“con đừng có trước mặt ta mà thăm dò,ta có thể tóm được điểm yếu của nó,đây là chuyện của ta,làm sao có thể dễ dàng nói cho con biết được chứ?con sẽ chết nếu con nói chuyện này với ta đó!”

Một âm thanh lạnh lùng,Cố KIến Quốc thẳng thắn nói.

Cố Minh Châu để ông ta làm một kẻ ngốc,ông ta nhìn cô mới là một kẻ ngốc từ đầu đến đuôi!

Muốn ăn không ngồi rồi,thì mặt cô làm sao có thể to như thế chứ?

“con không phải là muốn nói suông,con chỉ là muốn san sẻ với bố thôi,nếu như bố nói cho con là bố lấy được điểm yếu gì của Cố Phi Yên,con không cần bắt được điểm yếu của cô ta trong tay,chỉ là muốn thời gian thích hợp uy hiếp đe dọa cô ta một chút thôi,để cô ta biết sự lợi hại của con.bố,bố nói có đúng không?”

“……” Cố Kiến Quốc chớp mắt,cảm thấy cũng có thể suy nghĩ, thả lỏng nhẹ nhõm nói, “ đây là video.”

“ video gì ạ?”

“xong rồi,đây không phải là điểu con nên hỏi,đi ra ngoài đi!” Cố Kiến Quốc xua xua tay không kiên nhẫn.

Cố Minh Châu biết nhưng lại hỏi không ra cái gì cả,chỉ ngậm ngùi rời đi.

……..

Đi ra ngoài phòng sách,trên mặt Cố Minh Châu nụ cười phóng khoáng tan biến không vết tích,mặt đầy u ám,trong đôi mắt đẹp giấu đi sự mù mờ.

Cố Phi Yên!

Làm hỏng việc của cô hết lần này đến lần khác.cô nhất định sẽ cho cô ta một bài học!

Nhưng mà,cái điều mà Cố Minh Châu không biết được là,Cô Phi Yên cũng đang cố gắng để đối phó với cô,cho cô mất mặt!

…….

“Tử Ngạn,anh đến từ lúc nào vậy?”

Đứng dựa vào cái cột ở bãi đậu xe trong tòa nhà bách hóa,đeo khẩu trang lớn,mặc một chiếc áo rộng,Cố Phi Yên trang bị toàn thân cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Chu Tử Ngạn,bất ngời xác định phương hướng của Cố Minh Châu.

Có một người bạn tốt là hacker thật là giỏi,giúp một tay cho giặc vào nhà cướp của!

Chu Tử Ngạn trả lời lại rất nhanh, “ đại loại là còn có 500 mét nữa thôi,em yên lặng đợi đi,đeo khẩu trang vào,dù sao cũng không được để lộ ra.anh đã hack camera giám sát rồi,em không cần phải lo lắng về vấn đề giám sát…..”

“ừm ưm,em biết rồi.”

“nhưng mà, Tiểu Yên,người em tìm thật sự là đáng tin cậy không?nếu không thì lần sau anh sẽ sắp xếp người đối phó với cô ta,em không cần tự mình phải ra trận đâu?”

“nếu như em không tự mình ra trận,vậy thì còn có ý nghĩa gì chứ?”

Cố Phi Yên lườm một cái,không muốn bàn luận vấn đề này

Với Chu Tử Ngạn nữa,cất thẳng điện thoại vào trong túi.

Chu Tử Ngạn cái gì cũng đều tốt,là mọi thứ vẫn còn quá ấm áp.

Nhưng, giống y như Chiến Mặc Thần một người đàn ông tàn nhẫn da mặt dày,cũng thật sự không muốnnhìn nhiều.

Trên thực tế,cô không chỉ dự định muốn tự mình bắt Cố Minh Châu,mà cô còn muốn “không cẩn thận” để cho Cố Phi Yên biết cái người muốn bắt cô ta là cô Cố Phi Yên!

Làm xong việc không muốn giữ lại cái tên Lôi Phong đó,làm hỏng việc không giữ tên,vậy…..thật sự rất là khó chịu!

Cô là muốn xem Cố Minh Châu nhìn không quen cô lại làm không chết được sự khó chịu của cô,tốt nhất có thể là làm cho cô ta tức chết! mỗi lần đều ở trước mặt cô giả vở phát bệnh tim,hãy thẳng thắn để một lần không giả xem nào!

Hahaha!

Tiểu nhân trong lòng đang ngẩng mặt lên trời cười hả hê,đôi mắt đen láy của Cố Phi Yên đang nhìn chăm chú vào cửa thang máy,chỉ cần đợi Cố Minh Châu là cô ta đã sa vào lưới rồi.

Một phút.

Hai phút….

“tinh”,cửa thang máy mở ra.

Cố Phi Yên nhìn thấy Cố Minh Châu đeo kính đen to ở đăng xa xa,mặc một chiếc váy với một hương thơm nhỏ,trong tay cầm chiếc túi xách LV nhỏ,làm thế nào để nhìn ra là một thiên kim nhà giàu vô cùng xinh đẹp.

Cô từ trong thang máy bước dung mạo xinh đẹp,dáng đi uyển chuyển dịu dàng,thu hút sự chú ý của rất nhiều người,mà cô cũng có con mắt biết hưởng thụ,lúc đi trên đường,tư thế đong đưa ở mức độ thay đổi lớn.

Đây là kiểu lẳng lơ đoan trang ư?

Cũng không biết có mấy người có thể nhìn ra Cố Minh Châu bên ngoài thì là người đẹp có tiếng còn bên trong là tội phạm,đánh giá cao vẻ đẹp của cô ấy trong hình thức này……

Cố Phi Yên ngấm ngầm “cắt” một tiếng.

Đợi Cố Minh Châu từ từ tiến gần chiếc xe,mở túi ra,lúc cúi đầu ở bên trong tìm chìa khóa xe,chị đại Cố Phi Yên vẫy tay,vài bọn côn đồ đeo khẩu trang lập tức cầm gậy từ trong bóng tối đi ra ngoài xông đến chỗ Cố Minh Châu.

“con đĩ,kêu mày quyến rũ bạn trai đồng tính của cháu gái của dì tao,bạn trai đồng tính của chồng tao! Không dạy dỗ mày,thì mày vẫn không biết tại sao hôm nay ra mặt trời ư?xem là làm thế nào để đánh chết mày!”

“mày là một con đĩ,nhìn mày rối loạn như vậy là biết mày không thiếu người để quyến rũ rồi,lúc mày chơi yêu đương trên mạng với ông tao,mày có nghĩ qua cảm giác của bà tao không? tao khinh,hôm nay nếu như tao không đánh mày da mặt xanh ra,thì tao không phải là cháu gái của bà tao!”

“đừng có nói nữa,trực tiếp làm đi!”

“đập vào xe của cô ta!”

“trên mặt cô ta đang chú ý,xem cô ta sau này dùng cái gì để đi quyến rũ người khác nữa!”

“bỏ đi cái chân thứ ba của cô ta!”

“hà mã,phụ nữ không có chân thứ ba đâu.”

“…..hừm,ngu ngốc,cô cho rằng tôi không biết sao,tôi chỉ có nói vậy thôi,nói vậy không được ư?”

“…..”

Mấy đứa côn đồ đang tranh cãi ầm ĩ,Cố Minh Châu bị bọn chúng xông đến dọa cho há mồm trợn mắt.

Có mấy người kéo lấy túi của Cố Minh Châu,tiền trong túi cô ta bị lòi ra,nhét qua loa vào trong túi,đồ đạc có chút giá trị cũng đều không có buông tha,tất cả đều mang hết đi.

Còn có vài cái trên mặt cô ta,đập rất tàn nhẫn vào kính chắn gió đằng trước của chiếc BMW màu đỏ,chỗ mui xe bị đập lồi lõm,vô cùng thê thảm.

Tiếp theo,mấy cái cửa xe khác cũng không may mắn tthoát khỏi,trên nóc xe không gian phía trên đã bị treo rồi,vốn chiếc xe BMW này vẫn còn rất tốt nhưng bây giờ biến thành ‘ mui trần’ thật rồi.

Cố Phi Yên ở chỗ góc tối cảm thấy rất tốt.

Mấy người côn đồ này mặc dù là người cặn bã một chút,nhưng để hai đoạn “lời thoại” dài dài bên dưới bọn họ đều vẫn rất thuộc,đây cũng tính là sự độc ác thú vị của cô.

Nhưng mà,Cố Minh Châu không tốt.

Rất không tốt!

Trong lúc hỗn loạn,Cố Minh Châu bị đánh trở tay không kịp.

Chiếc xe bị đập vẫn không phải là đáng sợ nhất với cô ta,để cô ta cảm thấy đây là một chút khủng bố của bọn côn đồ lại còn đụng đến cơ thể cô ta,thậm chí còn sờ xoạng khắp người cô ta.

Trên người mặc một chiếc váy ngắn,sự khủng hoảng của cô ta rất là rõ ràng,cùng lúc lại có mấy cái tay to sờ lên chân của cô ta,thậm chí còn có người còn thăm dò vào chỗ đó của cô ta nữa.

“aa….aa,cứu,cứu!”

Phản ứng duy nhất của cô ta là gào thét ầm ĩ lên,kẹp chặt hai chân lại,ôm đầu rồi hét lớn.

Nhưng,bởi vì là ngày làm việc,chỗ bãi đậu xe không có tiếng người nói,cho dù có người nghe thấy Cố Minh Châu cầu cứu,thì cũng cực ít người tình nguyện đến cứu,sợ bị liên lụy đến phiền phức nào đó.

Nhìn thấy hành tung của bọn côn đồ đó,Cố Phhi Yên ở chỗ góc tối nhìn thấy vậy cau mày.

Cô muốn xử lý Cố Minh Châu,nhưng cũng không muốn dùng cái cách sĩ nhục phụ nữ nư vậy.cho dù muốn xử lý Cố Minh Châu,cô cũng không muốn dùng cái cách nham hiểm thâm độc như vậy,thủ đoạn quá xúc phạm độc ác.

Như vậy,cho dù làm cho Cố Minh Châu tổn thương xúc phạm,thì cũng không giống với sự kiên trì trong lòng cô.

Cần căn cản không?