Nhìn thấy hình bóng Cận Hằng đột nhiên xuất hiện ở cửa, thân thể Yến Thù Thanh cứng đờ, trong đầu thoáng chốc trống rỗng, căn bản là không có biện pháp suy nghĩ.

Mãi đến tận khi Cận Hằng híp mắt liếc anh một cái, đến lúc quay người lại khoá trái cửa phòng vệ sinh, anh mới đột nhiên phục hồi lại tinh thần, sau đó cả người giống như bị lửa lớn đốt cháy, toàn thân da dẻ đều sắp nổ tung.

"Đi ra ngoài! Ai cho phép anh tiến vào!"

Yến Thù Thanh bị tình hình trước mắt cực kỳ quẫn bách làm cho bối rối, căn bản không kịp nghĩ đến cái khác, theo bản năng liền rống lên.

Cúi đầu xuống liếc mắt nhìn tình huống của chính mình, không chỉ có toàn thân ẩm ướt nổi lên mồ hôi, thậm chí ngay cả dây khoá quần cũng không kéo lên, Yến Thù Thanh không khỏi luống cuống tay chân mặc quần vào, thế nhưng dây kéo lại giống như đối nghịch với anh, bị giắt lại ở giữa, không kéo lên được cũng không kéo xuống được, anh hốt hoảng đột nhiên kéo lên phía trên, kết quả đem vạt áo sơ mi của mình cuốn vào, dây kéo triệt để kẹp lại không động đậy.

Thời khắc này, Yến Thù Thanh thậm chí muốn tử tự, không thể không dùng sức nắm lấy vạt áo, để cho mình không đến nỗi mất mặt.

Tình cảnh này bị Cận Hằng nhìn ở trong mắt, hắn không chỉ không có thức thời đi ra ngoài, trái lại từng bước đi tới.

"Anh bị điếc sao! Bảo anh đi ra ngoài không nghe thấy à!"

Yến Thù Thanh cũng không đoái hoài tới phong độ, càng không để ý tới người này vẫn còn là cấp trên của mình, không nhịn được chửi ầm lên.

Anh không hiểu tại sao Cận Hằng vẫn đứng ở đây, hiện tại dù là người nào đi chăng nữa cũng có thể nhìn thấy anh đang ở trong tình thế quẫn bách, tại sao tên kia còn muốn đứng đây cười nhạo anh, huống hồ chuyện đi nhà WC là chuyện riêng tư cá nhân, người này chẳng lẽ không hiểu thế nào gọi là không biết xấu hổ!

Bởi vì tức đến nổ phổi, toàn thân anh đều đỏ, tóc ngấm nước dính ở trên mặt, thuận theo gương mặt trắng nõn từng giọt từng giọt chảy xuống, bởi vì khô nóng mà cổ áo được gỡ bỏ, lộ ra lồng ngực đỏ bừng, mồ hôi trong suốt thuận theo cái cằm lướt xuống cổ, cuối cùng biến mất ở trong áo sơ mi nửa kín nửa hở, áo sơ mi thẩm thấu vào trên người lộ ra làn da nhợt nhạt.

Vạt áo lung ta lung tung cuốn vào trong cạp quần, mà quần còn chưa được kéo lên hết dừng lại ở bên bờ eo, phác hoa ra một độ cong mê người, Cận Hằng nhìn chằm chằm độ cong này một hồi lâu, đôi mắt từ từ trở nên thâm thuý, giống như con hổ đang nhắm vào con thú hoang, hiện ra ánh sáng lộng lẫy nguy hiểm.

"Nếu như tôi nhớ không lầm nơi này là phòng vệ sinh công cộng, chẳng lẽ chỉ cho một mình cậu vào đây?"

Ánh mắt của hắn quá mức sắc bén, Yến Thù Thanh bị hắn nhìn như vậy đến tê cả da đầu, hơn nữa chuyện vừa mới chuẩn bị làm lại bị hắn nhìn thấy, vào lúc này anh không khỏi hối hận, vừa nãy lúc tiến vào làm sao liền không nhớ rõ tiện tay khóa cửa.

Tim đập sắp rơi ra khỏi cuống họng, anh cứng ngắc di chuyển tầm mắt, vào giờ phút này chỉ muốn lập tức rời đi mảnh đất thị phi này.

"Nếu anh muốn một mình ở chỗ này, tránh ra, tôi muốn đi ra ngoài."

Nói xong lời này, anh tránh né ánh mắt Cận Hằng, quay người liền đi ra ngoài, Cận Hằng lại chậm rãi tiến lên một bước, vừa vặn ngăn chặn đường đi của anh.

Yến Thù Thanh chửi thầm một tiếng, ngẩng đầu lên tàn nhẫn mà lườm hắn: Cận Hằng tên này chạy đến đây đến cùng muốn làm gì?!

Làm như không thấy ánh lửa trong mắt Yến Thù Thanh, Cận Hằng hoàn toàn không hề bị lay động, một đôi mắt sắc bén thật chặt khóa ở trên người anh, "Làm sao, cậu không muốn nhìn thấy tôi như vậy? Vậy cậu muốn nhìn thấy ai, Lý Khác Nhiên sao?"

Đôi môi Yến Thù Thanh đóng chặt, một chữ cũng không lọt ra ngoài.

Cận Hằng xì cười một tiếng, "Xem ra là chấp nhận, tôi ngược lại thật ra rất tò mò, nếu như bây giờ đẩy cửa đi vào là Lý Khác Nhiên, cậu chuẩn bị cùng cậu ta giải thích thế nào, nói cho cậu ta biết cậu không ăn cơm chạy đến nhà vệ sinh làm chuyện riêng tư sao?"

"Tôi không có!" Bị tên này chọc thủng không chút lưu tình, trong nháy mắt cả gương mặt Yến Thù Thanh đều trở nên đỏ bừng.

"Không có vậy bây giờ cậu đang làm gì?"

Có lẽ là anh trả lời quá nhanh quá chột dạ, khiến sắc mặt Cận Hằng đột nhiên chìm xuống, không nhịn được trào phúng nói, Yến Thù Thanh, tôi thật ra không biết cậu thích Lý Khác Nhiên nhiều như thế nào, mới thấy cậu ta liền không nhịn được, đấy là tôi ở đây, nếu như tôi không ở đây, cậu có phải chuẩn bị làm chuyện khác."

Lúc nói lời này, ánh mắt của hắn cơ hồ phải đem Yến Thù Thanh ăn tươi nuốt sống.

Yến Thù Thanh sửng sốt một chút, lập tức phản ứng lại, dù thế nào cũng cảm thấy Cận Hằng đang nghĩ anh mơ ước miếng "thịt mỡ" của hắn, cho nên tâm lý mới không thoải mái.

Nghĩ đến đây, trong lòng anh không khống chế được bay lên một đám lửa, trong lúc nhất thời anh thậm chí không nhận rõ là bởi vì Cận Hằng ôm ấp ảo tưởng với Lý Khác Nhiên mà tức giận, hay là khó chịu bởi vì chính mình dĩ nhiên đối với tình địch nảy sinh ý nghĩ xấu hổ, chỉ cảm thấy cả người giống như bị người ta nhét vào miệng một cục phân, phun không ra nuốt không trôi, khắp toàn thân đều khó chịu.

"Tôi nghĩ như thế nào có quan hệ gì tới anh, đây là chuyện riêng của tôi, dù sao cũng là đàn ông, tôi nhìn thấy người mình thích có chút ý nghĩ, có liên quan gì đến anh? Coi như anh là cấp trên của tôi, nhưng có vẻ anh quản quá nhiều chuyện rồi."

Giống như giận hờn nói xong lời này, trong lòng Yến Thù Thanh rất là vui vẻ, dựa vào cái gì anh vì một kẻ cặn bã biến thành như vậy, còn phải bị hắn chất vấn, dựa vào cái gì hắn ta yêu thích Lý Khác Nhiên anh phải làm con cờ thí mạng, cho nên nói cái gì có thể làm cho Cận Hằng ngột ngạt anh cực kỳ muốn nói ra điều đó.

Cận Hằng nghe xong lời này, sắc mặt triệt để chìm xuống, một đôi mắt chẳng khác nào hồ sâu vạn trượng trói chặt ở trên người Yến Thù Thanh, sau đó nửa ngày đột nhiên câu môi nở nụ cười.

"Cậu nói đúng, tôi hiểu ý của cậu, vừa vặn tôi cũng đối với người mình thích có chút ý nghĩ, thừa dịp nơi này chỉ có hai người chúng ta, nếu không hai ta giúp đỡ lẫn nhau đi, dù sao cũng đều là đàn ông."

Nói xong hắn đưa tay đặt ở trên quần Yến Thù Thanh, da đầu Yến Thù Thanh đột nhiên tê rần, quả thực không thể tin được Cận Hằng ăn nói không biết xấu hổ như thế, cả người vừa giận vừa thẹn, đẩy hắn ra, "Anh biết mình đang nói gì không, có biết xấu hổ hay không, mau thả tay ra!"

Thế nhưng Cận Hằng lại giống như ngọn núi không thể rung chuyển dựng thẳng đứng ở trước mặt anh, không đau không nhột đem anh đẩy lên trên bồn rửa tay, dùng tay nắm lấy dây kéo quần của anh.

Cả người Yến Thù Thanh không khỏi mông lung, vừa muốn chửi ầm lên, Cận Hằng lại cúi đầu giúp anh đem áo sơ mi vướng vào dây khoá lôi ra.

"..."

Yến Thù Thanh triệt để ngây ngẩn cả người, nửa ngày mới không dám tin cúi đầu, không biết có phải là Cận Hằng nghĩ ra được trò đùa mới hay không.

Cận Hằng giúp anh sửa sang xong dây kéo, lại thuận thế chỉnh lại vạt áo sơ mi nhăn nheo, sau đó mới ngẩng đầu lên, đối diện với cặp mắt kinh ngạc của anh, nhẹ giọng ho một tiếng, rời đi tầm mắt, trong con ngươi nhanh chóng loé lên một vệt thần sắc không được tự nhiên, chờ đến lúc Yến Thù Thanh nhìn kỹ gương mặt của hắn chỉ còn dư lại ghét bỏ.

"Ánh mắt của cậu có ý gì vậy, cậu cho rằng tôi sẽ làm gì cậu? Thu hồi tưởng bở của cậu đi, cậu cũng không nhìn xem chính mình bây giờ là đức hạnh gì, thân là quân nhân đế quốc, mới vừa từ trong bệnh viện đi ra, cả đầu tràn đầy tư tưởng bất lương, tôi xem hay là cậu bị thương quá nhẹ, cần phải bị một quả hoả tiễn bắn vào mới khiến đầu cậu tỉnh táo.

Yến Thù Thanh một câu cũng không kịp nói liền bị Cận Hằng trước tiên trả đũa, không nhịn được ở trong lòng mạnh mẽ lườm một cái, kẻ cặn bã này còn dám ghét bỏ mình tưởng bở? Tên này cũng không chịu nhìn xem hắn có đức hạnh gì, lại còn cho rằng anh lọt vào mắt xanh của hắn.

Anh ở trong lòng hừ lạnh một tiếng, vừa muốn châm biếm, trong đầu lại có thứ gì đột nhiên chợt lóe lên.

"Chờ đã... Hình như tôi chưa từng nói mới vừa từ trong bệnh viện đi ra, làm sao anh biết được?"

Trên mặt Cận Hằng cứng lại, tựa hồ hoàn toàn không ngờ tới Yến Thù Thanh sẽ hỏi như vậy, biểu cảm trở nên co quắp, một lúc sau mới nói, "Ban đầu là tôi đem cậu đưa đến bệnh viện tôi đương nhiên biết đến."

Thế nhưng có liên quan gì đến chuyện hắn biết ngày hôm nay anh xuất viện.

Yến Thù Thanh nghi ngờ nhíu mày, còn chưa mở miệng liền bị Cận Hằng ngắt lời, "Làm sao, hoài nghi tôi theo dõi cậu?"

"Cậu coi chính mình là ai, tôi đâu có rảnh đến mức đi theo dõi cậu, cậu cũng không ngửi trên người mình mà xem, mùi vị nước khử trùng nồng nặc như vậy, bịt mũi cũng có thể ngửi thấy."

Bị cướp lời kịch Yến Thù Thanh há miệng, theo bản năng nhấc lên ống tay áo ngửi một cái, "Trên người tôi... Có vị nước khử trùng?"

Nhưng trước khi tới anh mới vừa thay đổi quần áo a...

Giữa lúc Yến Thù Thanh không hiểu ra sao, máy truyền tin của Cận Hằng lại đột nhiên vang lên.

Âm thanh còi báo động chói tai phá vỡ bầu không khí lúng túng, đây là tiếng chuông khẩn cấp kêu gọi của quân bộ, Cận Hằng giống như được giải vây, trong lúc Yến Thù Thanh không chú ý hơi thở phào một cái, sau đó không khỏi đột nhiên nói một câu, "Tửu lượng của cậu quả thực sánh bằng bản lĩnh tưởng bở của cậu, cậu trở lại cố gắng tỉnh táo lại cho tôi, lần sau để cho tôi thấy cậu uống nhiều như vậy, tôi tuyệt đối không dễ dàng tha cho cậu."

Nói xong lời này, hắn hừ lạnh một tiếng, cầm máy truyền tin bước ra ngoài phòng vệ sinh, chỉ để lại Yến Thù Thanh một người một mặt mờ mịt đứng tại chỗ, nửa ngày chưa hoàn hồn lại.

Cho nên... Cái tên này xuất hiện ở đây rốt cuộc là làm gì, không đến nỗi chỉ là vì nhìn anh có uống say hay không mới cố ý chạy đến đây một chuyến chứ?

Nghĩ đến loại khả năng này, Yến Thù Thanh vội vàng quơ quơ đầu, bản thân cũng cảm thấy được ý nghĩ này quá hoang đường buồn cười.

Hết chương 8.