Thật vất vả mới tốt nghiệp, trong đầu luôn mơ mộng sẽ trở thành thư ký chuyên nghiệp nhưng lại bị thực tế tàn khốc phá nát, thật sự thị trường hiện nay nghề thư ký đã bão hòa, công ty lớn người ta đã tuyển dụng được rồi, các công ty nhỏ thì công việc thư ký chỉ làm việc vặt, chân chạy mà thôi.

Đáng buồn nhất chính là, những công ty nhỏ cũng không tuyển cô, chê cô quá gầy yếu không chịu được vất vả, sợ lại phải hoàn thêm tiền.

"Con thì biết cái gì?" Nghê Minh xem thường hừ lạnh một tiếng."Tên của con, cả tên cả họ gọi lên nghe rất Huyền diệu, nghĩ mà xem, chúng ta cả ngày gọi “Người phải thua" , "Người phải thua", làm cho tên ma bài bạc họ Phùng ở bên cạnh nghe rất thích thú nha!"

Ma bài bạc? Nghê Tất Thư xem thường nhìn cha, lại còn nói người khác, hai người bọn họ người nửa cân, người tám lạng.

Cha cũng gần năm mươi tuổi rồi, mà tính tình như trẻ con 5 tuổi vậy.

Cũng bởi vì như vậy, mới để lại tai họa vô tội cho đời sau —— cô nản lòng, nản chí chu cái miệng nhỏ.

"Thật ngây thơ!" Nghê Tất Thư xoay người đi về phòng mình.

"Tiểu Doanh, con có ý kiến với cha sao?"

Đương nhiên là có!"Không có." Cô nghĩ một đằng nói một nẻo quay đầu đi chỗ khác.

Nói đến nhũ danh của cô, cũng là do thiên tài ma bài bạc của cha mà ra, theo như cách nói của cha cô, thì “Người phải thua” là gọi để cho nhà họ Phùng bên cạnh nghe, nhưng người trong nhà bọn họ đều gọi cô là Tiểu Doanh, nên cha cô mỗi lần đánh bài đều thua cả.

"Cha, cha đi lên đây muốn làm gì?" Cô không nhịn được quay về giường hỏi.

"Hôm nay cha thua quá, mau đi xuống thay cha chơi mấy ván." trình độ chơi bài của con gái đã giỏi hơn cha nhiều, có thể khẳng định sẽ thay cha trả thù được.

"Không cần." đặt tay ở sau gáy, cô nhắm mắt lại.

"Không cần?" Nghê Minh trợn hai mắt lên, giận dữ nói."Con —— con nói lại lần nữa cho cha!"

"Không, muốn!" Mới 47 tuổi mà cha đã bắt đầu lãng tai rồi."Cha đi tìm tên Mark đi." Dù thế nào đi nữa ở trong lòng cha anh ta mới là người cao thủ chơi mạt chược, cô không phải là người duy nhất để cha dùng trả thù nhà họ Phùng.

Cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm con gái, Nghê Minh nói.

"Con điên rồi sao? Cha làm sao có thể bảo Mark chơi bạc chứ?"

Hiện tại cô rất tốt, may mà không bị cha cô ép đến điên thật là quá tốt rồi.

"Đúng, Mark là báu vật của cha, không phải để chơi bạc, còn con chỉ có thể là con sâu gạo thôi." Cô cố ý châm chọc nói.

"Con rốt cuộc cáu giận cái gì?"

"Con không có cáu."

"Con đương nhiên có!" Cha nuôi con từ nhỏ đến lớn, tâm tư của con thế nào mà cha còn không biết sao?"Con đang ghen tỵ Mark!" Cha chắc chắn nói.

"Con không có." Cô mới không thèm ghen tỵ với "Hắn" !

"Con có, con ghen tỵ cha đối xử tốt với Mark, ghen tỵ Mark luôn nghe lời cha."

"Cái loại gió chiều nào che chiều ấy, con không thèm ghen tỵ với hắn." Chỉ biết lấy lòng, nịnh hót cha thôi.

"Rốt cuộc con có cái gì bất mãn với Mark?"

"Con không có bất mãn." Chỉ là nhìn"Hắn" kiêu ngạo không vừa mắt thôi.

"Vậy tranh thủ tình cảm với Mark đi" Nghê Minh thể hiện khí phách người cha dạy bảo.

"Con không cần tranh thủ tình cảm với Mark." Mặc dù biết rõ ràng cha cô thiên vị, nhưng cô không thèm ghen tỵ, suốt ngày chỉ biết đi theo cha để nịnh hót.

"Tiểu Doanh, nghe cha nói, con với Mark đều là bảo bối của cha, cha yêu quý con hơn Mark nên nhường nhịn hắn một chút. . . . . ."

"Cô Nghê Tất Thư, có thư!"

Dưới lầu người đưa thư gọi làm gián đoạn sự dậy dỗ của Nghê Minh.

Lầu dưới truyền đến người phát thư khàn đục giọng oang oang của, cắt đứt Nghê Minh thân tình kêu gọi đầu hàng.

Cô có thư?

Cô đột nhiên nhảy dựng lên, trong đôi mắt hiện lên sự vui mừng. Nghê Tất Thư không biết bao lâu rồi chưa từng nghe thấy tin vui như vậy, sự buồn bực trong lòng đã biết mất.

"Nhất định là mình trúng tuyển!" cô cũng biết người tốt sẽ không bị Thượng Đế vứt bỏ!

Luống cuống nhảy xuống giường, đi dép, một tay cầm con dấu trong ngăn kéo, tay kia cầm lược chải đầu, vội vàng chạy ra cửa.

"Con chắc chắn chứ? Có phải là thông tin trúng tuyển không?" Nghê Minh lo lắng hỏi.

Dừng bước chân, Nghê Tất Thư chậm rãi quay đầu lại, vẻ mặt của cô lúc này với vẻ mặt lúc cha cô thua bạc không có khác biệt.

Hít sâu, cô cắn răng nghiến lợi nặn ra âm thanh dịu dàng."Cha, ngậm miệng của cha lại."

"Nghê Tất Thư, con rốt cuộc có muốn lấy thư không?"

Muốn, muốn, cô đương nhiên là muốn!

Tháng này cô đã gửi năm mươi mấy sơ yếu lý lịch, đến phòng vấn khoảng chừng hai mươi công ty, cô cả ngày đều mong chờ người phát thư đưa tới tin tức tốt.

"Tới, đến rồi!"

Trong sinh mệnh của cô mùa xuân sẽ phải lại tới!

"Mark, tránh ra!"

Đi tới cầu thang bên, một bóng đen ngăn ở đằng trước, ngước ánh mắt không thân thiện nhìn chằm chằm Nghê Tất Thư.

"Còn dám nhìn ta, cha nói ta là chị ngươi, nói cách khác ta so với ngươi lớn hơn, ngươi có biết hay không?" Cô nhe răng trợn mắt làm bộ hù dọa hắn.

Nhưng bóng đen vẫn không nhúc nhích, tuyệt nhiên không sợ sự đe doạ của cô, kiêu căng nhìn một cái cũng biết đã bị làm hư.

Cánh mũi kẽ động, "Hắn" trong cổ họng phát ra tiếng gầm, cảnh cáo, làm cho Nghê Tất Thư phải lăn một vòng lao xuống lầu.

Cô không có ưu điểm gì, cũng rất thức thời, sẽ không cùng loại vô pháp vô thiên này mà xung đột.

"Chó cậy gần nhà!"

Cho đến lúc chạy thật xa, cô mới quay đầu lại chửi nhỏ một câu.

Ra cửa nhận thư, chính thức là lá thư, làm cho trái tim của cô lập tức không tuân theo bình thường đập cuồng loạn .

"Là thư gì vậy?" Đột nhiên có cái đầu nhô ra, tò mò nhìn.

"Thông báo trúng tuyển." Cô khẩn trương đến mức âm thanh phát ra run dẩy.

"Như thế nào?" Cha cô hoài nghi hỏi.

Nghê Tất Thư khẩn trương xé ra lá thư, bên trong là dòng chữ được viết rất cẩn thận:

Cô Nghê:

Chúc mừng cô đã trúng tuyển, biểu hiện của cô rất tốt, cô trúng tuyển chức thư ký và trợ lý cho Chủ tịch.

Thứ hai 9h sáng mời cô có mặt tại Công ty.

Văn phòng chủ tịch công ty Đốc thị thông báo.

Từng chữ từng câu cũng cực kỳ chuẩn, Cô chưa từng gặp ai viết chữa đẹp như vậy.

"Tôi...tôi trúng tuyển!" Giọng nói run lên.

"Ừ, thật tốt quá, cha biết con gái của cha rất được mà!", Nghê Minh lập tức kéo tay con gái."Nhanh, tới thay cha thắng vài ván, chúng ta sẽ song hỉ lâm môn!"

Không phải nịnh, nhưng quả thực con gái ông đúng là trời sinh có năng khiếu nha, trình độ chơi bài rất cao luôn luôn để cho cha rất có mặt mũi.

Từ từ thu lại tươi cười, Nghê Tất Thư kiên quyết nói: "Đừng!"

Cầm trong tay thông báo trúng tuyển, cô vui mừng hớn hở đi lên lầu.

Khi trở về trong phòng, Nghê Tất Thư nhìn lại thư trúng tuyển, làm thế nào cũng nhớ không nổi tới Đốc thị công ty rốt cuộc là công ty nào.

Hết cách rồi, phỏng vấn quá nhiều công ty, do vậy không nhớ cũng là đúng thôi, quan trọng có người chịu nhận cô, cô phải cám ơn trời đất rồi, làm gì so đo nhiều như vậy? !

Chỉ là theo phong thư này, chắc là Công ty lớn đây.

Đem thư để ở một bên, cô nhẩy chân không xuống giường, mở ngăn kéo lấy chuông gió lần nữa treo trở lại cửa sổ.

Chuông gió theo gió đung đưa, âm thanh thanh thúy vang lên.

Thật là dễ nghe a!

"Phùng Đốc, đầu cậu hỏng rồi à."

Trên bàn trà một đôi chân dài gác lên, thân hình cao lớn lười biếng nửa nằm trên ghế sofa, người đàn ông nặng nề bình luận.

Hàng chục mô hình văn phòng nhỏ ở trên bàn làm việc, một người đàn ông khôi ngô, ngồi cúi đầu đọc quyển sách đánh giá rủi ro và mở rộng kế hoạch, nét mặt dường như không có một chút biểu cảm.

" Bao nhiêu công việc kiếm được tiền cậu không làm, lại cứ đi mua nhà ma. . . . . ." Trên ghế sa lon người đàn ông không khách khí tiếp tục phê bình.

"Đó không phải là nhà ma, mà là khu nhà." Ánh mắt không vui nhìn hắn.

"Được rồi, cho dù cái đó là khu nhà đi cũng không cần tốn hơn ngàn vạn mua nó chứ? Có phải cậu thừa tiền không có chỗ tiêu hay không?" Cứ cho là thần thánh của thị trường chứng khoán, tiền kiếm được nhanh nữa, nhiều nữa cũng không phải là cách tiêu như thế này.

"Cũng bởi vì nó có tiềm lực, hơn nữa làm cho người ta cảm thấy đạt được thành tựu." Đối với việc kinh doanh, Phùng Đốc luôn có lý luận của hắn.

"Tiêu tiền mà lại cảm thấy thành tựu? Tôi nói thật Phùng Đại Thiếu Gia, cậu không phải là quá hào phóng chứ? !" Hắn không khách khí nói."Hơn nữa, khu nhà này có ai dám đi làm à?"

"Ý của cậu nói là, việc tôi ủy thác cho cậu tìm người, không tìm được?" Gương mặt khôi ngô lạnh lùng cuối cùng có một chút biểu cảm.

"Dĩ nhiên tìm được!" anh ta cười hả hê rồi đi đến bàn làm việc và nói "Coi như may mắn cậu đã tìm tôi, tôi giải quyết sự việc lần nào không đúng cách không?"

"Khi nào thì đi làm?" Thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt của anh ta lần nữa trở lại nhìn bản kế hoạch, dự đoán phải tốn thời gian sáu tháng mới cho doanh số cao.

Như vậy, chính là anh vẫn phải chờ đợi sáu tháng mới có thể ổn định lại công ty?

"Ngày mai."

"Ngày mai?" Phùng Đốc kêu lên.

Cái kia, anh đang muốn đem quỷ ốc chuyển thành khu nhà ổn đã, do vậy vẫn chưa muốn gặp!

"Hôm qua tôi vừa mới ký hợp đồng chuyển giao quyền tài sản của Công ty." Trên trán anh ta gân xanh giật giật.

Đây đúng là quý công tử, ra đời đã được ngậm lấy thìa vàng rồi, thật sự cho rằng quản lý công ty đều là thần thánh ư?

"Đúng vậy, tôi còn lấy danh nghĩa phòng chủ tịch của Đốc thị công ty, để gửi thông tin trúng tuyển chức thư ký, hy vọng người thư ký tương lai đã nhận được tin trúng tuyển."

Phòng chủ tịch? Người này nói láo hơi quá rồi, anh ngay cả bàn ghế làm việc cũng không có, huống chi anh cũng không cần thư ký!

"Tôi chỉ muốn có một người thay tôi chạy việc, sai vặt thôi." Phùng Đốc rất rõ ràng, ban đầu khi giao phó chuyện tìm người cho anh ta tuyệt đối không có nói tới hai chữ "Thư ký" này.

"Cậu đương nhiên cần, một người là chủ tịch tại sao lại không có thư ký?"

"Người tôi muốn chính là có thể chịu được cực khổ, chịu được vất vả như nhân viên, không phải là một cô gái được chiều chuộng chỉ biết ăn đồ ăn vặt, sơn móng tay….." Anh chán ghét nhăn mày, nhìn ánh mắt này đã thấy đủ lạnh rồi.

"Cô gái được chiều chuộng? Không có!" Cao Dương liên tục không ngừng khoát tay."Cô bé này đơn thuần lại khéo léo, một chút yếu ớt cũng không có, nhìn cũng biết là xuất thân gia đình tốt, quan trọng nhất là không đòi hỏi tiền lương, tuyệt đối có thể ở giữa quỷ ốc cùng đồng cam cộng khổ." Chỉ là, anh thế nào mà chưa bao giờ biết Phùng Đốc lại ghét phụ nữ bôi sơn móng tay?

Đồng cam cộng khổ? Anh ta hoài nghi trên thế giới còn có loại phụ nữ này.

Nhưng ván đã đóng thuyền, Phùng Đốc chỉ có thể đem khẩu khí kia nuốt trở về, ai bảo anh có việc nhờ người này chứ.

"Phùng Đốc này, tôi thật sự rất bội phục dũng khí của cậu, nhưng lần đầu tiên mở công ty, vô luận như thế nào cũng nên thận trọng một chút."

"Tôi rất tùy tiện sao?" Phùng Đốc dữ tợn ngước mắt nhìn anh ta.

"Ách. . . . . ." Cao Dương nhìn trên bàn hắn 1 chồng dầy sách kế hoạch, bề ngoài đánh giá, thì rõ ràng người này là người rất cẩn thận.

"Tất nhiên là không có, nhưng làm ăn không thể so với việc đầu cơ cổ phiếu, dựa hết vào lý luận suông là được, hiện tại, tôi cảm thấy cậu đã tính toán sai rồi, nghề này không đơn giản như cậu nghĩ đâu." Thân là bạn tốt, anh (Cao Dương) có trách nhiệm ngăn cản bạn mình không nên ném tiền xuống sông.

"Cám ơn Cao công tử sâu sắc phân tích." Phùng Đốc không chút do dự đem ý tốt ném trả cho anh ta.

"Tôi là vì tốt cho cậu, một số tiền lớn như vậy mà ném xuống nếu như buôn bán không được, thì hậu quả cũng không nhỏ đâu."

Dù là đầu cơ cổ phiếu khiến hắn kiếm được nhiều tiền, nhưng tiền nhiều cũng không phải là cách tiêu như vậy.

"Cậu tới bỏ đá xuống giếng?" Phùng Đốc sắc mặt xanh mét, giống như là muốn đem anh ta đạp ra ngoài.

"Không, tôi tốt bụng nhắc nhở cậu thôi." Cao Dương ngửa đầu nhìn, đột nhiên tiến tới gần khổng lồ bóng ma, rất thức thời, nhún nhường cười nịnh hót."Chỉ là, nếu là cậu đã có kế hoạch hoàn hảo, tôi đây toàn lực ủng hộ!"

"Thật?"

"Dĩ nhiên!" Cao Dương vội vàng nhảy dựng lên, bá vai Phùng Đốc thể hiện tình bằng hữu tốt."Có cái gì khó khăn hoặc cần giúp một tay cứ việc nói, tôi nhất định không từ chối!"

Ngoài cửa truyền đến một tiếng gõ cửa, cắt đứt tiết mục huynh đệ tình thâm thật cảm động

"Chủ tịch, cà phê tới."

Vừa thấy lão thư ký mang mắt kính gọng đen bưng điểm tâm, cà phê tới cho Phùng Đốc, Cao Dương không khách khí đưa tay lấy, không đợi thư ký đi ra ngoài, ngồi sô pha từng ngụm từng ngụm ăn.

"Phùng Đốc, cái người thư ký già này, kỹ thuật pha coffee thật sự không được." Cao Dương đem bánh ngọt nuốt vào trong bụng, uống một hớp lớn cà phê thở dài nói.

"Nhưng thực sự có khả năng." Phùng Đốc kiêu ngạo bổ sung, cũng đưa tay bưng lên cà phê khẽ nhấm một hớp.

Thư ký Lý mặc dù đã gần năm mươi tuổi, nhưng làm việc rất cẩn thận, pha trà, pha coffee cũng không bằng được cô, theo hắn thì phòng làm việc này có thêm cô thật là thừa.

Mấy năm qua dựa vào đầu cơ cổ phiếu kiếm được chút ít, cũng không thể không thừa nhận là có công của cô.

Chỉ mong, tương lai cô thư ký mới có thể làm việc cùng thư ký Lý!