Vài canh giờ sau, Triệu Phong đã tiến vào Thánh Địa hải tặc Thập Bát Giác.
Hắn cũng không giấu diếm khí tức Vương Giả trên người, trong quá trình
phi hành, Lôi Dực kéo động một trận phong bạo hoàng kim, bao phủ phương
viên trăm trượng.
Trong Thánh Địa Thập Bát Giác, đám hải tặc tinh anh, đều khiếp sợ trước khí tức của Triệu Phong.
Một vài cường giả hải tặc, thậm chí đã nhận ra thân phận của hắn.
Vụt...
Lôi Dực sau lưng Triệu Phong nhanh chóng rung lên, hạ xuống trên một Vương thuyền hải tặc.
- Triệu Phong, là ngươi…
Tên Vua Hải Tặc kia, là một Vương Giả đầu trọc, tuổi hơn ba mươi.
Triệu Phong không biết đối phương, nhưng Vương Giả đầu trọc này lại nhận thức Triệu Phong.
Trong Thánh Địa truyền thừa của Hải Tặc Hoàng, hắn đã từng tận mắt nhìn
thấy Triệu Phong đại phát thần uy, trực tiếp quyết định ngôi vị Hải Tặc
Hoàng.
- Lãnh Nguyệt Đại Đế đang ở đâu?
Mặc dù Triệu Phong không biết vị Vua Hải Tặc trước mắt, nhưng hắn cũng không ngại hỏi thăm nơi hạ lạc của Lãnh Nguyệt Đại Đế.
Vương Giả đầu trọc cảm nhận được luồng khí tức thâm sâu như biển trên
người Triệu Phong, tâm linh khẽ run lên, liền cung kính trả lời.
Dưới sự chỉ dẫn của Vương Giả đầu trọc, Triệu Phong lại bay về một phương hướng khác.
Nửa canh giờ sau…
Triệu Phong tới gần một tòa thành vĩ đại trong Hư Không Hải, tòa thành
này được tạo thành từ mấy chiến thuyền hải tặc truyền kỳ, giống như một
cái tiểu đảo, thậm chí bên ngoài có thể nhìn thấy được cả lầu các rừng
cây, cầu nhỏ dòng sông.
Sau khi Tân Hải Tặc Hoàng một đời sinh ra, Thánh Địa hải tặc đã liên thủ luyện chế nên tòa thành Hư Không Hải này, gọi là “Hải Đạo Hoàng Đình”.
Hải Đạo Hoàng Đình thuộc về kẻ thống trị tối cao, hiển nhiên chính là Tân Hải Tặc Hoàng – Lãnh Nguyệt Đại Đế.
Triệu Phong vừa đến, lập tức khiến Hải Đạo Hoàng Đình rối loạn một phen.
Không chỉ vì khí tức thâm sâu như biển trên người hắn vượt xa Vương Giả. Mà quan trọng nhất chính là rất nhiều cao tầng hải tặc, đều nhận ra
hắn.
Triệu Phong rất nhanh được mấy vị Vua Hải Tặc tiếp đãi, trong đó bao gồm cả nam tử tóc vàng và trung niên để râu.
- Triệu Phong, không ngờ nươi lại rảnh rỗi đến Hải Đạo Hoàng Đình của ta làm khách.
Một thanh âm hiên ngang khí phách truyền đến.
Dưới một luồng sức mạnh to lớn của Đại Đế, một nữ tử ngân bào băng mỹ
không nhiễm bụi trần, với tư thái oai hùng xuất hiện, thân thể nàng thon thả, trên người mang đao kiếm, đầu đội vương miện, xuất hiện trước mặt
Triệu Phong.
Xung quanh Lãnh Nguyệt Đại Đế nổi lên tầng tầng ánh sáng hạo nguyệt, đôi mắt đẹp như trăng rằm, tựa cười mà không phải cười nhìn Triệu Phong.
Sau khi khách sáo vài câu, Triệu Phong liền đề nghị nói chuyện một mình với Lãnh Nguyệt Đại Đế.
Hành động này, khiến cho một vài hải tặc đều nhìn hắn với ánh mắt ái muội hoặc ghen tị.
Khiến người khác cực kỳ hâm mộ chính là, Lãnh Nguyệt Đại Đế không cần suy nghĩ đã đáp ứng.
Hơn nữa, Lãnh Nguyệt Đại Đế bình thường rất ít nói cười, dáng vẻ thanh
lãnh nghiêm trang, sau khi khi nhìn thấy Triệu Phong, thái độ trở nên
khác thường, thậm chí cũng cười nhiều hơn.
Vụt...
Triệu Phong hóa thành một đạo thiểm điện tàn phong, dưới sức mạnh to lớn của ý chí Đại Đế, phá không mà rời đi.
- Ý chí Đại Đế…
Đám hải tặc cao tầng tại Hải Đạo Hoàng Đình đều kinh hãi thất thanh, cả đám đều ngây ra như phỗng.
Lãnh Nguyệt Đại Đế cũng rất kinh ngạc, trong mắt có một tia vui vẻ là lạ.
Không thể không thừa nhận, sự trưởng thành của Triệu Phong, còn nhanh
hơn so với tưởng tượng của nàng. Khó trách nam tử này lại không hề động
tâm chút nào đối với ngôi vị Hải Tặc Hoàng.
Một lát sau…
Triệu Phong và Lãnh Nguyệt Đại Đế đứng trên đỉnh hư không vụ hải, tại vị trí này, chịu đựng Thái Cổ Kim ô Liệt Dương chiếu thẳng đến, cho dù là
Vương Giả thì linh hồn thân thể cũng khó có thể kiên trì được trong chốc lát.
- Triệu Phong, lần này ngươi tới tìm ta, hẳn không phải chỉ đơn thuần tới làm khách thôi chứ?
Lãnh Nguyệt Đại Đế nói.
Trong ấn tượng của nàng, Triệu Phong là một người cuồng tu luyện, tuyệt
đối không có hứng thú đối với chiến tranh quyền lợi thế tục.
Triệu Phong cũng không chần chờ, lập tức nói rõ ý định của mình.
Trong quá trình này, trên mặt Lãnh Nguyệt Đại Đế, thỉnh thoảng lộ vẻ kinh ngạc động dung.
Không chỉ vì uy danh của Tử Vong Đại Đế, mà còn vì Triệu Phong có thể
chống đỡ lâu như vậy trước Tử Vong truy sát, thậm chí còn có vài lần
giao phong chính diện với Tử Vong Đại Đế.
- Nếu không phải ta chạy nhanh, e rằng sớm đã chết rồi. Nhưng bây giờ,
thực lực của chúng ta cũng đủ trưởng thành, chưa chắc không thể chiến
thắng “Tử Vong Đại Đế”.
Trong ánh mắt của Triệu Phong, dần dần dấy lên chiến ý cường đại.
Trong chiến ý này, bao hàm nghẹn khuất cực độ và lửa giận hừng hực.
Bị đuổi giết sáu bảy lần, từ khi bước trên con đường tu luyện đến nay, Triệu Phong còn chưa bao giờ gặp phải sỉ nhục như thế.
- Triệu Phong, ta nợ ngươi một cái nhân tình. Lần này, ta sẽ toàn lực
trợ giúp ngươi, mặc dù không thể cam đoan thắng lợi, nhưng tin rằng tự
bảo vệ mình cũng không khó.
Lãnh Nguyệt Đại Đế quả quyết nói.
Ngày xưa.
Nếu không có Triệu Phong trợ giúp, nàng căn bản không thể bước lên ngôi vị “Hải Tặc Hoàng”, trở thành Đại Đế Hư Thần Cảnh.
Trong lời nói, Lãnh Nguyệt Đại Đế cũng lộ ra một sự tin cường đại.
Triệu Phong biết Lãnh Nguyệt Đại Đế là Tân Hải Tặc Hoàng một đời, đã nhận được lực lượng của Thánh Địa hải tặc che chở.
Vương miện trên đầu nàng, khiến cho Lãnh Nguyệt Đại Đế trong vòng mười năm, không phải e ngại bất kỳ Đại Đế nào khác.
Đương nhiên, cũng tương ứng, trong mười năm đó, Lãnh Nguyệt Đại Đế cũng
không thể rời khỏi Thánh Địa hải tặc. Loại che chở này, chỉ giới hạn
trong Thánh Địa hải tặc Thập Bát Giác mà thôi.
Đây chính là do Hải Tặc Hoàng đời thứ nhất, bố trí cục diện trong Thiên Cơ Bí Cảnh.
Chính bởi vậy.
Ngôi vị Hải Tặc Hoàng, mới có thể kéo dài đời đời không suy.
Hiện nay.
Triệu Phong được an bài đến một địa vực cỡ nhỏ, toàn bộ địa vực này,
chính là một khe sâu khổng lồ, kích cỡ tương đồng với Bát Hoang Sơn.
Địa vực này hoàn cảnh cực xấu, phong bạo có mặt ở khắp nơi, ngoài những
hậu đại của đám hải đạo ra, còn có một vài phàm nhân phổ thông.
Sở dĩ lựa chọn nơi hoang phế này, là bởi vì tránh để cho trận chiến cấp bậc Đại Đế, gây nguy hại đến người vô tội.
- Triệu Phong, bây giờ ngươi hãy ở nơi này tĩnh dưỡng, nếu có nhu cầu gì, có thể liên hệ cùng ta.
Lãnh Nguyệt Đại Đế lưu lại lệnh bài đưa tin có ấn ký trăng non.
Triệu Phong gật gật đầu, cùng với Bán Thần ấu đồng khoanh chân ngồi, bắt đầu bế quan.
Dọc theo đường đi, kinh qua nhiều chiến địa, tu vi của hai người đều có tinh tiến.
Tại Hư Hải Linh Điện lần trước, bọn họ cũng đã bổ sung đủ tài nguyên.
- Lôi lực Thần Kiếp, hấp thu được hơn hai trăm tia rồi…
Trong Hồn Hải tử sắc, có thể thấy được hai trăm mấy chục tia ấn ký lôi
văn nhỏ bé phong cách cổ xưa, sâu thẳm thần bí, phát ra một luồng khí
tức Thần Kiếp bất hủ bất diệt.
Lôi lực Thần Kiếp, không chỉ gia tăng số lượng, mà lôi văn Thần Kiếp, so với trước kia, lại càng rõ ràng ngưng thực hơn.
“Xích Kim Phong Lôi” của Triệu Phong, tham tu được năm sáu thành, dung
nhập với áo nghĩa Thần Kiếp, so với lúc ở Thiên Thánh Cầm Cung, còn
nhiều hơn gấp hai lần.
Ô...ô...ô...n...g!
Bên ngoài thân thể Triệu Phong, chợt hiện lên một tầng lân văn Băng Lam
rực rỡ, linh động hoạt bát, khí tức huyết mạch Thái Cổ Vạn Tộc Bảng lại
càng thêm mãnh liệt.
Tu vi thể chất tăng lên, cũng xúc tiến huyết mạch tiến thêm một bước phản tổ.
Càng là huyết mạch cao cấp, tiềm lực lại càng lớn.
Một loại huyết mạch bình thường, có thể tu thành Tôn Chủ, Vương Giả, thậm chí cao hơn.
Mà đối với huyết mạch Thái Cổ Vạn Tộc Bảng mà nói, Đan Nguyên Cảnh chỉ
là bắt đầu, còn Vương Giả thậm chí chỉ là “thời kỳ ấu niên”.
Mấy ngày nay, huyết mạch Huyền Băng Lân tộc, thậm chí huyết mạch Thần
Linh Nhãn, đều trưởng thành nhất định, một vài lực lượng truyền thừa,
còn tiến thêm một bước thức tỉnh.
Triệu Phong phát hiện, không chỉ có tu vi thể chất tăng lên, mà còn nhờ Linh quả Mộng cảnh Thái Cổ xúc tiến.
Từ việc Bán Thần ấu đồng vô cùng khát cầu đối với huyết nhục và linh quả Mộng cảnh Thái Cổ, cũng biết được hiệu quả của nó như thế nào.
Nghĩ đến đây.
Triệu Phong lại hái xuống một linh quả Mộng cảnh Thái Cổ, sau đó nuốt vào.
- Chỉ còn lại mười lăm quả…
Trong Mộng cảnh Thái Cổ, số lượng linh quả trên đại thụ, đã càng ngày càng ít.
Trong đó có bốn năm trái, còn là mới thành hình không lâu, không biết phải mất bao nhiêu năm mới có thể chín.
Nhoáng một cái, lại nửa tháng trôi qua.
Triệu Phong và Bán Thần ấu đồng, giành giật từng giây, dốc lòng tu luyện.
Liên tục ăn vào ba cái linh quả Mộng cảnh Thái Cổ, lại dùng thêm một số
trân tài dị bảo hàng đầu, tu vi của Triệu Phong, rốt cuộc cũng đột phá.
- Hư Thần Cảnh trung kỳ.
Không gian chân nguyên trong cơ thể Triệu Phong, nổi lên từng trận gợn
sóng màu vàng mênh mông, so với Hư Thần Cảnh sơ kỳ, ước chừng khuếch
trương gấp đôi.
Vô hình trung, nội tình của Triệu Phong đã tăng mạnh.
Lấy ý cảnh cấp bậc Đại Đế của hắn, cùng với huyết mạch Thái Cổ Vạn Tộc
Bảng, năng lực khôi phục rất mạnh, thậm chí có thể đánh lâu dài với Đại
Đế Hư Thần Cảnh.
Bán Thần ấu đồng, tổng cộng ăn bốn năm cái linh quả Mộng cảnh Thái Cổ, thực lực cũng nhanh chóng khôi phục.
“Kim Khôn Thánh Thể” của hắn, cơ bản đã đạt tới tầng thứ năm, có chút
thành tựu, chỉ dựa vào Phách lực Thánh Thể, cũng có thể khiêu chiến Đại
Đế rồi.
Tại phương diện tu vi, Bán Thần ấu đồng đã tiếp cận Hư Thần Cảnh trung kỳ.
Thực lực của hai chủ tớ này, đều đạt được trưởng thành.
Một ngày nọ…
Lãnh Nguyệt Đại Đế dẫn theo hai gã Vương Giả đỉnh phong, đi đến hạp cốc hoang vu này.
Sau Hải Tặc Hoàng truyền thừa, thực lực của một vài Vua Hải Tặc lâu năm, đều có sự tiến bộ nhảy vọt.
Hai gã Vương Giả đỉnh phong, phân biệt là Cự Sa Vương, Quỷ Lân Vương.
Cự Sa Vương ngày xưa từng là một trong ba đại cự đầu hải tặc, có được
huyết mạch Viễn Cổ Cự Sa, khí lực huyết mạch rất mạnh, từng làm khiên
thịt đối kháng với Mộ Vân Đại Đế.
Mà sau Hải Tặc Hoàng truyền thừa, thực lực của Cự Sa Vương cũng tăng trên diện rộng.
Quỷ Lân Vương là Vương Giả Lĩnh Vực may mắn còn sống sót sau đại chiến với Mộ Vân Đại Đế, trên người có thể chất quỷ linh.
- Triệu Phong, Cự Sa Vương và Quỷ Lân Vương, đều nguyện ý giúp ngươi đối kháng với Tử Vong Đại Đế.
Lãnh Nguyệt Đại Đế cười nói.
Triệu Phong cũng nhìn ra được, hai đại Vương Giả đỉnh phong này, có thực lực hơn hẳn cường giả cùng cấp, nếu liên thủ, thậm chí có thể chống lại Đại Đế Hư Thần Cảnh bình thường.
Nhất là, huyết mạch của hai người đều không tầm thường, lực sinh tồn siêu cường.
- Triệu Phong, không ngờ có một ngày, chúng ta lại hợp tác với nhau.
Cự Sa Vương cười ha ha.
Hai đại Vương Giả đỉnh phong, đều biết tiềm lực khủng bố và mức độ
trưởng thành của Triệu Phong, thậm chí, hắn còn có cả huyết mạch “Huyền
Băng Lân tộc”.
Hơn nữa, Triệu Phong và Tử Vong Đại Đế đã liên tục chạm trán mấy lần,
vậy mà đối phương vẫn có thể chạy trốn, điều này cũng đủ để kiêu ngạo
rồi.
Lấy lực lượng do mọi người liên thủ, tin rằng có thể đối kháng với Tử
Vong Đại Đế, huống hồ nơi này còn là địa bàn của Thánh Địa hải tặc.
Đến lúc đó.
Cho dù không thể đánh bại Tử Vong Đại Đế, cũng có thể giành được tình hữu nghị của Triệu Phong.
Bắt đầu từ hôm đó.
Lãnh Nguyệt Đại Đế cùng hai Vương Giả đỉnh phong, bắt đầu nhập trú hạp cốc hoang vu này.
Triệu Phong và Bán Thần ấu đồng, vẫn khoanh chân tĩnh tu như cũ.
Trong quá trình hai người tu luyện, mơ hồ phát ra khí tức dẫn động uy
thế thiên địa, khiến hai đại Vương Giả bên cạnh đều líu lưỡi.
Ba ngày sau…
Bán Thần ấu đồng dưới sự cung cấp tài nguyên liên tục, tu vi đã khôi
phục đến Hư Thần Cảnh trung kỳ, khiến người khác cảm thấy một loại áp
bách đến mức hít thở không thông.
Lãnh Nguyệt Đại Đế, Triệu Phong, Bán Thần ấu đồng, và hai Vương Giả đỉnh phong.
Tổng cộng năm đại cường giả, tọa trấn cùng một chỗ.
Triệu Phong có một loại dự cảm rằng, Tử Vong Đại Đế rất nhanh sẽ đuổi giết tới nơi này.
Cùng lúc đó.
Bên cạnh Thánh Địa hải tặc Thập Bát Giác, xuất hiện một bóng ma nam tử
to lớn u ám, trên đầu đội vương miện, dáng vẻ chừng ba bốn mươi tuổi.
Vụt...
Trong tay Tử Vong Đại Đế xuất hiện một nụ hoa thủy tinh, nhanh chóng hóa thành một cái đài sen đường kính mấy trượng.
Trên đài sen, xuất hiện một nữ hài bạch đồng.
- Triệu Phong ở trong Thánh Địa hải tặc, trận chiến này là trận chiến sống còn, bị vận mệnh biến chuyển bao phủ.
Nữ hài bạch đồng chậm rãi khoát tay.
Ô...ô...ô...n...g!
Trong hư không xuất hiện một bức tranh gợn sóng, bên trên miêu tả lại một trận chém giết thảm liệt.
Bóng người ở chính giữa, là Tử Vong Đại Đế, đang lọt vào sự vây công quần ẩu của một số thân ảnh cường đại xung quanh.
Càng không thể tin nổi chính là, cảnh tượng trong tranh, còn đang diễn biến động thái.
Hiển nhiên, “Mệnh Vận Chi Đồng” của nữ hài bạch đồng là năng lực huyết
mạch, mấy năm trôi qua, huyết mạch đã thức tỉnh thêm một bước dài, càng
cường đại hơn.
Cuối cùng, trong hình vẽ, Tử Vong Đại Đế và một thanh niên tóc tím,
chính diện chạm trán, sau lưng mỗi người đều xuất hiện một hư ảnh mơ hồ
đáng sợ.
- Làm sao có thể… Những người này, lại có thể bức ta phải thi triển “Tử Thần Chi Ảnh” ư?
Tử Vong Đại Đế không khỏi thất thanh.