng Vân Hổ vẻ mặt khuất nhục, hai nắm tay run run siết chặt, cực kỳ không cam lòng.

Nhất là câu “ngươi lại thua rồi” trong miệng Triệu Phong, khiến hắn tức muốn phát điên, lại vô cùng bất lực.

Đám người đang xem chiến ở gần đó, đều nghẹn họng nhìn trân trối, khoảnh khắc này đã được chứng kiến một kết quả hết sức bất ngờ.

Thế nhưng, bọn họ không hề biết rằng, đây chính là mở đầu của một kỳ tích.