Chùa Báo Ân đúng là rất linh.

Không cần phải lo cho tôi đâu, tôi đã không còn phải trăn trở vì học phí nữa rồi.

Cách đây không lâu quay lại chùa Báo Ân hoàn nguyện, tôi đã không còn nhiều nguyện vọng mới nữa.

Đời người đi được đến lúc này, những chuyện còn lại nên để bản thân tự mình cố gắng.

Tốt thật ấy, tôi đúng là một người may mắn mà.

Việc hoàn nguyện là do bạn tôi đề nghị, lần đầu tiên tôi đi biển cũng là cùng cô ấy.

Nhưng lúc mới đầu chúng tôi không phải bạn ngoài đời mà là quen trên mạng, cô ấy là một trong những độc giả đầu tiên của tôi.

Có một năm tôi muốn đi biển mà cô ấy thì lại sống ở ven biển nên đã đưa tôi đi ngắm mặt trời mọc.

Hai bọn tôi nắm tay nhau đứng trong biển, nghe sóng ào đến bắp chân, cát dưới lòng bàn chân thì lại mềm đến vậy.

Tôi đến từ nơi xa biển nhất, giây phút nhìn thấy biển ấy nỗi phấn khích lẫn niềm rung động đều khó có thể diễn tả được bằng lời, chỉ biết mãi cười ngẩn ngơ.

Chúng tôi còn đến đảo Phân Giới Châu để đi thuyền buồm.

Chơi cái này phải cởi giày ra, buổi trưa cả cát và tấm ván đều nóng bỏng chân, nóng đến mức hai đứa phải chạy bước nhỏ suốt, cười lăn cười lộn.

Hướng dẫn viên của trò này là một anh trai da đen thui, mắt to mày rậm, rất là dẻo miệng.

Khoảnh khắc đạp gió rẽ sóng làm tôi nhớ đến Vua Hải Tặc, người được gió nhét niềm hưng phấn phiêu lưu đến đầy cả cõi lòng.

Trời tối chúng tôi đi bộ đến một quán ăn nhỏ ăn cháo hải sản.

Khi ấy trời đã sắp tối rồi, trong tiệm chỉ có một bàn của hai bọn tôi.

Ông chủ đang nghe nhạc trong nhà, có một chú chó màu vàng cứ chạy ra chạy vào miết.

Hai đứa mỗi người một chén, cháo ngon đến mức phải tranh nhau khen ngợi bà chủ.

Bữa cơm ấy giá cả rất phải chăng, nhưng lại khiến tôi ăn được món cháo ngon nhất từ trước đến nay.

Cơm nước xong xuôi thì qua quán rượu, những bóng dừa lướt qua đều đang tắm mình trong gió biển.

Sau khi về tôi xăm lại cảnh mặt trời mọc kia lên cổ tay phải.

Mũi tên dưới mặt trời chỉ về phía trái tim tôi, để mỗi sáng thức dậy lại có động lực hơn nữa..