Hai ngày trước mưa như trút nước, nhưng mấy ngày tiếp theo, thời tiết rất sáng sủa. André không mượn cớ trốn đi săn, mà công tước Normandie lại thích săn bắn, vì vậy cậu đành đi cùng.

Đầu tiên công tước Normandie còn rảnh rỗi cưỡi ngựa đi chầm chậm cùng André trong rừng cây, nhưng khi vào sâu trong rừng, nhìn thấy một con nai nhảy lên chạy trốn thật nhanh, hắn lập tức huýt sáo gọi chó săn rồi thúc ngựa đuổi theo con nai. Lúc gần đi, hắn còn cẩn thận dặn người hầu trông nom André cẩn thận.

“André, đừng chạy lung tung.”

Cậu chưa kịp phản ứng thì hắn đã thúc ngựa đi xa, cậu trợn tròn mắt nhìn theo bóng lưng hắn, lúng túng nói: “Tiểu thư Isabel, xin chú ý an toàn…”

Được rồi, nàng cưỡi ngựa thật giỏi.

André cầm súng trường, loại súng ngay cả trong quân đội cũng có rất ít lại xuất hiện trong trang viên Normandie, có thể tưởng tượng công tước Normandie đứng giữa kiếm lời nhiều cỡ nào.

Cho đến bây giờ, André đối với công tước Normandie vẫn đầy phiến diện như trước.

Cậu nhìn chằm chằm khẩu súng, suy nghĩ một chút rồi đưa cho người hầu bên cạnh: “Giao cho cậu, cầm đi.”

Nói thật, cậu không sợ súng cướp cò. Làm một thân sĩ, cậu càng thích vũ khí lạnh, vì nó mang lại cảm giác lãng mạn thuộc về kỵ sĩ. Khẩu súng dễ cướp cò sẽ làm mất đi sự lãng mạng khi các quý ông quyết đấu. Nếu phải chọn súng, vậy chắc chắn phải là một khẩu súng ngắn bằng đồng xinh xắn.

André thầm nghĩ, sau đó hùng hồn từ chối súng trường. Hơn nữa cậu cưỡi ngựa không quá thành thục, chỉ có thể chậm rãi đi tới trong rừng, cho đến khi không thấy bóng dáng nhóm người công tước Normandie và chó săn đâu nữa.

Cũng may còn một gã người hầu và chó săn đi cùng cậu, khiến cậu an tâm hơn.

Bỗng gã người hầu giục ngựa tiến lên, quay sang André nói: “Thưa ngài, không còn thấy những người khác sao?”

André liếc nhìn hắn: “Đúng vậy?”

“Chúng ta có cần chạy theo không? Trong rừng thường có sói, tôi nghĩ chúng ta đợi quá lâu không an toàn.”

Sói?

André gật đầu: “Được rồi.” Cậu thử giục ngựa, nhưng chỉ cần ngựa chạy nhanh một chút là cậu lại khẩn trương kẹp chặt bụng ngựa.

“Quý ngài, ngài không biết cưỡi ngựa à?”

“Đương nhiên biết… Ừm, thật ra tôi không quá thành thạo. Chuyện này cũng không có gì quá ngạc nhiên đúng không? Đường phố ở Paris đông đúc, cưỡi ngựa dễ xảy ra tai nạn. Không cưỡi ngựa thành thạo là chuyện dễ dàng tha thứ mà, ý tôi là… Khụ, xin đừng nói với tiểu thư Isabel.”

“Tuân theo ý của ngài, thưa ngài.” Sau đó hắn giơ súng, muốn bắn chó săn. Một phát súng vang lên, chó săn cảnh giác tránh né.

André khiếp sợ nhìn hắn: “Cậu đang làm cái gì đó?”

“Xin lỗi, thế nhưng người thất hứa trước là ngài, thưa ngài.” Gã người hầu không chút do dự nổ súng lần nữa muốn giết chết chó săn, con chó sủa lên chạy trốn. Hắn chửi thầm một tiếng nhưng không đuổi theo mà nhắm nòng súng về phía André: “Xin ngài đi theo tôi một chuyến.”

Công tước Normandie để súng xuống, quay đầu nhìn chó săn chạy tới từ phía rừng kia. Trên người con chó bị thương do viên đạn sượt qua, máu chảy như suối, vừa thấy công tước, nó lập tức cụp đuôi kêu ư ử.

“Ngài công tước?”

Gương mặt công tước Normandie nặng nề, trong mắt như kết một tầng băng lạnh lẽo: “Giáo đồ dị giáo lập nhóm lần nữa, tro tàn lại cháy, bọn chúng lẩn trốn trong những nơi âm u ở Paris, lúc nào cũng có thể phá vỡ sự bình yên nơi đây, sát hại thiếu nữ vô tội, tội này không thể tha. Ta lấy tên công tước Normandie, ra lệnh quân đội tìm tất cả giáo đồ dị giáo, nếu phản kháng, giết ngay tại chỗ. Nếu bắt được, xử phạt thiêu sống.”

Hắn đã hết kiên nhẫn với đám người dị giáo này, ra lệnh giết chết toàn bộ.

Bên cạnh hắn là một nam hầu, tuy mặc đồ người hầu nhưng thực chất chính là một sĩ quan quân đội, cấp dưới của công tước Normandie, hắn nhận lệnh, không chút do dự giục ngựa rời khỏi trang viên Normandie, quay về quân đội và chính phủ Paris, truyền lệnh của công tước.

Quân đội lập tức xuất phát, bắt đám dị giáo giả làm dân thường. Chúng phản kháng thì nhận lệnh giết chết tại chỗ, còn đám bị bắt thì giải đến pháp trường, thiêu sống trước mặt dân chúng.

Dân chúng Paris tận mắt chứng kiến, mỗi người có tâm tư khác nhau. Đương nhiên những dân thường không có gút mắt lợi ích thì càng thêm ủng hộ công tước Normandie, vì họ căm thù và chán ghét đám dị giáo này còn hơn ma quỷ.

Uy danh của công tước thiết huyết và quân đội lại chấn động cả nước Pháp lần nữa.

……

Lúc André tỉnh lại, cậu phát hiện tay chân bị xích sắt khóa chặt, mà nơi cậu đang bị giam là một nhà đá mờ tối. Cậu không quen bóng tối đen như mực này, nhưng rất nhanh có ngọn nến sáng lên.

André nhìn người đứng sau ánh nến, là phu nhân Durand.

Bà mặc trang phục giản dị, một áo choàng đen. Bà cầm giá nến đặt qua một bên, cởi mũ trùm nhìn André, mỉm cười nói: “Đã lâu không gặp, André.”

Cậu mở to mắt: “Tại sao?”

“Nói ra rất dài, nhưng tôi sẵn lòng giải đáp tất cả thắc mắc của cậu. Cậu muốn nghe điều gì trước? Nghe tôi giải thích thắc mắc, hay là nghe tôi đau đớn lên án cậu?”

Đau đớn lên án?

André không hiểu: “Phu nhân đang nói gì vậy?”

Phu nhân Durand dùng ngón trỏ xoa huyệt Thái Dương, bà đi qua đi lại trong chốc lát, nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc và khó hiểu của André, bà thở dài nói: “Tôi thật sự rất thích cậu, André. Nếu cậu từng đón nhận tôi dù chỉ một giây thì tôi sẽ liều mạng bảo vệ cậu. Đáng tiếc…” Bà lạnh lùng nói: “Cậu cũng giống những gã đàn ông tầm thường kia, chọn tiểu thư Isabel có thân phận và đồ cưới phong phú.”

“Tôi xem phu nhân là bạn.”

“Cám ơn, nhưng thôi đi.” Phu nhân Durand nhún vai: “André, để tôi nói cho cậu biết tại sao cậu lại ở đây. Bởi vì tôi biến cậu thành tế phẩm, hiến cho ác ma.”

Bà ta nói tiếp: “Cậu biết không, ác ma rất thích những người đẹp tóc đỏ, nhưng chúng tôi vẫn không tìm được người thích hợp. Thiếu nữ xinh đẹp, trẻ tuổi và có mái tóc màu đỏ. Đáng tiếc đều là một đám gái điếm không có tự ái, ngay cả máu cũng dơ bẩn không thôi. Thiếu nữ xinh đẹp và sạch sẽ lại không có ngoại hình ác ma thích, không còn cách nào khác, đành phải dùng chút máu của các cô gái đó.”

André: “Quả nhiên bà là giáo đồ dị giáo!”

Phu nhân Durand hỏi lại: “Rất kinh ngạc sao? Nhưng khi cậu tìm đến tôi, nói cậu muốn chiêu ma, cậu nên đoán được chứ. Hay là cậu đơn thuần cho rằng, triệu hồi ác ma không phải trả giá thật lớn?”

André biết cần phải trả giá, nhưng không ngờ phải lấy tính mạng, lấy máu tươi để trả.

“Vậy tại sao bà muốn bắt tôi? Tôi không phải trinh nữ.” Thậm chí cậu không phải là phụ nữ.

“Linh hồn sạch sẽ là đủ rồi.” Phu nhân Durand nở nụ cười quái dị: “Cậu biết kế hoạch “Eve” không?”

André lắc đầu, trong lòng có linh cảm không hay.

“Chúng tôi muốn dùng cơ thể sạch sẽ mang thai con của ác ma, chào đón Ma Thần tiếp theo.” Phu nhân Durand nói đến đây thì im lặng, không nói thêm nữa.

“Tôi sẽ không làm chuyện có lỗi với Isabel.” André nghĩ phu nhân Durand muốn dùng cơ thể cậu như vật chứa, để ác ma nhập vào cậu đến nhân gian, sau đó ác ma sẽ khiến những cô gái vô tội mang thai.

Phu nhân Durand nghe vậy nở nụ cười quỷ dị.

André thấy thế, bất an trong lòng từ từ khuếch tán.

….

André tỉnh lại lần nữa, phát hiện cậu đang nằm trên một cái đài thật lớn hình tròn, tay chân xụi lơ không còn chút sức lực. Cậu quay đầu nhìn, xung quanh đầy người, bọn họ mặc áo choàng đen giống nhau, không phân rõ giới tính, không thấy mặt, tất cả cầm một cây nến trong tay.

André muốn ngồi dậy nhưng dậy không nổi. Cậu muốn mở miệng nói chuyện, nhưng cổ họng chỉ phát ra vài tiếng không rõ. Cậu biết bản thân đã trở thành tế phẩm chiêu ma, sợ hãi và căng thẳng bóp nghẹt tim cậu.

Đám người dị giáo này sùng bái ma quỷ, sát hại thiếu nữ vô tội. Họ đã phát điên, không còn tính người.

André từng đọc miêu tả về đám giáo đồ này, nhưng cậu nghĩ họ chỉ tồn tại ở những nơi lạc hậu chưa khai hóa, tuyệt đối không ngờ ở thành phố tiên tiến văn minh như Paris cũng có một đám dị giáo ẩn nấp.

Đám người vây quanh André xì xào bàn tán, một phút sau, họ xếp hàng ngay ngắn trật tự rời đi. Đám đông tản ra, André mới phát hiện nơi này rộng đến cỡ nào, xung quanh là những chỗ ngồi giống trong đấu trường giác đấu, mỗi người đang đứng ở vị trí của mình.

Kế tiếp, cậu trông thấy năm thiếu nữ. Họ bị túi vải màu đen phủ kín đầu, các cô gái mặc váy trắng, thoạt nhìn trông rất xinh đẹp và thuần khiết.

Các thiếu nữ bị trói trên thập giá, như dê đợi làm thịt.

Lúc này có năm người đi đến trước mặt các thiếu nữ, dùng dao nhỏ sắc bén cắt lên cổ tay các cô, máu tươi chảy xuống, theo đường rãnh chảy đến bên cạnh André, bao bọc xung quanh cậu.

André ngửi được mùi máu tươi, cậu khó chịu muốn nôn, dạ dày như bị thiêu đốt, sợ hãi xâm chiếm trái tim, nhưng khi nhìn đám giáo đồ hung ác, phẫn nộ lại xua đi tất cả sợ hãi.

André trừng mắt nhìn đám giáo đồ, cậu nhận ra một trong những người giết các thiếu nữ chính là phu nhân Durand.

Máu tươi từ từ vây thành hình tròn theo đường rãnh quanh cái đài cậu đang nằm, André cảm giác như đang bị lửa nóng vây quanh, loại cảm giác nóng rực từ trong máu bắt đầu thiêu đốt cả người cậu, từ trong ra ngoài, dày vò linh hồn cậu.

Nếu có thể phát ra âm thanh, lúc này cậu sẽ hét chói tai. Nhưng cậu chỉ có thể trợn to hai mắt, cả người co giật, cổ họng phát ra mấy tiếng ô ô đau đớn. Bụng cậu như bị xé mở, lại có một bàn tay vươn vào cào rách.

André gần như muốn ngất đi, nhưng lại bị đau đớn làm tỉnh lại.

Dần dần, dường như cậu nghe được tiếng động kỳ quái.

Như tiếng nước sôi sùng sục, hoặc giống tiếng bọt nước nổi lên khi quái vật nhô ra khỏi đầm lầy, nương theo đó là một hình ảnh xấu xí và mùi hôi thối.

Trong tầm mắt mờ mịt của André, cậu trông thấy một con quái vật màu đen, đầu dê thân người bò ra, móng tay bẩn thỉu đen dài nhưng bén nhọn chạm vào mắt cá chân cậu. Đám dị giáo kính nể hò reo, cộng thêm ánh mắt nóng rực của quái vật khiến André hiểu rõ cậu sẽ gặp tình cảnh gì.

“Không…” André yếu ớt lên tiếng, không lớn hơn tiếng muỗi kêu là bao.

Quá điên cuồng!

Điều đó không có khả năng!

Cậu là nam, không có năng lực mang thai.

Đám giáo đồ điên hết rồi sao?

André cố vùng vẫy, hoảng sợ đến nỗi nước mắt lưng tròng. Ma quỷ đã bò đến bụng cậu, cậu thật sự muốn gào thét lên – Nếu có thể phát ra âm thanh.

Ai đó mau cứu cậu? Cậu sẽ chết sao? Sau này còn có thể nhìn thấy tiểu thư Isabel nữa không? Tiểu thư Isabel còn chấp nhận cậu không?… Vẫn chưa chuẩn bị hoa hôm nay, cậu nên đặt hoa trước một tháng mới đúng.

Ngay lúc André khóc đến nước mắt đầm đìa không thấy rõ gì nữa, cậu bỗng phát hiện xung quanh đột nhiên yên tĩnh. Cậu sửng sốt quay đầu nhìn xung quanh, lúc này đầu óc cậu đã không còn tỉnh táo, cảm giác nóng rực tận sâu trong linh hồn khiến cả người cậu toát mồ hôi, hận không thể nhanh chóng nhảy vào nước lạnh.

Ngọn đuốc đang cháy hừng hực bỗng tắt ngúm, các ngọn nến cũng tắt hàng loạt trong chớp mắt, cảnh vật lập tức bị bóng tối và tĩnh mịch bao trùm. Đám giáo đồ dị giáo tưởng là do ác ma gây ra, mặc dù chúng tiếc nuối nhưng không hoảng loạn, cho đến khi người bên cạnh ngã xuống, từng người từng người, máu tươi phun lên không trung.

Lúc này bọn chúng bắt đầu kinh hoàng chạy trốn, nhưng giống như có tử thần ngay bên cạnh, dù chúng chạy đến đâu vẫn bị lấy mạng.

Phu nhân Durand hoảng sợ bỏ chạy, lúc ra được đến cửa, không hiểu sao bà bỗng quay đầu nhìn về phía André, sau đó bà kinh ngạc phát hiện bản thân có thể thấy rõ một màn phát sinh trong bóng tối…

Ác ma tóc đen có đôi mắt xanh thẳm thâm trầm còn hơn biển sâu như quân vương ngạo mạn giá lâm, tàn nhẫn thiết huyết tiêu diệt tất cả kẻ phản loạn. Ác ma đang ôm André đáng thương bị lửa nóng giày vò đến mất lý trí trong lòng, hắn cao cao tại thượng quan sát thần dân thấp kém phản kháng trong vô vọng trước khi chết.

Bên chân hắn là thi thể bị xé làm hai của quái vật nửa dê mà không phải dê, cũng chính là ma quỷ được triệu hồi vừa nãy.

Phu nhân Durand nuốt nước bọt, kinh hoàng gần như không đứng vững.

Ác ma nhìn qua, sóng biển từ dưới đáy biển sâu hoàn toàn bao phủ phu nhân Durand, bà gần như không thở nổi.

Phu nhân Durand hoảng loạn chạy trốn, nhưng quân đội của công tước Normandie đã bao vây hiện trường tế phẩm ngầm dưới lòng đất, bắt tất cả giáo đồ dị giáo, giải cứu năm thiếu nữ may mắn chưa chết.

Họ không phát hiện quái vật đã chết kia, cũng không nhìn thấy André bị dùng làm cơ thể mẹ thai nghén Ma Thần mới.