4,
“Đúng, Triển Chiêu đang ở chỗ của ta.” Bạch Ngọc Đường nói, “Nhưng mà hắn chết rồi.
Giết người đền mạng, ta sẽ không chối bỏ.
Sở dĩ tới bây giờ mới nói là vì ta muốn trình bày rõ với Đại ca trước rồi mới đi tự thú.
Bạch Ngọc Đường ta tự làm tự chịu, muội bắt ta giao cho quan phủ đi.”
Đinh Nguyệt Hoa nghe những lời ấy, cô đứng chết lặng, khóe mắt rớm lệ.
Tiểu Hắc thấy thế vừa xót xa lại vừa sốt ruột: Nguyệt Hoa quả thật đang rất đau lòng, chao ôi… Nhưng sao nước mắt kia vẫn còn chưa rơi xuống thế?
Đinh Nguyệt Hoa thầm nghĩ: “Không được, tuyệt đối không được yếu đuối ở trước mặt Bạch Ngọc Đường, không thể để Bạch Ngọc Đường xem thường mình được.
Bình tĩnh… Bình tĩnh… Mình phải làm rõ chuyện này trước đã!” Cô hơi ngẩng đầu lên, cố nuốt nước mắt vào trong.
“Huynh nói rõ đi, Triển Chiêu chết như thế nào?” Cô hỏi.
Tiểu Hắc ở bên cạnh vừa kính phục vừa nôn nóng: Nguyệt Hoa quả là người phụ nữ kiên cường! Nhưng mà, lúc này nàng còn mạnh mẽ kiên cường cái gì nữa chứ? Nàng khóc xong là ta có thể sống lại rồi! Ôi trời, mình cứ mong Nguyệt Hoa khóc như vậy, mình điên mất rồi!
“Cái con Mèo ngốc đấy…” Bạch Ngọc Đường không ngừng thở dài, “Ta cũng đâu có muốn giết hắn, ai biết được hắn vẫn cứ muốn trốn ra ngoài, ta thì vẫn chưa lấy chất độc trong bẫy đi, cho nên hắn mới trúng độc mà chết.”
“Thi thể của Triển Chiêu đâu?”
“Ở trong hang Thông Thiên, chỗ đó lạnh hơn bên ngoài, xác chết sẽ chậm phân hủy hơn.”
Đinh Nguyệt Hoa nghe xong, trong lòng đau xót: Hang Thông Thiên lạnh như thế, nếu Triển Chiêu vẫn còn sống, chàng ấy ngày ngày phải chịu rét.
Nghĩ tới điều này, cô nghiến răng nói với Bạch Ngọc Đường: “Món nợ này ta sẽ thanh toán với huynh đến cùng!”
Cô cắn chặt răng cố kìm dòng nước mắt nóng hổi, cô sợ bị Bạch Ngọc Đường nhìn ra sự yếu đuối, vì bởi khi đó lời nói của cô sẽ chẳng còn tác dụng đe dọa nào nữa cả.
Phía bên đây, Tiểu Hắc nóng lòng đến độ muốn rụng lông: Nguyệt Hoa à, ta bị nhốt ở một nơi vừa tối vừa lạnh như vậy còn chưa đủ thảm thương sao? Cớ sao nàng vẫn chưa rơi nước mắt?
Bạch Ngọc Đường dẫn Đinh Nguyệt Hoa tới hang Thông Thiên, còn chưa kịp đứng vững chân thì đã nghe thấy một tiếng quát to: “Lão Ngũ! Đệ đã bị bao vây! Còn không mau khoanh tay chịu trói!?”
Chỉ thấy phía sau non bộ nhảy tới mấy người, Lư Phương, Từ Khánh, Tưởng Bình và còn có Đinh thị song hiệp!
“Khỉ thật! Các huynh hẹn nhau trước đấy à!?” Bạch Ngọc Đường nói.
“Ngũ đệ à, ta bảo đệ bao nhiêu lần rồi, dù đệ có rảnh rỗi không việc gì làm thì cũng không được trêu chọc quan phủ.
Cái tên “Ngự Miêu” cũng đâu phải Triển Chiêu tự đặt, hắn cũng chẳng có ác ý gì với chúng ta.
Đệ đi trộm tam bảo, lại còn vẽ linh tinh ở trong hoàng cung, đấy là làm trái phép vua! Cứ cho là Hoàng thượng không truy cứu, nhưng lỡ các bằng hữu khác biết được, chẳng phải là thành cái tấm gương xấu, không phải sao?…” Lư Phương vừa nói vừa đi tới, hắn chọc thẳng ngón tay vào lỗ mũi Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường ôm đầu, vẻ mặt đau khổ: “Đại ca, đệ xin huynh đừng nói nữa!”
“Ta không nói sao được? Hễ không nói tới đệ là đệ làm càn.
Đệ nhìn xem, Nhị đệ ở chung với đệ, nó tức quá mà bỏ đi luôn rồi.
Thế nên mới nói, cá không ăn muối cá ươn…” Lư Phương cằn nhằn tiếp.
Đinh Triệu Huệ chịu đựng không được nữa, hắn đặt tay lên trán, nói: “Lư đại ca, huynh đừng dài dòng nữa, vào vấn đề chính đi!”
“Sao? Đinh Nhị đệ thấy ta nói vẫn chưa đủ nặng hả? Ngũ đệ, đệ nhìn mà xem, đều do ta ngày thường không quản thúc đệ…”
“Đủ rồi!” Bạch Ngọc Đường và Đinh Triệu Huệ cùng thét lên.
“Bạch Ngọc Đường đã giết Triển Chiêu, thi thể của Triển Chiêu đang ở dưới hang Thông Thiên!” Đinh Nguyệt Hoa không nhịn được nữa mà nói to.
“Giết!?” Đinh Triệu Huệ túm lấy cổ áo Bạch Ngọc Đường.
“Đừng đánh nữa, mau đưa người ra ngoài trước đã!” Tưởng Bình vội vàng nói.
Tiểu Hắc ở bên cạnh nghĩ thầm: “Mau lên nào mọi người! Trời sắp sáng rồi!”
Một lát sau, mọi người đã khiêng xác Triển Chiêu ra khỏi hang Thông Thiên, đặt hắn nằm trên mặt đất.
Lư Phương vội vàng sai người lấy ván gỗ và vải trắng tới.
Thời khắc kích động lòng người là đây! – Tiểu Hắc nhìn Đinh Nguyệt Hoa đau đáu.
Đây là Triển Chiêu ư? Đây chỉ mới là lần thứ hai chúng ta gặp nhau, cớ sao chàng lại… Đinh Nguyệt Hoa không cách nào tin vào sự thật đang ở trước mắt, tay cô run rẩy bụm chặt miệng, nước mắt đã tràn mi…
“Chờ chút đã! Ngực hắn vẫn còn ấm!” Đinh Triệu Huệ mừng rỡ la lên, kéo luôn giọt nước mắt sắp rơi xuống của Đinh Nguyệt Hoa chảy ngược về!
Tiểu Hắc thiếu điều muốn thổ huyết: Đinh Nhị à, huynh có bị sao không hả? Sờ soạng cơ thể của ta làm cái gì? Huynh la lên, Nguyệt Hoa lại ngừng khóc rồi!
Lần này đến cả Bạch Ngọc Đường cũng thấy nhân gian có hy vọng, hắn không nghĩ được gì nhiều, lập tức ngồi xếp bằng truyền chân khí vào người Triển Chiêu thông qua huyệt đạo.
Nhưng mà, chân khí đi vào cứ như trâu đất xuống biển, chẳng hề có tác dụng với Triển Chiêu.
“Ngươi tránh ra cho ta! Triển Chiêu nhà ta giận ngươi nên mới không muốn cho ngươi cứu đấy.
Để ta thử!” Đinh Triệu Huệ đẩy Bạch Ngọc Đường ra, thử truyền chân khí vào trong cơ thể Triển Chiêu.
Đinh Triệu Lan thấy vậy, cũng bước tới ngồi ở phía bên kia truyền chân khí vào.
Hai luồng chân khí của Đinh thị song hiệp đi một vòng bên trong cơ thể Triển Chiêu, chúng bắt tay nhau rồi mỗi đứa một ngả…
“Sao vẫn không được vậy?!” Đinh Triệu Huệ có chút buồn bực.
“Để ta!” Tưởng Bình vén tay áo lên và bước tới, hắn quỳ xuống bên cạnh Triển Chiêu, cúi đầu sát xuống…
“Này! Tưởng Lão Tứ, huynh định làm gì?” Đinh Triệu Huệ đưa tay đẩy mặt hắn ra.
“Lúc ta cứu người đuối nước lên, nếu như y không còn thở, có thể cứu y sống lại bằng cách thổi hơi vào miệng y.” Tưởng Bình tỏ ý vô tội.
“Hừ, vậy sao!” Ai nấy cũng kinh tởm, lườm hắn một cái.
“Cách… cách mà Tưởng Tứ ca nói hữu hiệu thật chứ?” Đinh Nguyệt Hoa nói, vẻ mặt thẹn thùng.
“Muội muội, muội nghĩ kỹ chưa? Muội đồng ý nhìn Tưởng Lão Tứ và vị hôn phu… Khụ khụ…” Đinh Triệu Huệ nói.
“Này! Huynh tưởng ta sẵn lòng lắm à? Hai tên đàn ông như thế này, huynh nghĩ ta muốn lắm hả?” Tưởng Bình bực tức nói, “Bỏ đi, Nguyệt Hoa, muội làm đi.
Có như vậy người khác mới không có ý kiến.”
“Muội?” Mặt Đinh Nguyệt Hoa đỏ ửng.
Đinh Triệu Lan, người đã lâu chưa lên tiếng, quả quyết nói: “Muội muội, cứu người như cứu hỏa, dù là cách gì đi nữa cũng phải thử.
Lúc này không được phép do dự.
Bọn huynh sẽ quay lưng lại hết, muội mau làm đi.”
Đám đàn ông không ai bảo ai, đồng loạt quay lưng lại.
Đinh Nguyệt Hoa khẽ cắn răng, ngồi xổm xuống, cúi người sát vào…
Tiểu Hắc nhìn cảnh này, thật tình cũng chẳng biết trong lòng đang có cảm giác gì, chỉ cứ thấy quái lạ khác thường.
Mình nhìn vị hôn thê và mình môi chạm môi… Rồi hắn lại nghĩ tới Nguyệt Hoa và hắn có thể thân mật như vậy, trong lòng ngập tràn hạnh phúc… Thật tình có thể cảm thấy cả thế giới này sáng bừng rồi… Khoan đã! Sáng rồi!?
Tiểu Hắc bỗng ngẩng đầu lên, phía Đông đã ló ánh bình minh! Nước mắt của Nguyệt Hoa vẫn còn chưa rơi xuống kia mà! Thế chẳng phải mình sẽ biến thành mèo mãi mãi ư? Cơ thể nằm trước mặt này sẽ thối rữa… Lỡ như lúc Nguyệt Hoa đang thổi hơi vào, người trước mặt lại nát nhũn…
Mèo đen chợt gầm một tiếng “Ngao!”, nhảy vút lên cao, đáp xuống sau ót Đinh Nguyệt Hoa một cái thật mạnh! Đinh Nguyệt Hoa và Triển Chiêu đụng vào nhau đánh bịch một cái!
“Á!” Đinh Nguyệt Hoa bụm mũi ngẩng đầu lên, mặt đẫm nước mắt – là mũi cô và mũi của Triển Chiêu đập vào nhau, đau đến phát khóc.
Ánh nắng ban mai vẫn từ sau rặng núi rọi tới như mọi hôm, Tiểu Hắc thấy mình mở mắt ra không nổi nữa.
“Con mèo mắc dịch này! Nguyệt Hoa, để Nhị ca xem mặt có bị làm sao không?”
Tiểu Hắc rất muốn nói rằng… Nguyệt Hoa, dù nàng có bị hủy hoại dung nhan, ta cũng luôn yêu nàng… Tiếc là… không còn kịp nữa rồi…
“Này này, tỉnh lại đi! Cái gì mà dung nhan bị hủy hoại cũng yêu nàng thế? Con Mèo nhà ngươi uống say thật rồi à!” Trong mơ màng, Triển Chiêu cảm thấy có người đang không ngừng tát mạnh vào mặt mình.
Hắn mở mắt ra, đập vào mắt chính là Bạch Ngọc Đường!
“Cái tên Chuột Trắng đáng chết này!” Hắn tức giận túm lấy vạt áo Bạch Ngọc Đường.
“Này Mèo con! Chẳng qua ta thấy hôm nay là ngày đại hỉ của ngươi nên mới chuốc ngươi mấy chén rượu thôi sao? Tửu lượng ngươi không cao, đâu thể trách ta được!” Bạch Ngọc Đường nói.
Ngày đại hỉ? Triển Chiêu cúi đầu nhìn, quả nhiên mình đang mặc một bộ cát phục(1) đỏ thẫm.
“Thôi nào! Em rể uống say thật rồi.
Chúng ta đừng chuốc đệ ấy nữa, để đệ ấy vào động phòng đi.
Không thôi muội muội lại trách chúng ta bây giờ!” Đinh Triệu Huệ vừa cười vừa bước tới kéo tay Triển Chiêu ra.
Uống say? Hôm nay là ngày mình bái đường thành thân? – Trong lúc bị mọi người vây quanh đẩy vào phòng tân hôn, Triển Chiêu mơ màng lục lại trí nhớ.
Phải rồi! Mũi của Nguyệt Hoa! Triển Chiêu lập tức lao đến bên giường, giở khăn che đầu tân nương ra, ngắm nhìn dung nhan xinh đẹp như hoa như ngọc trước mặt một hồi lâu, sau cùng thở phào!
Thú vị thay, Đinh Nguyệt Hoa cũng đang chăm chú nhìn vào mũi của hắn, dường như cũng thở phào nhẹ nhõm.
Triển Chiêu không khỏi tự sờ mũi mình một chút.
“Mũi không gãy…” Đinh Nguyệt Hoa cười nói.
“Nàng nói gì?”
“Lúc ta ngồi ở đây chờ chàng, ta vô tình ngủ gật, mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ.” Đinh Nguyệt Hoa nở nụ cười.
“Trùng hợp như vậy à! Ta cũng thế.”
“Hả? Chàng mơ thấy gì?”
“Ờ… À đúng rồi, suýt nữa quên mất!” Triển Chiêu bỗng dưng xoay người đi mở cửa phòng, hắn hướng về phía Bạch Ngọc Đường đang nghe lén bên ngoài, thét to: “Chớ có nghe lén! Quay về mà thả con sáo đen tên Triển Chiêu ra đi!”
Rồi cửa phòng đóng sầm lại.
Bạch Ngọc Đường và Đinh Triệu Huệ nhìn nhau, Bạch Ngọc Đường nói: “Mèo này thành tinh rồi à, sao hắn biết ta đã bắt một con sáo đen và đặt tên nó là Triển Chiêu?”
(Hết.)
(1) Cát phục: Trang phục mặc trong các dịp vui mừng, hội hè….